Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 51



Hôm sau, Ninh Hinh mang theo Ninh Nhi đã khóc lóc cả đêm đi đến bệnh viện kiểm tra, kết quả nhận được làm cho bà không biết nên cười hay nên khóc —— Ninh Nhi không có thai.

“Sao con có thể nghĩ dùng cách này để lừa ba mẹ vậy, thật sự là bị con dọa sợ chết khiếp!” Ninh Hinh lúc này thở phào một hơi, bắt đầu quở trách con gái.

Ninh Nhi đứng bên cạnh nhỏ giọng nức nở, cô nghĩ mãi không thông, cô vốn dĩ cho rằng nói dối ba mẹ rằng cô mang thái, thì họ sẽ phải đồng ý cho cô và Tịnh Tề ở bên nhau, ai ngờ thế mà lại biết thành kết cục này, Tịnh Tề bị ba cô đánh một cái tát, còn bị mẹ cô đuổi ra khỏi nhà.

Nghĩ đến Tịnh Tề, trái tim Ninh Nhi lại giống như bị xé rách, hôm qua, nhất định là anh bị tổn thương rất nhiều, đều tại cô đần, tin vào kế hoạch ngu ngốc của Hoàng Lượng, bây giờ chắc Tịnh Tề đang đau khổ lắm.

Cô dè dặt nhìn mẹ một cái, Ninh Hinh nói: “Lát nữa về đến nhà, để xem ba con dạy dỗ con thế nào! Giọng nói so với ngày hôm qua đã nhẹ nhàng đi rất nhiều.

“Mẹ, con muốn đi gặp Tịnh Tề...” Ninh Nhi cẩn trọng mở lời.

Đối với Tịnh Tề, Ninh Hinh cũng cảm thấy khó xử, hôm qua thật sự là đã tổn thương thằng bé nhiều, nhớ hình ảnh anh ngã nhào trên đất, vẻ mặt vừa kinh ngạc vừa bất lực, bà thật có chút đau lòng. Lắc đầu, Ninh Hinh nói: “Hiện tại đừng đề cập đến TỊnh Tề, cậu ta cũng không có gây ra đại họa, ba con cũng sẽ nguôi giận, qua mấy hôm nữa con ngoan ngoãn theo ba mẹ về Anh, đừng nghĩ về Tịnh Tề nữa.”

Miệng Ninh Nhi mím lại, nước mắt lại ào ào chảy xuống.

Một buổi chiều nọ, Ninh Nhi vẫn tìm được cơ hội, lén lúc chạy đến chỗ Tịnh Tề. Người mở cửa là mẹ Cảnh, nhìn thấy Ninh Nhi, bà vội quay đi nơi khác, không để cô phát hiện đáy mắt ẩm ướt của bà.

Bà dẫn Ninh Nhi vào phòng mình, nhỏ giọng nói: “Thằng bé Tịnh Tề rất vất vẻ mới ngủ được một chút, con ở đợi nó một hồi, đừng quấy rầy nó.”

“Anh ấy làm sao vậy ạ?” Ninh Nhi nghẹn ngào nói.

“Mấy hôm nay, nó luôn ngủ không được ngon giấc, đêm nào cũng đau đầu, lúc nãy mới uống thuốc xong vừa chợp mắt một lát.”

Mất ngủ? Đau đầu? Ninh Nhi lòng đau như cắt, đều là do cái chủ ý ngu ngốc đó của cô, hại Tịnh Tề khổ sở thế này.

Mẹ Cảnh kéo Ninh Nhi ngồi xuống, nhỏ giọng nói: “Chuyện của hai con, Tịnh Tề đã nói hết với bác, là Tịnh Tề có lỗi với con, bác đã mắng nó, nhưng mà... con đừng giận nó, thằng bé thật sự rất yêu con, mới... “

“Bác gái bác đừng nói!” Ninh Nhi nức nở nói. Cô không có can đảm để thú nhận với người đã đối xử với cô tốt như mẹ ruột này, rằng cô chính là người làm hư bột hư đường, hại Tịnh Tề nhận lấy nhiều sự hiểu lầm như vậy.

Mẹ Cảnh cho rằng Ninh Nhi vẫn còn đau lòng, liền không nói nữa, bà đi pha một tách trà nóng, còn mang ra rất rất nhiều loại thuốc bổ hiển nhiên là thuốc bổ mua cho Tịnh Tề, dặn cô uống nhiều một chút.

Ninh Nhi chảy nước mắt nói: “Bác gái, con có thể vào xem Tịnh Tề một chút được không ạ? Con sẽ không quấy rầy anh ấy, chỉ muốn nhìn một chút thôi ạ.”

