Trong Phượng Tê Cung, sau khi đám người Cẩm Thân Vương đi khỏi, cửa lớn đóng chặt.
Thấy người đã rời đi hết, nhìn vợ chồng Tiêu Dạ Huyền, vẻ mặt hoàng hậu ôn hòa lại, quay đầu nói với Tô ma ma: “Tô ma ma, Như Ca tặng quà cho cả ta và hoàng thượng, bổn cung có chút chuyện riêng muốn nói với bọn nhỏ, ngươi tìm người được việc dẫn Dạ Huân đến điện Triều Dương đi! Rồi đem phần của hoàng thượng và cả một ít quà của bổn cung nhận đến Ngự Thư Phòng cho ngài đi.”
Hoàng hậu vừa nói vừa chỉ vào hộp gấm phủ lụa đỏ bên cạnh.
“Dạ, hoàng hậu nương nương”
Tô ma ma theo lời hoàng hậu phân phó, cầm đồ rồi đến trước mặt Tiêu Dạ Huân, chuẩn bị dẫn người đi.
Tiêu Dạ Huân thấy Như Ca khẽ gật đầu bèn ngoan ngoãn đi theo Tô ma ma.
Đợi Tiêu Dạ Huân và Tô ma ma đi khuất, thấy vẻ mặt hoàng hậu trở nên hết sức nghiêm túc, Như Ca không khỏi có chút khẩn trương, mơ hồ cảm thấy những lời sắp nghe không phải việc tầm thường.
Quả nhiên, không lâu sau, liền nghe hoàng hậu ôn hòa nói: “Hôm nay là tiệc giao thừa, vốn không nên nói những lời làm phiền người này. Nhưng, mấy ngày trước ông ngoại con gửi tin về, nói già rồi thân thể không lanh lẹ nữa lại, không có con cháu nên quân quyền không ai thừa kế. Tình hình Bắc Địa căng thẳng, khiến ông rất lo lắng.
Mà hiện tại không chỉ Bắc Địa, trong triều cũng đang gió mưa vần vũ. Hai hoàng tử kia không phải kẻ dễ bắt nạt. Lúc trước, nhị hoàng tử Ân Kiệt và con theo hoàng thượng đi đánh trận ở Vân Cương, thời khắc nguy cấp con thay hoàng thượng cản tên, với hoàng thượng mà nói đây là chuyện cực kỳ cảm động, nhưng cũng bởi chuyện này mà hoàng thượng phong nhị hoàng tử làm Bình Tây Vương đến phòng thủ ở phía tây. Những năm này, dù nhị hoàng tử nhiều lần xin về kinh thành để tận hiếu, nhưng hoàng thượng chưa từng cho phép. Tính tình nhị hoàng tử hẹp hòi từ nhỏ, mấy năm nay chịu mọi lạnh nhạt, tức giận đều đổ lên đầu con. Về phần tứ hoàng tử An Đạo.......” http://diendanlequydon.com
Hoàng hậu nhìn Tiêu Dạ Huyền, cười khổ nói: “Hắn và công chúa Bình Dương là cùng một mẹ sinh ra. Năm năm trước Đổng phi bị bệnh không trị được, sắp gần đất xa trời, để tránh công chúa Bình Dương vừa đến tuổi cập kê phải thủ tang ba năm, bèn xin ta cho Bình Dương và con thành đôi, lúc đó con một lòng chinh chiến, cự tuyệt hôn sự này, nên ta cũng không cưỡng ép. Hoàng thượng liền gả nó cho thái thú Tống Thành. Cưới chưa được hai năm, thái thú Tống Thành vị bạo loạn ở Tống Thành mà chết. Bởi vậy, công chúa Bình Dương trở thành quả phụ, không thể không ở trong miếu thờ cầu kinh siêu độ cho phu quân 3 năm. Tứ hoàng tử này, tuy rất giống Tiêu Dạ Cát, cả ngày lêu lỏng với ca cơ con hát, nhưng rất quan tâm tỷ tỷ mình. Hai tỷ đệ kia vẫn ghi tạc việc con cự hôn mà.....”
