Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 33



Một tuần sau đó, Tịnh Tề cũng không sốt ruột tìm việc làm mới, mỗi ngày đều ở nhà đối diện với máy tính đến đau cổ, buổi trưa thì làm cơm mang đến cho mẹ ở xưởng trang điểm, buổi tối khi Ninh Nhi tan tầm sẽ tới nhà anh, cả nhà sẽ cùng nhau ăn cơm. Khí trời vô cùng nóng bức, sau khi ăn xong mẹ Cảnh đi tản bộ bên bờ sông, Tịnh Tề và Ninh Nhi chui vào phòng, mở cái quạt nhỏ vừa đủ mát rồi cùng nhau chơi game, nói chuyện phiếm, trốn trên giường “Làm chuyện xấu”.

Ngày hôm sau Ninh Nhi còn phải đi làm, cô có bệnh quen giường thì mới ngủ được, Nhà của Tịnh Tề có phần hẻo lánh, trời lại quá tối anh sợ không an toàn, nên mỗi ngày anh đều tiễn Ninh Nhi ra xe, đưa cô đến cửa nhà, mới lưu luyến chen chúc trên xe công cộng về nhà. Ninh được cưng chiều tận trời, hạnh phúc giống như một tiểu công chúa, Tịnh Tề lại luôn trách mình làm không đủ tốt, anh thật sự quá yêu Ninh Nhi, anh chỉ muốn biến Ninh Nhi trở thành nàng công chúa vô ưu vô lo.

Vào một buổi chiều, Tịnh Tề ngồi trước máy vi tính bận rộn, Ninh Nhi gọi điện thoại đến, mang theo tiếng khóc nức nở nói rằng mình phải tăng ca vì có thêm rất nhiều việc phải làm.

“Vậy làm sao bây giờ?” Tịnh Tề cố ý đùa cô.

“Anh tới công ty có được không?” Ninh Nhi lấy lòng nói, công ty của cô cách nhà Tịnh Tề rất xa, chân Tịnh Tề lại bất tiện, thế nhưng, phải đối mặt với chồng văn kiện cao ngất kia nếu không có Tịnh Tề ở với cô, cô cảm thấy mình sắp chết đến nơi.

Tịnh Tề nhìn xuống điện thoại, cười nói: “Được, em cố gắng một chút, hai tiếng đồng hồ sau hãy đi ra.”

“Vì sao đến hai tiếng đồng hồ vậy!” Ninh Nhi kêu lên, nhà củaTịnh Tề đến đây cũng chỉ tốn một giờ thôi mà.

“Nha đầu ngốc, anh muốn chuẩn bị thức ăn cho em.” Tịnh Tề cười đến mắt cong cong, tưởng tượng đến bộ dáng ủy khuất của Ninh Nhi

Để điện thoại xuống, Tịnh Tề chống nạng tới phòng bếp, có lẽ là khoảng thời gian trước đây quá mệt mỏi nên chân của anh thường cảm thấy tê cứng, nếu như không có nạng chống đỡ, chân trái trở nên rất yếu ớt, phần đùi phải còn lại và tay sẽ trở nên đau nhức như muốn lấy mạng của anh. Cho nên anh muốn rèn luyện bản thân mình mạnh mẽ vì anh biết chỉ có như vậy anh mới có thể bảo vệ cho Ninh Nhi.

Tịnh Tề nấu cháo, làm rau trộn khổ qua và thịt xào rau củ. Để ra phân nửa đặt lên bàn cho mẹ Tịnh, một nửa kia anh cẩn thận bỏ vào hộp cơm được làm từ sợi tơ nhựa cao cấp. Tịnh Tề đem cơm hộp đặt ở túi nilon mang theo. Vào giờ cao điểm, Tịnh Tề thật vất vả mới chen lên được xe buýt, một bên nỗ lực để duy trì cân bằng, còn một bên cẩn thận che chở hộp cơm trong tay. Đây là hộp cơm mang theo tình yêu của Tịnh Tề nếu bị chen đến vảy hết ra ngoài thì thật đáng thương cho Ninh Nhi.