Mẹ Cảnh nhẹ gật đầu.

Ninh Nhi đẩy cửa phòng Tịnh Tề, liếc mắt một cái liền nhìn thấy dáng vẻ ngay cả trong giấc ngủ cũng không thể thoải mái của anh. Sắc mặt Tịnh Tề vẫn xám trắng, đôi lông mày nhíu lại, vẻ mặt mang theo vẻ khổ sở nhàn nhạt. Ninh Nhi kìm lòng không đậu vươn tay ra, muốn vuốt ve một chút lông mày của anh, không ngờ một chạm vào mặt Tịnh Tề một chút, anh liền tỉnh lại.

“...Ninh Nhi...” Nhìn thấy bóng hình mình ngày đêm mong nhớ, Tịnh Tề gần như không thể tin vào mắt mình.

Ninh Nhi vùi đầu vào ngực Tịnh Tề, anh gầy đi rất nhiều, cơ thể khỏe mạnh tràn ngập hương vị nắng mai trước kia lúc này bị bao phủ bởi mùi thuốc đông y nồng đậm. Nước mắt của Ninh Nhi lại muốn trào ra.

Tịnh Tề chống tay ngồi dậy, kéo Ninh Nhi về phía mình, giống như vô số lần trước, anh vỗ về sau lưng cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Ngoan, đừng khóc, khóc rồi cơ thể sẽ rất mệt, tội của anh lại nặng thêm một bậc.”

Ninh Nhi dán mặt vào ngực Tịnh Tề, nghen ngào nói: “Là do em làm chuyện ngu xuẩn, hại anh khổ sở như vậy...em, em không có mang thai, là em lừa ba mẹ...”

“Gì cơ?!” Tịnh Tề còn tưởng mình nghe nhầm, cô ấy vì sao phải chịu tội như vậy? Vì sao phải tự hại bản thân mình như vậy?

Ninh Nhi lại hiểu lầm vẻ mặt đau lòng của Tịnh Tềm, cho rằng anh đang trách cô. Anh hoàn toàn có tư cách này, cô hại anh thảm như vậy còn chưa đủ tư cách sao? Ngọt ngào trước kia dường như đã là chuyện của đời trước, thời gian gần đây cô gặp rất nhiều rắc rối lại còn liên lụy anh, ngay cả còn cảm thấy chán ghét chính mình, Tịnh Tề nhất định là giận cô lắm!

“Tịnh Tề, anh trách em sao?” Giọng Ninh Nhi nhỏ như muỗi kêu, vô cùng đáng thương mà giải thích: “Em nghĩ rằng, nếu nói ra như vậy, có lẽ ba mẹ sẽ cho phép chúng ta bên nhau...”

Tịnh Tề không để Ninh Nhi nói hết câu, dịu dàng an ủi cô: “Bảo bối ngốc, em cũng là vì tương lai của chúng ta, làm sao anh lại trách em đây? Anh thương em còn không kịp nữa là.”

“Thật sự không trách?” Ánh mắt Ninh Nhi sáng rực lên, cô ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

Tịnh Tề lắc đầu cười cười, kéo Ninh Nhi ôm vào lòng.

“Em nhất định có thể thuyết phục ba mẹ, chúng ta vĩnh viễn sẽ không tách ra.” Ninh Nhi vùi đầu vào lồng ngực của Tịnh Tề, lắng nghe nhịp tim của anh, cảm giác rất an lòng.

“Em từ từ bàn bạc với hai bác, không cần gấp gáp càng không được khiến hai bác nổi giận, biết chưa?” Tịnh Tề nói. Hôm đó bị giáo sư Cô đuổi ra khỏi nhà, anh cảm thấy gần như đã mất đi tư cách để bên cạnh Ninh Nhi. Để Ninh Nhi một mình đối diện với chuyện lớn như vậy, Tịnh Tề rất đau lòng cô, cảm thấy hận chính mình.

“Tịnh Tề, em muốn ăn kem ly.” Ninh Nhi nói. Thật ra cô cũng không phải là quá muốn ăn, chỉ là muốn thăm dò xem Tịnh Tề liệu có còn chiều chuộng cô như trước không.

Những yêu cầu từ trước đến nay của Ninh Nhi, chỉ cần trong khả năng làm được thì Tịnh Tề chưa bào giờ từ chối, nếu ngẫu nhiên vì công việc bận rộn quá mức không thể thực hiện được thì kiểu gì Tịnh Tề cũng sẽ cảm thấy áy náy rất lâu. Giờ phút này, mặc dù cơ thể đang cực độ khó chịu, chân trái cũng vô cùng đau nhức nhưng Tịnh Tề vẫn chống nạng, yêu chiều vuốt ve đầu Ninh Nhi: “Đi thôi, em muốn ăn kem vị gì?”

