Chỉ Yêu Chiều Thế Tử Phi

Chương 68: Ngọc Bảo Oánh hứa hôn



Lúc chết Ngọc Giai Nhàn chưa kết hôn, theo lý sẽ chôn ở phần mộ tổ tiên. Song nàng ta chết không sạch sẽ, dù người biết chân tướng đã im miệng hết, nhưng sự thật vẫn là sự thật. Lão phu nhân cho là nàng ta đã không còn tinh khiết, nếu chôn ở mộ phần tổ tiên thì phong thủy mộ phần tổ tiên Ngọc gia sẽ bị bại hoại, cho nên ra lệnh lão bộc âm thầm mua một quan tài mỏng, tìm một chỗ vắng lặng chút chôn cất là được. Tuyên bố với bên ngoài là đại tiểu thư đêm qua bệnh nặng bộc phát, mọi người bận cứu hỏa, nên không ai phát giác, vì thế chết bất đắc kỳ tử. Vậy là xong.

Mà Lý thị, vừa đau lòng vừa hối hận nằm bên cạnh thi thể Ngọc Nhàn Giai khóc rống một hồi, không biết là vì chịu kích thích quá lớn, hay vì thuốc đã phát huy tác dụng, biến thành kẻ ngu chỉ biết khóc khóc cười cười. Mặc dù vậy, vẫn còn biết ngày ngày chạy đến mộ phần của Ngọc Giai Nhàn ngồi suốt.

Sau khi ở lại lo liệu hậu sự với lão bộc trong từ đường xong, trở về Ngọc phủ, lúc quản gia Lý Toàn kể lại cho đám người Như Ca nghe chuyện Lý thị, mọi người đều thương cảm một hồi. Lý thị mặc dù lòng dạ độc ác, nhưng thật lòng thương yêu con gái. Đáng tiếc chỉ biết thương yêu con mình, còn người khác đều là cái gai trong mắt, hận không giẫm đạp được dưới chân, nên mới có kết cục như hôm nay.

Phụ nhân chồng chết kia vẫn ở trong từ đường như cũ, đối xử Lý thị càng thêm độc ác. Bất quá với một kẻ ngu mà nói, tốt hơn hay khổ sở hơn thì chẳng có gì khác nhau cả.

Về phần đứa con gái còn lại của Lý thị, Ngọc Bảo Oánh, ở trong từ đường ngay cả liếc mắt cũng chưa liếc nhìn Lý thị lần nào, trên đường trở về Ngọc phủ, vẻ mặt thản nhiên, thờ ơ, làm lòng người lạnh lẽo cực kỳ. Lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng không biết suy tính thế nào, mà nhanh chóng định cho nàng ta một mối hôn sự, là con của vị quan họ Tần ở Thái Châu xa xôi. Ngày hôm sau đã mời Tần đại nhân đến gặp mặt.

Giữa trưa, mẹ con Liệt thị vừa dùng cơm xong, đã thấy Thất ma ma vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa chạy đến Nhàn Nguyệt Các, kể lại tình hình cha con vị quan kia đến cầu hôn lúc sáng.

“Phu nhân, tứ tiểu thư không biết đâu, lão nô sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên thấy có đứa nhỏ xấu đến thế. Lỗ mũi, cái miệng thật là không hài hòa, đôi mắt nhỏ chỉ như hạt đậu, răng thì vừa hô vừa to, ai u, làm lão nô sợ muốn chết. Trái lại, vị quan kia dáng dấp rất chỉnh tề, nghe đâu vị thiếu gia này ngày trước cũng rất được, đáng tiếc lúc nhỏ bị sốt bại liệt, sau đó bị trúng kinh phong, qua mấy năm liền biến thành bộ dáng hôm nay. Lão phu nhân vừa thấy hắn sợ đến nhảy dựng, cơm trưa cũng không ăn đã đi nằm lại rồi.”

“Vậy mà nhị tiểu thư cũng chịu?” Thanh Nhi thử hình dung bộ dáng vị Tần công tử kia theo lời Thất ma ma, hình ảnh vừa hiện ra trong đầu liền rùng mình, nổi da gà, ngạc nhiên hỏi.

Nhị tiểu thư này, trước giờ chỉ một lòng muốn trèo cao, hồi trước đòi sống đòi chết muốn gả cho đại công tử Kim Lăng Hầu Âu Dương Thiệu, sao qua mới mấy ngày đã....hạ thấp tiêu chuẩn đến vậy.

“Nhị tiểu thư đứng sau bình phong thấy rất rõ ràng, sắc mặt trắng bệch, xem ra cũng rất kinh hãi. Nhưng không biết tại sao, lúc lão phu nhân hỏi tới, nhị tiểu thư vẫn gật đầu.”

Nghe vậy, Như Ca thầm cười, Ngọc Bảo Oánh không phải người ngu, không có Lý gia, không có mẹ cả Lý thị che chở, nàng ta chẳng là gì trong Ngọc phủ này cả. Cha không thương, bà nội không xót, không gả đi cho sớm, ở lại có gì tốt, không may có thể còn ngày ba bữa chẳng đủ nữa. Chỉ có thể gả đi xa, rồi dựa hơi cha đang làm quan ở kinh thành mà sống tốt hơn.

