Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 56: Sóng gió ban hôn



Tin tức Cẩm Thân Vương thế tử được ban hôn truyền ra, khiến Liễu thái hậu ở hậu cung đứng ngồi không yên, bèn sai người mời Hồng đế đến Từ Ninh Cung.

“Hoàng thượng, sao lại chọn cho Cẩm Thân vương thế tử một thế tử phi như vậy, dòng dõi không cao quý không nói, còn là một thứ nữ, chẳng phải là làm nhục thân phận Cẩm Thân vương thế tử sao? Theo ý ai gia, cưới thì cũng được, ai gia không thể làm hoàng thượng mất mặt, bất quá hoàng thượng phải chọn một thế tử phi khác có huyết thống cao quý mới được.”

Hồng đế nghe vậy, không có phản ứng quá lớn, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, cực kỳ kính cẩn hỏi “Không biết theo ý thái hậu thì khuê tú nhà nào thích hợp?”

Thấy Hồng đế không phản đối, thái hậu liền cười nói: “Yên nhi nhà Triệu quốc công đoan trang hiền thục, thận phận cũng cao hơn tiểu thư Ngọc gia kia biết bao nhiêu, hoàng thượng mau ban chỉ để Yên nhi thành Cẩm Thân vương thế tử phi đi”.

Triệu quốc công này còn không phải là người phe thái hậu sao, Hồng đế thầm cười lạnh trong lòng, nhưng trên mặt vẫn là vẻ kính cẩn như cũ, nói: “Thái hậu còn nhớ 4 năm trước lúc Cẩm Thân vương thế tử gặp nạn không, lúc ấy trẫm đã cho Triệu quốc công một cơ hội, nhưng Triệu quốc công nhất định không chịu gả Triệu Yên đi.”

Thái hậu nhíu mày, nhưng cũng gật gật đầu nói: “Chuyện này ai gia nhớ, chẳng qua khi đó Yên nhi tuổi còn nhỏ, thật sự không thích hợp, giờ Yên nhi đã lớn, hôn sự tự nhiên sẽ thành....” lúc đó cứ tưởng Cẩm Thân vương thế tử không cứu được nữa, Triệu quốc công sao có thể gả nữ nhi đi để thủ tiết.

Nhỏ? Lúc ấy đã 16 rồi, hiện giờ sợ là không ai thèm lấy nữa mới sáp lại đây! Hồng để chỉ bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Chắc hẳn thái hậu biết tính Huyền nhi, mặc dù nó đi theo trẫm từ nhỏ, nhưng trẫm cũng không quản được, nếu ép quá không biết nó sẽ làm ra chuyện không hay gì. Lại nói trẫm cũng không nỡ để nó chịu ấm ức nên đã đáp ứng nó. Hơn nữa tiểu thư Ngọc gia là người nó thương, thái hậu thấy được không?”

Thái hậu gật đầu một cái, hiện giờ hoàng thượng rất tin yêu Tiêu Dạ Huyền, trong lòng thái hậu biết rất rõ, vì thế càng cố gắng bắt lấy cơ hội này lôi kéo thế tử về phe mình, “Ai gia không nói không để nó cưới tiểu thư Ngọc gia, chỉ là cưới thêm một thê tử nữa, đây là thêm hoa trên gấm, chuyện tốt mà! Cùng lắm thì cho hai đứa làm chính phi luôn cũng được”

Không phải thêm hoa trên gấm, mà là đấu đá gay gắt thì có! Hồng đế cười nhạt nói: “Thái hậu nói phải lắm, chỉ là......”

Nghe vậy, nháy mắt thái hậu sụ mặt xuống, không vui hỏi: “Chỉ là cái gì?”

“Chắc thái hậu chưa biết, Triệu Yên này ở Sướng Xuân Viên tranh giành một đào kép, náo chết người, hiện giờ khổ chủ cáo lên, Hình Bộ đã dâng tấu chương rồi, nếu gả Triệu Yên cho Huyền nhi, với tính tình của Huyền nhi, sợ rằng còn chưa vào cửa đã bị nó xử tử theo luật” hoàng thượng có chút khổ sở nói.

