Nói xong anh ta liền theo sau Thi Huân, bước vào phòng bệnh.
Mạnh Nịnh ngồi ở bên giường, cô im lặng nhìn khuôn mặt tái nhợt không còn chút máu nào mà vẫn không mất đi vẻ đẹp trai của Thi Vinh trên giường bệnh. Khi ngủ, người đàn ông này trông có vẻ rất vô hại, nhưng lông mày vẫn cau lại, có chút hung dữ, nếu lúc tỉnh anh cũng giống lúc ngủ thì tốt rồi.
Chỉ là ầm ĩ một trận... Chỉ trong thời gian ngắn như vậy, anh lại biến mình thành dạng này, có ý nghĩa không? Mạnh Nịnh đưa tay ra chọt chọt mặt của Thi Vinh, anh không có phản ứng gì, có lẽ vì hiệu quả của thuốc tê vẫn chưa giảm.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, quay đầu xem, chỉ thấy hai người Thi Huân và Trương Hoàng một trước một sau đi đến. Mạnh Nịnh hỏi Trương Hoàng: "Tình huống của anh như thế nào?"
Trương Hoàng mặc áo blouse trắng như tuyết, trên sống mũi là cặp kính mạ vàng, hai tay đút túi quần, quả nhiên là dáng vẻ của thiên thần áo trắng cứu người. Lời nói ra lại cực kỳ nghiêm túc, vẻ mặt lại càng nghiêm trọng hơn: "Đại não chịu chút ảnh hưởng, bước đầu cho thấy có khả năng mất trí nhớ."
Mạnh Nịnh cùng Thi Huân: "..."
Thấy vẻ mặt hai mẹ con giống như nuốt phải ruồi, Trương Hoàng cười ha ha: "Lừa hai người đấy, đùa chút thôi."
Mạnh Nịnh tức giận đến mức tiện tay vớ luôn quả táo trên bàn ném qua, Trương Hoàng lanh lẹ bắt được, chùi chùi lên áo khoác, cắn một miếng "rốp", nói: "Cảm ơn nhé."
"Đừng náo loạn, rốt cuộc anh ấy thế nào?" Thật sự Mạnh Nịnh không nhìn được nữa, nếu dd;l;q;dTrương Hoàng lại không nói thật, chắc cô cũng có thể phi luôn dao gọt hoa quả. Nhưng nghĩ lại, nếu Trương Hoàng đã có thời gian nói đùa, như vậy tình huống của Thi Vinh chắc không nghiêm trọng đâu nhỉ?!
"Không sao, chỉ bị chấn động não rất nhỏ, sẽ không mất trí nhớ, em yên tâm đi." Trương Hoàng lả lơi nháy mắt với cô. "Cuộc sống đừng giống trong phim thần tượng, ngày nào cũng cẩu huyết nhiều như thế."
"Chỉ bị chấn động não thôi sao?" Thi Huân hoài nghi nhìn về phía thạch cao bó trên cánh tay và trên đùi của ba mình.
"À, gãy xương cánh tay và cẳng chân, tình hình rất nghiêm trọng, nhưng không tới mức tàn phế, chỉ cần tĩnh dưỡng vài tháng là ổn thôi." Anh ta rốp rốp rốp gặm xong, ném cuỗng táo vào thùng rác. "Thương tổn gân cốt thì 100 ngày thôi, ăn gì bổ nấy, ninh chút giò heo chân gà, còn óc heo cho ăn, bồi bổ là được."
"?" Trên đầu hai mẹ con hiện ra dấu hỏi chấm to đùng. Lúc nãy nói giò heo chân gà bọn họ còn hiểu, nhưng sao còn cần ninh óc heo nữa?
Trương Hoàng trợn mắt nói: "Đây không phải là bệnh thần kinh à? Người bình thường nào ai không có chuyện gì mà đi lái xe đâm vào trạm gác của cảnh sát giao thông chứ? Một mình muốn chết thì thôi, lại còn làm trở ngại giao thông, thật không có đạo đức công cộng gì cả."
"... Ý anh là, anh ấy cố ý đâm vào?" Mạnh Nịnh hỏi.
"Chẳng phải thế sao? Anh đã gọi người đến kiểm tra camera giao thông rồi, tên kia mặt không biểu cảm, vừa thấy rất có tinh thần, chắc không phải vì sáng sớm nên muốn tìm chết chứ? Tuy là sương hơi dày, nhưng không tới mức không nhìn rõ đèn xanh hay đèn đỏ đâu!" Theo Trương Hoàng, Thi Vinh này chắc ngán sống quá, cho nên rõ là muốn chết.
Nhưng rồi mắt anh ta chuyển qua, hỏi Mạnh Nịnh: "Có phải hai người lại cãi nhau không? Anh thấy tâm trạng Vinh Tử không tốt lắm. Lúc nãy vừa đẩy vào phòng giải phẫu còn chưa ngất đi đâu, miệng vẫn ồn ào đòi gọi điện thoại cho em, muốn em tới xem nó, hai người đã không thật sự cãi nhau chứ?!"