Giao thông ở những nơi đông đúc thường xuyên bị ùn tắc, Tịnh Tề nhìn đồng hồ, âm thầm sốt ruột, Ninh Nhi tăng ca lâu như vậy. Xe thật sự chạy chậm như rùa bò, khó khăn di chuyển từng chút một, công ty của Ninh Nhi cách đây cũng không còn xa, phía trước xe cộ nhiều như dệt cửi, qua giao lộ còn không biết phải tốn bao lâu, Tịnh Tề suy nghĩ một chút, xuống xe nhanh chóng chống nạng đi phía trước, hướng An Hoa cao ốc chạy đi.

Trong hành lang im ắng, những công ty khác cũng đã tan việc, chỉ có phòng làm việc của Ninh Nhi vẫn sáng đèn, Tịnh Tề cười đứng lại, đỡ khung cửa nghỉ ngơi một chút, cho đến khi hô hấp đang hỗn loạn bình ổn trở lại, mới nhẹ nhàng ở cửa kính gõ hai cái.

“Tịnh Tề, anh rốt cuộc đã tới!” Ninh Nhi đang vùi đầu làm việc nhìn thấy Tịnh Tề như con thú nhỏ vui mừng nhảy lên, ôm cánh tay anh làm nũng: “Người ta đợi lâu muốn chết, em đói quá.”

Tịnh Tề điểm nhẹ lên cái môi đang lẩm bẩm một cái, “Là anh không tốt, không biết kẹt xe lâu như vậy, tiểu ngu ngốc này em không biết gọi đồ ăn ở ngoài à?”

“Em chỉ muốn ăn bữa tối tình yêu thôi.” Ninh Nhi cười đón lấy hộp cơm trong tay Tịnh Tề, “Để em xem hôm nay ăn món ngon nào?”

Tịnh Tề do đi quá nhanh,  chân trái cảm thấy vừa tê vừa đau,  anh ngồi trên ghế của Ninh Nhi, thuận tay kéo cô ngồi xuống đùi mình, nhìn cô chân tay vụng về tháo túi nilon, lấy ra hộp cơm.

“Oa! Đẹp quá vậy!” Ninh Nhi hào hứng nhìn món thịt xào rau củ, cần tây xanh, bách hợp trắng, thảo mai đỏ, thịt khô trong suốt, Ninh Nhi không thể chờ đợi được nữa nên ăn một ngụm lớn, “Vị rất tươi! Còn có chút ngọt ngào!”

“Còn có cháo nữa.” Tịnh Tề cho cô một chén cháo.

“Ngon thật!” cái miệng nhỏ nhắn của Ninh Nhi cái miệng nhỏ nhn bị thức ăn làm cho tràn đầy, mơ hồ không rõ nói.

Tịnh Tề gắp một miếng khổ qua cho cô: “Em ăn thử chút khổ qua đi.”

“Ưm!” Miệng Ninh Nhi không thể nói thành lời được vì thức ăn nhưng cô lại liều mạng lắc đầu, tuyệt không thích ăn khổ qua, vị rất đắng!

“Khổ qua là thanh lương giải thử, ăn nhiều một chút, mới tốt cho thân thể.” Tịnh Tề cười lớn trước mặt tiểu cô nương bảo bối của anh.

Ninh Nhi vẫn lắc đầu như trống bỏi, Tịnh Tề bất đắc dĩ lắc lắc đầu, tự mình ăn hết khổ qua. Ninh Nhi nghiêng đầu quan sát Tịnh Tề, thấy sắc mặt anh yên lặng, còn mang theo ý cười, cũng không mang bộ dạng khó ăn như cô nghĩ, lại nhìn nhìn món khổ qua trên bàn, màu xanh trong suốt, còn có ớt đỏ trang trí, cô cúi đầu ngửi ngửi, còn mang theo mùi thơm ngát. Tịnh Tề bị bộ dáng ngốc nghếch của Ninh Nhi chọc cười, lại gắp một miếng cho cô. Lần này Ninh Nhi chỉ do dự một chút, liền đem khổ qua ăn vào.

“Thế nào, ăn ngon không?” Tịnh Tề cười hỏi.

Ninh Nhi cẩn thận thưởng thức, vị chua ngọt thơm cay, mang theo chút vị đắng nhưng tuyệt không có vị chát cũng tuyệt không khó ăn giống như cô nấu. “Tịnh Tề, anh thật tài giỏi nha, đem khổ qua làm cho tuyệt không khổ.” Ninh Nhi giọng điệu lấy lòng, lại húp một muỗng canh to. (Khổ qua mà bả nấu đến nỗi vừa đắng vừa chát là hiểu:”))

Tịnh Tề cười, đưa tay lau chút cháo dính bên khóe môi của bảo bối, “Thích thì ăn nhiều một chút, công việc của em xong chưa?”

