Chỉ Yêu Mình Em

Chương 17: Người gây họa



Cuối mùa thu, ngàn dặm tiêu điều, vạn vật điêu linh, nếu gặp phải ngày mưa, gió lạnh cuốn cơn mưa vỗ trên gò má cũng không lập tức cảm thấy lạnh bao nhiêu, nhưng sự rùng mình này, từng cơn từng cơn ngấm vào trong xương cốt khiến cho người ta run rẩy từ đáy lòng.

Sau khi ăn tối không bao lâu, Đại Lê đã sớm chui vào trong ổ chăn, lúc trước cô cũng không sợ lạnh như vậy, còn nhớ hồi nhỏ, trong mùa đông gặp được trận tuyết rơi hiếm thấy, cô còn có thể theo Trần Tiểu Dẫn lén ra cửa đi ném tuyết vào lúc nửa đêm, không biết vì sao, hai năm nay, cô càng ngày càng sợ lạnh lẽo, năm nay càng sợ hơn.

Đang ngủ say, cô mơ thấy lễ Giáng Sinh ở Vienna, có bạn học cầm cái chuông không ngừng lắc bên tai, đinh đang đinh đang, tiếng vang cực kỳ làm phiền cô, nhưng làm sao cũng không trốn ra được, ngay tại thời điểm bực bội nhất, cô bỗng chốc mở mắt ra tỉnh dậy.

Trố mắt vài giây, phát hiện bên tai thật sự có tiếng vang, hoá ra là chuông điện thoại.

Thuận tay lấy qua ống nghe, cô lười biếng “A lô” một tiếng, chắc là tỉnh dậy trong giấc mơ, suy nghĩ của cô còn có vài phần ngẩn ngơ.

Đầu ống nghe bên kia là thanh âm của đàn ông, quen thuộc nhất cũng xa lạ nhất, yếu ớt mang theo giọng mũi nặng nề, mơ hồ không rõ, nhưng từng chữ như tiếng sấm nổ tung ở bên tai cô.

“Lê, khi nào thì em về nhà?”

“Ầm” một tiếng! Trong nháy mắt máu toàn thân dồn lên đỉnh đầu! Cô đột nhiên không biết đặt mình trong hoàn cảnh nào, không biết mình đang làm gì nên làm cái gì, cô ngồi dậy bất động tại chỗ, khắp nơi đều là trống không.

Thanh âm của người đàn ông ở đầu ống nghe bên kia lại truyền tới tai cô, kỳ lạ chính là, đầu óc rõ ràng là một mảnh trống rỗng, nhưng có thể nghe được lời nói của anh rõ rệt.

“Lê, đồ dùng trong nhà sản xuất tại Ý hôm nay đã đưa tới, anh đích thân kiểm tra nhận hàng, thủ công rất tinh xảo, khi nào thì em về nhà xem?”

“Lê, em vẫn không về nhà, anh không biết bố trí như thế nào, khi nào thì em về nhà?”

“Lê, màn cửa của phòng ngủ đưa tới ba loại màu sắc, muốn anh treo màu nào trước? Hay là chờ em về nói sau?”

“Lê,” anh ngừng một chút, giọng nói thốt ra càng không rõ ràng lắm, “Chúng ta đã quên phải bố trí phòng trẻ con…”

…..

Sau đó, lời nói dần dần không có ý nghĩa, ý tứ cầu xin lại càng phát ra rõ ràng, rốt cục chỉ trở thành một câu,

“Khi nào thì em về nhà?”

“Khi nào thì em về nhà?”

“Khi nào thì em về nhà?”

…..

Anh vẫn lặp đi lặp lại câu hỏi này, lặp lại hết lần này đến lần khác… Thanh âm càng ngày càng thấp, càng ngày càng trầm, càng ngày càng yếu… Đến cuối cùng, trở nên nỉ non như có như không, chỉ mơ hồ mà còn cố chấp lặp lại, về nhà, về nhà, về nhà…

Không biết từ khi nào, cô từ trong ngỡ ngàng không biết làm sao mà lấy lại tinh thần, ý thức được anh không bình thường, cô càng khẩn trương gắn liền với tin tức anh bị thương xem trên báo chí trước đó, cô gọi anh vài tiếng, không có phản ứng, nhưng anh vẫn tiếp tục thấp giọng lẩm bẩm, muốn cô về nhà.

