Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 26



Là ai đang vuốt hai gò má tê dại của anh, ở bên tai gọi tên của anh…

“Tịnh Tề! Anh mau tỉnh lại đi! Em là Ninh Nhi đây!”

Tiếng gió, tiếng mưa đều nghe không được, nhưng tiếng gọi lo lắng của Ninh Nhi ầm ĩ lại rõ ràng.

“Ninh Nhi…” Tiếng rên rỉ yếu ớt tràn ra khóe miệng, thật sự là Ninh Nhi sao?

Anh cố gắng mở mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn Ninh Nhi từ từ rõ ràng, ngón tay thon dài vuốt ve gương mặt đầy nước mưa và nước mắt của cô, Tịnh Tề đau lòng nói, “Ngoan Ninh Nhi… Đừng khóc… Em ướt hết rồi, mau trở về…”

“Chúng ta cùng nhau trở về… Vừa nãy em gọi anh, anh đều không đáp ứng, làm em sợ muốn chết…” Ninh Nhi mang theo nức nỡ nói. Đưa tay dìu đỡ Tịnh Tề ngồi dậy.

Quần áo ướt lạnh dán chặt vào người, dưới chân giống như nặng thêm nghìn tấn. Tịnh Tề được Ninh Nhi dìu đỡ, từng bước một đi về phía ô tô, ngồi vào trong bên trong xe. Ninh Nhi lập tức mở hệ thống sưởi đến mức tối đa,  hơi nóng hừng hực thổi ra, tâm tình Tịnh Tề dần dần bình phục lại, hắn khẽ nắm Ninh Nhi tay nói: “Xin lỗi, Ninh Nhi, hại em lo lắng.”

Ninh Nhi cũng nắm chặt tay anh, lắc đầu, “Chỉ cần anh không có việc gì thì tốt rồi, chúng ta về nhà thôi.”

Ninh Nhi không muốn để Tịnh Tề mang một thân quần áo ướt đẫm về nhà khiến mẹ Cảnh lo lắng, liền đưa anh về nhà cô. Tịnh Tề nhất quyết đẩy Ninh Nhi tới phòng tắm, để cô tắm trước xong anh mới chịu vào.

Ninh Nhi nấu nồi canh gừng nóng hổi, sau khi cô uống đến chén thứ hai vẫn không thấy Tịnh Tề ra, trong lòng quýnh lên, cô không chút nghĩ ngợi đẩy cửa phòng tắm bước vào. Tịnh Tề ở bên trong bị dọa sợ hết hồn, Ninh Nhi đứng bên cạnh khung cửa cũng há hốc mồm.

Tịnh Tề đã cởi quần áo bị ướt ra, anh để ngực trần, dưới thân chỉ quấn khăn tắm màu trắng, chân trái thon dài lộ ra ngoài khăn tắm, anh ngồi trên vành bồn tắm, nhìn thấy Ninh Nhi tiến vào, cả kinh thiếu chút nữa ngã dúi vào phía trong bồn tắm.

“Hóa ra anh đã sớm tắm xong, vậy sao còn không chịu ra ngoài? Quần áo em đã giặt sạch giúp anh rồi!” Ninh Nhi ôm lấy Tịnh Tề, hờn dỗi nói, làn da Tịnh Tề cũng không phải rất trắng, pha chút màu lúa mạch nhàn nhạt, mang theo hơi thở đàn ông trẻ tuổi. Tim Ninh Nhi nhảy lên mấy nhịp.

Tịnh Tề đỏ mặt, nhẹ nhàng véo cái mũi nhỏ của Ninh Nhi, “Chính em tự giặt quần áo sao?”

“Chẳng phải còn có máy giặt ư?!” Ninh Nhi quyệt miệng nói, đỡ Tịnh Tề quay lại phòng ngủ, bưng tới canh gừng cho anh uống. Tịnh Tề thân thể sau khi ấm lên, ngồi ở trên giường vẫn còn chút ngẩn ra, Ninh Nhi nắm tay anh cẩn thận nói: “Tịnh Tề, vẫn còn tức giận sao?”

Tịnh Tề lắc lắc đầu, anh hít một hơi thật dài, khẽ nói: “Anh không giận, chỉ hận bản thân là một người tàn phế.”

“Không phải! Tịnh Tề, anh không phải! Tất cả đều là Tô Kiếm không tốt, anh đừng để trong lòng, anh không phải tàn phế, anh là Tịnh Tề em thích nhất!” Ninh Nhi gục vào lòng Tịnh Tề, hai tay ôm lấy bóng loáng lưng của anh, lớn tiếng nói. Cô không cho phép Tịnh Tề nói chính mình như vậy, lòng của cô đau, đau cực kỳ.