“Hôn sự của nhị tiểu thư đã quyết định rồi sao?”

“Dĩ nhiên là đã định, sau lễ thành thân của tiểu thư Như Ca 5 ngày.”

“Nhanh vậy!” Liệt thị kinh ngạc, thở dài một hơi nói: “Làm sao chuẩn bị kịp, mỗi của hồi môn không sợ cũng chẳng xong, ta không quản sự trong phủ nên nhẹ nhõm, chỉ sợ Giang di nương phải khổ cực rồi.”

Thất ma ma nghe vậy cười khẩy: “Trước mặt phu nhân lão nô mới dám nói thẳng. Chính là vì muốn bớt phiền mới quyế định như vậy đó, tứ tiểu thư thành thân là chuyện lớn, nên trong ngoài phủ mới tất bật chuẩn bị gần một tháng. Phu nhân nhìn xem, hành lang Ngọc phủ treo đầy lồng đèn đỏ, lụa đỏ, cả chữ hỷ to nữa. Sau khi tứ tiểu thư gả đi, nhiều món như thế không cần chuẩn bị lại nữa, cứ thế mà gả thôi. Về phần của hồi môn, có cần chuẩn bị gì đâu, lão phu nhân cho vài bộ trâm cài vòng tay, thêm 5 ngàn lượng bạc nữa là xong. Cơ mà sính lễ của vị Tần công tử này là 10 vạn lượng đó.”

“Tính ra cũng giàu có.”

“Đúng vậy, nghe nói nhà ngoại đứa nhỏ đó nổi danh là tài chủ lớn ở Thái Châu, có thể nói là rất giàu, chỉ sinh được một nữ nhi gả cho Tần đại nhân. Vị phu nhân đó chết sớm, chỉ để lại một nhi tử. Tần gia không vừa mắt nữ nhi nhà nghèo, chỉ muốn cưới một tiểu thư nhà quan, nhưng bộ dáng Tần công tử thế kia thì tiểu thư nhà quan nào dám gả? Nghe nói lúc trước cũng có một tiểu thư chịu gả, bất quá ngay trong hôn lễ lúc vén khăn phương lên thì bị hù chết khiếp. Ngày hôm sau vị tiểu thư này kiện Tần gia lừa gạt, cuối cùng tốn một mớ tiền lớn mới êm chuyện được. Mấy năm nay tìm không ít, nhưng sau khi nghe ngóng xong các mối đó đều rút lui. Bên nhà nhạc phụ nhạc mẫu của Tần đại nhân ra tối hậu thư, lần này vào kinh nhất định phải tìm được cho cháu ngoại mình một nữ nhi nhà quan, thế mới có chuyện đến cầu hôn tiểu thư Bảo Oánh.”

Nghe thất ma ma nói, mọi người đều hiểu ra, lão phu nhân và Ngọc Chính Hồng tìm chồng cho Ngọc Bảo Oánh gì chứ, nói là bán con gái còn đúng hơn, đoán chừng là vì bạc.

Nhàn Nguyệt Các mặc dù ở hơi khuất, nhưng tin tức rất linh thông. Chuyện Kim Lăng Hầu phủ chuyển món nợ của Lý thị cho sòng bạc Kim Câu đã sớm nghe, thì ra là lão phu nhân muốn từ Ngọc Bảo Oánh kiếm tiền bù vào khoản đó, khiến Như Ca không khỏi thầm đồng tình chút ít với Ngọc Bảo Oánh. Bạc kia cũng chẳng phải là nàng ta dùng, nhưng lại muốn nàng ta phải dùng hạnh phúc cả đời để trả, không biết có phải do đời trước Ngọc Bảo Oánh thiếu nợ Ngọc Giai Nhàn hay không mà đời này phải trả.

Ngọc Bảo Oánh nhiều lần hãm hại Như Ca nên Liệt thị vốn cũng không thích, chỉ tùy ý nói: “Sính lễ và tướng mạo không quan trọng, chỉ cần nhân phẩm tốt là được.”

“Phu nhân an ủi vậy thôi, chứ nếu có thể chọn cô nương nào lại thích phu quân như vậy, lão nô thấy Tần công tử này cũng chẳng phải người dễ chiều đâu. Nói cho cùng cũng không lạ gì lão phu nhân lại muốn gả gấp như vậy, Lý thị đi, để lại khoản nợ lớn thế kia!”, nhắc tới chuyện này Thất ma ma lại tức: “Sớm biết chuyện như hôm nay, đại tiểu thư còn trị chân gì nữa. Vì khoản nợ này, trong phủ có đại hỉ, nha hoàn ma ma bận đến váng đầu, mà ngay cả một văn tiền thưởng cũng không có.”

Nghe Thất ma ma oán trách, Liệt thị và Như Ca nhìn nhau cười, thì ra mục đích cuối cùng là đến than thở.