Nhắc tới công việc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Nhi lập tức xìu xuống, “Tối nay em có thể còn phải tăng ca đêm, sắp đến giờ tan tầm mà khách hàng bên Mỹ lại chuyển đến rất nhiều tài liệu, tất cả đều là tài liệu về kĩ thuật web, hơn nữa đều là bằng tiếng Anh huhu! Có rất nhiều từ chuyên ngành em không hiểu, phải vừa đọc vừa tra từ điển đấy! Quá thống khổ, chiều này còn phải đi đàm phán, xem ra lần này em chết chắc rồi!” Kêu trời kêu đất một trận, Ninh Nhi buồn bực cúi đầu múc cơm, tay nghề của Tịnh Tề thật không tồi, được ăn thức ăn do anh nấu, áp lực công việc cũng giảm bớt rất nhiều.

“Là tài liệu gì? Cho anh xem một chút.” Tịnh Tề hạ đũa xuống bàn, nói.

Ninh Nhi đang vùi đầu ăn, tiện tay cầm sấp tài liệu để bên góc bàn.

Bàn tay thon dài cầm lấy xấp tài liệu, xem nhanh một lượt, trong mắt Tịnh Tề ánh lên vui vẻ. Đưa mắt liếc nhìn Ninh Nhi vẫn cặm cụi ăn cháo, Tịnh Tề mở máy tính, hướng bàn phím gõ xuống một dãy chữ hán.

Ninh Nhi tò mò nghiêng đầu qua xem mới kinh ngạc phát hiện, Tịnh Tề đang giúp cô dịch tài liệu tiếng anh, đặc biệt là những từ chuyên ngành khó còn dùng màu đỏ tô đậm và chú thích bên dưới.

Ninh Nhi kinh ngạc đến há hốc mồm, ngón tay Tịnh Tề lướt như bay, thỉnh thoảng mày kiếm nhăn lại, suy tư chốc lát lại tiếp tục gõ gõ. Phát giác được Ninh Nhi đang nhìn mình, Tịnh Tề quay đầu sang khẽ cười, ân cần hỏi: “Em ăn no rồi à?”

Ninh Nhi ngây ngốc gật đầu, hồi lâu mới sực nhớ, “Toàn bộ những cái này anh đều hiểu sao?”

Tịnh Tề cười nói: “Em đừng quên anh học lập trình web, những cái này đối với anh mà nói không tính là quá khó khăn.”

“Cho tới bây giờ anh chưa từng nói em biết trình độ tiếng anh của anh lại đáng ngưỡng mộ vậy nha!” Ninh Nhi có chút cao hứng, nghiêng đầu dựa vào vai Tịnh Tề, nhìn màn hình liên tục xuất hiện chữ cái.

“Chúng ta đều là người Trung Quốc, bình thường lúc nói chuyện không cần phải dùng đến tiếng Anh.” Tịnh Tề vui vẻ nói.

“Nhưng mà, anh….anh…” Ninh Nhi có chút ngập ngừng, rõ ràng Tinh Tề ngay cả đại học chính quy cũng chưa học qua.

“Cô ngốc!” Tịnh Tề điểm lên mũi Ninh Nhi một cái, “Hồi trung học anh học tiếng Anh rất khá, cho nên thời điểm đi học bổ túc Anh Ngữ chuyên nghiệp cũng không tốn quá nhiều khí lực. Hiểu chưa?”

Ninh Nhi ngơ ngác gật đầu, phát hiện này khiến cô rất hưng phấn, cô càng lúc càng cảm thấy, Tịnh Tề giống như một bảo tàng, chung đụng càng lâu, càng khám phá ra được nhiều bảo bối.

“Những cái này cứ để cho anh dịch, em đi nghỉ ngơi một chút đi, được không?” Tịnh Tề chỉ vào ghế salon, nói.

“Vậy anh sẽ cực lắm đấy.” Ninh Nhi tham lam nhìn qua salon nhưng lại không nỡ rời khỏi người Tịnh Tề.

“Đi ngủ một giấc, bồi dưỡng tinh thần ngày mai đàm phán mới giành được nhiều phần thắng.” Tịnh Tề vỗ vỗ vai Ninh Nhi, cười nói.