Nghe vậy, thái hậu nghẹn lời, chuyện của Triệu Yên rõ ràng nửa năm trước đã đè xuống rồi, sao lúc này lại bị moi ra. Bất quá thái hậu cũng không cam tâm bỏ qua, “Yên nhi còn nhỏ không hiểu chuyện, giao cho Triệu quốc công dạy dỗ lại là được. Nếu Yên nhi không được vậy Vân nhi nhà Tô tướng quân thế nào? Tỷ tỷ của nó cũng ở Cẩm Thân vương phủ, về sau hai tỷ muội là chị em dâu, chẳng phải càng thêm hoàn thuận vui vẻ.”

Hồng đế ra vẻ khó xử nói: “Sợ là thái hậu chưa biết, Tô tiểu thư đã mang thai con Thừa An, Thừa An đến cầu trẫm, trẫm cũng đã đồng ý ban hôn cho nàng và Thừa An rồi, 7 ngày sau chính là ngày cưới”.

Thái hậu vừa nghe cơ hồ muốn phun máu, cố gắng nén hồi hâu mới gật đầu nói: “Đã vậy thì thôi, thê tử Thừa An không sinh được, nó đã muốn thì theo vậy. Ai gia mệt mỏi, hoàng thượng về đi”.

Hồng đế hành lễ cáo lui, ung dung rời khỏi Từ Ninh Cung.

Thái hậu nhìn theo bóng lưng hoàng thượng, âm thầm nuốt cục tức xuống. Bất quá chuyện này liên quan đến Tiêu Thừa An, không muốn nhượng bộ cũng không được.

Tiêu Thừa An, năm nay 35 tuổi, là kẻ hèn nhát, khó thành tài, từ nhỏ chứng kiến một ít thủ đoạn của Liễu thái hậu xong, đối với Liễu thái hậu luôn tôn kính nhưng không gần gũi. Dù gì cũng là cháu ruột, Liễu thái hậu cực kỳ thương yêu. Dưới sức ép của Liễu thái hậu Tiêu Thừa An cưới trưởng nữ của Triệu quốc công làm chính phi, nhưng đến giờ vẫn chưa có con, mà Triệu thị lại ốm đau bệnh tật luôn.

Tô Vân tính tình lẳng lơ, đã sớm gian díu với Tiêu Thừa An, Liễu thái hậu biết, nhưng vẫn cho là chỉ cần chú ý một chút, dùng chút kế là có thể để Tô Vân đường đường chính chính vào Cẩm Thân vương phủ. Ai ngờ giờ Tô Vân đã mang thai con Tiêu Thừa An, chuyện mất mặt như vậy mà Tiêu Thừa An còn đến xin Hồng đế, quả là ngu xuẩn vô cùng.

Liễu thái hậu nghĩ tới nghĩ lui, lòng rất bực mình, mình tính kế một đời, chỉ tiếc con trai ruột chết sớm, không thể kế thừa đế vị, nên mới rơi xuống thế bị động như hôm nay. Lúc trước vì tranh đoạt địa vị hoàng hậu, Liễu thái hậu đã làm rất nhiều chuyện mờ ám, mặc dù lúc đó không ai phát hiện, nhưng không biết có lộ ra gì không. Hiện tại sức khỏe mình càng ngày càng tệ, ngộ nhỡ mình ngã xuống rồi, chẳng phải Liễu gia cũng xong luôn sao. Tuy nói trong cung và Cẩm Thân vương phủ đều đã có người Liễu gia, nhưng vẫn chưa đủ. Chỉ có lôi kéo đứa cháu hoàng thượng yêu nhất về phe mình mới có thể hoàn toàn yên tâm được.