“Được rồi, Ninh Nhi, anh không sao.” Tịnh Tề nhắm mắt lại, xoa xoa tóc Ninh Nhi, mềm giọng dụ dỗ nói.

“Ừm, tốt lắm, mau ngủ một giấc, ngày mai em ở nhà cùng anh.” Ninh Nhi nhẹ giọng nói, cô biết Tịnh Tề đang cố gắng kiềm chế, nhưng anh không muốn nhiều lời, cô cũng không muốn miễn cưỡng anh.

“Anh ra sô pha ngủ.” Tịnh Tề nói. Nếu không phải anh không có quần áo khô để thay, anh nhất định sẽ không qua đêm ở nhà Ninh Nhi.

“Không được! Chẳng lẽ giường của em không đủ lớn sao?” Ninh Nhi đè lại Tịnh Tề không cho anh đứng dậy.

“Không phải, thế nhưng…” Mặt Tịnh Tề đỏ lên, Ninh Nhi chỉ mặc chiếc áo ngủ hai dây, nửa bộ ngực trắng tinh lộ ra bên ngoài, thân thể anh bắt đầu nóng lên, anh đành phải đưa ánh mắt chuyển tới bình hoa  trên tủ đầu giường.

“Mau ngủ thôi!” Ninh Nhi ôm thân thể Tịnh Tề, để anh nằm ở trên gối đầu, mình cũng kề sát thân thể anh nằm xuống đến.

Tịnh Tề chấn động một cái, vội vàng ngừng thở. Mặc dù cùng Ninh Nhi hèn hò được một thời gian, nhưng mà thân mật như vậy thì bọn họ vẫn là đầu tiên. Anh xoay người, ôm lấy Ninh Nhi, đem đầu vùi ở mái tóc dài của cô.

Qua một hồi, tay Ninh Nhi phủ lên người anh, đầu tiên là bờ vai, sau đó là hông của anh, mơn trớn phần đùi phải còn sót lại của anh, kiếp tiếp là bên trong chân trái.

Thân thể Tịnh Tề giống như bị dòng điện lưu bắn trúng, mặt lập tức chín hồng giống như quả táo, “Đừng, Ninh Nhi…” Anh hoảng loạn nói, hô hấp trở nên dồn dập, sợ mình một khắc không khống chế được sẽ làm thương tổn Ninh Nhi. Bên này tay Ninh Nhi lại không thành thật cởi khăn tắm bên hông Tịnh Tề xuống…

Tịnh Tề kinh hô một tiếng, bận trở mình đi, tay tìm kiếm bốn phía chụp lấy khăn tắm che tiểu đệ đệ của mình. Tịnh Tề nhắm mắt lại, đỏ mặt không dám nhìn Ninh Nhi, qua một lúc, một bàn tay nhỏ bé chậm rãi vuốt ve phần chân cụt của anh.

Tịnh Tề mở mắt ra, sắc mặt lại càng tái xanh, vừa nãy cố gắng che khuất tiểu đệ đệ, quên mất thứ khó coi nhất trên người mình còn bại lộ ở bên ngoài. Lời nói độc ác của Tô Kiếm lúc chiều lại ong ong trông đầu, hai tay Tịnh Tề che phần chân chỉ có hơn mười cm kia, không biết phải làm sao nhìn Ninh Nhi.

Ninh Nhi một đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn tràn đầy thương tiếc.

“Ninh Nhi, dọa em rồi.” Tịnh Tề nặng nề nói.

“Không có…” Ninh Nhi cố gắng chịu đựng, nhưng giọt nước mắt vẫn rớt xuống, trước đây cách lớp quần áo, cô vẫn cho rằng phần chân này của Tịnh Tề là bóng loáng mà mềm mại, hôm nay cô mới biết, trên đùi Tịnh Tề mang theo vết sẹo sâu như khắc vậy, vết vắt sẹo nằm vắt ngang ở mặt cắt của phần còn lại của chân phải, điểm cuối cùng ở hai đầu vết sẹo hình thành một vòng xoáy. Ninh Nhi cảm thấy vết sẹo kia liền liên tưởng đến một con rắn dữ tợn. Trên đùi lưu lại một vết sẹo dài như vậy, Tịnh Tề nhất định là từng chịu đau đớn rất nhiều!

Cô đưa tay dịu dàng vuốt vết sẹo kia, động tác của cô nhẹ như vậy, dường như rất sợ làm anh đau.”Tịnh Tề, anh nhất định rất đau…” Cô nghẹn ngào nói.

