Chỉ Yêu Cố Chấp Cuồng Của Anh

Chương 87



Editor: Song Nhã

Tuy rằng sinh thời Hàn Ngộ Chi nghèo khó, nhưng học trò có ở khắp mọi nơi. Không thể đếm được đã có bao nhiêu người đến viếng lễ tang của anh, cảm ơn người thầy giáo đã mở ra cho họ một chân trời mới, xây dựng cho họ bao ước mơ cùng hi vọng.

Ai bảo rằng đời người không vang danh bốn bể, không ăn ngon mặc đẹp, không có quyền thế ngất trời thì coi như thất bại vậy? Hàn Ngộ Chi đã cống hiến cả một đời, học trò của anh cũng đền đáp những ơn nghĩa ấy một cách xứng đáng nhất.

Mạnh Nịnh chôn cất tro cốt của Hàn Ngộ Chi ở nơi đây, vì biết anh sẽ không muốn trở lại, nơi này sạch sẽ, mới chính là chỗ mà anh muốn dừng chân.

Từ sau khi Hàn Ngộ Chi ra đi, Mạnh Nịnh vẫn không thể bước ra khỏi nỗi đau khổ tuyệt vọng của mình. Cả đời Hàn Ngộ Chi chống cự, cô lại chọn lựa sự thỏa hiệp, cho dù cô bảo vệ được ddlqdtrái tim của mình, thì còn có ích gì cơ chứ? Sau cùng thì cô vẫn theo Thi Vinh suốt mấy chục năm nay đấy thôi.

Cô bị dằn vặt bởi cảm xúc của chính mình, hận không thể ngủ một giấc, chẳng bao giờ tỉnh lại nữa. Thi Huân nhìn thấy tất cả, cậu cũng thừa nhận Hàn Ngộ Chi là một người rất tốt, nhưng điều này cũng không có nghĩa là cậu chọn đứng về phía Hàn Ngộ Chi.

Bởi nếu đổi lại là cậu, thì cũng sẽ hành động như ba mình mà thôi. Khi yêu một người, nói cái gì mà lặng lẽ nhìn cô ấy hạnh phúc bên người khác, chỉ có thánh như Hàn Ngộ Chi mới làm nổi. Người nhà họ Thi thà rằng phá hủy tất cả chứ quyết không buông tay, chẳng sợ cái giá phải trả là thịt nát xương tan.

Trên đường trở về thủ đô, cảm xúc của Mạnh Nịnh cực kì tệ, trạng thái này vẫn còn tiếp diễn đến tận khi thấy Thi Vinh ra sân bay đón vẫn không chuyển biến tích cực hơn chút nào. Thương thế của anh đã hồi phục khá[Song Nhã] tốt so với khi cô chưa đi, nhưng vẫn chưa gỡ thạch cao, vẫn là dáng vẻ người sống chớ gần ấy.

Nhìn thấy Mạnh Nịnh bước ra, Thi Vinh rất vui mừng. Anh cười với cô, ngoắc ngoắc tay bảo cô tới bên cạnh mình.

Ngồi vào trong xe, cô đã bị cánh tay lành lặn của Thi Vinh ôm thật chặt, sau đó là những nụ hôn dồn dập, hôn tới mức Mạnh Nịnh không thở nổi. Vợ chồng thân mật như vậy khiến Mạnh Nịnh dường như tìm được cánh cửa giải thoát cho chính mình, cô rất nhiệt tình mà lôi kéo quần áo của Thi Vinh ngay trong xe, khiến Thi Vinh được yêu thương mà đâm ra lo sợ, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn mà dụ dỗ: "Ngoan nào, chờ đến khi về nhà, anh cho em được không?" Da mặt cô rất mỏng đấy, đến khi cô tỉnh táo lại mà nhớ đến mình đã làm gì, nhất định sẽ hối hận chết mất.