Nghe hoàng hậu nói, Như Ca hơi kinh ngạc, kiếp trước dù biết công chúa Bình Dương thủ tiết khi còn trẻ, nhưng không ngờ trong đó còn có chuyện như vậy. Kiếp trước, ở năm cuối cứu trị Tiêu Dạ Huyền, công chúa Bình Dương bắt đầu qua lại với Âu Dương Thiệu, Như Ca không thể không suy đoán, lúc đó trị liệu cho Tiêu Dạ Huyền thất bại biết đâu có liên quan với công chúa Bình Dương? Phải biết rằng, tuy máu của nàng có tác dụng ức chế cổ độc, nhưng nếu máu bị pha loãng hay đưa đến không đủ lượng, như vậy...... Nghĩ đến đây, lòng Như Ca trầm xuống, cố gắng bình phục tâm tình hỗn loạn tiếp tục nghe hoàng hậu nói.
“Mấy ngày nay, các hoàng tử công chúa và đại thần trong triều liên tục dâng tấu, thậm chí có vài tấu chương buộc tội ngoại tổ phụ con, cầm binh quyền trong tay, mà nhiều năm cự tuyệt không về kinh, chính là có tâm tư bất chính, tiếp đó còn kéo cả con vào. Tuy tương lai ai kế vị ta chẳng bận tâm, nhưng là nghĩa mẫu của con, ta không thể không tính toán thay con. Theo ý ta, nếu được, hi vọng con có thể nắm chặt cả Bắc Địa.”
Cả Bắc Địa.......quân quyền, chính quyền, tài quyền, tất cả tất cả, cơ hồ là tách Bắc Địa khỏi Đại Chu, biến thành sở hữu của cá nhân.
Nghe vậy, không chỉ Như Ca mà cả Tiêu Dạ Huyền cũng giật mình, “Nghĩa mẫu......”
Thấy Tiêu Dạ Huyền lộ vẻ kinh ngạc, hoàng hậu thản nhiên cười, đến bên cạnh hai người, kiên định nói: “Mấy lần hoàng thượng đề cập với ta, đất đai Bắc Địa vốn cằn cỗi, nhưng vài năm nay nhờ con cai quản, đã chuyển biến tốt hơn nhiều. Năm nay cả Đại Chu mất mùa, mà triều đình không phải xuất tiền mua lương, vì có lương thực từ Bắc Địa chuyển tới. Tin tưởng nếu con tiếp nhận toàn bộ, Bắc Địa sẽ càng thêm phát triển. Đây.....cũng là ý của hoàng thượng.
Nghe vậy, Tiêu Dạ Huyền sững sờ khó tin nhìn thẳng mẹ nuôi luôn quan tâm mình này.
Đi theo Hồng đế từ nhỏ, tất nhiên Tiêu Dạ Huyền biết, đối với một vị đế vương mà nói, việc giao toàn quyền một phần giang sơn cho một người nào đó là chuyện không thể nào, nhưng hoàng hậu thì chắn chắc không lừa mình, sự thật trước mắt, không thể không tin.
Trước tiệc giao thừa, những lời này của hoàng hậu khiến hai người hồi lâu vẫn chưa tỉnh hồn, nhất thời, cả Phượng Tê Cung hoàn toàn yên tĩnh.
Mà trong Ngự Thư Phòng, Hồng đế cũng đang ngồi im, thật lâu không nói lời nào.
“Hoàng thượng, hoàng hậu tặng quà này.....?”
Nhìn quà hoàng hậu đưa tới trên bàn, một cái yếm thêu uyên ương sống động như thật và một vòng tay bằng vàng lấp lánh, thái giám Lý Đức muốn nói lại thôi. Đi theo Hồng đế mấy chục năm, đương nhiên Lý Đức biết những vật kia có ý nghĩa gì.
Nhớ năm đó, biết hoàng hậu có thai, hoàng thượng vô cùng vui mừng, thấy hoàng hậu đang khâu quần áo cho tiểu thái tử, liền tự mình vẽ một đôi chim uyên ương trên yếm cho hoàng hậu thêu, và một bản mẫu vòng tay trẻ con, để Phủ Nội Vụ làm. Ai biết, thái tử vừa ra đời đã chết yểu. Hoàng hậu liền cất kỹ những món đồ này, không ngờ hôm nay lại lấy ra làm quà tặng cho hoàng thượng.
Đang lúc Lý Đức rối rắm, Hồng đế cười, tiếng cười vui vẻ nhiều năm qua chưa từng có, rồi lại ngay lập tức biến thành đau xót: “Lý Đức, còn nhớ sau khi hoàng nhi chết non, hoàng hậu đã nói gì không?”
Nghe Hồng đế hỏi, Lý Đức ngẫm hồi lâu, loáng thoáng nhớ ra nhưng không dám nói, đành cúi đầu đáp: “Nôn tài ngu dốt, xin hoàng thượng thứ tội!”
