Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 919



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 919

 

“Anh này là ai thế? Xin anh đừng quấy rầy chúng tôi phỏng vấn được không?” Một ký giả đem máy ghi âm hướng về phía Hà Dĩ Phong nói. Hà Dĩ Phong bị đám ký giả làm cho rất khó chịu, sự u ám trên mặt càng lúc càng hiện rõ.

 

Anh ta Hất bút ghi âm rơi xuống đất, không thèm quan tâm đến phong thái lịch sự của một quý ông, kéo cổ áo của một nam ký giả nói: “Mẹ kiếp, ông đây đã nói cút rồi mà mấy người vẫn nghe không hiểu sao? Hay là mấy người muốn ở bệnh viện thêm một khoảng thời gian nữa”

 

Không khí nhất thời yên tĩnh, tất cả mọi người đều bị phản ứng của Hà Dĩ Phong làm cho sợ hết hồn, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi một lúc, sau đó không ai dám nói một lời.

 

Rõ ràng bọn họ đã bị sự tức giận của Hà Dĩ Phong là cho hoảng sợ, Hà Dĩ Phong rất ít khi tức giận, nhưng một khi đã tức giận thì vô đáng sợ, người thường khó có thể chống lại được.

 

 

Còn Lê Minh Nguyệt thì không biết đã lặng lẽ rời đi từ lúc nào.

 

Đám ký giả kéo đến thực ra cũng chỉ là để làm dáng một chút, náo động hiện trường, tác động đến dư luận.

 

Cho nên sau cùng vẫn bị Lâm Quân và khí thế của Hà Dĩ Phong đuổi đi một cách nhanh chóng.

 

Chỉ là ba người bị bọn họ làm loạn một hồi, vô cùng vẫn nộ, ngồi thành hàng tại hành lang bệnh viện, cúi đầu có chút ủ rũ.

 

“Lê Minh Nguyệt đâu?”

 

Xung quanh yên tĩnh trở lại, Lâm Quân mới kịp thời nhận ra, anh nhìn xung quang phát hiện Lê Minh Nguyệt không ở bên cạnh, vừa rồi náo loạn nên đã quên mất Lê Minh Nguyệt.

 

” Hà Dĩ Phong “Có lẽ vì vừa rồi quá loạn nên đã rời đi.

 

Hà Linh mím chặt môi, thực ra lúc Lê Minh Nguyệt rời đi cô ấy đã nhìn thấy, chỉ là không biết trong lòng nghĩ cái gì, lúc đó cô ấy đã không nói gì.

 

“Tôi đi tìm cô ấy”

 

“A..” Hạ Linh không hề nghĩ tới, Hà Dĩ Phong lại quan tâm Lê Minh Nguyệt như vậy, một lát không thấy đã không yên tâm, trong lòng cô ấy có tia ghen tức, muốn mở miệng giữ anh ta lại nhưng lại không biết mượn cớ gì, đi theo Hà Dĩ Phong hai bước.

 

“Hạ Linh” Đột nhiên Lâm Quân mở miệng khiến Hạ Linh dừng bước.

 

“Ừ?” Hạ Linh thu hồi ánh mắt nhưng vẫn không nói gì với Lâm Quân.

 

“Em vẫn còn muốn níu kéo với Hà Dĩ Phong phải không?”

 

Lâm Quân nhìn vào mắt Hạ Linh, mở miệng nói.

 

“Không có” Hạ Linh bị người khác nhìn thấu tâm tư, nói chuyện dường như không có sức, cô ấy cúi thấp đầu xuống, hai ngón tay căng thẳng quấn chặt lấy nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.