Mạnh Nịnh không thích điều đó. Đáy lòng cô trống rỗng, khó chịu đến phát điên, cô thật sự muốn có thứ gì đó lấp đầy chính mình ngay lập tức! Tùy tiện ấn nút, một tấm ngăn xuất hiện ngăn cách ghế trước và ghế sau, như vậy tài xế sẽ không biết hai người họ đang làm gì. Cô thật sự gấp gáp, giày vò áo sơmi đen của Thi Vinh đến mức không còn nhận ra được hình dạng ban đầu, sau đó cởi quần áo của mình, đưa đôi thỏ nhỏ trắng nõn nà đến bên miệng Thi Vinh, thấy anh dịu dàng hút lấy, cô không vui, muốn anh phải thô bạo một chút, trong lòng mới thoải mái được.

Xong lại vội vàng vén váy nhổm dậy, sốt ruột hơn bình thường, đến cả quần lót cũng không cởi, kéo sang một bên rồi ngồi xuống.

Cứ như thế, cơ thể trống rỗng được lấp đầy.

Thi Vinh chỉ cho cô nửa vời, hiện giờ tay chân anh đều không tiện, Mạnh Nịnh cứ cọ xát trên người anh như thế, không phải là muốn cái mạng của anh hay sao? Anh vừa hôn Mạnh Nịnh, vừa quan sát vẻ mặt của cô. Ừm, ngoại trừ vẻ mê say ra, không còn gì khác.

Chẳng lẽ cái chết Hàn Ngộ Chi không có tác động tới cô ấy?

Thi Vinh cho rằng không thể nào có chuyện đó, nhưng biểu hiện của Mạnh Nịnh lại thừa nhận điều đó. Cô dường khi không bị ảnh hưởng bới cái chết của Hàn Ngộ Chi một chút nào, trừ vẻ nhiệt tình và nôn nóng quá mức ra, thật sự không có chỗ nào bất thường cả. Thi Vinh nghĩ, hay là hỏi tên ranh kia một chút, tránh việc đã bỏ lỡ điều gì.

Thi Huân ở bên kia hắt xì một cái thật mạnh, nhủ thầm lại có người nào nói xấu mình rồi.

Đến khi về tới nhà, chân Mạnh Nịnh đã mềm nhũn tới mức không đi đường được nữa. Thi Vinh cũng không ngại mất mặt, ôm cô vào trong ngực, Thi Vinh đẩy xe lăn giúp, hình ảnh đó thật quá đẹp không dám nhìn thẳng nữa. Ít nhất ông Thi đang dắt chó đi dạo cũng phải cạn lời, [Song Nhã]thằng con này của ông không có chỗ nào để chê cả, nhưng mà đầu óc có vấn đề, chiều chuộng phụ nữ tới mức này, liệu có biết viết hai chữ "đàn ông" không đấy?

Nghĩ đi nghĩ lại, mới phát hiện ra mình đã nói lời này ra mất rồi.

Thi Huân nghe được, cười tủm tỉm nói: "Ông nội, chính là bởi vì ông như vậy mới ly hôn bốn lần đó."

Nghe vậy, ông lão tức giận đến nhảy dựng lên, thiếu chút nữa ném dây dắt chó trong tay mà mắng cháu mình bất hiếu, trong lòng khó chịu như thế nào đều có thế dùng ngôn ngữ mà diễn tả được. Hồi nhỏ Quả Quả rõ là đáng yêu! Hiểu chuyện, thân thiết, hoạt bát, dễ thương! Miệng nói như rót mật vào tai, có thể lừa ông lão như ông đây đến chóng cả mặt, còn bây giờ thì sao? Bây giờ thì thằng nhãi này dám chế giễu cả ông nữa!

Ông lão càng nghĩ càng tức giận, cho rằng đây đều là lỗi của Thi Vinh. Cũng không phải là sao, bộ dạng này của Thi Huân giống Thi Vinh như in từ một khuôn ra vậy, không phải lỗi của Thi Vinh thì là của ai chứ?

Ông oán hận liếc xéo Thi Vinh một cái, hận không thể vứt luôn dây dắt chó trong tay đi, để mấy con chó săn này lên cắn Thi Vinh thành than tổ ong luôn.

