Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 112: Ta chỉ cần nàng



Trong điện Triều Dương, nam tử trung niên lưng còng nhìn bên chỗ Tiêu Dạ Huyền, không biết bị cái gì kích thích mà thân thể không ngừng run rẩy. Mọi người thấy bèn cảm thán khí thế Cẩm Thân Vương thật lớn, khiến cho người nuôi cổ của Vân Cương mà cũng phải sợ hãi.

Như Ca vô cùng khó hiểu, lúc bắt đầu Vũ Văn Khâu cứ nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Huyền, mà lúc sau lại dán mắt vào tiểu Huân, không biết rốt cuộc có ý đồ gì. Nhớ đến trên sách cổ có ghi, người luyện cổ của Vân Cương rất thích lấy bé trai thậm chí là trẻ sơ sinh làm thuốc dẫn, Như Ca bèn dịch người sang che cho tiểu Huân. Thận trọng nhìn Vũ Văn Khâu.

Đứng bên cạnh, thấy Vũ Văn Khâu vẫn còn thất thần run rẩy, nhị hoàng tử thầm tức giận. Mình tốn công dẫn hắn tới, thời khắc mấu chốt hắn lại không lên tiếng, thật vô dụng! Khó trách lâu vậy vẫn chưa leo được lên chức giáo chủ.

Dù muốn quát lớn một tiếng, nhưng trước mặt nhiều người nhị hoàng tử vẫn không dám làm càn, đành ho khan một cái.

Nghe thấy tiếng ho, Vũ Văn Khâu phục hồi lại tinh thần, nhìn lại bên Tiêu Dạ Huyền, thấy đứa nhỏ kia sợ hãi núp sau lưng thế tử phi, thở phào một hơi. Không phải người kia! Người kia, vào 5 năm trước luyện công bị tẩu hỏa nhập ma, dưới sự kích động của mình giáo chúng đã đẩy hắn xuống vách đá, ngay cả thi thể cũng bị thiêu mất, vừa rồi chắc do mình hoa mắt thôi.

“Sứ giả, có nghi vấn sao không hỏi mà còn chần chờ?”

Công chúa Bình Dương thấy Vũ Văn Khâu thật lâu không nói gì bèn lo lắng thúc giục. Chuyện này chỉ có nói ở trước mặt bá quan văn võ mới khiến Tiêu Dạ Huyền mắt hết mặt mũi, không chừng cả vị thế tử cũng không giữ được, nghĩ vậy, công chúa Bình Dương hưng phấn không thôi.

Nhớ ngày đó mình mới 16 tuổi, dung mạo xuất chúng, đa tài đa nghệ, danh môn quý tộc trong kinh thành có ai không ngước nhìn. Nhưng mình luôn nghĩ phải gả cho nam nhân mạnh nhất. Lọt vào mắt chỉ có Cẩm Thân Vương thế tử Tiêu Dạ Huyền. Hắn được phụ hoàng yêu thương nhất, chiến công hiển hách nhất, chỉ có hắn mới miễn cưỡng xứng đối với mình. Biết mẹi bệnh nặng, đế hậu ít nhiều sẽ thương tiếc, liền xin mẹ dựa vào cớ chạy tang ba năm mà tính toán cho mình. Mẹ cầu, quả nhiên hoàng hậu đồng ý, không ngờ Tiêu Dạ Huyền lại cự tuyệt, khiến cuối cùng mình phải gả cho một kẻ đoản mạng, ở trong miếu đến ba năm mới ra.

Tiêu Bình Dương vốn nghĩ Tiêu Dạ Huyền đối với ai cũng vô tình như nhau, nhưng hôm nay thấy cảnh hắn chăm sóc vợ yêu, khiến nàng ta vô cùng ghen tỵ, oán hận như núi lửa nóng chảy phun trào. Tiêu Bình Dương nhìn gương mặt đầy nụ cười dịu dàng của Tiêu Dạ Huyền, thấy hắn đối đãi với vợ như với trân bảo, móng tay nàng ta đâm sâu vào da thịt.

Nhớ lại thông tin đọc được trong quyển sách kia, Tiêu Bình Dương cười hả hê, thật muốn xem một lát tin tức kinh người kia bị nói ra hắn còn có ngạo khí coi trời bằng vung như thường ngày hay không.

Ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trong không khí, ngồi bên cạnh Tiêu Bình Dương, ngũ hoàng tử cau mày, nghĩ đến tỷ tỷ tuổi trẻ phải thủ tiết là do Tiêu Dạ Huyền, ánh mắt vốn cợt nhã cũng biến thành mấy phần sắc bén.