Đại Lê hoảng hốt đứng lên, không biết anh ở bên kia rốt cuộc là tình huống thế nào, tay cầm ống nghe không thể khống chế mà run rẩy, tay kia đỡ ống nghe mới miễn cưỡng ổn định, cô nghe thấy lồng ngực đập “thùng thùng thùng”, nhưng lại không thể bắt mình bình tĩnh, cách xa như vậy, cô phải nghĩ biện pháp, phải tỉnh táo lại suy nghĩ biện pháp… Mồ hôi lạnh dọc theo cái trán trơn bóng chảy xuống trượt vào khoé mắt, vừa giật mình vừa đau xót.

Cô nhanh chóng phân tích tình hình, quyết đoán cúp điện thoại, rồi lại cầm lấy lần nữa gọi số của phòng thư ký công sở, lập tức có người nhận máy, Đại Lê vội la lên: “Tôi tìm Tôn Phụ tiên sinh, xin hỏi số điện thoại nhà của anh ấy là bao nhiêu?” Đối phương đương nhiên không chịu nói, vặn hỏi thân phận của cô, cô chỉ nói mình họ Đại, có chuyện quan trọng. Họ “Đại” này không phổ biến, thư ký lập tức đoán được bảy phần thân phận của cô, vừa vặn Tôn Phụ còn ở tại công sở vào lúc này, anh ta lập tức nhận điện thoại.

Nghe Đại Lê miêu tả đơn giản xong, Tôn Phụ cũng hoảng hốt, anh ta liên lạc bệnh viện, lúc này mới phát hiện không thấy thiếu soái, những sĩ quan theo hầu tức khắc được phái ra khắp nơi, theo suy đoán của Đại Lê, Tôn Phụ đích thân dẫn người đi Nam Giao, quả nhiên tìm được Tiêu Hữu Thành đã hôn mê đến bất tỉnh nhân sự, ngón tay giữ chặt ống nói, làm sao cũng không gỡ ra được, cuối cùng đành phải xoắn đường dây, mang cả điện thoại cùng về bệnh viện.

Chuyện lớn như vậy đương nhiên không thể giấu diếm, đại soái và phu nhân đến bệnh viện trong đêm, Tiết Phi Dao cũng chạy qua, hỏi rõ ràng mới biết được đây không phải là lần đầu tiên Tiêu Hữu Thành ra ngoài một mình, sĩ quan đi theo phụ trách bảo vệ trong bệnh viện vẫn bị đè nén không dám báo, không ngờ lúc này lại xảy ra chuyện.

Miệng vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao không giảm, Tiêu Hữu Thành lâm vào tình trạng hôn mê lần nữa, may mắn được cấp cứu tức thời, điều trị hơn nửa đêm, cuối cùng không đáng ngại, đợi cho tình trạng của Tiêu Hữu Thành ổn định, Tôn Phụ lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.

Đại Lê cuộn người ngồi ở đầu giường, cánh tay vây quanh đầu gối chặt chẽ, hai tròng mắt cố định nhìn thẳng vào điện thoại, trong lòng không thể nói rõ có cảm nhận gì, thân thể cô đã sớm tê dại, không động đậy chút nào.

“Ring ring ring!” Tiếng chuông đột nhiên vang lên kinh động khiến cô giật mình một cái, cô nhanh chóng cầm ống nghe, thanh âm thốt ra lại khàn khàn, “Thế nào?”

