Chương 734: Lành ít dữ nhiều
Lý Thành sờ khóe môi mình, không thể làm gì được đành xua tay một cái, thôi bỏ đi, từ chuyện ngày hôm nay, coi như anh ta học thêm được một kiến thức mới!
“Chẳng lẽ mấy người không muốn biết ai làm ra chuyện này sao?”
“Còn phải đoán nữa hả?” Lê Nhật Linh nhìn Lý Thành hỏi ngược lại, nhưng rồi bị Lâm Quân che mắt lại: “Đừng nhìn lung tung, đau mắt đấy”
Khóe miệng Lý Thành giật giật, anh ta chỉ không mặc quần áo mà th: n thiết đến mức đấy không? Nhưng dưới ánh mắt áp bức của Lâm Quân, anh ta chỉ có thể mặc áo sơ mi vào.
“Được rồi chứ?” Lý Thành vấy vấy tay với Lâm Quân.
Lâm Quân thả lỏng tay ra. “Là Phan Kiều Như sao?” Lúc này Lê Nhật Linh mới nhìn Lý Thành tiếp tục dò hỏi, cô nhớ anh ta đã từng đề cập qua rồi, Lý Thành gật đầu: “Là cô ta, thế chẳng lẽ các người không muốn biết Phan Kiều Như đang ở đâu sao?”
Lâm Quân mím môi, vừa nấy bọn họ đi tìm Lê Nhật Linh, không tìm được Hạ Ly trong tòa nhà này, chỉ tìm được máy ghi âm tiếng khóc của Hạ Ly mà thôi, anh cũng không biết máy ghi âm này rốt cuộc là sao, nhưng ít nhất có thể xác định, chuyện của Hạ Ly nhất định liên quan đến nhóm người này.
Bây giờ Hạ Ly đang ở đâu? Anh không muốn nhắc đến chuyện đi tìm Hạ Ly ở đây, sợ Lê Nhật Linh lo lắng, Lúc mới đầu thì anh dẫn người đi tìm Hạ Ly, anh đã bảo Lê Nhật Linh đưa hai đứa nhỏ trở về trước, nhưng Lê Nhật Linh không chịu, nhất quyết phải để anh đi tìm, còn cô đưa hai đứa nhỏ về, rồi mới bị người ta bắt đến đây, nếu như không phải anh đã sớm chuẩn bị trước, còn cả nhờ người đàn ông tự nhiên không biết mọc ra từ đâu này nữa.
Hôm nay Lê Nhật Linh còn sợ rằng sẽ lành ít dữ nhiều, bây giờ Lâm Quân nghĩ lại vẫn thấy rùng mình sợ hãi, hơn nữa người phụ nữ tên Phan Kiều.
Như kia không phải không có đầu óc, cô ta vứt điện thoại của Lê Nhật Linh ở một nơi khác, suýt chút nữa thì anh cũng đuổi theo vị trí được định vị trên điện thoại của Lê Nhật Linh rì “Phan Kiều Như ở đâu?” Lê Nhật Linh hỏi, Lý.
Thành dương dương tự đắc, đang chuẩn bị mở miệng trả lời thì trợ lý Lưu chạy vào: “Tổng giám đốc Lâm, tìm được người rồi!”
Phan Kiều Như bị mấy người đàn ông dẫn vào, vẫn còn đang cố giấy giụa, ánh mắt Lý Thành bừng sáng lên, anh ta không ngờ Lâm Quân lại nhanh đến vậy, đã bắt được Phan Kiều Như về rồi?
Xem ra anh ta chọn đứng về phía Lê Nhật Linh là lựa chọn đúng đắn.
“Anh Quân..” Phan Kiều Như mở miệng, hai tay vẫn bị giữ chặt, vẻ mặt tỏ ra đáng thương ngược lại có hơi buồn cười.
Mắt Lê Nhật Linh giật giật, người phụ nữ này lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng, khi gặp cô ở cửa hàng KFC rõ ràng còn vô cùng hùng hổ, hung dữ, bây giờ đã biến thành vẻ mặt này rồi.
Lê Nhật Linh híp mắt lại, đột nhiên hiểu ra, quả nhiên là Phan Kiều Như, nếu như không phải cô ta thì sao có thể trùng hợp gặp được cô ta ở cửa hàng KFC chứ?
Hơn nữa, lúc đó Hạ Ly cũng không có mặt ở đó.
“Hạ Ly đâu rồi?” Lê Nhật Linh sốt ruột hỏi Lâm Quân.
Lâm Quân mím môi, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó, nhưng mà Phan Kiều Như ở đây, muốn tìm được Hạ Ly cũng không khó…
Lâm Quân lắc đầu, nhìn Lê Nhật Linh: “Hạ Ly không ở đây”
“Sao có thể chứ!” Lê Nhật Linh không thể tin nổi: Vừa nấy em còn nghe thấy tiếng khóc của Hạ Ly, anh không đi tìm cẩn thận phải không?”
“Đó là ghi âm? Lý Thành mỏ lời, nói ra thì khiến cả người Lê Nhật Linh cứng đờ lại… tiếng khóc của Hạ Ly là ghi âm… cô ta đã làm gì Hạ Ly mới có thể khiến cô bé khóc thương tâm như vậy chứ hả?
Lê Nhật Linh giống như con báo mẹ, tức giận nhào tới trước mặt Phan Kiều Nnư, túm lấy cổ áo cô ta: “Hạ Ly đâu? Cô trả Hạ Ly lại cho rôi!”
Ánh mắt Phan Kiều Như vẫn nhìn Lâm Quân, giọng nói nhẹ nhàng, ẩn chứa sự oan ức: “Anh Quân..”
“Đừng gọi tôi, Hạ Ly đang ở đâu?” Vẻ mặt Lâm Quân không thay đổi chút nào, lạnh lùng nhìn Phan Kiều Như, trước đây anh chỉ nghĩ cô ta làm màu chút thôi nhưng bây giờ cô ta lại làm ra những chuyện này.