Vốn thái hậu muốn nhắc đến nữ nhi Liễu gia, nhưng hiện giờ những chính nữ các chi trong Liễu gia đều đã gả đi. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn nữ nhi nhà Liễu quốc công là được, nếu tiểu thư Ngọc gia cũng là thứ nữ vậy thứ nữ Liễu gia có gì mà không được. Bất quá chuyện này không thể tự mình nói ra, chỉ có thể khiến người khác nói thay. Liễu thái hậu gọi ma ma tâm phúc tới, thì thầm một phen xong, ma ma kia vội chạy đi lo liệu.

Trong Cẩm Thân vương phủ, Cẩm thân vương Tiêu Dực Đức đang uống rượu Hoa Điêu lâu năm, thưởng thức ca cơ hát dân ca Giang Nam với trắc phi Liễu Như Mộng, lúc này hai mắt khép hờ, lâng lâng vui sướng. Bỗng nghe Liễu trắc phi thở dài một hơi, như có điều khó nói.

Thấy Liễu thị như vậy, Tiêu Dực Đức mở mắt, ra hiệu ca cơ lui ra, ân cần nhìn người bên cạnh, “Ái phi sao vậy? Ca cơ hát không hay?”

“vương gia, thiếp thân chỉ là đang lo lắng cho Điềm Nhi”.

“Điềm nhi? Nghe rất quen, chẳng lẽ nó gây ra chuyện gì?”

“Điềm nhi là thứ nữ nhà Liễu quốc công, trong nhà không có chính nữ, từ nhỏ nó được nuôi dưỡng như chính nữ, xem như là cháu gái của thiếp. Hôm trước tới vương phủ thăm thiếp,tình cờ thấy được Dạ Huyền, từ đó ngày đêm tương tư cơm nước không màng. Vốn thiếp muốn làm mai cho hai đứa, không ngờ hoàng thượng đã hạ chỉ ban hôn trước. Tiểu thư Ngọc gia cũng tốt, nhưng dù gì cũng là thứ nữ, như vậy có hơi uất ức cho thế tử nhà chúng ta. Vương gia, đứa cháu này của thiếp tuy là thứ nữ bất quá cầm kỳ thi họa đều tinh thông, rất xứng với thế tử. Không bằng vương gia để cho Điềm Nhi được thỏa tâm nguyện, cùng Ngọc tiểu thư gả cho thế tử, xem như là tấm lòng của người làm cô cô như thiếp”.

Đối với hôn sự này, Tiêu Dực Đức cũng không hài lòng lắm. Nói gì Tiêu Dạ Huyền cũng là con trai trưởng của vương phủ, cưới một thứ nữ cũng thôi đi, còn là một quan tam phẩm nho nhỏ. Bất quá Liễu gia...... Tiêu Dực Đức vẫn có chút do dự.

Thấy Tiêu Dực Đức do dự, nháy mắt Liễu thị rơi lệ đầy mặt.

“Ái phi sao vậy?”, Tiêu Dực Đức lo lắng hỏi.

“Vương gia, sớm muộn gì Cẩm Thân vương phủ này cũng là của thế tử, vương phi không vừa mắt thiếp, nếu Điềm nhi có thể vào phủ, thiếp còn có chỗ mà dựa vào, nếu không, tương lại sợ là thiếp không còn đất dung thân trong vương phủ”.

Nghe Liễu thị nói vậy, Tiêu Dực Đức lập tức hiểu ý, vương phi Trần thị và Liễu thị trước giờ bất hòa, với tình tính Trần thị sợ rằng sau khi trưởng tử kế thừa vương vị, nhất định sẽ tính sổ Liễu thị. Nghĩ đến đây, Cẩm Thân vương vỗ bàn một cái nói: “Ái phi nói rất đúng, bổn vương lập tức vào cung nói hoàng huynh hạ một thánh chỉ nữa, để Điềm Nhi cùng là chính thê, thành toàn tâm nguyệncủa ái phi”.

