Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 2: Trọng Sinh



Ve kêu râm ran, như mang đến một chút sức sống, cho ngày hè chói chang.

Trong một khu nhà lớn ở Phàn Thành, một nam tử trung niên diện mạo già dặn và một thiếu nữ chừng 13, 14 tuổi mặc trang phục nha hoàn hình như là mới từ ngoài trở về, trên tay thiếu nữ là một cái rương hình vuông, hai người vội vàng đi đến căn phòng ở phía đông tòa nhà.

Nha hoàn canh trước phòng thấy người tới liền mở cửa ra, thiếu nữ vội vượt lên nam tử trung niên một bước, vọt vào phòng, cười hì hì vén bức rèm bằng những hạt châu trong suốt lên, tới bên cạnh nữ tử đang thêu hoa, “Tiểu thư, nô tỳ và Phong chưởng quỹ đã về rồi nè!”

Phong Trì vốn rất để ý lễ tiết lúc này cũng không trách móc nặng nề tiểu nha đầu vô lễ. Chỉ đứng ở bên ngoài bức rèm nhìn nữ tử đang ngồi bên trong, nàng có vẻ đặc biệt hưng phấn.

“Phong chưởng quỹ, buôn bán ở kinh thành có tiến triển?” nữ tử đang cầm kim thêu ngẩng đầu lên, mỉm cười hỏi, nhìn cái rương trên tay nha hoàn Thanh Nhi, mắt lóe lên một tia sáng tỏ.

Không đợi người ngoài rèm trả lời, thiếu nữ bên cạnh nữ tử đã nhịn không được, giành nói trước, “Tiểu thư, lần này ở kinh thành mở tiệm bán đồ thêu và trang sức cầu phúc quả thật là kiếm được bộn tiền, những vị công tử và thiên kim tiểu thư kia vừa nghe là chi nhánh mới mở của Vận Thành, đã xếp hàng chờ mua, mới sáng sớm đã bán hết sạch đồ trong cửa hàng. Chưởng quỹ ở đó thu tiền mỏi cả tay luôn, hiện giờ đã có rất nhiều nhà buôn đồ thêu và trang sức ở kinh thành đặt hàng chúng ta đó.”

“Đúng vậy, nô tài theo lời tiểu thư, ký khế ước với bọn họ, bạc cũng đã thu rồi, tiểu thư xem cái rương trên tay Thanh Nhi đi tất cả đều là ngân phiếu và khế ước đó.” Phong Trì phụ họa nói, từ bốn năm trước, gặp được tiểu thư ở Vân Thành, đề nghị mình thay mặt nàng buôn bán, tận mắt nhìn thấy Lăng Vân phát triển, mở rộng dần, tiền thu được từ ngàn lượng, vạn lượng, rồi mười vạn lượng.... Hiện tại Phong Trì cảm thấy tiểu thư nhà mình đúng là kỳ tài buôn bán!

Mở rương gỗ ra, bên trong chứa đầy ngân phiếu và khế ước. Như Ca nhìn Thanh Nhi vừa khoa tay múa chân nói, vừa mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm đống ngân phiếu, không khỏi cảm thấy buồn cười. Những chiếc túi, và rương này tinh xảo xinh đẹp, đồ trang sức càng thêm hoa lệ, độc nhất vô nhị, hơn nữa còn có danh tiếng cửa hàng bên Vận Thành tự nhiên là được các công tử, tiểu thư nhà quyền quý yêu thích. Như Ca thở phào nhẹ nhõm, như vậy mình có thể đứng vững trong kinh thành rồi.

Như Ca đếm đống ngân phiếu, xong lại đưa cho Thanh Nhi “Cất đi, lúc này Kiệt nhi cũng nên học những thứ này rồi, dọn dẹp một chút, dọn cơm lên thôi.”

Nhớ tới Ngọc Vân Kiệt, hiện được 10 tuổi, Như Ca nở nụ cười nhàn nhạt.

“Dạ, tiểu thư” Thanh Nhi vui vẻ bỏ đống ngân phiếu vào ngăn tủ rồi khóa lại, sau đó nhanh chóng ra ngoài gọi nha hoàn canh cửa đi dọn cơm.

Như Ca để bức tranh thêu xuống, chậm rãi đi tới bên cửa sổ, nhìn những đóa sen trong hồ, suy nghĩ mông lung.