Thi Vinh cũng không có thời gian rảnh để quan tâm ông lão, không dễ dàng gì mới trở lại phòng mình, Mạnh Nịnh đã sớm ngủ thiếp đi, khóe mắt còn vươngddlqd nước mắt sau khi sự sung sướng cực hạn qua đi, đầu lông mày mang theo vẻ mệt mỏi, nhưng đôi tay lại ôm anh thật chặt, như sợ anh sẽ đi mất.

Đây là lần đầu tiên Mạnh Nịnh chủ động ỷ lại anh như vậy. Thi Vinh rất vui mừng, nhưng cũng lo lắng, anh không hy vọng sự thay đổi này là do Hàn Ngộ Chi mà thành, người đàn ông đó, không nên có sức ảnh hưởng mạnh mẽ tới như vậy.

Khi Hàn Ngộ Chi còn sống đã làm anh phải sống trong cảnh cầu mà không được suốt mấy chục năm nay. Chẳng lẽ đến khi Hàn Ngộ Chi chết rồi vẫn còn là bức tường chen giữa anh và Mạnh Nịnh sao?

Thi Vinh quyết không cho phép điều đó!

Anh nghĩ ngợi, rồi quyết định ôm Mạnh Nịnh ngủ tiếp. Đến ngày hôm sau, có thời gian gặp Quả Quả, anh mới lôi con trai ra hỏi: "Có phải hai mẹ con ở đó đã xảy ra chuyện gì không?"

Thi Huân nói: "Không có." Có thể xảy ra chuyện gì được chứ? "Con và mẹ mới đến mấy hôm, Hàn Ngộ Chi liền chết, không có gì hết. Nhưng mà tâm trạng của mẹ không tốt, là thật." Cậu tò mò mà nhìn Thi Vinh chằm chằm, hỏi: "Sao đột nhiện lại hỏi con vậy?"

Thi Vinh lạnh nhạt nói: "Không có gì." Nói xong, anh xoay người sang chỗ khác, nhíu mày. "Con có thể đi rồi đấy."

Đồ qua cầu rút ván. Thi Huân giơ ngón tay giữa với lưng của ba mình, rồi xoay người đi luôn. Thi Vinh ngồi thật lâu trong phòng làm việc, hiện giờ anh đang dưỡng thương tại nhà, chẳng có gì ngoài thời gian rảnh. Anh dường như cảm thấy Mạnh Nịnh đang bị chuyện gì làm phiền, nhưng anh không tim ra được đó là chuyện gì. Hỏi Thi Huân, hình như con trai cũng không biết vì sao. Thi Vinh thở dài. Dù đã qua bao nhiêu năm rồi, dù anh có được người của Mạnh Nịnh, nhưng cũng không thể nào có được trái tim của cô.

Nhưng anh sẽ không buông tay, nhất định sẽ không.

Mạnh Nịnh nghỉ ngơi ở nhà hai ngày rồi đi làm, cảm xúc của cô bắt đầu khôi phục lại bình thường, nhưng chỉ có một điều khác lạ, cô trở nên dựa dẫm vào Thi Vinh hơn. Kiểu dựa dẫm này không thể hiện trong lời nói hay cứ chỉ, mà là ở ngôn ngữ cơ thể của cô. Lúc nào cô cũng muốn ôm cánh tay của Thi Vinh, luôn muốn khi mở mắt ra có thể thấy anh bên cạnh mới yên lòng.

Thi Vinh cảm thấy ngày lành của mình tới rồi, anh rất hưởng[Song Nhã] thụ, hơn nữa lại thích như vậy nên anh không muốn đi hỏi vì sao nữa. Dù đáp án kia có khó chịu đến mức nào, anh cũng không muốn biết. Chỉ cần trong mắt Mạnh Nịnh có anh, có thể cho anh một chút quan tâm, anh đã thấy thỏa mãn lắm rồi.

Thời gian trôi thật nhanh, nghỉ hè sắp tới, Mạnh Nịnh lại bắt đầu rảnh rỗi. Mỗi ngày ở nhà, cô dắt cho đi dạo, trồng hoa, đọc sách, thân thể của Thi Vinh cũng tốt hơn nhiều rồi, sau khi gỡ thạch cao, lại về với vẻ tráng kiện trước kia, về cơ bản không khác gì trước khi bị thương nữa. Trong khi Trương Hoàng phải chạy đi chạy lại, bởi Thi Vinh không muốn đi bệnh viện, viện trưởng như anh ta còn phải lạch bạch chạy tới, ai bảo nhà họ Thi là cổ đông lớn nhất bệnh viện đâu?

