Chương 818: Nói điểm chính
Tuy răng dáng vẻ bên ngoài của anh vô cùng bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng anh đang vô cùng lo lắng cho Lê Nhật Linh, không một giây phút nào anh không nhớ về cô cả.
Mặc dù biết Lê Nhật Linh tạm thời không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng anh rất sợ cô đang ở một nơi xa lạ, lại chỉ có một thân một mình thì anh biết phải làm sao.
Nghĩ đi nghĩ lại, hốc mắt của anh lại bắt đầu ươn ướt.
“Lâm Quân, xong rồi đây”
Hà Dĩ Phong hưng phấn nhảy vào, Lâm Quân thấy vậy thì anh điều chỉnh tâm trạng, anh không muốn ai nhìn thấy tâm trạng lúc này của anh.
Nhưng anh vẫn bị Hà Dĩ Phong nhìn thấy rồi.
“Cậu bị làm sao đấy, có gì không ổn hả?”
“Không có chuyện gì.’ Anh dừng một chút, sau đó anh mới mở miệng nói: “Chỉ là Hà Dĩ Phong đi tới rồi võ vào bờ vai của anh, lúc này anh ta không biết nói cái gì cho đúng nữa. Lâm Quân đang tỏ vẻ kiên cường đấy, nhưng anh ta cũng không biết làm sao để có thể an ủi anh, chỉ có thể dùng hết khả năng của anh ta để trợ giúp anh mà thôi.
“Đúng rồi, cậu ở bên kia thế nào rồi?”
“Rất thuận lợi, Tina vừa nghe điện thoại của tôi đấy, tôi vui muốn chết mất, sau đó cô ta còn hẹn tôi cùng ăn cơm nữa, rồi còn..”
“Nói điểm chính đi”
Anh ta vừa nói một nửa câu đã bị Lâm Quân ngắt lời rồi.
“Trọng điểm chính là tôi đã đồng ý sẽ đi ăn cùng cô ta rồi, tôi cũng đã biết được một tin tức quan trọng. Ông chủ của công ty bọn họ, cũng chính là cái người tên Lê Vân Hàng đó, ông ấy đang chuẩn bị trở về nước Pháp rồi.”
“Cái gì?”
Vừa nấy vẫn còn vẻ mặt thiếu kiên nhãn nhưng bây giờ Lâm Quân đã đứng lên ngay lập tức, anh mở to hai mắt nhìn Hà Dĩ Phong.
“Lê Vân Hàng trở về sao.
“Nhưng mà hôm nay Bùi Anh Thư nói Chủ tịch không trở về công ty! Cô ta đã đồng ý giúp mình rồi thì chắc chắn cô ta sẽ không giấu chúng ta điều gì đâu, như vậy chỉ có thể nói là Lê Vân Hàng về nhưng ông không trở về công ty. Vậy ông ấy sẽ ở chỗ nào?”
“Không ở công ty vậy chắc chắn ông ấy ở nhà”
Hai người hiểu ngầm nhau, họ đồng thời nói ra câu nói này, sau đó hai người cùng đập tay một cái.
“Bây giờ cậu gọi điện thoại cho Tina gọi điện thoại, hỏi cô ta xem cô ta đã nhìn thấy Chủ tịch ở đâu, cũng hỏi bóng gió cô ta xem cô ta có biết địa chỉ nhà của Chủ tịch không”
“AI Lại bắt tôi gọi nữa sao!”
Hà Dĩ Phong do dự một chút, nhìn dáng vẻ của anh ta có vẻ không tình nguyện cho lắm.
“Cậu nói xem?”
“Được rồi, vì Nhật Linh tôi nguyện ý hi sinh thân mình vậy”
Sau đó anh ta lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho.
Tina lần thứ hai.
“Xin chào, anh Dĩ Phong muốn mời tôi đi ăn cơm “chưa” sao?”
Hà Dĩ Phong chưa kịp mở miệng, Tina đã nói trước bằng cái giọng nói ngọng nghịu của cô ta.
“Xin chào cô gái xinh đẹp của tôi! Tất nhiên là tôi sẽ đích thân mời cô đi ăn trưa rồi, nhưng mà bây giờ tôi vẫn còn một số thắc mắc, không biết Tina có thể giải đáp giúp tôi được không đây.”
Hà Dĩ Phong dùng tiếng Pháp nói chuyện với Tina.
“Đương nhiên có thể, có điều trừ ăn cơm, tôi còn muốn anh phải khiêu vũ với tôi cơ”
Người nước ngoài có tính tình ngay thẳng, thế nhưng họ cũng không đến nỗi làm cho người khác khó có thể tiếp thu.
“Of course!”
Cho dù bây giờ có phải lên núi đao xuống biển lửa đi chăng nữa thì Hà Dĩ Phong cũng sẽ sảng khoái đồng ý thôi.
“Vậy anh muốn hỏi tôi chuyện gì?”
“Tôi muốn biết là ngày hôm nay cô đã gặp Chủ tịch ở đâu vậy?
“Ở một siêu thị gần nhà tôi, lúc đó tôi cũng rất tò mò, tại sao ông ấy lại có thể xuất hiện ở đây chứ. Bởi vì ông ấy cũng không ở đây, hơn nữa từ trước đến nay tôi chưa từng thấy ông ấy đến đây.
Tôi cũng đi tới chào hỏi ông ấy, anh biết không, gặp tôi thì ông ấy đã sửng sốt vài giây đấy. Đúng là không ngờ một người như Chủ tịch lại có ấn tượng với một người bình thường như tôi vậy. Lúc đó tâm trạng của tôi cũng rất tốt”
Tina vừa nói tiếng Việt vừa nói tiếng Pháp loạn lên, điều này làm cho câu trả lời của cô ta bị biến thành một bài toán hóc búa.
“Cô nói cô không thấy ông ấy ở khu nhà của cô, vậy cô có biết ông ấy đang ở đâu không?”
“Tôi không biết, nghe nói nhà ông ấy ở một ngôi biệt thự tư nhân ở trung tâm thành phố, nhưng hình như Chủ tịch của chúng tôi là một người khá là thần bí, vì lẽ đó tôi cũng không biết nhiều về những chuyện riêng tư của ông ấy”
Hà Dĩ Phong nhìn Lâm Quân một chút, Lâm Quân thấy thế thì khế gật đầu.
“Thôi được rồi, cảm ơn cô, lần sau gặp lại chắc chắn tôi sẽ báo đáp cô gái xinh đẹp của tôi sau nhé.”
Hà Dĩ Phong đúng là người đàn ông đã đi qua cả ngàn bụi hoa, vậy nên kỹ thuật tán gái của anh ta chưa bao giờ bị mai một.
“Cậu thấy thế nào?”
Vừa nãy điện thoại di động được bật loa ngoài nên Lâm Quân cũng biết đại khái tình huống rồi.
“Nếu như hôm nay người trong video có vấn đề thì người mà Tina gặp ở siêu thị rất có khả năng chính là người đó.”