Nghe vậy, Liễu trắc phi nhanh chóng hết buồn, bưng bầu rượu lên rót vào ly, dịu dàng nói: “Vương gia, ngài đối thiếp thật tốt, thiếp kính vương gia một ly!”

Nhìn Liễu Như Mộng dịu dàng như nước, Tiêu Dực Đức uống rượu xong, nói “Ái phi chờ ở đây, bổn vương đi một lát sẽ về ngay!”

“Vâng!”

Ngoài phòng, một phụ nhân đứng nghe cuộc nói chuyện của hai người, cười lạnh một tiếng, đi ra ngoài phủ.

Trong Ngự Thư Phòng, Hồng đế Tiêu Lăng Thiên nhìn nhìn hoàng đệ không kém mình bao nhiêu tuổi, Tiêu Dực Đức, dù hai huynh đệ có vẻ ngoài giống nhau đến sáu phần, nhưng tính cách lại khác xa nhau. Vị hoàng đệ này đã gần 50 tuổi rồi mà vẫn chẳng có phong thái hoàng gia, bị nữ nhân Liễu gia dắt mũi, thật tức cười!

“Hoàng đệ, trẫm mới vừa hạ chỉ lập tứ tiểu thư Ngọc giam làm chính phi của Dạ Huyền, giờ hoàng đệ lại bảo trẫm phải hạ chỉ để Liễu Điềm Nhi cùng là chính phi, chẳng lẽ hoàng đệ cho rằng ý chỉ của trẫm có thể dễ dàng thay đổi hay sao?” Hồng đế uy nghiêm nhìn Cẩm Thân vương.

“Hoàng huynh, Liễu Điềm Nhi năm nay vừa tròn 16, là mỹ nhân nhất nhì kinh thành, lại biết cách quản gia, nhất định là một hiền thê. Hoàng đệ làm vậy, cũng là nghĩ cho Dạ Huyền mà thôi.......”

Tiêu Dực Đức còn chưa nói hết, ngoài cửa đã tuyền đến một hồi tiếng cười giễu. “Đạ tạ phụ vương quan tâm”.

Tiêu Dực Đức xoay người nhìn thanh niên lạnh lùng đang đến, mặt chợt căng cứng, ảo não ho khan hai tiếng, rõ ràng là cha con, nhưng con trai còn có uy nghiêm hơn lão quá chừng, khiến Tiêu Dực Đức không vui chút nào.

Thấy người tới, sắc mặt Hồng đế ôn hòa hơn rất nhiều, cười nói: “Huyền nhi, chuẩn bị xong chưa?”

Lướt qua Tiêu Dực Đức, Tiêu Dạ Huyền đi lên phía trước, đưa giấy đỏ trong tay cho Lý công công trình cho Hồng đề, mặt hơi có ý cười.

Tiêu Dực Đức liếc nhìn tờ giấy đỏ, tự lẩm bẩm: “15 tháng sao? Hơi gấp chút! Phải chuẩn bị hai phần sính lễ, còn tiệc mừng nữa, một tháng chắc không đủ, 17 tháng 7.....”

Tiêu Dạ Huyền thản nhiên hỏi: “Cho Ngọc gia 280 món sính lễ, phụ vương xác định là do vương phủ chuẩn bị?”

Nghe vậy, Tiêu Dực Đức trợn to mắt “Cái gì, 280 món? Ngươi bị ma nhập à, cho một đứa thứ nữ của Ngọc gia 280 món sính lễ? 100 là đủ rồi, bên phía Điềm Nhi không thể chậm trễ, 120 món.”

Nghe thấy lời Cẩm Thân vương, Hồng đế cau mày, hoàng đệ chưa già mà đã hồ đồ, Dạ Huyền không đồng ý nhưng hoàng đệ lại giống như không quan tâm, còn la hét chuẩn bị sính lễ cho Liễu gia gì đó.

“Ta biết mấy năm nay ngươi chuyển ra ngoài, gây dựng được sản nghiệp không nhỏ, sính lễ chắc là không cần vương phủ lo, Liễu Điềm Nhi gả cho ngươi rồi, ngươi nhất định phải......”