Chớp mắt nàng đã trở lại kiếp này được 4 năm rồi, còn nhớ, sau trận hỏa hoạn kia, bởi vì nàng là oán linh không cách nào đầu thai được, vốn phải ở địa phủ học kinh phật 500 năm để tinh lọc tâm hồn , qua hơn 100 năm, sau khi uống một chén nước có mùi quái dị xong, nàng gặp được một bà lão tự xưng là bà ngoại nàng, thỉnh thoảng vào ban đêm bà lão lại đưa linh hồn nàng đến một thế giới xa lạ muôn màu muôn vẻ, bám vào thân thể một cô nương, cứ thế linh hồn nàng du đãng 300 năm. Không biết có phải do chuyện lén trốn đi chơi bị phát hiện hay không, mà ở lần cuối cùng nhập vào thân thể cô nương kia, nàng bị sét đánh, sau khi tỉnh lại, Như Ca liền trở lại thời điểm năm 9 tuổi.

Nhớ tới bà lão hòa ái đó, lòng nàng lại buồn bã, lúc trước chỉ nghe nói bà ngoại nàng là một thần y ở Phiền Thành, thành thân với ông ngoại thương nhân ở Vận Thành, là đôi phu thê hạnh phúc người người hâm mộ, đáng tiếc bà ngoại mất sớm, khiến ông ngoại đau buồn, lại thêm nữ nhi mình xem như trân bảo lúc mình bị bệnh nặng lưu lạc thành tình nhân không danh không phận của người, gia tài bạc vạn cũng bị những kẻ gọi là thân thích chiếm hết không còn một đồng, bệnh lại càng nặng hơn không qua khỏi. Giờ Như Ca học tập y thuật cứu người, đồng thời âm thầm thu mua lại hết những sản nghiệp lúc trước của Liệt gia ở Vận Thành, xem như vì bà ngoại làm chút chuyện.

Quỳ gối trước bức họa bà ngoại, nàng thầm cầu, bà ngoại, người ở dưới đó nhất định phải thật tốt.

Như Ca đang cầu nguyện thì Thanh Nhi đẩy cửa vào “Tiểu thư, dã dọn cơm lên rồi ạ, phu nhân và thiếu gia đang chờ tiểu thư đó.”

Nghe vậy, Như Ca đứng lên nói, “Ừ, đi thôi”, rồi đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh, Liệt thị đang ngồi ở bàn cơm nghe nhi tử kể chuyện hôm nay đã học được gì, thấy nữ nhi tới, vội ngoắc nàng “Ca nhi, tới ngồi bên cạnh mẫu thân này”.

Như Ca vui vẻ đi vào, ngồi cạnh mẫu thân. Liệt thị nắm bàn tay nữ nhi, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Như Ca , thầm than: nữ nhi càng lớn càng đẹp, mấy năm nay bà chưa từng lo lắng về việc buôn bán của Liệt gia, tất cả đều do Ca nhi lo liệu. Ngày trước, mẫu tử ba người chỉ có một căn nhà nhỏ để ở, hiện tại đã có mấy căn nhà lớn ở Phiền Thành. Chỉ là nữ nhi theo nghiệp buôn bán chung quy cũng không tốt lắm, lại nhìn nhi tử còn bé, Liệt thị bất đắc dĩ lắc đầu, thôi, giờ Kiệt nhi được Như Ca quản, chắc sau này cũng sẽ theo gương tỷ tỷ, tương lai nhất định có thành tựu.

Bởi vì mình chỉ là tình nhân không danh phận, nữ nhi phải chịu nhiều thiệt thòi, ảnh hưởng tới việc gả chồng sau này. Gần đây nghe nói, lão gia đã chịu nhận Như Ca và Kiệt nhi, hai đứa có thể chính thức nhận tổ quy tông, có lão gia hậu thuẫn, tiền đồ của Kiệt nhi tất nhiên không cần lo nữa, có nương gia giàu có, tương lai Ca nhi cũng sẽ kiếm được phu gia tốt. Nghĩ như thế, Liệt thị cảm thấy an tâm một chút.

