Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 29



Tịnh Tề một mình tăng ca đến khuya, vừa vặn Ninh Nhi cũng có cuộc đàm phán quan trọng, lúc kết thúc cô thuận đường chạy đến Đông Sang, lúc này Tịnh Tề vẫn còn trước ngồi trước máy vi tính làm việc.

Ninh Nhi rón ra rón rén đi tới phía sau Tịnh Tề, đột nhiên cúi người ôm lấy anh. Tịnh Tề hết hồn, sau đó mới kịp phản ứng, thương yêu xoa xoa tóc Ninh Nhi, nhẹ nhàng hỏi: “Em đi làm mệt lắm không?”

“Vô cùng mệt a!” Ninh Nhi cong môi làm nũng nói, “Anh không biết mấy người Hàn Quốc kia khó ứng phó biết bao nhiêu đâu, nói tới nói lui, đến lúc sắp đồng ý kí hợp đồng thì họ lại lo lắng cái này cái kia, thật sự rất đáng ghét! Làm em đến giờ còn chưa được ăn cơm, sắp đói chết rồi!”

Tịnh Tề kéo Ninh Nhi qua, hôn một cái trên mặt cô, “Chờ anh thêm chút nữa, anh làm xong cái này sẽ dẫn em đi ăn chịu không?”

“Vâng!” Ninh Nhi dùng sức gật đầu, ngoan ngoãn ngồi bên người Tịnh Tề, nhìn một chuỗi các kí tự liên tục chạy nhảy trên màn hình vi tính trước mặt, chẳng khác nào ma trận số, làm cho cô hoa cả mắt.

Tịnh Tề xử lý xong công việc trên tay, nhìn sang bên cạnh thấy bộ dáng há hốc của Ninh Nhi thật sự rất buồn cười, anh lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại kia, “Đi thôi, dẫn em đi ăn đồ Tây, nhìn em đói đến phát ngốc rồi kìa.” Anh vừa nói vừa cấp tốc lưu lại các dữ liệu sau đó tắt máy vi tính.

“Vâng!” Ninh Nhi vui vẻ hô lên, ân cần cầm lấy nạng đưa cho Tịnh Tề, Tịnh Tề chống nạng đứng lên, đột nhiên một trận choáng váng, chân mềm nhũn, không tự chủ được lại ngã ngồi trở lại.

“Tịnh Tề anh làm sao vậy?” Ninh Nhi kinh hãi, bắt lấy cánh tay của anh hỏi.

Nhắm mắt nhẫn nại cơn khó chịu, Tịnh Tề mới phát hiện mình cũng đã bụng đói kêu vang, anh miễn cưỡng cười nói: “Không sao cả, anh cũng đói bụng.”

“Thực sự chỉ là đói bụng sao?” Ninh Nhi không yên tâm đưa tay sờ sờ trán của anh, “Đầu của anh hình như hơi nóng!”

Tịnh Tề nắm lấy tay Ninh Nhi, mượn lực đứng lên, “Cô ngốc, đi thôi, chúng ta cùng đi ăn đồ Tây nào.”

“Thực sự không sao chứ?” Ninh Nhi vẫn không yên tâm nói. Tịnh Tề hai tay nắm chặt nạng, mỉm cười lắc đầu. Nhìn anh quả nhiên không còn chuyện gì, Ninh Nhi mới yên lòng, đem tay mình đặt trên mu bàn tay Tịnh Tề đang nắm nạng, như vậy mặc dù không thể cùng Tịnh Tề nắm tay, ít nhất cũng có thể gần anh thêm một chút.

“Tịnh Tề, em muốn ăn McDonald.” Thời điểm ở trong thang máy, Ninh Nhi cọ vai Tịnh Tề, làm nũng nói.

“Được, chúng ta liền đi ăn McDonald.” Tịnh Tề thương yêu nắm nắm khuôn mặt Ninh Nhi nói.

Đêm đã khuya, cũng chỉ còn hình nộm ông chú MacDonald tươi cười tiếp đón khách hàng. Xuyên qua cửa sổ thủy tinh rộng lớn, bên trong đã không có bao nhiêu khách hàng, đại bộ phận vị trí đều là trống không, màn hình lớn trong cửa hàng đang phát các mẫu quảng cáo tuyên truyền. Ninh Nhi nhìn thấy đứa nhỏ mua đồ ăn được tặng kèm bộ đồ chơi thì lập tức vui như mở cờ trong bụng, không nhịn được kéo cánh tay Tịnh Tề nói: “Chính là bộ đồ chơi này, em đã sưu tầm được gần đủ rồi, chỉ còn thiếu hai mẫu cuối cùng!”

