Chỉ Yêu Chiều Cô Vợ Bé Nhỏ

Chương 976



Chương 976

 

“Gặp ông chủ, hừ, ông chủ bây giờ không muốn gặp mày, mày nên ra nước ngoài tự ngẫm nghĩ lại cho kỹ đi!”

 

“Mẹ kiếp, tao biết làm thế nào để đối phó với Lê Vân Hàng và Lâm Quân”

 

“Ồ, nghe có vẻ hay ho đấy! Nhưng mà rốt cuộc tao có nên giúp mày chuyển lời hay không?”

 

Khóe miệng Robert nhếch lên thành hình vòng cung gian xảo.

 

Jackson liếc xéo ông ta một cái: “Tao vẫn còn một căn bất động sản, lúc trước là để đề phòng khi xảy ra bất trắc, chỉ cần tao gặp được ông chủ, bất động sản này thuộc về mày”

 

“OK, tao sẽ cân nhắc chuyển lời giúp mày”

 

Robert quay lưng bỏ đi, còn để lại một tràng cười ngặt nghẽo chói tai.

 

Jackson xoay người lại gắt gao nắm chặt lan can, mấy ngày này ở trong đồn cảnh sát vốn đã không được ăn uống đầy đủ, đã gầy đến nổi các khớp tay lộ rõ màu trắng bệch, lúc này lại phát ra tiếng rắc rắc gai người.

 

“Lâm Quân, Lê Vân Hàng, tất cả những gì tao phải gánh chịu hôm này đều do chúng mày ban tặng, tao nhất định bắt chúng mày phải trả giá, nhất định!”

 

Bộ dạng của Jackson giống hệt một phù thủy bị nguyền rủa hiện ra giữa ban ngày ban mặt, bầu trời giống như cũng nghe thấy lời niệm chú của lão ta, dần dần chuyển thành màu xám đen.

 

“Ông chủ, bên này tôi đã làm ổn thỏa rồi, Jackson bây giờ cực kỳ căm hận Lâm Quân và Lê Vân Hàng…”

 

Robert bước vào trong cabin, xuyên qua tấm cửa kính có thể nhìn thấy Jackson vẫn đang ngồi trên boong tàu.

 

“Ừm, cứ để bọn chúng yên ổn thêm vài ngày, kế hoạch của chúng ta nên từ từ bắt đầu được ri Người đàn ông ở đầu dây bên kia đang nằm sấp trên ghế, một chiếc mũ che kín mặt mũi, không nhìn ra được hắn là ai, bên tai truyền đến tiếng sóng võ rì rào, trong không khí tràn đầy mùi muối biển.

 

“Jackson yêu cầu được gặp ông, lão ta nói lão ta có cách đối phó với Lâm Quân và Lê Vân Hàng.”

 

“Lão ta bây giờ chắc hẳn đã nhớ đời rồi, chuyện này để sau hãng nói đi!” Dù sao bây giờ Jackson rời khỏi mình sẽ không sống được bao lâu, hắn căn bản không lo Jackson sẽ chạy thoát khỏi tầm kiểm soát của mình.

 

“Rõ rồi ông chủ, vậy còn tôi thì sao?”

 

“Đêm nay tôi sẽ phái thuyền tới đón ông trở về, lúc này là thời điểm cực kỳ quan trọng, ông vừa mới tiến thêm một bước lấy được lòng tin của Lê Vân Hàng, hiện tại không tiện rời đi quá lâu.”

 

“Dạ”

 

Một con chó ngao Tây Tạng chạy đến, ngồi xổm xuống bên cạnh người đàn ông, thở phì phò hổn hển.

 

Người đàn ông ngồi dậy, giơ tay xoa xoa cổ con chó ngao.

 

“Anh bạn già, trò chơi sắp bắt đầu rồi.”

 

Một câu nói vừa hài hước vừa đầy thâm ý giống như đang nói với con chó, lại giống như đang nói với chính mình.

 

Tại nhà của Lê Vân Hàng, Lâm Quân và Lê Vân Hàng vừa bước vào cửa, Lê Nhật Linh đã sớm đứng ngồi không yên lập tức đứng dậy nghênh đón, dù sao thì một ngày chưa giải quyết xong chuyện của .Jackon, chuyện bọn họ trở về nước sẽ tiếp tục bị trì hoãn thêm một ngày.

 

Lê Vân Hàng lắc lắc đầu ngồi xuống sofa, Hạ Linh nhanh chóng rót một ly nước đưa cho ông. Hà Dĩ Phong và Lê Minh Nguyệt bốn mắt nhìn nhau, Lâm Quân nhìn thấy gương mặt bối rối của Lê Nhật Linh, võ vai cô một cái, cùng cô ngồi xuống.

 

“Đừng lo lắng, không sao đâu, hai ngày nữa chúng ta trở về Việt Nam”

 

“Gì cơ?”

 

Người có phản ứng mạnh nhất không phải Lê Nhật Linh mà là Lê Minh Nguyệt, mọi người đều nhìn về phía cô ấy, khiến cô ấy có hơi xấu hổ.

 

“Em làm sao vậy?”

 

Hà Dĩ Phong bật cười một tiếng, vuốt vuốt mái tóc cô ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.