Ngọc Vân Kiệt vừa thấy Ngọc Như Ca tới, lập tức vui vẻ tới ngồi bên cạnh Như Ca, mặt mũi tràn đầy hưng phấn “Tỷ tỷ, hôm nay phu tử ra câu hỏi, phu tử nói, trong những học trò từ trước tới giờ của phu tử, chỉ có mình đệ là trả lời được câu hỏi này mà thôi, khen đệ không dứt luôn đó.”

Như Ca thấy khuôn mặt đệ đệ đỏ lên vì hưng phấn, cười cười sờ đầu đệ đệ, “Ừ, tuy phu tử khen đệ, nhưng đệ cũng không được vì thế mà kiêu ngạo tự mãn nha.”

Nhìn Ngọc Vân Kiệt, Như Ca lại cảm thấy chua xót, kiếp trước lúc trở lại Ngọc phủ, Vân Kiệt bởi vì hôn sự của người tỷ tỷ là mình đây mà mấy lần xung đột với đại phu nhân, mặc dù thông minh lanh lợi nhưng dưới sự sắp đặt của Lý thị đã bị mất đi tư cách trở thành tiến sĩ. Bất đắc dĩ phải theo nghiệp buôn bán, vài năm sau cũng có thành tựu. Sau lại vì hạnh phúc của mình mà nguyện ý đem hết sản nghiệp giao cho Âu Dương Thiệu. Cuối cùng vẫn mất mạng, mình nợ đệ ấy quá nhiều. Kiếp này nhất định phải bồi thường cho đệ ấy.

“Đệ biết mà” Ngọc Vân Kiệt ngoan ngoãn gật đầu, tỷ tỷ đã nói kiêu ngạo là có hại, phải biết khiêm tốn.

Liệt thị thấy hai tỷ đệ thân thiết như vậy, rất vui mừng, cười nói “Được rồi, mau ăn cơm thôi, hai con ăn nhiều chút”

Như Ca nhìn mẫu thân dịu dàng gắp đồ ăn cho mình và đệ đệ, không khỏi nghĩ tới vị phụ thân đang ở kinh thành kia, lão đã tiếp quản Ngọc gia, mới đây sai đến mấy kẻ tôi tớ kiêu ngạo nói là sẽ thu nhận mẫu tử ba người vào phủ! Nghĩ tới đó, Như Ca thầm cười lạnh.

Kiếp trước mình ở Ngọc phủ có ngày nào được sống dễ chịu đâu, lúc nào cũng phải nhẫn nhịn những người đó, nhưng đổi lại chỉ là bị bọn họ hãm hãi khi dễ nhiều hơn, nhớ lại, kiếp trước mình thật đúng là yếu đuối mà!

Hôm nay thấy mẫu thân vui vẻ thế này, Như Ca chỉ biết lắc đầu, không cần nói nàng cũng biết được suy nghĩ của mẫu thân, nhưng mà nếu người nam nhân kia đáng tin, thì mẫu thân nàng cũng đã không sớm mất mạng rồi.

Nghe nói năm đó, tuy mẫu thân gia cảnh sa sút, nhưng cũng là một cô nương xinh đẹp, muốn kiếm một phu gia tốt cũng không khó, chỉ bởi vì một lần tình cờ được Ngọc Chính Hồng, mới đến nhậm chức ở Phiền Thành, cứu, hôm sau Ngọc gia đã tới xin cưới, lúc ấy nội bộ Liệt gia đang tranh đoạt gia sản kịch liệt, Ngọc Chính Hồng lấy thân phận tri phủ đoạt lại một phần gia sản cho mẫu thân, mẫu thân không biết hắn đã có chính thê, lòng mang cảm kích nên chấp nhận gả cho hắn. Dùng tài sản của Liệt gia xây cầu sửa đường đổi lấy tiếng tốt cho hắn....lúc biết sự thật cũng là lúc Ngọc Chính Hồng được điều về kinh, bởi vì chính thê không chịu nên mẫu thân nàng biết thành kẻ không danh không phận, để mình và đệ đệ được ghi vào gia phả Ngọc gia, mẫu thân nàng phải nhịn nhục chịu đựng. Cứ mong có một ngày phụ thân có thể cho bà được đường đường chính chính vào cửa chính của Ngọc phủ, nhưng với tính tình của Lý thị, vào đó chỉ càng khổ hơn mà thôi.

Vuốt ve cái trán tựa hồ vẫn còn cảm giác đau đớn mơ hồ, ánh mắt Như Ca trở nên xa xăm thâm trầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.