“Người của Liễu gia cứ giữ lại cho phụ vương hưởng thụ đi!” Nghe Cẩm Thân vương tự biên tự diễn nói, nụ cười của nam tử áo đen hóa thành băng giá, vừa sải bước ra khỏi Ngự Thư Phòng vừa nói.

“Nghịch tử này rốt cuộc là có ý gì, ngươi dám nói chuyện với bổn vương như vậy, hoàng huynh xem nó càng lớn càng không nghe lời”,Tiêu Dực Đức lầm bầm oán trách với Hồng đế.

Hồng đế nhìn bóng lưng đi xa, dời tầm mắt về phía Tiêu Dực Đức, trong mắt có uy nghiêm không thể kháng cự : “Người của Liễu gia đừng bàn nữa, đừng nói là Dạ Huyền ngay cả trẫm cũng sẽ không đồng ý. Ta thấy hoàng đệ bị nữ nhân làm u mê rồi, đã quên mất phía sau Liễu trắc phi của ngươi là ai.”

Nghe vậy, mặt Tiêu Dực Đức cứng đờ, vội vàng nói: “Hoàng huynh, cũng chỉ là vị thế tử phi mà thôi, cho Liễu gia thì sao? Như Mộng theo đệ đã lâu, chưa từng làm gì quá đáng. Hoàng huynh có được giang sơn nhiều nằm, thái hậu không có phe cánh trong triều, còn lo gì nữa. Năm đó hôn sự của đệ, đệ không thể làm chủ, giờ chẳng lẽ ngay cả hôn sự của nhi tử mình đệ cũng không thể quyết định sao?”

“Diệt cỏ phải diệt tận gốc, trẫm tuyệt đối không cho phép phe thái hậu khôi phục lại. Tửu lượng của ngươi trước giờ là ngàn chén không say, năm đó ở yến tiệc trong cung làm sao lại vì say rượu mà hồ đồ lên giường với Liễu thị? Món nợ này ta còn chưa tìm ngươi tính đó,ngươi còn mặt mũi nói ngươi là cha ruột của Dạ Huyền sao? Nó còn chưa ra đời ngươi đã làm ra chuyện bại hoại như vậy, ngươi cho là nó có thể thích nữ nhân Liễu gia sao?”

Hồng đế nghiêm khắc chất vấn khiến Tiêu Dực Đức đỏ mặt, lúc đó quả thật Tiêu Dực Đức không say, nhưng nhìn Liễu Như Mộng rơi lệ đầy mặt tha thiết chỉ cầu được ở bên cạnh mình, thì không kiên quyết được. Vì muốn Liễu thị có một danh phận, mới để vương phi Trần thị đang mang thai và hoàng hậu thấy được một màn kia...... Chuyện này bị nói ra, Tiêu Dực Đức liền như quả bóng xì hơi.

“Thôi, ta biết ngươi là kẻ u mê, bất quá ngươi phải nhớ kỹ một điều, nếu Liễu thị không an phận, hoàng gia tự có thủ đoạn của hoàng gia, đến lúc đó chớ trách trẫm không nể tình!” thấy đầu Cẩm Thân vương cúi càng ngày càng thấp, Hồng đế cũng không muốn nói thêm gì nữa.

Nghe vậy, Tiêu Dực Đức hoảng sợ “Hoàng huynh.......”

“Được rồi, trẫm nói đến thế thôi, hôn sự Dạ Huyền trẫm cho phép, về phần sính lễ, Dạ Huyền tự quyết định, hoàng thúc ta đây sẽ không keo kiệt. Dù sao Dạ Huyền cũng là Câm Thân Vương thế tử, sau khi thành thân tất nhiên sẽ ở tại vương phủ. Hôn sự này nếu ngươi không muốn lo liệu, trẫm sẽ phái người qua lo. Không còn việc gì nữa thì lui đi!”