“Đã không có việc gì.” Tôn Phụ nói xong thì nghe thấy đầu dây bên kia thở ra một hơi thật dài, vì thế anh ta bạo gan nói: “Đại tiểu thư, có một câu, tôi không biết có nên nói hay không… Lúc trước thiếu soái, có bất đắc dĩ của anh ấy…” Đầu dây bên kia không có động tĩnh gì, chỉ im lặng, Tôn Phụ cắn răng một cái, dứt khoát nói: “Đại tiểu thư, không biết có thể xin cô đến Bắc Bình một chuyến hay không? Tình trạng vết thương của thiếu soái dù sao vẫn chưa ổn định…”

Đầu điện thoại bên kia vẫn im lặng. Đại Lê hơi ngẩng đầu, trong bóng đêm mông lung, hoa văn trên trần nhà nhợt nhạt như vậy, đương nhiên không nhìn thấy được.

Qua hồi lâu, Tôn Phụ suýt nữa nghi ngờ Đại Lê có còn giữ điện thoại hay không thì lại nghe cô mở miệng, “Tôi xin lỗi.”

Thực ra Tôn Phụ cũng không ôm hy vọng, anh ta vội nói: “Không sao không sao, là tôi đường đột, nếu như thiếu soái biết làm phiền tiểu thư thế này nhất định sẽ giận dữ.”

Cúp điện thoại, Đại Lê vẫn ôm đầu gối ngồi ở đầu giường, lẳng lặng mà xuất thần.

Mưa rơi một đêm, đến tận rạng sáng mới dần dần ngừng lại, xa xa truyền đến tiếng gào to ngân nga, nghe ra không nóng vội, cũng không biết rốt cuộc đang rao hàng gì.

Đại Lê xoa hai chân, xuống giường kéo màn, đẩy cửa sổ ra, gió lạnh cuốn hơi nước phả thẳng vào, cô lập tức hắt xì một cái, ý thức lại tỉnh táo rất nhiều, lúc này mới phát hiện, mưa không ngừng hẳn vẫn lặng yên rơi lác đác, đem cảnh vật ngoài cửa sổ nhốt vào một mảng mông lung, ngấm ngầm rả rích mờ mịt, như vẽ một bức tranh vẩy mực trên giấy Tuyên*.

(*) Giấy “Tuyên” được làm ở vùng Tuyên thành tỉnh An Huy, do đó có tên là “Tuyên”. Nó do vỏ cây thanh đàn và rơm rạ tạo thành một loại giấy rất quý, bề mặt giấy mịn nhẵn, chất giấy mềm mại và dẻo dai, thấm mực đều đặn và có tính thấm nước mạnh. Vì là một loại giấy rất quý nên tử thời Đường đã trở nên rất nổi tiếng, do nó có hiệu quả đặc biệt đối thư pháp và hội hoạ Trung Quốc vì thế mà rất được các nhà tư pháp và hoạ sĩ nổi tiếng coi trọng.

Thực ra Tiêu Hữu Thành đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là không chịu mở mắt, anh mơ một giấc mộng, mơ mình gọi điện thoại cho cô, trong mơ rốt cục phóng túng một hồi, tuỳ hứng một hồi, ích kỷ một hồi, đem nhớ nhung khắc cốt ghi tâm của rất nhiều ngày giấu trong lòng tận tình trút ra hết … Vì vậy anh không muốn tỉnh, anh muốn tiếp tục ngủ nữa, tiếp tục mơ nữa, chỉ ở trong mơ anh mới dám nói, nói anh nhớ cô bao nhiêu…

Nhưng anh đã hy vọng xa vời, mùi hăng của thuốc khử trùng nặng nề kích thích thần kinh của anh, cho dù cố gắng như thế nào vẫn ngủ không được… Quá nhiều tiếc nuối, trong mơ anh còn chưa gặp cô, anh khát khao đến mức lồng ngực luôn co rút đau đớn, chẳng qua anh muốn thấy cô…

Cuối cùng anh buông tha, mở mắt ra, lập tức có rất nhiều người xông tới, bác sĩ người Đức kiểm tra cho anh, lúc này anh mới nhớ lại, hôm qua là ngày ký nhận đồ dùng trong nhà, anh đi một chuyến đến Nam Giao, về “nhà” của bọn họ… Sau đó thế nào lại tới bệnh viện, anh nghĩ không ra, cũng lười suy nghĩ…

Bác sĩ báo cáo tình trạng của anh đã tốt, những âm thanh ân cần thăm hỏi quan tâm xung quanh anh, Tiêu Hữu Thành lại nhắm mắt, “Tôi mệt chết đi được.” Bác sĩ cũng phối hợp nói người bệnh cần yên tĩnh, trong phòng bệnh nhanh chóng khôi phục sự im lặng.