“Thời gian này trong phủ vì chuẩn bị hôn sự cho Như Ca quả là vất vả nhiều, bất quá lão phu nhân tất nhiên là có lo nghĩ riêng, ta là tức phụ cũng không tiện nói gì.......”

Liệt thị chưa nói xong, trên mặt Thất ma ma đã có ý không vui, vốn nghĩ là đến truyền tin cho Nhàn Nguyệt Các thế nào cũng được thứ tốt, xem ra uổng công một chuyến rồi.

Thất ma ma vặn vẹo người đi không được mà ở lại cũng không xong, thấy vậy, Liệt thị dịu dàng cười, bưng chén trà lên uống một hớp, nói tiếp: “Bất quá Thất ma ma đã vất vả tới đây một chuyến, làm phiền ma ma ghi lại danh sách nha hoàn ma ma trong phủ, chờ Ca nhi xuất giá rồi, mỗi người sẽ được phát hai lượng tiền thưởng, ma ma cực khổ nhiều hơn, dĩ nhiên tiền thưởng phải nhiều hơn chút.”

Thất ma ma nghe vậy, mới cười đến híp cả mắt.

“Tạ phu nhân ban thưởng, lão nô sẽ đi viết danh sách đưa tới đây, lão nô không quấy rầy phu nhân và tiểu thư nữa.” Nói xong, Thất ma ma hấp tập chạy đi.

Thấy Thất ma ma đã đi, Như Ca cười vui, “Hôm nay quả nhiên mẫu thân đã có phong phạm phu nhân rồi. Nếu trực tiếp cho Thất ma ma dù cả 100 lượng bà ta cũng cảm thấy không nhiều. Giờ chỉ cần cho 12 lượng cũng sẽ thấy không ít.”

Liệt thị điểm điểm trán Như Ca một cái, trong mắt tràn đầy yêu thương: “Nương đã sống hơn 30 năm, sao lại không hiểu nhân tình thế thái. Thất ma ma này tham tiền, bất quá chỉ cần mấy lượng bạc là thu phục được thôi, con sắp gả đi rồi, chẳng lẽ sau này còn bắt con lo cho chúng ta mãi? Đệ đệ con cũng đã lớn, mấy cửa hàng con để lại đã đủ cho chúng ta không lo cơm áo, về sau con chỉ cần tập trung tinh thần hướng về Cẩm Thân vương thế tử, phu thê hòa thuận là tốt rồi. Quá khứ, nương luôn xem phụ thân con là trời, mọi chuyện nghe theo, giống như dây leo bám vào đại thụ, cảm thấy dựa vào là tránh được sống gió. Giờ tâm tình đã khác xưa.......”

Nói đến đây, Liệt thị vuốt ve đầu Như Ca, giọng có chút tức giận nghẹn ngào: “Nha đầu hư này, ở trong từ đường, thật làm vi nương sợ muốn chết.”

“Dạ, nữ nhi là nha đầu hư” trước mặt Liệt thị Như Ca thẳng thắn nói, “Ngày đó trên xe ngựa, nữ nhi đã phát hiện Ngọc Bảo Oánh bất thường, mà lúc Ngọc Giai Nhàn mời rượu ánh mắt kỳ quái khác thường, hỏng nhất là nàng ta bảo Lý thị bỏ thuốc, trong ly rượu thấy rõ cả bột thuốc chưa tan, vừa nhìn đã biết có mờ ám. Như vậy, sao con trúng chiêu được. Không nói trước với mẫu thân là con không đúng, mẫu thân đừng vì Ca nhi mà tức giận hại thân.”

Thấy vẻ mặt nịnh nọt của Như Ca, Liệt thị bất đắc dĩ than: “Mẫu thân sao lại giận con, chỉ là sợ quá mà thôi. Bất quá đại tiểu thư này rõ ràng là muốn hại con, sao rốt cuộc lại.......” Nhớ tới thảm trạng của Ngọc Giai Nhàn, Liệt thị run sợ một hồi. Từ trước đến giờ đây lần đầu tiên Liệt thị thấy người chết thảm thiết đến vậy, vừa nghĩ tới xém nữa nữ nhi mình bị như vậy, lòng liền phát run.

“Nàng ta lòng dạ độc ác, qua chuyện ở Pháp Nguyên Tự, nàng ta sợ rằng con không có trong phòng như lần đó, nên muốn vào xác nhận, ai ngờ, đầu bếp bị Lý thị hạ dược kia đã không còn tỉnh táo, liền bị kết quả thế kia. Huống chi trong rượu của nàng ta cũng đã bị bỏ thuốc, chỉ là không phải xuân dược mà là Nhuyễn cốt tán, thuốc làm người bủn rủn tay chân không còn sức. Hiển nhiên người bỏ thuốc phải là người hiểu rõ nàng ta.”

