Máy bay lăn bánh trên đường băng sau đó tăng tốc cất cánh. Chỉ trong nháy mắt, nó đã ở trên bầu trời. Tiểu Vi ngồi ở cạnh cửa sổ, gương mặt cô lộ rõ sự khẩn trương, bàn tay cũng nắm chặt tay vịn của ghế ngồi. Ninh Nhi thấy thế thì khẽ an ủi Tiểu Vi, cô khẽ cười vỗ vỗ tay Tiểu Vi, ra hiệu cho Tiểu Vi để cô học theo mình, dựa vào ghế ngồi để bình tĩnh lại.
Trải qua một đêm không ngủ, Ninh Nhi cảm thấy rất mệt mỏi. Cô nhắm mắt lại, lúc này cô rất bình tĩnh. Đà điểu bỏ trốn như cô muốn về nhà rồi, ở nhà còn có người yêu cô nhất trên đời đang đợi cô. Chỉ một vài giờ, vài giờ nữa thôi, cô sẽ nhìn thấy Tịnh Tề. Ninh Nhi từ từ thiếp đi, trong mơ cô còn nở nụ cười rất ngọt ngào. Vì lần này xuống máy bay, không có Tịnh Tề đón nên cô và Tiểu Vi bắt xe đi thẳng tới bệnh viện.
Tiểu Vi cùng Ninh Nhi cùng nhau đi tới phòng bệnh, nhưng khi đứng trước cánh cửa đang đóng chặt, Tiểu Vi dừng lại: “Em không vào đâu, ở nhà ba và mẹ đang rất lo lắng cho em. Chị nhất định phải chăm sóc anh Tề thật tốt, bằng không, em sẽ quay lại để cướp anh Tề của chị.” Tiểu Vi lè lưỡi, làm mặt quỷ với cô rồi xoay người chạy đi.
Ninh Nhi nhìn bóng dáng Tiểu Vi xa dần mà không khỏi mỉm cười, sau đó cô đặt tay lên tay nắm cửa. Trong phòng bệnh không hề phát ra âm thanh nào, trong lòng cô bỗng nhiên rất khẩn trương. Nhưng vừa nghĩ tới những lời yêu thương mà Tịnh Tề chỉ dành riêng cho cô, Ninh Nhi hít một hơi thật sâu, sau đó cô vặn tay nắm cửa.
Bước vào phòng bệnh, người đầu tiên mà Ninh Nhi nhìn thấy là mẹ của Tịnh Tề. Bà ấy ngồi bên giường, lặng lẽ rơi lệ. Mẹ Cảnh nhìn thấy cô thì không giấu nổi cảm xúc vừa mừng vừa sợ lại vừa đau lòng. Ninh Nhi muốn nói chuyện thì mẹ Cảnh ra hiệu cho cô im lặng. Bà cúi đầu dò xét thử xem Tịnh Tề có bị đánh thức hay không.
Ninh Nhi gật đầu với bà, cô nhẹ nhàng bước tới giường. Mặc dù trước đó cô đã biết Tịnh Tề bệnh rất nghiêm trọng, nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy anh yếu ớt nằm trên giường bệnh, Ninh Nhi không thể ngăn được những giọt nước mắt. Anh trông khác xa so với bình thường, không chỉ có sắc mặt tái nhợt mà cả gương mặt vàng như nến. Anh gầy hơn rất nhiều, hốc mắt vì thế cũng sâu hơn, xương gò má cũng có thể nhìn thấy. Mái tóc ngắn cũng dài hơn, những lọn tóc sau gáy cũng bết vào nhau vì mồ hôi, không còn sự chỉnh tề như ngày thường. Trong cái tiết trời của tháng sáu, Tịnh Tề phải đắp một cái trăn màu trắng rất dày. Cả cơ thể của anh bị cuốn trong trăn, chỉ có cánh tay bị truyền dịch là lộ ở bên ngoài. Cánh tay gầy gò lại đầy những vết xanh tím do kim tiêm gây ra.
Tịnh Tề yêu ớt, không còn bộ dáng tuấn tú lại tràn đầy sức sống như trước kia nữa. Ninh Nhi dùng tay che miệng lại, cố gắng để mình không làm anh thức giấc. Chỉ trong khoảng thời gian 2 tháng ngắn ngủi, sao Tịnh Tề lại bệnh nặng như thế?
“Thằng bé Tịnh Tề ngốc nghếch này lúc nào cũng lo sợ, sợ sẽ đánh mất con. Con vừa đi, bệnh đau đầu của thằng bé ngày càng nghiêm trọng hơn. Lúc nào ngủ cũng không yên giấc, ăn cũng không ngon, công việc lại bận rộn,… Bác sĩ vừa mới châm cứu cho nó, nó mới ngủ được. Thân thể của nó phụ thuốc vào thuốc nhiều, e là sẽ có hại đến sức khỏe…”
Mẹ Cảnh nghẹn ngào nói khẽ, từ rất lâu rồi bà đã coi Ninh Nhi như là con gái ruột của mình, bà không hề trách cô.
