Khi Như Ca tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Tiêu Dạ Huyền đang ngồi bên giường nhìn chằm chằm mình không nháy mắt. Màn lụa văn phượng hoàng màu vàng trên giường bay phất phơ, hiển nhiên là đang ở Phượng Tê Cung của hoàng hậu nương nương.
Nhìn đến ba vị ngự y vẻ mặt cung kính đứng cách đó không xa, nhớ đến phụ nhân trẻ tuổi mình đã cứu trong hoa viên, Như Ca muốn ngồi dậy. Thấy vậy, Tiêu Dạ Huyền vội vàng đỡ nàng.
“Sao có nhiều ngự y ở đây vậy? Khang Thân vương phi sao rồi?”
Nghe Như Ca nói, liếc nhìn Cẩm Thân Vương thế tử đang ngồi bên thế tử phi nương nương, ba ngự y liếc mắt nhìn nhau. Lão ngự cầm đầu tiến lên phía trước nói: “Khang Thân vương phi đang được mấy ngự y chăm sóc, thế tử phi chớ lo, hiện tại đáng lo là thân mình thế tử phi, mới vừa mang thai một tháng, cần chú ý giữ gìn, không được ngồi chồm hổm đè ép bụng lâu như hôm nay nữa.”
Hôm nay thấy một màn thế tử phi đỡ đẻ cho Khang Thân vương phi, tất cả ngự y có mặt đều vô cùng kinh ngạc. Không ngờ trên đời này còn có người có thể mở bụng lấy thai rồi khâu vết thương lại như thế. Mà bộ dáng Khang Thân vương phi không có vẻ gì là đau đớn, quả thật không thể tưởng tượng nổi. Ngẫm lại, Cẩm Thân Vương thế tử phi hẳn là một cao thủ đại phu. Bất quá, tuy y thuật của thế tử phi cao thâm, nhưng bọn họ là ngự y nên vẫn phải nhắc nhở vài lời.
“Thân thể của ta?”, theo bản sờ sờ bụng, liếc nhìn Tiêu Dạ Huyền bên kia, thấy trong mắt hắn có lửa giận, Như Ca chột dạ, nhìn ba vị ngự y cười nói: “Tạ đại nhân nhắc nhở, về sau Như Ca sẽ cẩn thận hơn.”
“Không có gì ạ.” vốn còn muốn ở lại xin thế tử phi chỉ bảo phương pháp mổ bụng lúc nãy, nhưng thấy ánh mắt của Tiêu Dạ Huyền, lão ngự y bèn làm lễ nói: “Nếu thế tử phi đã tỉnh lại, tạm thời không còn gì đáng ngại nữa, chúng thần xin phép về điện Triều Dương báo lại cho hoàng thượng và hoàng hậu nương nương.”
“Ngự y đi thong thả!”
Điện Triều Dương.....
Trời đã tối hẳn, chắc bữa tiệc bắt đầu lâu rồi!
Đợi ngự y đi hết, Tiêu Dạ Huyền ôm Như Ca đang nhìn trời thất thần vào lòng, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của nàng lên, trầm giọng nói: “Biết rõ mình mang thai, lại không cẩn thận như vậy, tự làm mình bất tỉnh, nàng không thương con chúng ta sao?”
Trời mới biết, nhìn thấy nàng ngất đi, hắn hoảng sợ bao nhiêu, e rằng nàng sẽ có gì sơ xuất.
Nghe ngự y nói nàng đã mang thai, hắn hạnh phúc cơ hồ nhảy dựng lên. Đột nhiên hắn nhớ tới biểu tình của nàng lúc nãy, chắc hẳn nàng đã sớm biết, nhưng không nói cho mình mà thôi.
Như Ca nghe vậy, nhìn vẻ mặt không vui của Tiêu Dạ Huyền, nịnh nọt kéo tay hắn nói: “Dĩ nhiên là thương mà, đây là đứa con đầu tiên của chúng ta, không thương sao được. Trước lúc đi, ta đã uống một viên thuốc an thai. Bất quá tình cảnh vừa rồi, chàng cũng thấy đó, nếu ta không kịp thời cứu chẳng phải sẽ chết hai mạng người sao, lẽ nào muốn ta khoanh tay đứng nhìn? Huống chi, không phải bị động thai nên ta mới ngất đi, chẳng qua khí huyết không lưu thông tốt mà thôi. Cứu một mạng người còn hơn xây 7 tòa tháp, ta cứu người, cũng là vì tích phúc cho con chúng ta đó!”
