Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 21



"À." Thi Vinh nở nụ cười: "Nhưng cô là ai, có tư cách gì để tôi phải giúp cô chứ?"

Cô gái không ngờ người đàn ông thoạt nhìn anh tuấn phong độ này đáp lại không khách khí như thế, thậm chí không hề có chút phong độ quý ông nào. Cô ta khó chịu cắn môi, trong tiềm thức cảm giác mình cho người khác ấn tượng lần đầu tiên không thể kém như vậy, mà người đàn ông như vậy cũng không thể vừa mở miệng đã nói như thế, trừ khi là có người khua môi múa mép sau lưng - mà người đó ngoại trừ Mạnh Nịnh ra thì không còn ai khác!

Lập tức, cô gái liền kích động chỉ vào Mạnh Nịnh đang ngồi trong xe, giải thích: "Tiên sinh, có phải anh nghe chị ấy đặt điều về em hay không? Em cho anh biết, thực ra em là em gái ruột của chị ấy, tuy là mẹ em đã ly hôn với ba chị ấy, nhưng bọn em vẫn là chị em cùng huyết thống, bây giờ mẹ mắc bệnh nan y, hàng ngày phải nằm trên giường bệnh mà tiếp nhận điều trị bằng hoá chất, thực sự thì sống không bằng chết, tâm nguyện duy nhất của mẹ là chị có thể trở lại bên bà ấy, nhận lại bà ấy, em lịch sự nhờ giúp đỡ, mà chị gái lại khinh rẻ em, tiên sinh, anh thử phân xử xem, lẽ nào việc này là lỗi của em sao?"

Từ đầu đến cuối Thi Vinh cười mỉm nghe cô ta nói, đợi đến khi cô ta không còn thao thao bất tuyệt nữa, anh mới thờ ơ nói: "Mẹ trong lời nói của cô, chính là người đàn bà đã quỳ gối trước mặt tôi, cầu xin tôi chỉ mang con gái của bà ta đi, mà đừng làm hại đến người nhà bà ta sao?"

Cô gái sửng sốt: "Mang em đi sao?" Cô ta không khỏi có chút động tâm, đúng là mười tám mười chín tuổi, luôn mơ ước một tình yêu hoàn mỹ, người đàn ông trước mặt lại anh tuấn và xuất sắc như thế, bây giờ anh đứng trước cô ta, hơi thở gần trong gang tấc, thật sự là rất thích hợp để ảo tưởng không thực tế rồi.

Không nghĩ tới cô gái lại nói như vậy, Thi Vinh châm chọc cô ta không biết tự lượng sức mình: "Cô còn chưa xứng."

Khuôn mặt cô gái trắng bệch.

"Về nói với người đàn bà kia, đừng xuất hiện trước mặt vợ chồng tôi nữa, nếu không, tôi sẽ không khách khí với bà ta đâu." Thi Vinh nói một cách lạnh lùng, lên xe, xe thể thao tính năng rất tốt nhanh chóng rời đi, để lại cô gái đứng tại chỗ thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Theo bản năng cô gái cảm giác mẹ mình giấu giếm chuyện gì đó, có thể... Nhưng có chuyện gì chứ? Vì sao trong lời nói của người đàn ông vừa nãy lại có chuyện chứ? Cô ta suy nghĩ một chút, vẫn quyết định về nhà trước đã, đến khi hỏi rõ thì trở lại.

Không nghĩ tới người đàn ông ưu tú như vậy lại là chồng chị gái... Cô gái không khỏi có đố kị, nếu như con gái của mẹ trong lời anh ấy mà là mình, thì hôm nay người ngồi trong xe không phải là mình hay sao? (Nhã: Ảo tưởng lên ngôi(─‿‿─))

Con người luôn không chịu khống chế mà suy nghĩ nhiều, cô gái đó chính là như vậy.