Tịnh Tề buồn cười nhìn bảo bối bên cạnh, thật khó có thể tưởng tượng được cảnh Ninh Nhi của anh điên cuồng sưu tập những mẫu đồ chơi này. Anh nghĩ thầm, bộ dáng của Ninh Nhi lúc làm những điều mình thích nhất định sẽ rất đáng yêu.

“Lấy cho tôi hai phần ăn này, chúng tôi có thể tự chọn đồ chơi kèm theo được không?” Tịnh Tề tươi cười nói với nhân viên phục vụ.

“Đương nhiên có thể.” Nhân viên phục vụ rất lanh lợi, cấp tốc chuẩn bị thức ăn, sau đó đem ra bộ đồ chơi hoàn chỉnh, theo lời Ninh Nhi lấy ra hai món đồ chơi đáng yêu đủ màu sắc. Ninh Nhi cười híp mắt bưng khay đi ở phía trước, Tịnh Tề giúp cô cầm đồ chơi theo đi ngồi ở vị trí song song.

Ninh Nhi thực sự là đói bụng lắm, cô cắn một ngụm lớn Hamburger, hút coca, còn vội vàng bốc vài miếng khoai tây chiên bỏ vào miệng, Tịnh Tề chỉ cầm khăn tay giúp cô lau sốt cà chua ở khóe miệng, không ngừng dặn dò: ” Ninh Nhi, ăn từ từ thôi, cẩn thận dạ dày không thoải mái.”

“Ưm… Không sao cả,dạ dày em rất tốt!” quai hàm Ninh Nhi phình ra hệt như con sóc nhỏ, miệng đầy thức ăn làm cho cô nói chữ được chữ mất, Tịnh Tề bất đắc dĩ cười cười, đem coca của mình đưa cho Ninh Nhi, giúp cô thuận lợi nuốt xuống đống lớn thức ăn trong miệng.

“A, ăn no quá!” Ninh Nhi nuốt xuống một ngụm Hamburger cuối cùng, lại hút một ngụm lớn coca, thỏa mãn nói, bắt đầu ngắm nghía hai món đồ chơi yêu chính của mình.

Tịnh Tề tựa sống lưng cứng ngắc trên ghế dựa, mỉm cười nhìn bảo bối trước mắt, một ngày mệt mỏi dường như vì cô mà tiêu tan.

“A? Sao anh còn chưa ăn phần của mình?” Ninh Nhi rốt cuộc phát hiện thức ăn trước mặt Tịnh Tề vẫn còn nguyên xi chưa động, nhịn không được mở to hai mắt nhìn.

Một câu nói làm cơn khó chịu của Tịnh Tề tỉnh lại, nhịn không được xoa xoa hai mắt chua chát, cố gắng tỏ ra thản nhiên: “Đột nhiên anh không có khẩu vị, hay là, em giúp anh mua một bát canh đi!”

Ninh Nhi vội vã đáp ứng, chạy đi mua một chén canh rau củ. Tịnh Tề uống một ngụm canh nóng hổi, trong bụng đột nhiên đau giống như bị kim đâm, không khỏi nhắm mắt lại hai hàng lông mày cũng nhanh chóng nhíu chặt.

“Tịnh Tề, anh làm sao vậy! Có phải do hôm qua gặp mưa cảm lạnh không?” Ninh Nhi gấp đến độ sắp khóc lên, chạy đến ngồi xổm xuống bên người Tịnh Tề, nắm tay anh nói.

“Không có việc gì.” Tịnh Tề nhịn đau, mở mắt ra, đối diện với biểu tình lo lắng  của Ninh Nhi, bận trấn an nói: “Có lẽ là do anh làm việc mệt mỏi, nghỉ ngơi một chút là được.”

“Vậy chúng ta mau về nhà nghỉ ngơi.” Ninh Nhi ứa nước mắt nói, đỡ Tịnh Tề đứng lên, còn không quên luống cuống tay chân mà đem đồ chơi cất vào túi xách.

“Ninh Nhi…Anh  nghĩ hôm nay anh sẽ về nhà mình…” Tịnh Tề nói.

“Không được!” Ninh Nhi đem đầu mình gục trên vai Tịnh Tề làm nũng, “Em thấy buổi tối anh về nhà một mình rất không an toàn, hơn nữa, một mình em ở sẽ sợ!”

Nhìn bộ dạng của cô rõ ràng là đang làm nũng, Tịnh Tề dở khóc dở cười, đành phải vỗ vỗ đầu cô, cười nói: “Vậy được rồi.”

Ninh Nhi vui đến thiếu chút nữa nhảy cẩng lên, đột nhiên lại nghĩ đến Tịnh Tề đang không thoải mái, cô vội đỡ lấy cánh tay của anh, hai người dắt tay rời khỏi McDonald.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.