Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 32



Liên tục qua ba ngày, cơn sốt nhẹ của Tịnh Tề  rốt cuộc cũng hoàn toàn lui xuống, nhưng lại gầy đi một vòng, áo T-shirt mặc lên người lại giống như áo treo trên giá, cơ hồ một trận gió là có thể đem anh thổi bay.

Cùng lúc đó, mọi người ở công ty đang cùng nhau nỗ lực làm việc, rốt cuộc cũng hoàn thành công trình đúng thời hạn. Tô Kiếm hết sức cao hứng, đặt bàn  tiệc chúc mừng ở nhà hàng để đãi tất cả nhân viên bộ phận kỹ thuật, hơn nữa anh ta còn muốn tăng tiền thưởng cho tất cả mọi người. Ở sảnh tiếng hoan hô kêu vang, Tịnh Tề yên lặng dọn dẹp đông tây, một mình đi tới phòng làm việc của Tô Kiếm.

“Cái gì?Cậu muốn từ chức?”Tô Kiếm kinh ngạc nhảy từ trên ghế xuống.

“Đúng vậy Tô tổng, đây là bản báo cáo và tài liệu của tôi, hôm nay tôi bàn giao lại cho anh, ngày mai tôi không đi làm.” Tịnh Tề đứng đối diện ông chủ của mình cùng với chồng tài liệu ngăn nắp.

Tô Kiếm nhận cặp hồ sơ, không nói gì chỉ gật gật đầu, mặc dù anh ta đã biết trước được Tịnh Tề đã trở thành nhân vật chủ chốt của công ty, nhưng anh ta lại không có lý do gì để giữ anh lại.

“Không còn gì thì tôi đi trước, cảm ơn Tô tổng cho tôi cơ hội làm việc lần này.” Tịnh Tề nói xong thì chống nạng xoay người, đi nhanh ra ngoài.

Chuyện Tịnh Tề từ chức ở công ty khiến cho mọi người ầm ĩ, họ đều vô cùng lưu luyến cậu thanh niên thân thể tàn tật nhưng lại tràn đầy nhiệt huyết này.Mỗi người đều biết Tịnh Tề ở công ty đã trải qua nhiều vất vả và uất ức, nên ai cũng im lặng đi đến để ôm từ biệt anh.

“Không thể như vậy, tối hôm nay chúng ta hãy cùng nhau đi ăn uống vui vẻ một bữa để chia tay Tịnh Tề!”Tiểu Húc đề nghị.

“Không được!” Tịnh Tề vội vàng nói: “Không nên vì tôi mà làm mọi người không vui, chúng ta sau này cơ hội gặp lại còn nhiều mà, hôm nay hãy cho Tô tổng một chút mặt mũi đi.”

“Anh ta đối với anh như vậy, vậy mà anh còn nghĩ cho anh ta.”Tiểu Húc thuận miệng nói.

“Thật ra Tô tổng rất cô độc …” ngay cả Tịnh Tề cũng không nghe rõ những gì mình lẩm bẩm.

Tiểu Húc cũng không nghe rõ: “Anh nói cái gì?”

“Không có gì, tôi đi đây —— tăng ca nhiều ngày như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng có thể về sớm rồi.” Tịnh Tề vừa cười vừa nói.

Đồng nghiệp vẫn kiên quyết tiễn Tịnh Tề đến cửa thang máy, Lư Trung Dương vỗ vỗ Tịnh Tề vai, “Đừng quên chúng tôi đấy người anh em.”

“Còn có tôi!”Tiểu Húc vội vàng xen mồm.

Tịnh Tề mỉm cười gật đầu, trong mắt tràn đầy sự kiên định. Cửa thang máy đóng lại, Tịnh Tề kết thúc công việc hơn nửa năm của mình tại công ty này.

Tịnh Tề đón xe đi cao ốc An Hoa, anh ở đại sảnh chờ Ninh Nhi của anh tan tầm. Lần đầu tiên anh tới cao ốc này là vì nhận lời mời làm việc, việc thì không nhận được nhưng lại nhận được tình yêu của cả đời mình.Mỉm cười nhớ lại lúc bọn họ mới quen biết, rồi sau đó yêu nhau từng chút từng chút, Tịnh Tề không khỏi thầm cảm ơn vì sự kỳ diệu của duyên phận.