Bên kia con đường đối diện với cư xá có một quán kem nho nhỏ, tại đây bán một vài loại kem nhãn hiệu thông thường, Ninh Nhi gọi một hơi bảy tám vị, cầm muỗng nhỏ bằng gỗ in nhiều màu như cầu vòng, cô xúc kem cho vào miệng, gương mặt thỏa mãn rất đáng yêu. Tịnh Tề ngồi bên cạnh cô, vừa cầm khăn giấy giúp cô lau kem dính trên khéo miệng, vừa nói cô ăn chậm một chút kẻo lạnh bụng hại dạ dày.

Ninh Nhi vừa ăn kem vừa tận hưởng sự chăm sóc của Tịnh Tề, ngọt trong miệng lại đẹp trong lòng. Thật sự rất muốn thời gian sẽ mãi dừng lại ở thời khắc này, không còn sự phản đối của ba mẹ, cũng không còn bất kỳ sự việc rắc rối vào xen vào bọn họ.

Sắc trời dần ngả về tây, dù trong lòng không tình nguyện nhưng Tịnh Tề vẫn khuyên Ninh Nhi: “Cũng không còn sớm, bảo bối em nên về nhà rồi, nếu không ba mẹ sẽ nổi giận.”

Lúc này Ninh Nhi mới giật nảy mình, vốn dĩ cô thừa dịp ba mẹ ngủ trưa mới lẻn ra ngoài gặp Tịnh Tề, lần này những định là không xong rồi!

Tịnh Tề thanh toán xong, hai người vội vàng ra khỏi quán. Khu vực nơi Tịnh Tề ở vốn dĩ vắng vẻ, giao thông hỗn loạn, trong lòng Ninh Nhi lại đang sốt ruột, không để ý đường đi, mắt trông thấy cô đang vội vàng sang bên kia đường mà cách đó không xa một chiếc taxi đang lao tới. Tịnh Tề đi phía sau cô trái tim muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, anh vừa hô, “Ninh Nhi cẩn thận!” vừa vứt nạng vọt tới, nhanh như cắt kéo lấy Ninh Nhi ôm lại muôn dùng thân thể mình đón chiếc xe đang lao tới.

“Kétttttttt ———–” một tiếng, xe taxi dừng lại cách Tịnh Tề chỉ vài centimet. Cùng lúc đó chân Tịnh Tề cũng khụy xuống kéo theo Ninh Nhi ngã nhào xuống đất.

Tịnh Tề không màng đến bản thân chỉ vừa hoảng sợ vừa ôm lấy Ninh Nhi, nói: “Bảo bối đừng sợ, có anh đây!”

Tài xe taxi cũng một thân mồ hôi lạnh, hùng hổ mắng mấy câu rồi rời đi, Ninh Nhi lập tức khóc nấc lên. Tịnh Tề vội vàng dỗ dành, muốn đỡ cô đứng dậy như chân lại mềm nhũn không thể đứng nổi.

Ninh Nhi vừa khóc vừa chạy đi nhặt lại nạng cho anh, thật là sợ chết khiếp! Ngay thời gian cô gặp nguy hiểm, anh đã không chút ngần ngại dùng thân mình để bảo vệ cô!

“Không sao cả, Ninh Nhi chúng ta về thôi.” Tịnh Tề lau nước mắt cho cô, dỗ dành nói.

Ninh Nhi ôm cánh tay Tịnh Tề, hai người dưới ánh tà dương chậm rãi trở về. Ánh nắng chiều phủ lên hai người, làm cho hai chiếc bóng kéo dài trên mặt đất, chỉ mong cả hai có thể mãi mãi cùng nhau đi về phía trước như vầy, thẳng đến thiên trường địa cửu.

Rất nhanh hai người đã về đến dưới nhà Tịnh Tề, Ninh Nhi dừng lại. Tịnh Tề theo ánh mắt của Ninh Nhi mà nhìn về phía trước, giáo sư Cố và Ninh Hinh đang đứng bên cạnh chiếc Honda Accord màu trắng của Ninh Nhi, sắc mặt nặng nề nhìn bọn họ.

Ninh Nhi vội vàng buông cánh tay đang ôm tay Tịnh Tề: “Ba...mẹ...”

Ninh Hinh bước lên trước, kéo lấy tay Ninh Nhi, có chút nóng giận: “Ninh Nhi, sao con lại chạy đến đây, mau cùng ba mẹ trở về.”

