Chương 742: Mấy bé sâu lười
Lê Nhật Linh thức dậy rất sớm, bởi vì cô lo lắng cho Hạ Ly nên sau khi tỉnh dậy cô không ngủ tiếp được nữa, nhưng mà James không gọi ddienj thoại cho cô mà cố cũng không có việc gì làm nên cô dứt khoát rời giường xuống làm bữa sáng cho Lâm Quân và hai đứa bé.
Ai ngờ lúc cô đặt chân chuẩn bị xuống giường thì bị bàn tay của Lâm Quân ôm trở lại, mắt Lâm Quân vẫn còn chưa mở hết, anh híp mắt nhìn cô nói: “Em dậy sớm vậy?”
Lê Nhật Linh gật đâu một cái rồi nói với anh: “Vâng, hôm nay em ngủ không sâu gi “Bởi vì chuyện của Hạ Ly?”
Lê Nhật Linh gật đầu một cái vừa thừa nhận chuyện này, vì Lâm Quân rất hiếu con người cô mà cô cũng không có chuyện gì phải giấu anh cả “Em đừng lo lắng, em ngủ một lúc nữa đi, tí nữa sau khi em tỉnh dậy anh sẽ dẫn em đi gặp.
James” Bàn tay của Lâm Quân vẫn không thả cô ra, nhưng Lê Nhật Linh lắc đầu một cái nói “Không phải anh nói em đi một mình à?”
“Anh đã đồng ý chưa?” Lâm Quân nhíu mày nói: “Làm sao anh không nhớ chuyện này nhỉ.”
“Anh đừng làm rối mọi chuyện” Lê Nhật Linh giả vờ tức giận nhưng trên mặt cô lại không có ý tức giận nào cả.
“Hạ Ly cũng là con gái cưng của anh, tại sao anh lại không được đi cùng?”
Lê Nhật Linh cũng biết chuyện này cô hơi quá đáng, nhưng vốn dĩ trong lòng cô vẫn luôn áy náy với Trần Hi Tuấn, mà Lâm Quân không phải là người giỏi nhẫn nhịn, cô sợ khi đến đó anh không nhịn được sẽ xảy ra chuyện, cô không muốn có lỗi với Trần Hi Tuấn nữa.
“Chuyện lần này là em không đúng, nhưng anh có thể thông cảm cho em một lần không? Chỉ một lần này thôi, sau khi em giải quyết rõ ràng chuyện này rồi dẫn Hạ Ly về nhà thì em sẽ không bao giờ chạy lung tung nữa”
Lâm Quân mím môi, trên mặt anh có vẻ không vui mấy.
Tuy không muốn nhưng cô vẫn phải làm vậy thôi, lần trước cô chỉ gặp mặt Hạ Huy Thành cũng có Lâm Quân ở đấy mọi chuyện đã loạn hết nên, hơn nữa bây giờ cô còn đi gặp Trần Hi Tuấn nếu anh đi cùng thì mọi chuyện hỏng hết.
Kể cả bọn họ đã xảy ra những chuyện gì thì có một sự thật là Trần Hi Tuấn đã ở bên cạnh cô suốt ba năm khi ở nước Mỹ, nếu như không có Trần Hi Tuấn thì đã không có cô của bây giờ.
“Lúc nào cũng phải trả lời cuộc gọi của anh, anh không bản thân không biết em ở đâu” Lâm Quân không vui, anh xoay người giận dỗi với Lê Nhật Linh, nghe giọng điệu nói chuyện của anh thì anh miễn cưỡng đồng ý cho cô đi một mình Lê Nhật Linh không tức giận, nếu như là ba năm trước thì không bao giờ Lâm Quân đồng ý chuyện này, dù có bàn luận thế nào thì anh cũng không đồng ý, nhưng bây giờ Lâm Quân có thể miễn cưỡng đồng ý chuyện này là tốt rồi, cô cũng biết thế này là đủ không đòi hỏi thêm nữa: “Anh ngủ thêm một lúc nữa đi, bây giờ em đi làm bữa sáng.”
Lê Nhật Linh đứng dậy, cười một cái rồi dịu dàng nói chuyện.
Khi Lâm Quân chưa nên tiếng trả lời thì Lê Nhật Linh đã mặc quần áo vào rồi đi thắng ra khỏi phòng ngủ, lúc này Lâm Quân nhanh chóng lật người cầm điện thoại nên gọi điện phái người đi theo Lâm Nhật Linh.
Giấy tờ lần trước ở bệnh viện là người của James làm, lần này lại rất trùng hợp có việc liên quan đến Hạ Ly, anh không tin hôm nay James chỉ mời Lê Nhật Linh ăn một bữa mà không có mục đích nào khác…
Lê Nhật Linh chiên trứng trần nước sôi, sau đó cô nướng hai lát bánh mì, cô trang trí mấy miếng cà chua bé nên đĩa, cô thấy trong nhà không còn thức ăn nào khác nên đi ép sữa đậu nành Hòa Phong và bé Chí Linh thích ăn ngọt nên cô cho thêm đường vào cốc sữa, còn Lâm Quân không thích ăn ngọt nên cô không cho thêm, xong cô vỗ tay hài lòng nhìn kết quả mình làm.
Bây giờ cô đi gọi Hòa Phong và bé Chí Linh dậy ăn sáng Hai đứa bé vẫn đang ngủ say, ngay cả tiếng mở cửa của cô cũng không đánh thức bọn nhóc.
Bé Hòa Phong năm ngủ không im lặng tí nào, cậu bé rất thích dập chăn, mà bé Chí Linh lúc ngủ rất ngoan ngoãn, nửa khuôn mặt nhỏ bé của Chí Linh bị chăn che mất, chỉ lộ ra hai hàng lông mi.
Mặc dù bé Chí Linh không phải con ruột của Lê Nhật Linh, nhưng kế cả như thế nào thì Lê Nhật Linh cảm thấy đây là một loại duyên số, bây giờ Chí Linh vẫn còn nhỏ nên cô sẽ không nói sự thật cho cậu bé, cô sẽ cho Chí Linh một tuổi thơ hạnh phúc.
Còn sau này khi Chí Linh lớn rồi thăng bé có quyền biết về thân thế của mình rồi nó có thể quyết định đi tìm cha mẹ ruột của mình.
Lê Nhật Linh bóp mũi của hai đứa bé, rồi mở miệng nói: “Mấy bé sâu lười dậy thôi nào!”
Hai đứa bé dụi dụi mắt, rồi mở đôi mắt to tròn mông lung vẫn còn đang buồn ngủ kia, đồng thanh nói: “Mẹ!”
Trong giọng nói của hai bé có sự ngạc nhiên và vui mừng, “Hai đứa dậy nhanh lên, mẹ làm bữa sáng rồi đó”
“Vâng vâng!” Hai đứa bé đồng ý, quay người mặc quần áo vào, trong lòng hai đứa rất vui vẻ và hạnh phúc.