Ninh Nhi quỳ gối, tay khẽ vuốt ve gương mặt gầy gò của anh. Cô cẩn thận di chuyển đầu anh, để anh dựa vào khuỷu tay của mình. Tịnh Tề gầy như thế, không biết phải bồi bổ bao nhiêu thứ mới trở về như trước đây. Trong lòng Ninh Nhi đau xót vô cùng, cô không kìm chế được mà hôn nhẹ lên bờ môi nhợt nhạt không còn chút huyết sắc của anh.
Có vẻ như Tịnh Tề có một giấc mơ đẹp, anh khẽ lầu bầu một tiếng, anh cọ cọ trong lòng Ninh Nhi, tìm một vị trí thoải mái hơn. Khóe miệng của anh còn hơi cong lên, trông rất đáng yêu. Ninh Nhi trước giờ chưa gặp qua bộ dáng trẻ con như thế của anh, cô lại ôm chặt anh thêm một chút.
Cảnh Tịnh Tề mơ màng ngủ, anh có cảm giác Ninh Nhi ở bên cạnh. Anh khẽ mở mắt, khi nhìn thấy cô gương mặt gầy gò lộ rõ vẻ vui mừng, nhưng ngay lập tức anh nhắm mặt lại, lẩm bẩm: “Mình đang mơ, nếu tỉnh dậy thì bảo bối sẽ đi mất.”
Tuy giọng nói của anh rất nhỏ, nhưng vì Ninh Nhi ở ngay bên cạnh anh nên cô nghe thấy tiếng anh nói. Ninh Nhi đau lòng, chắc hẳn lúc trước Tịnh Tề đã bao lần mơ thấy giấc mơ như thế này, anh mơ thấy cô trở về. Nhưng tỉnh lại thì không thấy bóng dáng người mình yêu nên mới tự nhủ như thế.
“Tịnh Tề, tỉnh dậy đi! Em là Ninh Nhi, em thực sự đã trở về rồi đây.” Ninh Nhi ở bên tai anh mà thủ thỉ. Nhưng Tịnh Tề vẫn như cũ, cố chấp nhắm chặt đôi mắt, anh sợ một khi tỉnh lại lại phải thất vọng như bao lần khác.
Ninh Nhi luống cuống nhìn sang mẹ Cảnh, cô muốn xin sự giúp đỡ. Mẹ Cảnh cũng rất bất đắc dĩ nói:
“Nó bị bệnh đến hồ đồ rồi, thế con để nó ngủ một lát nữa đi.”
Lông mày thanh tú của Ninh Nhi khẽ cau lại, suy nghĩ một lát rồi cô cười cười, đến bên môi của anh mà cắn một cái.
“Đau!” Cảnh Tịnh Tề ăn đau, lập tức mở mắt ra.
Ninh Nhi tiến lại gần gương mặt của anh, để anh thấy rõ gương mặt mình.
“Em trở về rồi đây, Ninh Nhi chạy trốn kia đã trở về rồi. Em sẽ không bao giờ để anh đau lòng nữa.” Nói xong, nước mắt lại không kìm nổi mà chảy ra ngoài.
Cảnh Tịnh Tề luống cuống, vội vàng lấy ngón tay gầy guộc lau nước mắt cho cô. Sau đó anh cố gắng đỡ cơ thể gầy yếu để ngồi dậy. Mẹ Cảnh cũng giúp anh, để anh dựa lưng vào gối.
Tịnh Tề kéo Ninh Nhi còn đang quỳ gối, để cô ngồi bên cạnh mình.
Hai người cứ thế mà nhìn nhau, trong mắt ai cũng chứa bao yêu thương, bao nhung nhớ.
Bỗng nhiên, Cảnh Tịnh Tề dùng hết sức lực đem Ninh Nhi ôm chặt trong ngực. Cái ôm gắt gao khiến Ninh Nhi có chút khó thở, nhưng cô không chút giãy dụa mà cũng dùng toàn bộ sức lực để ôm anh. Ôm chặt thân thể gầy guộc của anh, Ninh Nhi lại càng cảm thấy đau lòng. Cô đang muốn nói chuyện thì nghe thấy tiếng anh thủ thỉ bên tai:
“Bảo bối ngốc, anh ở trong bộ dạng này, chỉ lo làm em sợ, không muốn trở về. Nhưng mà, em đã trở về thế nên anh sẽ không cho em đi nữa!”
Trong lòng Ninh Nhi như có dòng nước ấm chảy qua, cô nức nở: “Cho đến bây giờ em chưa bao từng nghĩ tới việc rời khỏi anh, chỉ là nhất thời ra ngoài giải sầu một chút, quên không gọi cho anh,… Sao anh có thể biến bản thân mình thành bộ dạng như thế này chứ!”
Cảnh Tịnh Tề ngẩng đầu lên, anh giúp cô lau khô nước mắt: “Là anh không tốt, về sau anh sẽ quý trọng bản thân, bảo bối không cần khổ sở như thế nữa, được không?”