Bà không nhìn Tịnh Tề, ở trước mặt đứa nhỏ này, trong lòng bà cứ luôn có một chút áy náy, nhưng vì con gái, bà buộc mình phải hạ quyết tâm.

“Mẹ.. Tịnh Tề...chúng con... ” Ninh Nhi lắp bắp, cô muốn nói với mẹ rằng vừa rôi Tịnh Tề còn cứu cô một mạng, cô cảm thấy chuyện này có thể khiến ba mẹ thay đổi cách nhìn về anh.

“Cái gì chúng con hả!” Giáo sư Cố nhìn vào ống quần trống không của Tịnh Tề lại không giữ được bình tĩnh, bất kể thể nào ông cũng không thể giao con gái mình cho tên một chân này! Ông bước nhanh về phía trước, chỉ tay vào Tịnh Tề mà nói: “Tôi cấm cậu không được tiếp tục quấn lấy con gái tôi, con bé còn nhỏ không hiểu chuyện, vài ngày nước nó sẽ cùng tôi trở về Anh, tôi tuyệt đối không cho phép con bé ở cùng một chỗ với người tàn tật!”

Sắc mặt Tịnh Tề lập tức trở nên trắng bệch, đứng ngẩn người không thể động.

“Lão Cố anh đừng kích động.” Ninh Hinh khuyện chồng, đây là lần đầu tiên bà nhìn thấy người chồng luôn hào hoa phong nhã nhà mình nói rất những lời không chút kiêng dè như vậy.

Giáo sư Cố cả đời học vấn lại không giỏi việc giao tiếp, những lời trước đó vốn đã nghĩ sẵn muốn khuyên nhủ đôi trẻ đều vứt ra sau đầu, hết lần này đến lần khác không kìm chết được mà mắng người.

Người một nhà cãi nhau dẫn đến láng giềng vây xem.

“Ba!” Ninh Nhi dậm chân hô, cô vẫn đứng bên cạnh Tịnh Tề, cô không thể chịu nổi việc người khác phỉ báng Tịnh Tề.

Nhìn thấy hành động của Ninh Nhi, giáo sư Cố lại càng nóng giận: “Nếu hôm nay con vẫn muốn cùng anh ta ở bên nhau thì đừng gọi ta là ba!” Ông nhìn Ninh Nhi hét lớn. Giống như đem một quả bom hạt nhân ném thẳng vào Tịnh Tề và Ninh Nhi.

Thẫn Thể Tịnh Tề khẽ run lên, cuối cùng anh vẫn bức Ninh Nhi đến con đường phải lựa chọn giữa gia đình và tình yêu, lòng kiện trì của anh đã sai ư? Có phải anh vốn dĩ nên buông tay sớm hơn không?”

Anh nhìn thấy Ninh Nhi đứng bên cạnh đang che mặt mà khóc nấc.

“Ninh Nhi,” Tịnh Tệ thấp giọng gọi cô, anh cũng không dám ở trước mặt giáo sư Cố mà vỗ về bảo bối của anh, đành phải dịu giọng khuyên nhủ cô, “Em cùng ba mẹ về nhà đi.”

“Không...” Ninh Nhi khóc nức nở, đầu lập tức vùi vào ngực Tịnh Tề!

“Ninh Nhi! Con có còn mặt mũi không hả?!” Giáo sư Cố quát.

Tịnh Tề nén xuống đau đớn, đỡ thấy thân thể trước ngực, dùng đôi mắt sâu thẩm nhìn cô, nói ra từng chữ: “Bảo bối, em về nhà với ba mẹ đi. Tuyệt đối không được vì anh mà chọn giữa gia đình và tình yêu, không được để hai bác đau lòng, nhớ rõ chưa?”

Ninh Nhi mờ mịt nhìn Tịnh Tề, nét mặt vẫn dịu dàng như nước của anh khiến cõi lòng cô như tan nát, cô đờ đẫn gật đầu, giáo sư Cô bước đến lôi cô đi, vòng tay Tịnh Tề bỗng chốc trở nên trống rỗng, mất đi điểm tựa, anh thiếu chút nữa đã té ngã thì không thể đứng vững thân thể.

Giáo sư Cố kéo Ninh Nhi lên xe rồi vòng qua ghế lái, tự mình lái xe rời đi.

Bờ môi Tịnh Tề giật giật, cuối cùng không thể nói ra được câu nào, anh muốn chống nạng đuổi theo xe nhưng vừa bước một bước liền ngã lăn trên đất. Cơn đau đầu dữ dội đánh tới, Tịnh Tề ôm lấy đầu, cả người đều co rúm lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.