“Có người bỏ thuốc đại tiểu thư, còn là người hiểu rõ....... Lý thị tất nhiên sẽ không hại nữ nhi mình, vậy chỉ có........” Liệt thị giật mình nhìn Như Ca, hồi lâu tức giận nói “Lý thị dạy dỗ hai nữ nhi thành lòng dạ rắn rết cả, vốn nương còn thương tiếc nó mới mất tỷ tỷ, sợ là đau lòng, không ngờ tất cả là do nó giở trò. Lần này lão phu nhân và lão gia làm đúng rồi, gả nó đi xa cho rồi, tỷ tỷ ruột mà còn đối đãi như vậy, nếu ở gần đây còn không biết hại bao nhiêu người nữa, bất quá Tần gia cũng thật xui xẻo.”

“Mẫu thân chớ lo lắng cho Tần gia, Thất ma ma vừa nói đó, nhị tỷ phu tương lai sợ là không phải người hiền lành gì. Nhị tỷ một mình gả đi xa, không có chỗ dựa, chắc cũng chẳng làm gì được.”

Liệt thị cười lắc đầu, “Ta chẳng có nửa phần quen biết với Tần gia, mắc gì phải lo cho họ. Hiện giờ khiến ta quan tâm chỉ có tỷ đệ hai con thôi.”

Mặc dù đám người Giang di nương báo đã chuẩn bị cho đám cưới xong xuôi, nhưng Liệt thị vẫn không yên tâm, sau khi nói chuyện với Như Ca xong, dẫn theo Thanh Trúc đi kiểm tra một lượt, chỗ nào chưa hài lòng thì cho người sửa lại. Sửa sửa đổi đổi bận rộn cả nửa ngày.

Như Ca thấy mọi người lục tục, chỉ có mình là rảnh rỗi nhất, đành ôm Tuyết Lang ngồi vẽ vòng tròn.

Gần tối, ăn cơm tối xong, Lý Toàn tới truyền tin, trong cung đưa đồ đến, muốn Như Ca tự mình qua xem.

Khi Như Ca và Liệt thị đến đại sảnh ở tiền viện, liền thấy Thượng ma ma ở Ti Châm Phòng dẫn theo một dãy cung nữ đứng ở đó, trong tay mỗi người đều có một cái khay.

Thấy Như Ca vào, Thượng ma ma cười nói: “Nô tỳ chúc mừng thế tử phi, những thứ này là chuẩn bị cho thế tử phi, bộ mũ phượng và khăn phượng này có thể nói là độc nhất vô nhị ở Đại Chu, vật liệu là do thế tử đưa đến.” nói xong, Thượng ma ma lật tấm vải đỏ trên khay thứ nhất ra, nhất thời tỏa sáng khắp căn phòng, còn tản ra mùi thơm thoang thoảng.

Như Ca đi lại, vuốt ve bộ áo cưới. Bộ áo cưới này được dệt từ tơ tằm quý hiếm. Trên áo đính từng viên đá quý óng ánh nho nhỏ tập trung tạo thành hình những bông hoa anh đào, trông sống động như thật, ngay cả hoa văn lá trúc nước chảy đều dùng đá quý ghép thành. Người chung quanh vừa nhìn thấy liền bị chấn động.

Thấy quả nhiên Như Ca thích, Thượng ma ma lật tiếp cái khay thứ hai. Là mũ phượng, phía trước phượng vàng điểm xuyết trăm viên trân châu Nam Hải kích thước giống nhau. Phỉ thúy bị đập nhỏ khảm trên đuôi phượng, chung quanh tô điểm đá quý thượng đẳng màu xanh lá.....

Bộ áo cưới này quả là giá trị liên thành.

Như Ca nhớ tới sính lễ ở Nhàn Nguyệt Các, lại nhìn bộ áo cưới và mấy khay trang sức, trang phục bốn mùa còn lại, không khỏi thầm nghĩ, vị Tiêu đại gia này không lẽ chỉ vì hôn lễ mà dốc hết tiền bạc trong phủ, thật phá gia mà! Như Ca nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng sờ sờ mũ phượng khăn phượng không buông tay, trong mắt là vui sướng vô tận, được rồi, lòng thích cái đẹp mọi người đều có, mình cũng không ngoại lệ.

Thượng ma ma thấy ý cười trong mắt Như Ca, cung kính nói: “Thế tử phi còn chưa qua cửa thế tử đã đối với ngài tốt vậy, tất nhiên sau này sẽ phu thê hòa thuận, ân ái đến đầu bạc!”

Thượng ma ma như bôi mật lên miệng, nói vậy khiến Liệt thị rất vui. Vương ma ma liền bảo nha hoàn trong Nhàn Nguyệt Các cầm bao tiền thưởng đưa cho Thượng ma ma và các cung nữ.

“Ma ma và các vị cực khổ rồi, tiền này cho các vị uống nước, là tâm ý của tiểu thư nha ta.”