Tịnh Tề nhẹ nhíu đầu mày, gần đây thời tiết đang trong mùa mưa dầm, chân của anh quả thật rất đau nhưng lại làm bộ như không có việc gì đem tay Ninh Nhi nắm ở bàn tay trong lòng bàn tay mình, giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, nhỏ giọng dỗ cô: “Cô bé ngốc, sớm đã hết đau, bất quá chỉ để lại cái sẹo mà thôi, em đừng sợ là được.”

Ninh Nhi hít mũi một cái, cúi người xuống, dùng đôi môi mềm mại hôn xấu xí vết sẹo kia!

Huyết mạch toàn thân Tịnh Tề sôi sục, trong lòng cũng thùng thùng nhảy lên, anh luôn lo lắng Ninh Nhi sẽ sợ hãi cái chân này của anh, nhưng giờ cô lại hôn nó, giống như đang hôn một bảo bối trân quý!

Anh nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhi, nhìn cô thật lâu. Cô xinh đẹp như thế, trên người tỏa ra tinh quang thuần khiết! Máu trong người anh lại sôi trào lên, không được, anh cố gắng đè nén, không… không thể, Ninh Nhi đơn thuần như vậy, anh không thể làm bẩn cô.

Ninh Nhi ôm lấy thắt lưng thon gầy của Tịnh Tề, cô đem nụ hôn của mình khắc lên mặt lên môi của Tịnh Tề, lên bờ vai rắn rỏi bóng loáng của anh. Trên người của anh luôn mang theo một luồng hương vị nhàn nhạt của cỏ xanh, Ninh Nhi nhịn không được cắn anh một ngụm.

Tịnh Tề cắn răng kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cuồng nhiệt hôn.

Anh ôm thân thể mềm mại của cô, phát hiện tiểu đệ đệ đang phát nhiệt cứng rắn dưới bụng cô, Ninh Nhi lại không biết sống chết nắm lấy tiểu đệ đệ, khó hiểu sao nó có thể trở nên giàu sức sống như vậy.

Tịnh Tề nặng nề thở hổn hển, một đôi tay lại vô cùng ôn nhu vuốt ve bóng lưng trắng nõn của Ninh Nhi. Ninh Nhi cảm thấy có một luồng điện chạy khắp thân thể của mình, cả người cô run rẩy không ngừng, nơi bí mật ẩm ướt một mảng, cái miệng nhỏ  dưới thân bởi vì dục vọng bắt đầu rục rịch không yên….

Ninh Nhi đem thân thể của mình dán chặt vào Tịnh Tề, da thịt nóng bỏng của hai người ma sát lẫn nhau càng thêm kích thích, dường như theo bản năng chỉ dẫn, tiểu đệ đệ  lục lọi tìm đúng cửa động, thẳng tiến một đường, đi vào thân thể Ninh Nhi.

“A!” Ninh Nhi bị đau hô một tiếng, lại không chịu tách khỏi Tịnh Tề, chặt chẽ cắn vào  vai của anh.

“Xin lỗi, Ninh Nhi, anh làm em đau!” Tịnh Tề vội xin lỗi, chuẩn bị lui ra, Ninh Nhi lại càng dùng sức ôm chặt anh. Tịnh Tề được cổ vũ, anh hôn Ninh Nhi, từng chút từng chút đem tiểu đệ đệ ra vào bên trong thân thể cô.

Nơi bí mật ấm áp ẩm ướt lại mềm mại chật hẹp bao quanh Tịnh Tề, anh theo bản năng co rúm chính mình, hướng vào sâu hơn thăm dò, thân thể bên phải trống rỗng khiến anh không thể cân bằng thân thể, chỉ đành đem chân phải còn lại để ở bụng dưới của Ninh Nhi. Bụng dưới của Ninh Nhi vốn đã bị tiểu đệ đệ của Tịnh Tề làm cho hơi nhô lên nay lại chịu thêm ngoại lực, càng thêm run rẩy lay động, hai người bắt đầu luận động theo tiết tấu, Ninh Nhi chỉ cảm thấy vừa đau vừa ngứa, dưới sự tấn công của Tịnh Tề đạt được khoái cảm vô cùng thỏa mãn…

Sau cuộc mây mưa, Tịnh Tề rơi vào tình trạng kiệt sức đem tiểu đệ đệ rút ra khỏi thân thể Ninh Nhi, Ninh Nhi sớm đã mồ hôi ướt sũng. Tịnh Tề trìu mến vén mái tóc ẩm ướt của cô, hôn lên gương mặt nhỏ nhắn thấm đẫm mồ hôi trong suốt. Mặt Ninh Nhi đỏ ửng, ngượng ngùng hôn đáp lại Tịnh Tề, hai thân thể trẻ tuổi lại lần nữa dây dưa cùng một chỗ…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.