Chỉ Yêu Mình Anh - Na Khẩu Trùng

Chương 61



Tịnh Tề về nhà nghỉ ngơi ba ngày, liền trở lại công ty đi làm. Lư Trung Dương nhận được một đơn hàng lớn, thế nên lại đăng thông báo tuyển dụng hai kỹ thuật viên vừa tốt nghiệp đại học. Ban ngày Tịnh Tề mang theo kỹ thuật viên đi làm việc, buổi tối về đến nhà lại tiếp tục đọc sách và học tập. Công ty đang không ngừng phát triển, kỹ thuật internet cũng ngày càng đổi mới, Tịnh Tề sợ chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ bị thị trường ném lại đằng sau.

Hai buổi chiều cố định trong tuần, Ninh Nhi đều lái xe đưa Tịnh Tề đi bệnh viện châm cứu, nhìn thấy những cây kim dài nhỏ từng cây một cắm đầy chân Tịnh Tề, Ninh Nhi đau lòng nói không nên lời. Đáng mừng chính là, dưới sự điều trị tỉ mỉ của giáo sư Thành, chân Tịnh Tề cuối cùng đã chậm rãi khôi phục khỏe mạnh, không chỉ sức chân tăng, mà chân cũng không còn tình trạng ngã khi đi nữa.

Ninh Nhi trở lại đi làm ở công ty, vì phải chăm sóc Tịnh Tề, cô đã đem rất nhiều khách hàng giao cho đồng nghiệp khác đi xã giao, chiều nào tan ca xong cô đến công ty nhỏ của Tịnh Tề, cùng Tịnh Tề tăng ca.

Theo thường lệ có một giỏ hoa quả của từng vị đồng nghiệp đưa tới rồi đi mất, Ninh Nhi liền ôm giỏ hoa quả ở bên cạnh Tịnh Tề, sau đó lúc thì đút cho anh một trái nho, lúc thì gọt cho anh trái táo. Kỹ thuật gọt táo của cô vẫn là quá tệ, Tịnh Tề sợ cô làm chính mình bị thương, liền nhận lấy trái táo và con dao nhỏ, giúp cô gọt vỏ rồi đưa cho cô ăn, xong lại vùi đầu vào công việc.

Màn đêm buông xuống, đồng nghiệp cùng tăng ca cũng lần lượt đi cả, Ninh Nhi gặm xong một trái táo, lại bắt đầu chuyên tâm đối phó với một mâm anh đào. Không biết qua bao lâu, Tịnh Tề cuối cùng đã hoàn thành xong kế hoạch làm việc của một ngày, sao lưu tất cả số liệu lại. Ninh Nhi nhìn thấy Tịnh Tề đã kết thúc công việc, vui vẻ để hoa quả sang một bên, giúp anh dọn dẹp.

“Lát nữa chúng ta đi ăn cơm ở đâu?”

“Lần trước em nói muốn ăn có canh gì đó, anh biết một nơi có món hầm trong nồi đất rất không tồi, chúng ta đi thử xem được không?”

“Cơm nước xong thì đi về nhà em được không? Em muốn ở một mình với anh một lát.”

Ninh Nhi một bên bận rộn, một bên phấn chấn lải nhải, khi Tịnh Tề làm việc cô không dám quấy rầy, chờ sau khi anh kết thúc công việc sẽ tra tấn lỗ tai anh.

Tịnh Tề nhếch miệng cười khẽ, nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang bận rộn của Ninh Nhi, nói: “Bảo bối đừng vội, anh sẽ tự mình làm.”

Ninh Nhi nói: “Không được, em thích giúp anh làm lặt vặt.”

Tịnh Tề mỉm cười nhìn Ninh Nhi nghiêm túc giúp anh đem tài liệu rải rác trên bàn sắp xếp chỉnh tề, đem sách tham khảo đặt lại trên giá sách, trong lòng anh cảm thấy một loại hạnh phúc, dường như Ninh Nhi là một bà chủ nhỏ đáng yêu, đang vì gia đình nhỏ của bọn họ mà bận rộn.

Có điều là, khiến cô ấy thỏa ước nguyện thì tốt rồi, nếu thực sự có gia đình, anh sẽ không bao giờ nỡ để Ninh Nhi mỗi ngày đều vất vả vì anh.

Liệu rằng bọn họ sẽ có được gia đình cho riêng mình không? Nếu cha mẹ cô có thể chấp nhận anh, bọn họ nhất định sẽ có một gia đình hạnh phúc nhất.

Trái tim Tịnh Tề bỗng chốc bị sầu muộn chiếm đóng, anh cố gắng vì tương lai của anh và Ninh Nhi, anh có năng lực làm cho Ninh Nhi có cuộc sống hạnh phúc nhất, nhưng anh cũng không thể khiến chân phải anh phát triển đầy đủ được nữa.

Cái chân này…….Tịnh Tề đột nhiên tức giận mà dùng nắm tay đấm vào đoạn tàn phế bị cắt bỏ trên đùi kia.

“Tịnh Tề anh đang làm cái gì vậy!” Ninh Nhi kinh hãi la lên, dùng bàn tay nhỏ bé của mình bảo vệ cho cái chân to lớn tàn phế khỏi tay anh.

Tịnh Tề thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình, áy náy mỉm cười với Ninh Nhi: “Thật xin lỗi Ninh Nhi, bởi vì nó mà em khó xử.”

Ninh Nhi biết là anh đang nói về chuyện của ba mẹ cô, cô ngoan ngoãn ngồi trên chân trái Tịnh Tề, hai tay ôm cổ anh: “Là em khiến cho anh tủi thân rồi, là em không xử lí tốt sự tình, làm cha mẹ hoảng sợ. Nếu trước đó em nói tốt với bọn họ thì có lẽ sự việc sẽ không giống như bây giờ, cha mẹ em đều rất cởi mở, lần này là do bị em làm cho tức giận quá, nên mới liên lụy đến anh.”

“Giá như anh khỏe mạnh hoàn toàn thì tốt rồi, như thế thì em sẽ không phải gánh chịu những áp lực này.” Tịnh Tề bùi ngùi nói.

Ninh Nhi dựa vào lồng ngựa của Tịnh Tề, nghiêm túc nói: “Em yêu anh, vì vậy sẽ không để tâm đến khiếm khuyết của anh, cho dù có gặp khó khăn gì, em vẫn sẽ cùng anh đương đầu, tuyệt đối sẽ không làm kẻ đào ngũ**, em đến Quế Lâm cùng cha mẹ tham dự lễ tang người bạn thân nhất của họ, nhìn thấy dì Lâm đau lòng muốn chết, nhưng sau đó dì ấy nói rằng, có thể ở cùng với người mà mình yêu thương cả đời, dì cũng không còn tiếc nuối gì nữa. Em liền suy nghĩ thật lâu, vậy nên em sẽ không buông bỏ người mà em yêu nhất, em muốn sống một đời mà không nuối tiếc gì.”

**đào binh 逃兵: người sợ khó khăn mà rời bỏ cương vị công tác.

Tịnh Tề vuốt ve mái tóc xoăn mềm mại của Ninh Nhi, ngửi mùi thơm trên tóc cô. Trải qua nhiều chuyện như vậy, Ninh Nhi của anh cuối cùng đã trưởng thành hơn. Hơn nửa ngày sau, Tịnh Tề mới chậm rãi nói: “Dù cho có khó khăn gì, chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.