Lúc tan việc, trong đại sảnh có nhiều người qua lại hơn,, Tịnh Tề đỡ nạng đứng lên, đột nhiên lại nhớ ra cái gì đó, cúi đầu nhìn nhìn thân thể không trọn vẹn của mình, lại ngồi xuống, cầm lấy quyển tạp chí đặt ngang trên đùi che lại, chuyên chú tìm kiếm Ninh Nhi của anh ở trong đám đông.

“Tịnh Tề!”Một tiếng thét kinh hỉ chói tai truyền đến, không đợi Tịnh Tề kịp phản ứng, một thân ảnh màu hồng hướng đến anh nhào tới.”Khó trách trong lòng em lại bồn chồn đến thế, không ngờ là anh đến, hóa ra chúng ta tâm ý tương thông!” Ninh Nhi dựa vào lòng Tịnh Tề cọ đi cọ lại nói.

Tịnh Tề bị cọ đến khó xử, nắm tay nhỏ của cô cười nói: “Vậy sao em lại xuống trễ như thế?”

“Em mới ra khỏi phòng làm việc thì đột nhiên phát hiện chìa khóa xe ở bên trong, nên em phải trở lại tìm, cũng sẽ không phải đi thang máy đông đúc như vậy.” Ninh Nhi nhăn mũi nói.

“Đúng là một cô nhóc đãng trí. Sau này anh đành phải chăm sóc em nhiều hơn rồi!”Tịnh Tề nghịch ngợm nhướng nhướng mày nói.

“Anh nói nha, nói giữ lời đó!” Ninh Nhi làm nũng.

“Anh thề, anh sẽ chiếu cố em một đời, yêu em một đời.”Tịnh Tề nghiêm mặt nói.

Ninh Nhi vui vẻ ra mặt, ôm cổ Tịnh Tề, cũng không quan tâm mình đang ở nơi công cộng, đem môi mình một đường đi lên.

Tịnh Tề đỏ mặt điểm nhẹ lên môi của Ninh Nhi, Ninh Nhi thuận thế ôm Tịnh Tề trong lòng, đùa bỡn kéo áo của anh, thuận miệng nói: “Hôm nay anh tan tầm sớm vậy.”

“Anh từ chức với Tô tổng rồi, hôm nay là ngày cuối cùng anh đi làm ở Đông Sang.” Tịnh Tề bình thản nói.

“Từ chức? Hoàn thành dự án rồi à!” Ninh Nhi ngẩng mặt lên, cũng không quá ngạc nhiên.

Tịnh Tề gật đầu. Ninh Nhi vuốt  má Tịnh Tề, âu yếm nói: “Từ chức cũng tốt, anh có thể nghỉ ngơi một chút, nhìn anh gần đây gầy quá.”

“Đâu có!” Tịnh Tề mạnh miệng nói, trong lòng suy nghĩ ngàn vạn không thể để cho Ninh Nhi biết anh mấy ngày hôm trước đổ bệnh, cô làm việc cũng rất vất vả, không thể lại làm cho cô vì anh mà lo lắng.

“Không có mới là lạ. Nhưng mà em sẽ đem anh vỗ béo!” Ninh Nhi vỗ ngực bảo đảm.

Nghĩ đến “tài” nấu ăn của Ninh Nhi, Tịnh Tề cười đến không giữ thể diện, thế nhưng vẻ mặt đó của anh lại làm cho cô ngẩn ngơ.

Nhắc tới ăn, Ninh Nhi lập tức cảm thấy bụng đói kêu vang, làm nũng nói: “Chúng ta đi ăn cái gì đi, em đói bụng.”

“Hôm nay mua đồ về nhà làm sủi cảo đi,  một nhà chúng ta cùng nhau gói.” Tịnh Tề đề nghị.

Ninh Nhi vỗ tay tán thành: “Được, em thích nhất sủi cảo của mẹ anh làm!”Thật ra điều làm cho cô vui mừng như thế là bởi vì Tịnh Tề gọi cô là “Người một nhà.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.