Nghe vậy, vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền hơi dịu xuống, cứng rắn nói: “Không được có lần sao.”
Như Ca thấy Tiêu Dạ Huyền không giận nữa, mỉm cười, ôm cổ hắn nũng nịu nói: “Chuyện mang thai ta chưa nói cho ai hết, định giữ bí mật, đến mai sinh nhật chàng sẽ nói cho chàng biết, không ngờ bị lộ mất, mai biết lấy gì làm quà sinh nhật đây?”
Nghe giọng điệu hình như hết sức khổ não của Như Ca, vẻ mặt Tiêu Dạ Huyền trở nên dịu dàng cơ hồ tan thành nước, hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng nói: “Món quà này ta rất thích, không cần tìm món khác nữa.”
Vợ yêu, nàng cũng biết, sinh mệnh bé nhỏ trong bụng nàng là quà tặng quý nhất trên thế gian này đối với ta, những thứ khác không là gì cả!
Biết mình đã trấn an được phu quân Như Ca thở phào nhẹ nhõm, thấy quần áo dính máu trên người mình đã được thay, không cần phí thời gian sửa sang lại nữa, bèn kéo ống tay áo hắn nói: “Không còn sớm, tiệc tất niên đã bắt đầu lâu rồi, chúng ta tranh thủ chạy qua nhanh đi!”
“Trong sách thuốc nói, phụ nhân mang thai cần tĩnh dưỡng, không nên đi đến chỗ huyên náo.”
Mình mới mang thai một tháng chứ có phải sắp sinh đâu mà!. Huống chi tiểu Huân ở đó một mình, chẳng lẽ trông chờ vào vợ chồng Cẩm Thân Vương sẽ chăm sóc nó sao? Nhìn Tiêu Dạ Huyền, Như Ca sờ sờ bụng nói: “Nhưng ta muốn đến bữa tiệc xem thử, hôm nay ăn trưa sớm, hiện tại đói quá, làm sao bây giờ?”
Nhìn bộ dáng ‘ta vô cùng đói’ của Như Ca, người cha mẫu mực Tiêu Dạ Huyền làm sao còn ngồi yên được, nhanh chóng ôm người đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, bọn cung nữ thái giám thấy Tiêu Dạ Huyền ôm người giống như ôm bảo vật đi qua, âm thầm chắc lưỡi, đây thật là Cẩm Thân Vương thế tử, chiến thần Bắc Địa sao?
Tin Cẩm Thân Vương thế tử phi Ngọc Như Ca có thai, theo ngự y truyền đến điện Triều Dương. Văn võ bá quan, Hầu vương Bá tước nhìn nụ cười trên mặt đế hậu, đều có suy nghĩ riêng.
Ngồi bên trái đế hậu, nghe tin xong Cẩm Thân Vương Tiêu Dực Đức cứng ngắc trong chốc lát, thấy vẻ mặt sa sầm của mẹ con Liễu thị, lòng có chút ảo não. Vốn định mượn chuyện Tô Như mang thai trưởng tôn của Cẩm Thân Vương phủ mà đòi Hồng đế ban Cáo Mệnh cho Liễu trắc phi và dâu thứ. Ai ngờ, giờ dâu cả đã có thai, dâu thứ còn quý gì nữa. Sáng sớm vừa tuyên bố Tô Như có thai hai tháng, buổi chiều bên kia cũng nói có, chẳng lẽ hai vợ chồng Tiêu Dạ Huyền chuyên môn đối nghịch với mình sao?
Trần thị ngồi bên cạnh Tiêu Dực Đức, tự nhiên không bỏ qua bất kỳ vẻ mặt nào của Tiêu Dực Đức, làm vợ chồng nhiều năm tất nhiên Trần thị biết ý nghĩ của chồng. Trần thị thầm cười to trong lòng, kể từ sáng nghe được tin Tô Như mang thai, bực mình đến mức ăn cơm trưa không vô, không ngờ đến tối, tin tốt đã tới. Kém nhau không bao nhiêu, còn không biết đứa nào sinh trước đâu! Hơn nữa, con của dòng chính quý hơn con dòng thứ gắp trăm, ngàn, vạn lần! Dựa vào yêu thương của Hồng đế và hoàng hậu với Dạ Huyền, đứa bé kia vừa sinh ra đã mang mệnh được người kính trọng. Còn đứa bé của con trai tiện nhân Liễu thị kia đoán chừng chẳng có ích bằng cái chày gỗ nữa.