Nghe Tiêu Bình Dương nói, Vũ Văn Khâu rốt cuộc mở miệng: “Bẩm công chúa chuyện Văn Khâu hỏi có liên quan đến tôn nghiêm hoàng tộc Đại Chu, nên mới boăn khoăn không biết nên hỏi thế nào.”

Nghe Vũ Văn Khâu nói có liên quan đến tôn nghiêm hoàng tộc, bên trong điện Triều Dương bắt đầu bàn luận ầm ĩ.

Tuy lời Vũ Văn Khâu thật khó hiểu, nhưng bá quan hết sức tò mò, rốt cuộc là chuyện gì mà vừa liên quan tôn nghiêm hoàng tộc vừa liên quan đến Cẩm Thân Vương thế tử.

Bọn người Liễu trắc phi nghe xong mắt càng thêm phát sáng, tôn nghiêm hoàng thất là không thể xâm phạm, nếu Tiêu Dạ Huyền làm ra chuyện gì ảnh hưởng đến tôn nghiêm hoàng thất, như vậy.......... Liễu trắc phi cười, có lẽ cơ hội đạp đổ Tiêu Dạ Huyền đã tới, chỉ cần hắn ngã xuống, ai kế thừa vương phủ chẳng phải do vương gia định đoạt rồi sao.

Nghe tiếng bàn luận ầm ĩ, Hồng đế và hoàng hậu liếc mắt nhìn nhau, thấy các hoàng tử hoàng nữ vẻ mặt đều là hưng phấn và mong đợi, lòng trầm xuống.

Tiêu Dạ Huyền nhìn lướt khắp điện, nắm tay Như Ca, nhìn Vũ Văn Khâu, lạnh giọng nói: “Có nghi vấn, sứ giả Vân Cương cứ nói.”

Nghe vậy, Vũ Văn Khâu ồm ồm nói: “Vừa nãy nghe nói Cẩm Thân Vương thế tử phi mang thai, không biết có thật không?”

Thấy sứ giả Vân Cương nhắc tới mình, đoán chừng chuyện này có liên quan đến mình, Như Ca bèn cười đáp: “Tất nhiên là thật.”

Nghe Như Ca trả lời, Vũ Văn Khâu lắc đầu một cái.

“Vậy thì thật kỳ lạ, vào 5 năm trước, thế tử trúng Đoạn Hồn Cổ của Bái Nguyệt Giáo ta, mà cổ này chính là vua của các loại cổ ở Vân Cương, theo quyển sách do giáo chủ để lại, phàm người trúng cổ này vĩnh viễn không thể có con, thân thể héo mòn dần, phát điên rồi chết. Cho dù là giáo chủ đời trước của Bái Nguyệt Giáo ta, vô tình bị Đoạn Hồn Cổ mình nuôi gây thương tích, tuy miễn cưỡng giữ được mạng, nhưng cũng cả đời không có con cháu. Thử hỏi, một nam nhân không thể có con thì làm sao khiến thê tử mình mang thai được?” Vừa nói, Vũ Văn Khâu vừa lật quyển sách đến trang cuối cùng, cung kính bỏ vào khay trong tay tiểu thái giám.

Lời của Vũ Văn Khâu chẳng khác nào sấm giữa trời quang, khiến mọi người trong điện Triều Dương mơ hồ hết. Nhưng không ai dám lên tiếng. Chỉ vì nếu lời sứ giả Vân Cương là thật, thì đây đúng là chuyện khiến hoàng thất vô cùng hổ thẹn.

Tiểu thái giám bưng khay đựng quyển sách ố vàng, cảm thấy nặng như bưng ngàn cân, khiến người không thở nổi. Nhưng chỉ có thể kiên trì trình lên cho hoàng thượng.

Đúng lúc này, hai bóng người một trước một sau vọt tới trước mặt tiểu thái giám, mọi người nhìn kỹ thì là Cẩm Thân Vương Tiêu Dực Đức và vương phi Trần thị.

Tiêu Dực Đức đến trước, giật lấy quyển sách, xem xong vô cùng tức giận, bước từng bước đến, chỉ vào mặt Như Ca nói: “Nam tử trúng Đoạn Hồn Cổ không thể có con, nữ nhân này lại mang thai! Hiện tại hoặc là ngươi bỏ nó, không thì người đừng mơ tưởng làm thế tử nữa.”