Cầm bao tiền nặng nặng, loáng thoáng có thể thấy được vàng bên trong, Thượng ma ma không biến sắc cất vào. Mấy cung nữ kia mặt đều lộ vẻ vui mừng. Trong cung, nếu làm việc tốt, tiền thưởng cũng chỉ cho người trên, cung nữ có bao giờ được thưởng như vậy đâu. Huống chi bao tiền nặng trĩu! Lúc đi mặt ai cũng đầy vẻ thỏa mãn.

Sau khi Thượng ma ma đi, Lưu thị và Hoàng thị cũng chạy tới. Vừa thấy những thứ đó, Hoàng thị vừa tới gần, vừa than: “Đồ trong cung quả nhiên khác hẳn, tinh mỹ vô cùng, đồ hai thím mang tới không thể không biết xấu hổ mà lấy ra rồi.”

Hoàng thị cũng có con gái, đã gả cho một nhà buôn lớn trong kinh thành, vốn xuất thân buôn bán giống nhau, nên Hoàng thị hết sức thỏa mãn. Dù sao làm quan lớn mà không có bạc thì ích gì. Có tiền thực tế hơn nhiều. Bất quá mấy ngày nay đến Ngọc phủ mấy lần, chịu kích thích lần sau càng lớn hơn lần trước. Mặc dù không thấy rõ sính lễ, nhưng dưới sự miêu tả sinh động của Giang di nương, Hoàng thị đã hình dung ra tài phú vô cùng lớn. Chứng kiến những món đồ này, Hoàng thị chỉ hận mình gả con gáis quá sớm, bằng không nhất định phải kiếm đủ mọi cách để đưa con gái vào một nhà vừa có tiền vừa có quyền như thế kia.

“Chỉ cần là thím tặng, một gốc cây, Như Ca cũng thấy vui”, Như Ca cười cười nói.

Hoàng thị nghe vậy, cười đến lung lay mấy cây trâm trên đầu: “Ai u, nha đầu này thật khéo nói, ta nghe mà mở cờ trong bụng.”

Vừa nói, Hoàng thị mở một cái hộp tinh xảo ra, bên trong là một pho tượng Quan Âm bằng vàng. Lần trước, hôn sự của Ngọc Tĩnh Nhã và Chiêm Sự Phủ thất bại , khiến Hoàng thị tức giận không dứt. Nếu biết sớm không thành, cần gì tốn nhiều bạc như vậy. Trước mắt, hôn sự của Ngọc Như Ca là ván đã đóng thuyền, chính hoàng thượng ban hôn, vinh hạnh đến cỡ nào. Việc làm ăn của mình không thể thiếu thương đội của Cẩm Thân Vương thế tử coi chừng, tương lai một pho tượng thế này đáng gì so với lợi thu được.

Lưu thị thấy vậy, vui vẻ tiến lên, ra hiệu cho nha hoàn sau lưng đem một cái hộp tới cho Vương ma ma.

“Nay tứ tiểu thư là thế tử phi, vật hiếm lạ gì mà chưa thấy qua, quà này xem như thêm may mắn thôi.”

“Đại tẩu nói cũng có lý, bất quá dù là vật thêm may mắn gì thì cũng phải mở ra xem một chút, dọc đường đi, đệ muội nhìn hồi lâu vẫn không biết tột cùng là vật gì, nếu không xem rõ, sợ là tối nay không ngủ được mất.”

Lưu thị và Hoàng thị là chị em dâu nhiều năm, sao không biết Hoàng thị đang muốn ganh đua với mình, liền cười nói: “Cũng chẳng phải vật quý hiếm gì, chẳng qua là khi lão gia còn sống dùng một khối bạch ngọc nguyên khối điêu khắc thành hai đồng tử thôi, ta thấy mang ý may mắn nên đem tới.”

Nghe Lưu thị nói vậy, Như Ca hơi tò mò, đi lên mở cái hộp ra, thấy hai đứa trẻ ngây thơ dễ thương một ngồi một nằm trong hộp. Điêu khắc hết sức sinh động, cứ như thật, quả là làm người vui vẻ.

“Đa tạ thím, Như Ca nhất định giữ gìn cẩn thận”, không giống với Hoàng thị, trong Ngọc gia, Lưu thị cũng tính là người tốt, mặc dù trượng phu mất sớm, nhưng đối với thiếp thất và thứ nữ trong phủ cực kỳ khoan dung. Kiếp trước lúc Như Ca khổ sở cả Ngọc phủ cũng chỉ có mình Lưu thị đến thăm, so với người không có lợi thì không làm như Hoàng thị, Như Ca thà rằng thân cận với Lưu thị hơn.

Bạch ngọc đứng đầu trong các loại ngọc, tự nhiên là trân quý hơn vàng nhiều. Đại lão gia Ngọc phủ nguyên bản là quan thanh liêm, sau khi qua đời, để lại không nhiều tài sản lắm, chi phí trong nhà toàn dựa vào của hồi môn của Lưu thị. Hoàng thị luôn cảm thấy có tiền thì phải trưng ra, muốn mượn quà của Lưu thị để làm nổi lên quà mình có giá trị, không ngờ thành như vậy, xấu hổ không nói thêm gì nữa.

