Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 44



Ninh Nhi xử lý xong tất cả công việc ở Thượng Hải, cuối cùng cũng đợi đến ngày trở về. Sắp được gặp Tịnh Tề, Ninh Nhi ngồi trên máy bay không giấu được sự hưng phấn, liên tục nhìn xem đồng hồ, còn lầu bầu, “Lâu quá đi.” Hoàng Lượng cảm thấy thật buồn cười, đến máy bay mà cô còn chê lâu, không lẽ muốn tự mình bay đến chỗ Cảnh Tịnh Tề ư?

Máy bay chậm rãi hạ cánh, thời điểm các hành khách lần lượt đi ra sảnh sân bay, Ninh Nhi liếc mắt liền nhìn thấy bóng dáng một người cao gầy đang chống nạng đứng trong đám cười. Cô đẩy hành lý sang một bên, bước một bước dài nhào tới, Tịnh Tề bị cô ôm chầm suýt đứng không vững, vội vàng giang hai tay ôm lấy Ninh Nhi, cộng thêm chiếc nạng chống đỡ thân thể mới có thể đứng vững được.

Ninh Nhi ôm Tịnh Tề chặt cứng, đem đầu mình vùi trước ngực anh, người này lại gầy thêm rồi làm cô đau lòng muốn chết, Ninh Nhi ngẩng đầu lên nhìn thật sâu vào mắt Tịnh Tề, sắc mặt anh hơi tái, chân mày rậm, tóc mái vốn dĩ rất ngắn giờ đã có chút dài ra che trước trán, đáy mắt và khóe miệng Tịnh Tề mang theo vui vẻ, không chút giấu giếm tràn ngập hạnh phúc.

Bao nhiêu tương tư ở thời khắc này đều đã dồn lên đỉnh điểm, Ninh Nhi không chút e ngại nhón chân hôn lên môi anh, Tịnh Tề cũng siết chặt Ninh Nhi, môi lưỡi dây dưa, bọn họ hôn rất sâu, hôn cho thỏa nỗi niềm tương tư, quyến luyến không tách rời.

Hoàng Lượng thấy cảnh này, cẩn thận đem hành lý của Ninh Nhi đặt lại bên cạnh họ, yên lặng rời đi, ở đây, anh hoàn toàn trở thành một người dư thừa.

Tịnh Tề đưa Ninh Nhi về đến nhà, mẹ Cảnh đã chuẩn bị một bàn đồ ăn ngon, Ninh Nhi hoan hô ôm mẹ Cảnh một cái thật chặt, mẹ Cảnh trên mặt cũng cười tươi như hoa.

Ninh Nhi ngồi bên cạnh Tịnh Tề, một bên thưởng thức mỹ vị nhân gian, một bên hào hứng kể về những chuyện xảy ra trong chuyến công tác, Tịnh Tề một tay ôm Ninh Nhi, mỉm cười lắng nghe, tay còn lại thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho cô, hỏi cô đồ ăn có ngon không.

“Vâng, rất ngon...” Miệng Ninh Nhi bị đồ ăn ngon làm cho phình lên, vừa ăn vừa không ngừng tán thưởng, vẫn không quên nói với hai mẹ con Tịnh Tề, “Tịnh Tề và bác gái cũng ăn nhiều đi ạ — nửa tháng rồi cháu chưa được ăn bữa nào ngon như hôm nay.”

Tịnh Tề mỉm cười nhìn bảo bối đang ăn rất ngon miệng, vừa mới hết sốt miệng đắng lưỡi khô anh không muốn ăn gì, nhìn Ninh Nhi ăn rất vui vẻ, trong lòng anh liền thỏa mãn.

Sau bữa ăn, Ninh Nhi đem quà tặng cho mẹ Cảnh, rồi lại thần thần bí bí kéo Tịnh Tề về phòng, đưa cho anh xem món quà mà ở Thường Hải cô đã cẩn thận chuẩn bị cho Tịnh Tề.

Là một chiếc đồng hồ rất tinh xảo, bên dưới mặt kim đồng hồ có hình một cô gái, chính là Ninh Nhi.

“Đáng yêu đúng không? Là em đặt làm ở cửa hàng chuyên doanh đó!” Nhìn vẻ mặt kinh hỉ của Tịnh Tề, Ninh Nhi đắc ý nói. Dứt lời lại lắc lắc cổ tay chính mình, “Em cũng có một cái nè!”