Ninh Nhi ôm cổ anh, hôn một cái thật mạnh rồi mới nằm úp sấp trên ghế salon, nhìn một bên sườn mặt của Tịnh Tề, trong lòng cảm thấy thật sự rất hạnh phúc, cô nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Gần 12 giờ, Tịnh Tề đã dịch xong tất cả tài liệu, xoa xoa hai mắt đau xót, anh không nhịn được liếc nhìn về phía Ninh Nhi. Cô nằm trên ghế đang muốn lật người, mắt thấy cô sắp rơi xuống đất Tịnh Tề cả kinh, vội vàng dùng một chân nhảy tới, ôm thân thể mềm mại kia vào lòng.

Ninh Nhi mơ màng tỉnh lại, phát hiện hơn nửa người của cô đang dựa vào lòng Tịnh Tề, ngơ ngác nhìn anh.

Tịnh Tề cười nói: “Em nghĩ ghế salon là giường lớn của mình à? Nếu không phải anh nhanh tay thì em đã ôm sàn nhà mà ngủ rồi.” (Nói theo kiểu thuần Việt thì chị xém chút là sml rồi:V)

Ninh Nhi giận dỗi đẩy Tịnh Tề một cái, nào ngờ anh lại a một tiếng ngã ngồi trên đất. Cô ảo não tự gõ đầu mình, cô quên mất Tịnh Tề chỉ có một chân để chịu lực, duy trì tư thế ngồi xổm như vậy đã rất khó khăn, cô còn đẩy anh, thật là không thể chấp nhận nổi.

Tịnh Tề ngược lại không cho là đúng, lôi kéo tay Ninh Nhi ngồi lại bên cạnh cô, cười nói: “Sao lại tự gõ đầu mình thế? Ngủ đến phát ngốc à?”

Ninh Nhi bị anh chọc cho bật cười, nhìn phần chân phải còn sót lại của anh liền cảm thấy đau lòng, đưa tay qua sờ sờ một chút, nhỏ giọng hỏi: “Anh té có đau không?”

“Làm sao mà dễ đau như vậy được! Tài liệu anh dịch xong rồi, sáng mai em đọc lại cho quen, buổi chiều có thể đi gặp khách hàng.” Tịnh Tề cười đáp.

“Anh làm nhanh thật đấy!” Ninh Nhi thở ra một hơi, Tịnh Tề có chút mệt mỏi tựa vào ghế salon, Ninh Nhi nhìn thấy sắc mặt của anh hơi tái nhợt vội ân cần nói: “Khuya lắm rồi, chúng ta về nhà ngủ thôi.”

Tịnh Tề cảm thấy rất mệt mỏi, cũng không còn khí lực cùng cô cười giỡn, vô lực gật đầu một cái.

Trở về nhà Ninh Nhi, Tịnh Tề rất nhanh liền ngủ thiếp đi, còn Ninh Nhi bởi vì ban nãy ngủ nhiều nên hiện giờ hoàn toàn không thấy buồn ngủ. Cô mang theo laptop ở chỗ làm đem về nhà, lúc này bắt đầu chuẩn bị cho cuộc đàm phán ngày mai.

Câu văn của Tinh Tề vô cùng rõ ràng dễ hiểu, Ninh Nhi đọc được hết mà không phải tốn chút sức nào. Xem tài liệu một lát, cô lại liếc mắt nhìn người bên cạnh, cúi người hôn gương mặt điển trai đang ngủ say kia.

Cô đúng là nhặt được bảo bối! Tịnh Tề của cô vừa đẹp trai, vừa biết chăm sóc người khác, cũng rất thiện lương, anh còn có tay nghề nấu ăn vô cùng ngon, hơn nữa Tịnh Tề của cô lại là một bác học đa tài nha! Anh chính là hoàng tử mà lúc nhỏ cô luôn mơ ước!”

Ninh Nhi cảm thấy có chút sợ, nếu như ban đầu không có cuộc gặp gỡ bất ngờ với Tịnh Tề, hoặc là bởi vì anh ít hơn người khác một chân mà từ chối anh…Ninh Nhi thật không dám tưởng tượng của cuộc sống không có Tịnh Tề sẽ như thế nào.

“Tịnh Tề, có anh thật tốt!” Ninh Nhi say sưa tự nhủ với chính mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.