Thấy Hồng đế đã mở miệng đuổi người, sắc mặt CẩmThân vương hết sức khó coi, nhưng không dám dây dưa nữa, dù sao nếu thực chọc giận hoàng huynh, xử lý ái phi mình thì còn mất nhiều hơn được. Vả lại, chỉ cần Liễu Điềm Nhi chủ động một chút, luôn có cơ hội. Tiêu Dực Đức nghĩ vậy, trong lòng cảm thấy tốt hơn nhiều, hành lễ rồi đi khỏi Ngự Thư Phòng.

Không lâu sau khi Cẩm Thân vương Tiêu Dực Đức đi, hoàng hậu mặc Phượng bào đi vào, thấy Hồng đế đang phê tấu chương, nhẹ nhàng đi đến nhận lấy thỏi mực trong tay Lý công công, đứng một bên mài mực cho Hồng đế.

“Nghe nói hôm nay muội muội của nàng cũng vào cung? Không nháo gì chứ?” Hồng đế thấy hoàng hậu, sắc mặt dịu xuống, hỏi.

Hoàng hậu nghe vậy khẽ lắc đầu, cười nói: “Phù muội vào cung, một câu oán trách cũng không có, chỉ nói Huyền nhi thích sẽ không phản đối, còn có ý muốn tổ chức hôn lễ lớn hơn.”

“Ồ? Việc này ngoài dự đoán của trẫm”, việc Cẩm Thân vương phi suốt ngày đi tìm chính nữ nhà quyền quý để chọn thế tử phi Hồng đế có nghe thấy, hiện giờ Ngọc tiểu thư hiển nhiên là không phù hợp yêu cầu của nàng ta, nên phản ứng thế này làm Hồng đế hơi khó hiểu.

“Muội muội này của thần thiếp, toàn bộ tâm tư đặt trên người vương gia, với trắc phi Liễu thị như nước với lửa. Chỉ cần có thể thắng được Liễu thị Phù muội đều sẵn sàng, hiện tại Liễu thị chê bai tiểu thư Ngọc gia, tất nhiên Phù muội sẽ làm ngược lại.”

Nghe vậy, Hồng đế nói: “Vậy lại tốt, chứ nếu phu thê hai người đều không đồng ý, thì có chút phiền.”

“Hoàng thượng, sợ là bên thái hậu sẽ khôngchịu thua như vậy, thần thiếp nghe nói, Liễu gia dạy dỗ nữ nhi có chút bản lĩnh, nếu cứ dây dưa, chỉ sợ cũng sẽ có lúc thành công.”

Hồng đế tiếp tục phê tấu chương, cười nói: “Bản lĩnh gì? Bất quá là mánh khóe của gái lầu xanh mà thôi, hoàng hậu chớ lo lắng quá, bản lĩnh phải có cơ hội dùng mới kêu là bản lĩnh, Liễu gia muốn mưu tính Dạ Huyền, nhật định sẽ bị thiệt. Dạ Huyền rất thích Ngọc tiểu thư này, lúc trước Đồ Cương ở Chiêm Sự Phủ bất quá chỉ nói truyền ra một câu ‘trong danh sách chọn thế tử phi không có tiểu thư Ngọc gia’, mà nay trẫm chẳng biết phải đi nơi nào tìm hắn. Còn nữa, những nữ tử Trấn Bắc Vương tìm về ai mà không có thủ đoạn, nhưng giờ lại đang ở đâu?”

“Hoàng thượng nói phải”, đối với đứa cháu lớn lên bên mình từ nhỏ, hoàng hậu không có chỗ nào không hài lòng, nên thấy cha mình tức giận cũng chỉ cười trừ cho qua.

“Thần thiếp thật muốn gặp Ngọc tiểu thư một lần, để xem rốt cuộc dáng dấp ra sao mà có thể khiến Huyền nhi yêu thương đến vậy”

Hồng đế cười to nói: “Nếu nàng muốn gặp, chọn ngày tuyên vào cung là được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.