Sau khi tiễn Lưu thị đi, trở về Nhàn Nguyệt Các, sắc trời đã mờ mờ, đoàn người gần tới Nhàn Nguyệt Các thì thấy Ngọc Bảo Oánh ăn mặc xinh đẹp đang đứng chờ dưới ngọn đèn.

Liệt thị hấy trang phục lòe loẹt của Ngọc Bảo Oánh, nhíu mày. Chị gái vừa chết, mẹ ruột bị điên, không rơi một giọt nước mắt thì thôi, còn ăn mặc diêm dúa thế kia, quả nhiên không biết cái gì gọi là liêm sỉ.

Như Ca thấy Tuyết Lang đang lượn lờ ngoài viện, và Ngọc Bảo Oánh đang không ngừng xoắn khăn tay, bỗng tức cười. Hiện tại, đừng nói là người không thích, ngay cả dã thú cũng không ưa nổi nàng ta. Từ sau chuyện ở từ đường, Như Ca càng thêm không quý nổi nàng ta, đây chính là một con rắn độc, lúc nào cũng có thể bất ngờ cắn người, cá mè một lứa với Ngọc Giai Nhàn.

Đoàn người đi thẳng vào Nhàn Nguyệt Các, không ai thèm để ý tới Ngọc Bảo Oánh.

Thấy vậy, Ngọc Bảo Oánh nổi giận. Bước vọt tới bên người Như Ca, nào ngờ Tuyết Lang bay đến chắn ngang, khiến Ngọc Bảo Oánh kinh sợ thét chói tai.

Bị tiếng thét đó làm ông ông lỗ tai, Như Ca phất tay một cái ý bảo Tuyết Lang đi chơi. Lúc này Ngọc Bảo Oánh mới không kêu nữa.

Tiến vào Nhàn Nguyệt Các, Ngọc Bảo Oánh không thèm để ý chút nào lời đuổi khách uyển chuyển nhiều lần của Liệt thị, đi thẳng đến phòng Như Ca. Liệt thị tất nhiên không an tâm để Như Ca ở một mình với nàng ta, liền bảo Thanh Nhi đi mời một thị vệ áo đen tới, hai người đứng bên ngoài canh.

Vào phòng, Ngọc Bảo Oánh thấy áo cưới và đồ trang sức của Như Ca, đỏ mắt, chưa bao giờ nghĩ tới, Ngọc Như Ca, một đứa con vợ lẽ lại có ngày hôm nay, Cẩm Thân Vương thế tử phi, địa vị cao biết bao nhiêu, vì sao lại rơi xuống đầu nó. Mà mình........

“Nhị tỷ tới Nhàn Nguyệt Các chẳng lẽ chỉ để nhìn chằm chằm áo cưới của ta sao?” Như Ca thấy Ngọc Bảo Oánh cứ nhìn chòng chọc, cuối cùng nhịn không được mở miệng hỏi.

“Ngọc Như Ca, ngươi sẽ giúp ta chứ?”

“Cái gì?” không rõ đầu đuôi, Như Ca hỏi lại.

Thấy vậy, Ngọc Bảo Oánh cắn môi một cái, trong mắt như có nước, ngập ngừng nói: “Ta sắp phải đến Thái Châu, bà nội và phụ thân lại không có ý định đưa sính lễ cho ta. Tại Thái Châu ta chỉ có một thân một mình, nếu không có bạc bên mình, làm sao sống nổi, ngươi là thế tử phi, ngươi nói với phụ thân và bà nội một tiếng, cho ta sính lễ, hai người chắc chắn sẽ nể mặt ngươi.”

Nghe Ngọc Bảo Oánh nói, Như Ca dở khóc dở cười, lúc nào thì tình cảm giữa mình và nàng ta tốt đến vậy, phải ra mặt giùm nàng ta. Chẳng lẽ vì ở trên xe mình cho nàng ta thuốc tiêu sưng?

“Tỷ tỷ đừng nói giỡn, chuyện như thế, Như Ca làm sao dám nói trước mặt tổ mẫu và phụ thân. Tỷ tỷ cứ về nghỉ ngơi, chờ tới ngày gả đi thôi.”

“Ngọc Như Ca, ta biết lúc trước ta có lỗi với ngươi, giờ nsgươi là thế tử phi rồi, chỉ cần nói một tiếng, tổ mẫu và phụ thân sẽ suy nghĩ lại. Ta hứa, chỉ cần ta lấy được sính lễ, liền chia cho ngươi một phần ba. Không, cho ngươi một nửa, đây là một số tiền không nhỏ đâu.” Ngọc Bảo Oánh thấy giả đáng thương không được, liền lấy tiền tài dụ.

Nghe vậy, Như Ca mỉm cười, nhìn Ngọc Bảo Oánh, nghiêm túc nói: “Hiện tại thứ ta không thiếu nhất chính là bạc, nhị tỷ về đi!”

Ngọc Bảo Oánh không ngờ Như Ca sẽ cự tuyệt mình, nhất thời sững sờ, thay bằng vẻ mặt giận dữ.