Đó cũng là hiếm thấy rồi! Nhiều năm qua đi, Trương Hoàng có lẽ chưa từng thấy cặp đôi Thi Vinh và Mạnh Nịnh này cãi nhau! Mà anh ta cũng khó tưởng tượng nổi một tên mặt than như Vinh Tử cãi nhau như thế nào. Giống như là cho tới giờ anh ta cũng không tưởng tượng nổi tên mặt than Vô Pháp làm nũng với Miêu Miêu như thế nào. Nghĩ đến lần trước tụ hội Miêu Miêu còn oán giận Hạ Vô Pháp rất ham làm nũng, Trương Hoàng đã muốn cười đau bụng. Ha, nói ra thì trong ba người bọn họ, kỳ thật chỉ có bản thân mình nhìn như nhã nhặn nhưng lại rất đàn ông, nếu không tin, hỏi người đẹp nhỏ nhà anh ta đi!
Mạnh Nịnh sẽ nói cho Trương Hoàng biết? Vậy thì có quỷ rồi. Cô bình thản đưa mắt nhìn Thi Vinh, nói nhẹ nhàng như không: "Không có gì."
Thật ra Thi Huân cũng rất muốn biết vì sao, cậu vốn cho là chú Trương hỏi, mẹ sẽ mở miệng....
Mạnh Nịnh lại chăm chú nhìn Thi Vinh một lúc, nói: "Hai người ra ngoài đi, tôi ở trong này là được." Nếu anh tỉnh lại, chắc chắn hi vọng có thể liếc mắt thấy được cô.
"Cũng được, gây tê còn khoảng nửa giờ nữa, lúc Vinh Tử lên bàn mổ không chịu tiêm thuốc tê, nói muốn đau chút thì mới có thể tỉnh táo, anh thầm nghĩ có phải điên rồi không, thừa dịp nó không để ý đã tiêm một mũi, chờ lúc nó tỉnh, em đừng nói đó là chủ ý của anh đấy!" Trương Hoàng vô cùng tiếc mạng mà dặn dò Mạnh Nịnh, sau khoác vai Thi Huân ra ngoài: "Đi một chút, thằng ranh này lâu rồi không tới tìm chú đây uống rượu, có phải mọc cánh cứng cáp định bay đi không? Nói!"
Mạnh Nịnh không quay đầu, nghe Trương Hoàng và Thi Huân chú một câu cháu một câu lại chọc cười nhau, khoé môi hơi dương lên. Cô ngằm nhìn Thi Vinh đang ngủ, khẽ thở dài, lẩm bẩm: "Cần gì phải..." Cô sẽ không rời khỏi anh, anh biết rõ.
Trong nửa giờ chờ Thi Vinh tỉnh lại, Mạnh Nịnh vẫn luôn trông nom anh. Qua nửa giờ, Thi Vinh hừ một tiếng, mí mắt từ từ mở ra, ban đầu còn mơ hồ nhìn trần nhà, sau đó nhận ra mình đang ở bệnh viện, rồi cảm thấy cánh tay và đùi đau kinh khủng, trán anh toát mồ hôi, một hồi lâu mới tỉnh hẳn.
Mạnh Nịnh vừa lúc đi nhà vệ sinh thay khăn nóng, lúc về thấy Thi Vinh ngẩn ngơ nhìn trần nhà chằm chằm, liền nhẹ giọng hỏi: "Có đau lắm không?"
Thi Vinh vốn cho là Mạnh Nịnh đã đi rồi, trái tim đang tan vỡ ra hàng nghìn mảnh, đột nhiên nghe thấy giọng của Mạnh Nịnh, mắt liền sáng lên, quay đầu nhìn cô.
Vẻ mặt cô dịu dàng, trong mắt đầy lo lắng quan tâm, nhưng Thi Vinh chưa bao giờ rõ như lúc này, thật ra trong mắt của Mạnh Nịnh vốn chẳng có anh. Cô quan tâm anh, vì anh là chồng cô, là ba của con cô, không phải vì cô yêu anh. Thi Vinh thấy khoé mắt cay cay, nhưng anh quyết không để mình rơi một giọt nước mắt.
Nghĩ tới đây, anh khàn khàn trả lời: "Em nói xem?"
Mạnh Nịnh đi tới, lấy khăn nóng lau mặt cho anh, động tác vừa cẩn thận lại dịu dàng, rất dễ làm người ta sa vào. Thi Vinh ngẩn người nhìn mặt cô, trời cao thật ưu ái người phụ nữ này, cho dù đã là trung niên, làn da cô vẫn trắng mịn như sữa, thậm chí khoé mắt chẳng có chút chân chim nào, lúc cùng Thi Huân ra cửa, rất nhiều người ngộ nhận cô là bạn gái Thi Huân. Nhưng bản thân mình lại già rồi, vốn lớn tuổi hơn cô, bây giờ chênh lệch ngày càng nhiều... Thi Vinh nhớ lại, không khỏi đau buồn.