Nhưng dù cô ta có nghĩ gì cũng chẳng liên quan đến Thi Vinh, anh là người đàn ông rất cố chấp, sau khi nhận định Mạnh Nịnh, trong mắt anh không còn bất kỳ người phụ nữ nào trên đời nữa. Đối với anh mà nói, Mạnh Nịnh mới là tất cả, những người khác chẳng là cái thá gì. Cho nên lúc nãy nói chuyện với cô gái kia, chẳng qua là vì anh muốn giúp Mạnh Nịnh xả giận mà thôi. Thi Vinh không nghĩ tới người đàn bà ngu xuẩn năm xưa quỳ gối dưới chân anh cầu xin anh chỉ đem Mạnh Nịnh đi, đừng nói quá khứ của bà ta ra, đến hôm nay lại muốn đưa Mạnh Nịnh trở lại.

Bà ta dựa vào cái gì?

Mạnh Nịnh là do ba Mạnh nuôi lớn, bắt đầu từ lớp mười hai, mọi thứ đều do anh làm thay, bà ta lấy tư cách gì mà xuất hiện trước mặt anh? Anh cũng chẳng phải thiện nam tín nữ bà ta có tư cách gì mà dám xuất hiện trước mặt anh? Anh cũng chẳng phải thiện nam tín nữ gì, bà ta đã có được những gì mình mong muốn rồi, bây giờ sắp chết, lại còn muốn đứa con gái mình xua đuổi trước đây, bà ta mà cũng xứng!

Mạnh Nịnh ngồi trong xe không nói lời nào, cô cảm thấy thật ghê tởm, cái người đã thành mẹ người khác kia, rốt cuộc lấy dũng khí từ đâu ra mà dám xuất hiện trước mặt cô? Thậm chí còn trơ tráo để cho con gái yêu dấu của bà ta trước mặt mình biện hộ thay? Xét theo lời nói của cô gái kia, bà ta thậm chí chưa từng nói tình hình thực tế cho cô ta biết nữa!

Đột nhiên, một bàn tay to ấm áp phủ lên mu bàn tay tay lạnh như băng của cô, Thi Vinh mắt nhìn thẳng lái xe lái xe, nói: "Đừng lo lắng, anh sẽ không để bà ta tới đâu."

Mạnh Nịnh im lặng chốc lát mới nói: "Nhưng em muốn gặp bà ta."

Nghe vậy, Thi Vinh lập tức nhìn về phía cô, trong ánh mắt rõ ràng là không đồng ý. Nhưng những năm gần đây anh rất cố gắng tôn trọng Mạnh Nịnh, cho nên nhiều khi anh cũng lựa chon lắng nghe lí do của cô - cho dù đại đa số tình huống anh chỉ cự tuyệt.

"Em muốn xem bộ dạng bà ta bây giờ ra sao." Mạnh Nịnh nói.

Không phải là ngẫu nhiên, rất nhanh, người đàn bà kia đã xuất hiện trước mặt Mạnh Nịnh. Có lẽ cách có một tuần lễ, buổi trưa sau khi tan lớp, sinh viên ra về hết, ngày hôm nay Thi Vinh lại có một hạng mục lớn cần thảo luận, cho nên bảo tài xế tới đón cô về nhà, Mạnh Nịnh đang thu dọn đồ đạc trong phòng làm việc, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe chuyển động, cô hơi cau mày, xoay người đi xem, cô gái kia đang từ từ đẩy một cái xe đi tới, ngồi trên xe lăn là một người phụ nữ tái nhợt suy yếu, nhưng vẻ đẹp không hề giảm sút, lúc này người phụ nữ kích động nhìn Mạnh Nịnh, thấy cô liền vươn tay ra, trong miệng gọi "Lộ Lộ" không ngừng.

Mạnh Nịnh bắt đầu cầm túi của mình lên, thấy bọn họ đứng ở cửa liền không di chuyển nữa, hiểu rằng nếu hôm nay cô không giải quyết cho xong e là không được phép đi, không nói lời nào, mặc kệ người phụ nữ gọi tên cô, sau đó lạnh lùng hỏi: "Xin hỏi Đinh phu nhân đến tìm tôi có chuyện gì không?"

Trong mắt Đinh phu nhân hiện lên đầy vẻ đau đớn, nhưng rất nhanh bà ta đã xốc lại tinh thần, nhìn Mạnh Nịnh tha thiết, nói: "Lộ Lộ, trước đây mẹ có lỗi với con, xin, xin con tha thứ cho mẹ có được không? Mẹ biết lỗi rồi, van xin con, trở lại bên mẹ đi!"