Thấy Ngọc Bảo Oánh muốn nổi đóa, Như Ca liền nói: “Người đâu, không còn sớm, tiễn nhị tiểu thư về Đông viện đi!”

“Dạ, tiểu thư”, đứng ngoài cửa, Thanh Nhi nghe Như Ca hô, lập tức dẫn thị vệ áo đen đi vào.

“Ngọc Như Ca, nếu không nhờ ta, làm sao ngươi có thể được Cẩm Thân vương thế tử cứu ở Lễ Học Viện, rồi được coi trọng, chỉ bằng vào điểm này, ngươi phải giúp ta!” Bị thị vệ áo đen kéo ra ngoài, Ngọc Bảo Oánh vội hô to.

Nghe vậy, Như Ca lắc đầu, quả là con gái của Lý thị, trình độ vô sỉ chỉ có hơn chứ không kém. Vì vậy, sau khi thị vệ áo đen kéo người ra ngoài, Như Ca liền đóng cửa phòng lại, mắt không thấy, tai không nghe.

Mặt trời lặn về tây, chân trời rực đỏ. Trong phủ Kim Lăng Hầu không khí ảm đạm.

Mấy nha hoàn bưng đồ ăn quỳ gối bên ngoài một gian phòng, vẻ mặt lo lắng. Bưng đã lâu, hai tay của bọn nha hoàn bắt đầu mỏi rũ, trán đầy mồ hôi.

Kim Lăng Hầu phu nhân Tưởng thị tới ngoài gian phòng, thấy khay thức ăn vẫn còn y nguyên trên tay tỳ nữ, mắt lạnh lẽo, ra hiệu cho quản gia sau lưng.

Quản gia gật đầu một cái, hướng về mấy tên hộ vệ cách đó không xa, quát: “Người đâu, lôi ra ngoài, đánh 50 trượng!”

Nghe quản gia nói, mấy hộ vệ nhanh chóng đến bên này, lôi vài tỳ nữ đang không ngừng cầu xin ra ngoài, sau đó truyền đến từng hồi hô đau của bọn tỳ nữ.

Tượng thị đẩy cửa phòng bước vào, liền thấy Âu Dương Lâm đang dùng tay vây lấy thân thể mình, ngồi chồm hổm trên giường, mắt nhìn thẳng vào bức tranh hoa quỳnh ngây người. Thấy sắc mặt tái nhợt của con gái, Tưởng thị đau lòng cực kỳ. Từ sau khi xảy ra chuyện ở Pháp Nguyên Tự, Tưởng thị đối với con gáis có thể nói là xin gì được nấy, không gì không nghe theo. Nhưng ngay cả nhưng vậy, cũng không cách nào đền bù được tổn thương của Âu Dương Lâm. Ban ngày coi như là bình thường, nhưng chỉ cần tới tối, Âu Dương Lâm liền bắt đầu không ăn không uống, tinh thần thất thường, giống như bị ác mộng, lúc thì si ngốc ngơ ngác, lúc thì điên cuồng. Hết thảy đều là do bọn người Lý gia. Vậy mà còn muốn bình yên vô sự đi đày đến biên cương? Nằm mơ!

Phân phó người hầu chăm sóc tốt Âu Dương Lâm, Tưởng thị âm trầm đi đến đại sảnh.

Kim Lăng Hầu mặc áo giáp, tay cầm một hộp gấm chừng 2 thước vuông đi vào ngoại đường.

Âu Dương Hùng tới trước mặt Tưởng thị, mở hộp gấm ra. Trong hộp là một đầu người hai mắt nhắm nghiền!

Nếu Lý thị có mặt ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, đầu người trong hộp gấm chính là Phủ Viễn đại tướng quân Lý Lập, người bị đày đi biên cương xa xôi.

Nhìn thấy thứ trong hộp, phiền muộn của Tưởng thị rốt cuộc được giảm bớt, mặc dù bỏ sót một thứ nữ nho nhỏ, nhưng đã vĩnh viễn trừ được cái gai Lý Lập này. Dám động đến con gái mình, cho dù róc xương lóc thịt cũng không hết tội. Chết nhẹ nhàng như vậy, thật quá dễ dàng cho hắn!

Âu Dương Hùng rất hiểu vợ, Tưởng thị chưa lên tiếng, Âu Dương Hùng đã phân phó quản gia: “Đem đầu này cho chó ăn đi!”

“Dạ, Hầu gia”, quản gia thận trọng nhận lấy hộp gấm trên tay Âu Dương Hùng, đi ra ngoài. Trong lòng thầm cảm thán, ai ngờ được, Phủ Viễn đại tướng quân oai hùng một thuở lại có kết cục thế này.

Chờ quản gia đi, Tưởng thị cúi người nói với Kim Lăng Hầu: “Tạ Hầu gia rửa hận cho Lâm nhi”.

Âu Dương Hùng liền đỡ Tưởng thị dậy.