Anh ta thật muốn hét lớn một tiếng thật khí thế: Ông đây mặc kệ! Ông đây không đi đấy! Đáng tiếc vừa nghĩ tới người đẹp nhỏ trong nhà, liền ỉu xìu ngay lập tức.

Anh ta không thiếu tiền, nhưng anh ta thật sự có tình có nghĩa (thật không?).

Sau khi thân thể Thi Vinh hồi phục, liền cân nhắc việc có nên đưa Mạnh Nịnh về thành phố Dung một chuyến hay không. Lần trước trở về là khi Quả Quả đang học trung học, ba Mạnh cũng chưa từng tới thủ đô, hơn nữa, cũng đã nhiều năm rồi không gặp mặt, cũng chỉ gọi điện hoặc call video mà thôi.

Đề cập chuyện này với Thi Huân, thằng nhãi ấy vừa nghe đến việc đi thành phố Dung, vậy cũng không phải là nghỉ phép sao, liền gật đầu như giã tỏi. Đáng tiếc trước đó cậu phải tăng ca để bù...

Mạnh Nịnh thật bất ngờ khi Thi Vinh đề nghị như vậy, cô biết anh vẫn không thích thành phố Dung, bởi vì ở nơi đó đa phần là những kí ức không vui của cô với anh, cho nên nếu không có chuyện gì, bọn họ cũng không trở về. Ở đấy, Hàn Ngộ Chi chiếm một tỉ trọng quá lớn, Thi Vinh thật sự không ổn, nhưng anh vẫn không muốn nhắc tới.

Nhưng... Mạnh Nịnh thật sự muốn trở về.

Vì thế cô gọi cho ba Mạnh. Ba Mạnh nghe cả nhà ba người họ mấy ngày nữa sẽ về thành phố Dung, vui mừng đến không ngủ được, gặp ai cũng kể chuyện con gái, con rể, cháu ngoại sắp về, tràn ngập niềm vui, sắc mặt cũng khá hơn rất nhiều.

Trước kia khi ba người đi cùng nhau, Thi Vinh là người gây chú ý nhất. Bởi vì anh đẹp trai lại lại có khí thế, nhưng hiện giờ Thi Huân mới gây chú ý nhất, trẻ tuổi, tuấn tú, trên mặt luôn luôn là nụ cười dịu dàng, thật sự rất có tính lừa gạt. Dọc đường đi không biết có bao nhiêu cô ddlqdgái lén nhìn cậu, có người còn bạo dạn tiến tới xin số điện thoại, Thi Huân khéo từ chối từng người một. Người khác nhìn không ra, chỉ có người tong nhà mới thấy sự thiếu kiên nhẫn trong ánh mắt của cậu.

Đứa bé này từ nhỏ luôn mang dáng vẻ bảo bối ngoan ngoãn, kì thực sau lưng lại rất xấu xa. Cũng chỉ có Mạnh Nịnh cho rằng Quả Quả nhà mình xuất sắc về mọi mặt, không ai sánh bằng, được người được nết.

... Kiếp sau đi.

Thân là người nhà họ Thi, trong từ điển không có hai chữ "lương thiện" đâu, được chứ!

Tới được thành phố Dung, đột nhiên Mạnh Nịnh sinh ra cảm giác lạ lẫm khi về lại quê hương. Thi Vinh nắm tay cô, anh thật lòng hiếu thuận với ba Mạnh, lần nào cũng mang về túi lớn túi nhỏ, một xe chở không hết. Không dưới một lần ba Mạnh nói với anh không cần khách khí, như Thi Vinh chẳng nghe bao giờ cả.

Anh đối tốt với ba Mạnh, chẳng qua vì Mạnh Nịnh mà thôi. Chỉ hi vọng Mạnh Nịnh có thể thấy được anh luôn nghiêm túc, luôn sẵn lòng mà ở bên anh, không rời đi nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.