Khi mở mắt lần nữa, trong phòng đã không còn người khác, màn cửa được kéo rất kín, không xuyên vào một chút ánh sáng, chẳng phân biệt rõ là ban ngày hay là đêm tối, chỉ có một ngọn đèn tường ở đầu giường phát ra ánh sáng mờ nhạt.

Cửa phòng đột nhiên có tiếng động, là Tôn Phụ đến thăm, Tiêu Hữu Thành đang muốn phát cáu thì lại nghe anh ta nói: “Thiếu soái, chuyện tối hôm qua…”

“Chuyện gì?” Tiêu Hữu Thành nghi hoặc.

Tôn Phụ cũng nghi hoặc, dừng một chút rồi nói: “Không có gì, ngài nghỉ ngơi cho khoẻ.” Anh ta lui ra ngoài.

Vừa tỉnh lại thì trời đang lúc hoàng hôn, cả đêm hôm qua không ngủ, lại ngủ suốt ban ngày, thần hồn điên đảo như vậy, cơ thể thật không thoải mái, trong đầu cô mờ mịt, nhưng không thể không dậy, bởi vì mấy ngày trước bang hội xảy ra một trận xung đột ở trong tô giới Anh, đêm nay cô mở tiệc chiêu đãi lãnh sự Anh quốc.

Sau khi rửa mặt chải đầu, cô tiện tay lấy ra một chiếc áo sơ mi màu đỏ từ trong tủ quần áo, mặc vào lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, cô nhìn trước gương kỹ càng, hoá ra phía eo rộng rãi, cô đối diện với chính mình trong gương cười cười, sau đó phát hiện sắc mặt không tốt, suy nghĩ một chút, nên thoa một chút son môi.

Trần Tiểu Dẫn lái xe đến đón cô, vừa thấy gương mặt của cô liền hỏi: “Nghỉ ngơi không tốt à?” Đại Lê cười cười tỏ vẻ không có việc gì.

“Không thoải mái thì đừng đi!” Trần Tiểu Dẫn lại nói.

“Không sao, đi thôi.” Khi nói chuyện, Đại Lê đã lên xe, Trần Tiểu Dẫn cũng chỉ biết lái xe. Lúc nào cũng vậy, anh ta luôn không có cách nắm bắt cô, tuy rằng anh ta lớn hơn cô ba tuổi, mặc dù đang ở bang Hải Thiên, thậm chí ở cả bến Thượng Hải, từ lâu anh ta là một nhân vật uy chấn khắp nơi, nhưng anh ta không có cách nắm bắt cô, chẳng có cách nói một chữ “Không” với cô.

Tiệc tối được an bài ở một nhà hàng Tây của tô giới Anh, hai ngày trước, Thanh Long đường trong tô giới Anh và bang Hoàng Hưng nổi lên xung đột, đập phá mấy cửa hàng, bị người Anh quốc bắt vào phòng tuần bộ, lúc đầu chuyện này không xem là chuyện lớn, nhưng bởi vì liên quan đến tô giới, phòng tuần bộ không dám thả người, muốn bọn họ tìm đến lãnh sự Anh quốc, thái độ của lãnh sự cũng hoà nhã bất ngờ, nói thẳng không truy cứu, ngày mai có thể thả người. Tiếng Anh của Đại Lê nói cho cùng cô đã ở Châu Âu, cùng trao đổi với vài vị lãnh sự cũng coi như vui vẻ, sau bữa tối cô mời họ đến đêm chi hội, khiêu vũ vốn chính là thú vui của Tây Dương nên nhóm lãnh sự vui vẻ nhận lời.