“Phu nhân chớ nói vậy, không phải bổn hầu tự thân động thủ, là do nha dịch áp giải phạm nhân đưa lên. Lão Lý Chuẩn kia cũng bị đâm một đao rơi xuống vực sâu vạn trượng rồi, nếu có người hỏi tới chỉ cần nói hai kẻ đó bỏ trốn, bất hạnh rơi xuống vách núi là xong.”

Đang lúc nói chuyện, Kim Lăng Hầu ngồi vào ghế trên, tức giận nói: “Vốn lần này cũng tính xử lý đứa thứ nữ Ngọc gia kia luôn, ai ngờ bị tiểu tử thúi Tiêu Dạ Huyền chen ngang, còn hại Thiệu nhi thương tích đầy mình, không biết thị vệ của Tiêu Dạ Huyền dùng binh khí gì mà những vết thương kia thật lâu vẫn chưa lành. Càng đáng hận hơn là, 10 vạn quân của Lý gia đã rơi vào tay tiểu tử đó.”

Trong mấy đứa con trai, Kim Lăng Hầu coi trọng Âu Dương Thiệu nhất, bởi vì mẹ ruột đã qua đời của Âu Dương Thiệu là Vân thị, từ nhỏ hầu hạ bên cạnh lão tình như chị em coi là hồng nhan tri kỷ. Năm xưa thậm chí Âu Dương Hùng còn định cho Vân thị làm tiểu thiếp, đáng tiếc Vân thị vào lúc Âu Dương Thiệu 10 tuổi đã qua đời. Âu Dương Hùng cũng có chút thương tiếc. Âu Dương Thiệu từ nhỏ đã biết luồn cúi, giúp lão làm không ít chuyện. Tựa như lần này đối phó với Lý gia, không tốn một binh một tướng nào, đã nhổ tận gốc Lý gia, hiện giờ còn lại trong Lý phủ chỉ là những tép riu mà thôi, bị tịch thu nhà, không cần ra tay, sớm muộn gì cũng bại vong. Lúc này Âu Dương Hùng có ý muốn cho Âu Dương Thiệu làm con trai trưởng. Nên thấy Âu Dương Thiệu bị thương đầy mình thì rất tức giận. Mà đội quân mơ ước đã lâu lại rơi vào tay Tiêu Dạ Huyền, bảo sao Âu Dương Hùng không căm tức cho được.

Nghe Âu Dương Hùng nói, mặt Tưởng thị dường như cũng có mấy phần tức giận, hỏi “Hiện giờ Thiệu nhi thế nào, nếu xảy ra chuyện gì không may, vậy thiếp thân thật có lỗi”.

“Không thương tổn gân cốt, không đáng ngại lắm. Tính ra nó cũng hiếu thuận, dưỡng thương nhưng vẫn nhớ tới Lâm nhi.”

Tâm tư của Âu Dương Thiệu, Tưởng thị nhắm mắt cũng có thể nhìn ra. Con trai ở Âu Dương gia đâu chỉ có một, nó biểu hiện như vậy cũng chỉ là vì tốt cho chính mình, có ý đồ với Hầu phủ mà thôi. Nhưng trước mắt Âu Dương Hùng đang coi trọng Âu Dương Thiệu, tự nhiên Tưởng thị sẽ không nói lời phản lại, phụ họa: “Hầu gia nói thế thì thiếp thân yên tâm.”

Thấy Tưởng thị phụ họa mình, Âu Dương Hùng dò ý: “Phu nhân, vi phu nay tuổi đã lớn, chuyện trưởng tử sớm muộn cũng phải quyết định. Lại nói Thiệu nhi biểu hiện rất được. Theo ý vi phu, đến lúc nên tấu lên hoàng thượng lập người thừa kế Hầu phủ rồi.”

Hiện tại vị trí con trai trưởng giống như là củ cải đung đưa trước mặt con lừa, có nó, Âu Dương Thiệu mới nghe theo lời mình, nếu dễ dàng cho nó, ngày sau còn không phản? Suy nghĩ xong, Tưởng thị cười nói: “Hầu gia chớ lo lắng quá, Thiệu nhi còn trẻ, nếu lúc này lập làm người thừa kế, khó tránh khỏi kiêu ngạo tự mãn, lại nói hiện giờ bộ dáng Lâm nhi như vậy, chúng ta lập Thiệu nhi làm người thừa kế có chút không ổn. Hay là chờ Lâm nhi thành thân xong, mới quyết định đi!”

“Cái này.....được rồi!” Âu Dương Hùng nghe Tưởng thị nói thế, nghĩ thật cũng không gấp. Nếu đã là chuyện sớm hay muộn thì không cần vì nó mà tranh chấp với Tưởng thị. Hơn nữa hôn sự của Âu Dương Lâm hiện giờ là một phiền phức lớn, cả ngày cứ ngắm nhìn bức họa hoa quỳnh lấy được từ Pháp Nguyên Tự mà ngây người, thật làm người ta nhức đầu. Giờ Tưởng thị đang ráo riết tìm người, bất quá ai lại muốn một kẻ điên làm vợ đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.