Hả hê nhìn Tô Như đang vặn xoắn khăn tay, Trần thị cười lạnh nói: “Có vàng thật, sắt vụn còn không ích bằng hạt cát!”
Lời vừa nói ra, không chỉ Tô Như mà vẻ mặt cả bọnTiêu Dạ Cát đều hết sức khó coi.
Nội bộ Cẩm Thân Vương phủ đang đấu hăng say, thì bên các hoàng tử hoàng nữ cũng đều có suy nghĩ riêng.
Thấy vui cười trên mặt đế hậu khi nghe tin Tiêu Dạ Huyền có con, nữ tử mặc áo khoác lông chồn đen nói với nam tử mặc áo màu nâu thêu tỳ hưu bên cạnh: “Lúc trước biết tin hoàng huynh có con, ngay cả một tí biểu cảm phụ hoàng cũng không có, giờ nghe thê tử Tiêu Dạ Huyền có thai, phụ hoàng cười rạng rỡ thế kia, hoàng tử hoàng nữ chúng ta trước mặt phụ hoàng e rằng không bằng cả một cọng tóc của Tiêu Dạ Huyền.”
Nghe ngữ điệu khích bác trắng trợn của nữ tử, nam tử áo nâu lườm một cái, chưa nói gì, nam tử ngồi gần đã mở miệng: “Hoàng tỷ, Tiêu Dạ Huyền dù được sủng ái đến đâu cũng chỉ là nhất thời, chẳng lẽ phụ hoàng có thể lập hắn làm thái tử hay sao? Bất quá, hoàng huynh, tam ca coi như xong, tranh giành đế vị chỉ còn lại hai chúng ta. Chúng ta là huynh đệ trong nhà, dù gì cũng có tình cảm, không giống những kẻ chỉ biết dựa vào hoàng hậu, tương lai ai lên ngôi hắn cũng đừng mong sống tốt. Những năm này, hoàng tử chúng ta vì hắn mà chịu bao lạnh nhạt, tỷ như hoàng huynh, bị nhốt ở đất tây mấy năm, đến giờ mới được phụ hoàng triệu về. An Đạo ta thật khó mà tưởng tượng ở nơi đầy chướng khí đó, hoàng huynh làm sao mà sống nổi.”
Lời của ngũ hoàng tử Tiêu An Đạo chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, khiến sắc mặt nhị hoàng tử Tiêu An Kiệt càng thêm âm trầm, hồi lâu cười lạnh: “Các ngươi cho rằng Tiêu Dạ Huyền có thể đắc ý bao lâu, chẳng mấy chốc hắn sẽ là trò cười của toàn bộ Đại Chu!”
Lời của Tiêu An Kiệt khiến hai kẻ bên cạnh vô cùng hứng thú, Tiêu An Đạo bèn sáp đến hỏi: “Hoàng huynh có ý gì?”
Ngửi thấy mùi son phấn trên người Tiêu An Đạo, mặt Tiêu An Kiệt xẹt qua một tia khinh miệt, nhưng ngay lập tức biến thành bộ dáng thân thiện quay đầu nói với nam tử trung niên lưng còng phía sau: “Vũ Văn Khâu, nói cho ngũ hoàng tử biết bí mật bên trong đi.”
Nam tử lưng còng đứng sau lưng nhị hoàng tử nghe vậy gật đầu một cái, đến bên cạnh hai tỷ đệ ngũ hoàng tử rì rầm. Nghe Vũ Văn Khâu nói mắt hai tỷ đệ ngũ hoàng tử sáng rỡ lên.
Bên đối diện, Tiêu Dạ Huân đang được Thanh Loan chăm sóc, nhìn nam tử lưng còng, gương mặt xấu xí, bên hông giắt bình sứ dài và một quyển sách cũ nát kia, mặt xuất hiện nụ cười lạnh không hề hợp với tuổi, lúc cúi đầu uống trà, trong con mắt màu tím tràn đầy sát khí.
Nam tử lưng còng đang nói chuyện bỗng cảm thấy một tầm mắt âm lãnh đang tập trung trên người mình bèn ngước mặt nhìn quanh, nhưng không phát hiện bất kỳ khác thường nào. Khi thấy đôi mắt tím của đứa bé ngồi đối diện, đờ người một chút, hỏi thăm xong thân phận của đứa bé liền cười nhạt một tiếng, lấy bảo vật bên hông cho người trước mặt xem.
Lúc này, âm thanh lanh lảnh của thái giám canh ngoài điện Triều Dương vang lên.