Những lời như bị cắm sừng này nọ Tiêu Dực Đức thật không nói ra được. Nếu ở trường hợp khác, trưởng tử mất mặt mình sẽ rất vui sướng nhưng hiện tại ở chỗ này, quần thần tụ họp, chuyện như vậy khiến phủ Cẩm Thân Vương mất hết mặt mũi, chỉ có thể hung ác với con dâu Ngọc Như Ca, ánh mắt dữ tợn khiến người sợ hãi.

Trần thị đứng bên cạnh Tiêu Dực Đức, sau khi thấy Liễu thị quăng đến một ánh mắt tràn đầy ý cười nhạo cho mình cũng giận đến váng đầu, chỉ vào mặt Như Ca the thé nói: “Nữ nhân này giữ lại chỉ gây họa, róc xương lóc thịt, chết không đang tiếc!”

Thấy phản ứng của vợ chồng Cẩm Thân Vương, những người có mặt đều sáng tỏ, dù không tận mắt đọc ghi chú trong quyển sách kia, nhưng phản ứng của vợ chồng Cẩm Thân Vương đã nói lên việc Đoạn Hồn Cổ là thật. Như vậy, đứa bé trong bụng thế tử phi chẳng phải là...........nghiệt chủng sao! Không ai dám thở mạnh, nhìn chằm chằm vào Tiêu Dạ Huyền, muốn xem bị sỉ nhục thế này, thế tử sẽ có phản ứng gì. Trên thực tế bọn họ đã tưởng tượng ra thảm trạng Như Ca bị lăng trì.

Như Ca thấy vợ chồng Cẩm Thân Vương như muốn nhai sống mình, cảm nhận khí lạnh quanh thân Tiêu Dạ Huyền, vẫn không sợ hãi chút nào, điềm nhiên cười hỏi: “Tiêu Dạ Huyền, chàng tin ta không?”

Mặc dù biết hắn tức giận không phải vì ghi chép trong quyển sách kia, nhưng Như Ca vẫn hỏi như vậy, lời nói có vài phần ngây thơ.

Tiêu Dạ Huyền cúi đầu nhìn đôi mắt tinh khiết của người trong lòng, dịu dàng trong mắt hắn đủ sức nhấn chìm người, trước mặt mọi người, dùng giọng điệu kiên định nói: “Ta tin, cho nên vị trí thế tử này ta không cần nữa, chỉ cần nàng.”

Nghe Tiêu Dạ Huyền nói, cả điện Triều Dương xôn xao, không ai ngờ, thế tử sẽ có phản ứng như vậy. Vốn mặt mũi tràn đầy hưng phấn, nghe xong lời Tiêu Dạ Huyền, tươi cười trên mặt bọn Tiêu Bình Dương và Tô Như nháy mắt cứng lại.

“Ngươi.......”, sắc mặt Tiêu Dực Đức từ xanh chuyển thành đen, lại từ đen thành đỏ. Sau mấy bận biến sắc nhìn đế hậu, cả giận nói: “Hoàng thượng, Tiêu Dạ Huyền làm mất hết mặt mũi hoàng thất Đại Chu ta, không xứng làm người thừa kế phủ Cẩm Thân Vương của ta, hoàng thượng mau hạ lệnh đi!”

Rõ ràng là muốn phế thế tử mà!

Nghe Tiêu Dực Đức nói, mấy vị cựu thần hiểu lý lẽ vội vàng quỳ xuống .

“Hoàng thượng, không được đâu! Thế tử là trụ cột vững chắc của Đại Chu ta, ngàn vạn không thể phế!”

“Đúng ạ, ghi chú này là của Vân Cương, Đại Chu ta chưa từng nghiên cứu kỹ, nếu chỉ dựa vào một quyển sách cũ nát mà ra quyết định, chẳng phải oan uổng người sao.”

“Xin hoàng thượng nghĩ lại! Xin vương gia nghĩ lại!”

...........

Thấy mấy cựu thần quỳ trên mặt đất, nhị hoàng tử và đám người Tiêu Bình Dương đều tức đến nghiến răng, âm thầm nhớ kỹ họ, chờ tương lai tính sổ sau.

Hồi lâu sau, mọi người im lặng chờ Hồng đế lên tiếng. Dù trước giờ Hồng đế rất yêu thương đứa cháu này, nhưng chuyện liên quan đến mặt mũi quốc gia, hoàng thất, không thể qua loa, Hồng đế sẽ quyết định thế nào, thật khiến mọi người tò mò.

Rốt cuộc Hồng đế sẽ quyết định ra sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.