“Nàng nói nàng yêu trẫm, yêu cả đời, nhưng cũng hận trẫm, hận trẫm là đế vương mọi người mơ ước.”
“Nàng nói, trẫm muốn làm một hoàng đế tốt, thì không làm được một phụ hoàng tốt.”
Nhớ tới sự đau khổ của hoàng hậu lúc đó, mắt Hồng đế xẹt qua một tia đau đớn.
Nghe vậy, Lý Đức cúi đầu cũng vì chuyện năm đó mà sầu não.
Hai mươi năm trước, Hồng đế và Trần hậu là vợ chồng tình thâm hiếm có trên thế gian. Sau đám cưới, cho dù Liễu thái hậu xúi giục đông đảo quần thần ép Hồng đế chọn nhiều tú nữ vào cung, nhưng Hồng đế chưa từng chạm qua bất kỳ tú nữ nào, để những người này ngồi không trong hậu cung đủ ba năm. Nếu không do bọn người Liễu thái hậu động tay động chân trong bữa tiệc năm đó, Hồng đế làm gì đụng vào những phi tử trong hậu cung kia!
“Nhiều năm qua, tình cảm của hoàng hậu với trẫm vẫn như xưa, nhưng trẫm biết, lòng nàng có hận. Hôm nay vì Dạ Huyền, nàng trả lại những thứ này. Ngươi có biết điều này đại biểu cho cái gì không? Lý Đức, nàng thật sự xem Dạ Huyền là con ruột của mình.”
Nghe Hồng đế cảm thán, Lý Đức cười nói: “Hoàng thượng nói phải ạ, kỳ thật theo lão nô thấy, thế tử cũng xem hoàng thượng và hoàng hậu là cha mẹ ruột đó. Chớ thấy bình thường thế tử một bộ lạnh lùng mà lầm, hiếu thảo với hoàng tượng và hoàng hậu nương nương đủ cả mười phần. Nhớ năm đó, lúc hoàng hậu nương nương bệnh nặng, thế tử mới 8 tuổi lén mang người ra cung đi tìm thuốc cho hoàng hậu, tìm ba ngày ba đêm chưa chợp mắt, khi về lại tự tay sắc thuốc đưa đến. Còn cả, lúc thế tử cản tên cho hoàng thượng, tỉnh lại câu đầu tiên là hỏi an nguy của ngài.....tình cảm như vậy, còn hơn cả cha mẹ ruột.”
Thật ra trong lòng Lý Đức rất rõ ràng, hai vị chủ tử mình vị nào mà không vạn phần yêu thương thế tử. Nếu thế tử là con ruột của hoàng hậu, cho dù nhiều có nhiều hoàng tử hơn nữa cũng chẳng tính là gì. Bất quá đáng tiếc chính là, thế tử lại do vợ chồng Cẩm Thân Vương hồ đồ kia sinh.
Phải biết, sủng ái của đế vương chính là con dao hai lưỡi, mang đến cho người ta phú quý vô tận, đồng thời cũng đưa tới không ít mối họa. Tựa như hiện tại, đã bắt đầu có người gây phiền phức cho thế tử. Bất quá......liếc đống tấu chương Hồng đế để riêng qua một bên kia, Lý Đức lắc đầu một cái, một đám có mặt không tròng, Hồng đế còn đang khỏe mạnh, muốn truyền ngôi cũng phải mười hai mươi năm nữa, mà hiện tại đã gây phiền phức cho thế tử, quả là tự mình chuốc lấy khổ. Bắc Địa lớn như vậy, hoàng thượng cũng có thể cho thế tử, những lời buộc tội vô căn cứ thế này thì có tác dụng khỉ mốc gì.
Trong lúc Lý Đức đang suy nghĩ, Hồng đế lấy quà cháu dâu tặng ra, đeo lên tay, cảm thụ ấm áp do đôi bao tay mang lại, cười cười nắm chặt vòng tay bằng vàng, nhìn lướt qua xấp tấu chương trên bàn, giơ tay lên, hất cả đám xuống đất.
Thấy vậy, hiển nhiên Lý Đức hiểu ý Hồng đế, vội vàng gọi người vào nhặt đám rác dưới đất đi hủy.
Thấy trời đã tối, Lý Đức nói: “Hoàng thượng, tới giờ rồi tổ chức tiệc rồi, đi chưa ạ?”
“Ừ, đến cung hoàng hậu trước, trẫm cùng đi với nàng đến điện Triều Dương.”