Lúc đầu Trần Tiểu Dẫn định đưa Đại Lê về nhà trước, nhưng thấy cô ra ngoài lâu như vậy, sắc mặt đã không còn tái nhợt khi mới ra cửa, anh ta không muốn cô buồn bã ở nhà, vì thế cùng đi đêm chi hội.

Một đêm chi hội này hết sức náo nhiệt.

Bạch Nguyệt Nhi vội vàng trở về phòng hoá trang, cẩn thận trang điểm lại một lần, từ trong hộp lấy ra một chai nước hoa Pháp quốc vẫn tiếc không dùng. Bạch Nguyệt Nhi coi như là người biết chuyện, với trực giác của cô ta, vị khách đêm nay tuyệt đối không phải hạng thường.

Một lần nữa nhớ lại người khách bên cạnh, bày ra nụ cười tự cho là mê người nhất, nhìn người đàn ông bên cạnh, Bạch Nguyệt Nhi càng phát ra cảm giác mình đoán đúng, tuy rằng toàn thân chỉ là bộ âu phục màu đen, đeo mắt kính gọng vàng, nhưng cử chỉ lơ đãng toát ra khí chất cao quý và phong độ… Ở đêm chi hội gặp qua những người khách muôn hình muôn vẻ, có thể so sánh cũng chỉ có một người kia…

Người đàn ông dường như có phần lơ đãng, trong tay cầm một ly thuỷ tinh, ngón tay thon dài nhẹ nhàng giữ vành ly, lúc nhanh lúc chậm, đột nhiên người đó quay đầu nói với Bạch Nguyệt Nhi: “Tiểu thư đêm nay có rảnh không?” Khẩu âm có một chút giọng Bắc Kinh, Bạch Nguyệt Nhi sửng sốt… Cho đến bây giờ, cô ta chưa bao giờ tiếp khách… Đám vũ nữ luôn khuyên cô ta, nếu đã vào nhóm người thế này, trái phải không phân rõ ràng, không bằng ra nghề, không nói đến kiếm nhiều tiền, nếu tốt số còn có thể làm bé của người ta… Nhưng trong lòng cô ta luôn nhớ thương một người… Cũng biết là mơ mộng hão huyền…

Cô ta vẫn trầm mặc, có lẽ người đàn ông cho rằng cô ta không muốn, cũng không nói nhiều lời, hắn đứng dậy muốn rời khỏi, Bạch Nguyệt Nhi đột nhiên hạ quyết tâm nói: “Có rảnh.”

Loại “sống riêng” này, mặc kệ là vũ trường, Bạch Nguyệt Nhi cũng phải xin quản lý cho nghỉ, rồi cô ta nhận lấy áo khoác ngoài mà Hứa Tiểu Thuý đưa qua, khi trở lại phòng lớn kia mới phát hiện trước sân khấu vừa có một trận hỗn loạn, mấy người đàn ông trong bang hội mắng mỏ lớn tiếng, dường như chê nữ ca sĩ hát không hay, tay chân xung quanh đi lên nhưng bị hạn chế giữ lại, ai chẳng biết đêm chi hội chính là địa bàn của bang Hải Thiên? Dám gây rối ở đây, nhất định không phải là du côn lưu manh bình thường.

Tình cảnh dần dần có phần không thể khống chế, đến tháng này, không phải là lần đầu tiên có người gây rối, nhưng Bạch Nguyệt Nhi không có thời gian nhìn qua, người đàn ông thấy cô đi ra thì lập tức ra ngoài, đối với những chuyện hỗn loạn này, hắn rất lạnh lùng.