Lúc này Tịnh Tề mới phát hiện, không biết từ bao giờ trên tay cô cũng đeo một chiếc đồng hồ kiểu dáng tương tự, chỉ là kích thước nhỏ hơn một chút, bên dưới mặt kim đồng hồ là ảnh chụp của Tịnh Tề, trong ảnh Tịnh Tề đang cười, hai mắt cong cong, rất giống bộ dáng của anh khi nhìn Ninh Nhi.

Ninh Nhi nhìn thấy Tịnh Tề vẫn còn đang ngây ngốc, thì đem tay giấu đi, ngửa đầu ra sau nói: “Em muốn mỗi giờ mỗi khắc đều có thể nghĩ về anh, nhìn thấy anh, cũng muốn anh mỗi giờ mỗi khắc nghĩ đến em, nhìn thấy em!” Ninh Nhi chỉ chỉ đồng hồ trên tay Tịnh Tề.

Bỗng nhiên Tịnh Tề ôm chặt Ninh Nhi, dùng cằm cọ xát trên tóc cô. Ninh Nhi nhắm mắt lại, tham lam ngửi lấy mùi hương mà chỉ Tịnh Tề mới có, mùi nắng mai, nghe được Tịnh Tề thì thầm bên tai mình: “Mỗi giờ mỗi khắc anh đều sẽ nhớ về em, muốn nhìn thấy em, yêu em...bảo bối của anh...”

Tịnh Tề rất ít khi thổ lộ trực tiếp như vậy, Ninh Nhi xấu hổ đỏ mặt, liên tục cọ cọ trước ngực anh, hai người bọn họ cứ ôm nhau như thế, giống như muốn ôm tới thiên trường địa cửu.

Lát sau thân thể Tịnh Tề khẽ run một chút, Ninh Nhi lúc này mới nhớ đến chân Tịnh Tề đứng lâu sẽ khó chịu, vội vội vàng vàng dìu anh ngồi xuống giường. Xoa xoa chân trái của anh, đau lòng nói: “Mấy ngày nay nó vẫn ổn chứ? Có ngoan hay không?”

Tịnh Tề cười lại ôm Ninh Nhi vào trong ngực, cách xa nửa tháng, anh chỉ muốn đem bảo bối ôm chặt không buông, một giây cũng không muốn tách rời, vuốt mũi nhỏ của Ninh Nhi, cười nói: “Nó rất ngoan, không đau không nhức, hết thảy đều bình thường.”

“Nhưng sao em thấy sắc mặt anh không tốt lắm nha.” Ninh Nhi nói ra nghi vấn trong lòng.

“Không có chuyện đó đâu!” Tịnh Tề chối.

Mẹ Cạnh ở bên ngoài gõ cửa, Ninh Nhi vội chạy ra mở, nhìn thấy trong tay mẹ Cạnh đang cầm một chén thuốc đông y.

“Mấy ngày nay Tịnh Tề bị sốt, mỗi ngày đều uống thuốc này.” Mẹ Cảnh nói, bưng chén thuốc đưa cho Tịnh Tề.

Tịnh Tề lén lúc nhăn nhó, quên mất việc mua chuộc mẹ mình, bị lộ rồi.

“Tịnh Tề! Anh bị bệnh mà không nói cho em! Còn chỗ nào không khỏe mau nói cho em biết!” Ninh Nhi giả vờ nổi giận hô lên, trong lòng lại lo lắng ngồi xổm bên người anh, sờ soạng từ trên xuống dưới một lượt.

Tịnh Tề bị cô làm nhột, vừa né trái né phải vừa uống thuốc trên tay, cười nói: “Cũng không có gì, đã hết hẳn rồi, do mẹ không yên tâm nên mới bắt anh uống thêm —– đúng không mẹ?” Tịnh Tề đưa ánh mắt cầu cứu nhìn mẹ Cảnh.

“Thằng nhóc này! Có bao giờ làm bác yên tâm được đâu! Ninh Nhi cháu phải trông chừng nó cẩn thận.” Mẹ Cảnh cười, nhận lấy cái chén rỗng đi ra ngoài.

“Có chỗ nào không khỏe nhất định phải nói với em, bác gái đã hạ lệnh rồi, em phải trông chừng anh.” Ninh Nhi hợp tình hợp lý mà nói.

Tịnh Tề bị hai người chỉnh đến mức chịu thua, đột nhiên nhớ ra điều gì, nói: “Anh cũng có một món quà muốn tặng em, đoán xem là gì nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.