Cho tới giờ anh đều không phải người biết khống chế cảm xúc, nhất là lúc có liên quan tới Mạnh Nịnh. Vì thế Mạnh Nịnh lau mặt cho anh xong, thì nghe thấy Thi Vinh ra nghiêm khắc nói: "Em sinh là người của anh, chết là quỷ của anh, đừng mong cùng với người yêu nhỏ vô duyên kia của em! Em có nghe không?!"
"Có thời gian quản em, thì nên cẩn thận nghĩ lại vết thương của anh đi." Mạnh Nịnh chọc chọc vết bầm trên ngực anh. "Sao lại không chết chứ?"
Thi Vinh có cảm giác bị vứt bỏ, nhưng rất nhanh anh lại dựng gai lên, hừ lạnh một tiếng, có bao nhiêu d,d,lqdtư thái bày ra hết: "Anh sẽ không chết đâu, anh mới không chắp tay tặng em cho tên kia, anh chết rồi thì hai người có tình sẽ thành thân thuộc sao?!" Nói xong vẻ mặt lạnh lùng. "Em mong anh chết đi, để lại về bên tên kia, phải không? Phải không? Phải không?"
"Em chưa từng nghĩ thế." Bình tĩnh vắt khăn nóng.
"Em nhất định nghĩ thế rồi! Chẳng thế thì sao em không gọi điện thoại cho anh?! Thi Vinh như bắt được điểm yếu của Mạnh Nịnh, bắt rồi không chịu thả. "Em chỉ muốn anh chết, sau đó không ai quản em, không ai đối không tốt với em, em có thể tự do đúng không? Đúng không? Đúng không?"
Ba lần "Đúng không liên tiếp", Mạnh Nịnh thở dài, cảm thấy Thi Vinh như thế này giống như đứa bé không được kẹo làm ầm lên. "Không phải thế."
"Thế thì là gì? Em nói, em nói cho anh nghe."
"Em nhất định phải đi xem anh ấy, nhưng em rất nhanh sẽ trở lại." Cô giơ một tay lên thề. "Em bảo đảm."
"Không được! Anh không cho phép! Anh không cho phép! Anh không đáp ứng!" Thi Vinh lại bắt đầu kêu gào. Toàn thân anh bị thương, trên đầu có băng vải, trên khuôn mặt tuấn tú thì phải một vết bầm trái một chỗ sưng, tuy nhiên những điều này hoàn toàn không làm anh bớt đẹp trai chút nào, nhưng xem ra thật sự buồn cười, chẳng có dáng vẻ gì là một đổng sự trưởng quyết đoán sát phạt cả. "Nếu em muốn đi, em, em phải giẫm qua thi thể của anh trước đã!"
Mạnh Nịnh: "..."
"Em muốn bỏ người đàn ông vừa mới bị tai nạn của em chẳng quan tâm để đi gặp người không liên quan sao?!" Thi Vinh gào lên.
"Anh ấy không phải người không liên quan..."
Thi Vinh ngắt lời Mạnh Nịnh: "Vậy tên đó là ai? Bạn trai tình đầu của em?! Em mặc kệ người đàn ông của em, lại muốn đi thăm bạn trai tình đầu của em sao?!"
Sống cùng Thi Vinh nhiều năm như thế, lần đầu tiên Mạnh Nịnh được lĩnh hội biệt tài càn quấy của anh: "... Bọn em lớn lên cùng nhau từ nhỏ, anh ấy giống như là anh trai của em."
Mạnh Nịnh cảm thấy bản thân không có cách nào kết nối với người đàn ông này, đứng dậy định đi. Thi Vinh hoảng sợ, cho là mình quá đáng nên chọc giận cô rồi, với bộ dạng tàn phế lúc này của anh thì không sao bắt nổi cô, nhỡ người ta trực tiếp chạy thì làm sao bây giờ?! "Em, em đi đâu thế?!"
Lúc này Thi Vinh mới thở phào nhẹ nhõm, cả người nằm yên trên giường. Anh thật sự là không biết nên làm gì để giữ Mạnh Nịnh ở lại, nếu giam cầm cô thì chỉ biết đẩy cô xa hơn, nếu cho cô đi... Anh thà giam cô lại còn hơn! Có cách nào để giữ cô lại mà không làm cô tức giận không đây?
Ở công ty bình tâm rất lâu, cuối cùng Thi Vinh lái xe về nhà, lúc đi qua ngã tư thấy đèn xanh đèn đỏ như ẩn như hiện trong màn sương mù dày đặc, lúc ấy anh cũng không suy xét liệu mình sẽ chết hay không, cũng không suy xét liệu mình được cứu kịp thời không, đầu nóng lên, liền lái xe đâm phải.