Mạnh Nịnh lạnh nhạt nhìn bà ta khóc lóc khẩn cầu, trong lòng không có chút gợn sóng nào. Đã từng bởi vì Đinh phu nhân tránh không gặp, cô tổn thương thấu tâm can, người mẹ mà mình luôn nhớ đến căn bảo chưa bao giờ nghĩ đến mình, bà ta đã sớm có chồng mới, con gái mới, gây dựng gia đình mới rồi, Mạnh Nịnh được coi là cái gì đây? Có lẽ thực sự không coi vào đâu, nếu không tại sao Đinh phu nhân sắp chết rồi mới nhớ tới cô chứ? Nghĩ tới đây, Mạnh Nịnh chậm rãi hỏi: "Nếu như tôi không nhớ lầm, năm ấy, tôi quỳ trọn ba ngày ở ngoài biệt thự Đinh gia, bà không muốn nhìn thấy tôi, sai người hầu ra đuổi tôi, cuối cùng, bà sợ chồng của bà trở về từ nước ngoài thấy tôi, đến nỗi bà còn thả chó săn tới cắn tôi, chẳng hay Đinh phu nhân đã quên rồi? Nếu như Đinh phu nhân quên mất, tôi có thể giúp bà nhớ lại. Bà còn nhỡ rõ trời mưa lớn, bà rốt cuộc chịu đến gặp tôi, tôi quỳ gối trước mặt bà, cầu xin bà cho tôi vay một vạn tệ, nhưng bà nói, bà không phải không có, chỉ là bà không thể cho vay. Bởi vì nếu như bà cho tôi vay một vạn tệ này, bà sẽ mất đi tất cả bà đang có."

"Bà nhìn tôi quỳ gối trước mặt bà, quần áo tôi xốc xếch, mình đầy thương tích, nhưng bà chẳng hỏi lấy một câu, tôi bị gãy cả mười ngón tay, bà làm như không thấy, lại đi cầu tôi, gả cho Thi Vinh, không nên đối nghịch với anh ấy, ngoan ngoãn làm vợ của anh ấy, Đinh phu nhân, những điều này bà đã quên rồi sao?" Mạnh Nịnh nghiêng đầu, từ từ vén tay áo lên, trên cánh tay của cô có một vết răng rất sâu: "Bà nhìn đi, chó săn nhà bà để lại vết thương cho tôi, tôi vẫn còn giữ đó, tôi sợ tôi quên mất. Đinh phu nhân, bà quên rồi sao?"

Bốn chữ cuối cùng, cô nói vô cùng nhẹ nhàng, trên mặt cô gái kia lộ ra vẻ khó tin, Đinh phu nhân che mặt đầy đau khổ, Mạnh Nịnh lạnh lùng nhìn, trong lòng không hề vui vẻ vì được trả thù. Cốt khí và sự quật cường của cô đã sớm bị Thi Vinh bào mòn hết, cùng với tình yêu và lòng hận thù của cô, tất cả đã chôn vùi trong cái đêm khuya của nhiều năm trước rồi.

Cô gái được cưng chiều hết mực trước mặt này sao mà biết được? Loại cảm giác tủi thân, xin giúp đỡ mà bị cự tuyệt, chỉ có thể trong đêm khuya tĩnh mịch mà cắn góc chăn khóc thầm này, là do ai ban tặng? Ngoại trừ Thi Vinh làm hại cô ta, nếu như, người tự xưng là mẹ trước mặt này bằng lòng giúp một tay, thậm chí nếu như bà ta cho cô vay một vạn tệ, Mạnh Nịnh cũng sẽ không trở thành như ngày hôm nay!

Bà ta không chịu cứu cô, không chịu giúp cô, Mạnh Nịnh chấp nhận, nếu hai người không còn quan hệ gì, vậy thì bây giờ Đinh phu nhân xuất hiện trước mặt cô làm bộ áy náy thì coi là gì? Hết thảy những điều này, vĩnh viễn không thể bù đắp được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.