Khi sắp tới cửa, đột nhiên trông thấy một chàng trai ở phía đối diện đang đi tới, khuôn mặt của Bạch Nguyệt Nhi hơi đỏ, nhịp tim mạnh mẽ, cúi đầu không dám nhìn anh ta, nhưng thực ra, Dung Đình Hiên đã sớm không nhận ra cô ta…

Trên sân khấu bỗng nhiên truyền đến thanh âm hơi thấp của một cô gái, người đàn ông ra ngoài lơ đãng quay đầu một cái, đột nhiên hắn đứng tại chỗ… Bạch Nguyệt Nhi vô thức nhìn, cũng đứng tại chỗ…

Nữ ca sĩ lúc đầu không biết đi đâu, trên sân khấu là cô gái kia, tóc ngắn, áo sơ mi đỏ, chất liệu vải lụa mềm mại dán sát trên người, quần dài màu đen bao lấy đôi chân thon dài… Một tay cầm mic, một tay khoát bên hông, thanh âm bình thản, không nghe ra cảm xúc gì, “Đã có khách không thích nghe 《 Đêm Thượng Hải 》, như vậy tôi sẽ hát cho mọi người một bài, 《 Dạ Lai Hương 》.”

Khi nói lời này, cô hoàn toàn không nhìn đến những tên lưu manh gây rối, chỉ thản nhiên lướt nhìn toàn hội trường, cô quay lại giơ tay với dàn nhạc ra hiệu, “Chỉ cần đàn dương cầm, cám ơn.”

Khúc nhạc dạo nhanh chóng vang lên, tiếng nhạc đơn giản lại thong thả, sau đó xen lẫn hoà vào giọng nữ trong trẻo nhưng lạnh lẽo, uyển chuyển ngâm nga,

Gió thổi phía nam mang đến không khí mát mẻ và tươi mới

Tiếng hót của chim hoạ mi thê lương

Dưới ánh trăng tất cả đoá hoa đang ngủ

Chỉ có dạ lai hương

Toả hương thơm



Hai tay cầm lấy mic, cô cúi đầu, đôi môi đỏ mọng gần như muốn hôn lên mic, du dương như vậy, nhưng cả người cô có vẻ lành lạnh… Thỉnh thoảng cô cũng sẽ nâng mắt lên, tia sáng trong mắt khiến người ta nín lặng… Giống như nhìn thế gian vạn dặm, chỉ một mình cô đứng ở bên ngoài… Lại giống như quan sát chúng sinh, dùng phong thái vương giả…

Thời gian đứng im, tại bài hát này, dừng lại… Mỗi một người trong phòng khiêu vũ đều đang nhìn cô, yên lặng, không phát ra một âm thanh…

Tiếng ngân nga cuối cùng phát ra từ khoé môi, cô cúi đầu trầm mặc vài giây, đột nhiên xoay người rời đi, tay buông mic rồi sải bước… Để lại hơn trăm người trong đại sảnh, lặng ngắt như tờ…

Cũng không biết trải qua bao lâu, một âm thanh “Ông” vang lên, mọi người rốt cục hoàn hồn, thảo luận sôi nổi. Trong góc, Đàm Quý Duy nói với người bên cạnh: “Tư lệnh, cô ta chính là Đại Lê.”

Người nọ chỉ nhẹ nhàng di chuyển miếng ngọc bích trong tay trái, qua hồi lâu mới chậm rãi nói ra hai chữ,

Vưu vật (thường chỉ phụ nữ đẹp)

Mặc áo khoác ngoài vào, Đại Lê rời khỏi đêm chi hội từ cửa sau, Trần Tiểu Dẫn đang chờ đợi, sau khi lên xe Đại Lê hỏi: “Sao anh cũng đi ra?”

“Dung tiên sinh đến đây, đang ở cùng các vị lãnh sự, để anh đưa em trở về.”

Đại Lê gật đầu, Trần Tiểu Dẫn đang muốn khởi động, trong đêm chi hội đột nhiên chạy đến một người tiếp viên, gõ cửa kính xe, đưa một bó hoa cho Đại Lê, “Đại tiểu thư, của một vị tiên sinh bảo tôi đưa cho cô.”

Đại Lê tiếp nhận hoa hồng đỏ tươi, trong xe mờ tối, những đoá hoa nở rộ vô cùng xinh đẹp. Không có thiệp hoa, Đại Lê tiện tay ném hoa hồng vào ghế sau, không quan tâm đến.

Tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông pha lẫn rên rỉ mềm mại của người con gái, đem bóng đêm nhuộm đẫm kiều diễm không giới hạn, một trận tuôn trào mãnh liệt qua đi, người đàn ông gầm nhẹ một tiếng, hết thảy quay về tĩnh lặng.

Hắn xoay người xuống giường, choàng áo ngủ, mở cửa gọi người: “Đưa tiểu thư trở về.” Bạch Nguyệt Nhi ngọ nguậy từ trên giường ngồi dậy, đây là lần đầu tiên của cô ta… Người đàn ông thấy lạc hồng cũng không có phản ứng gì. Cô ta cắn răng mặc quần áo xong, khi tới cửa có người đưa một xấp tiền mặt cho cô ta, nó đủ một tháng làm việc ở đêm chi hội… Bạch Nguyệt Nhi kéo ra một nụ cười nhạt, đêm đầu của cô ta quả nhiên bán được một giá tốt.

Khi rời khỏi phòng, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ trong tích tắc thấy người đàn ông đứng bên cửa sổ, trong tay hắn cầm một cái bình trong suốt, bên trong bình dường như là… cánh hoa? Cánh hoa khô héo, đỏ sậm?

Ngày hôm sau Đại Lê thức dậy sớm hơn mọi ngày, cô đang cùng Thường Phi ăn bữa sáng, người hầu Tiểu Hương bưng một bó hoa hồng đỏ thật lớn vào nhà, “Đại tiểu thư, người gác cổng nhận được bó hoa này, là tặng cho cô.”

Đại Lê buông đũa nhận lấy, không có thiệp hoa, cô lập tức nghĩ đến bó hoa hồng tối hôm qua, có lẽ là do một người làm, nhưng cô không nói gì, chỉ bảo Tiểu Hương tìm một bình hoa cắm vào, Thường Phi cũng không hỏi, hai mẹ con vẫn im lặng ăn cơm.

Ngày thứ ba, ngày thứ tư… Hoa hồng đưa đến Đại phủ đúng giờ, màu hoa như nhau, loại hoa cũng vậy, số lượng cũng thế, luôn giống nhau không có thiệp hoa.

Sau đó, Thường Phi rốt cuộc nhịn không được, mỗi ngày một bó hoa tươi vào mùa đông Thượng Hải thật sự là hiếm thấy. Bà đến hỏi Đại Lê, nhưng cô hình như đã quên chuyện này từ lâu, đang ở trong phòng sách không biết làm gì, nghe thấy mẹ hỏi, cô từ phía sau chồng sách cao ló đầu ra, vẻ mặt có chút mê mang, “Hoa hồng? Mẹ bảo Tiểu Hương cắm vào bình đi, con đang bận.”

Thường Phi thật có chút dở khóc dở cười, tính tình của con gái càng giống cha nó, gặp chuyện đều rất bình tĩnh, e rằng so với cha, cô còn chịu đựng hơn. Bà đi qua hỏi cô, “Bận gì đó?”

“Tìm một quyển sách của cha.”

…..

Hôm nay, Thường Phi ra ngoài thành thăm một người chị em ở trong gánh hát trước đây, sáng sớm bà đã ra ngoài, cho đến gần tối vẫn chưa thấy bóng dáng, nếu là bình thường thì cũng không có gì, nhưng gần đây bang Hải Thiên và bang Hoàng Hưng xung đột không ngừng, Đại Lê không khỏi có chút sốt ruột, cô đang mặc áo khoác đi ra ngoài thì xa xa thấy hai ngọn đèn chiếu rọi tiến vào trong sân, người gác cổng mở cửa sắt cho xe chạy vào, trong lòng Đại Lê vừa thả lỏng thì lập tức lại căng thẳng, chạy vào không phải là xe của nhà mình.

Nhưng Thường Phi xuống xe cùng một người đàn ông trẻ tuổi, người đàn ông mặc áo gió màu đen, làm nổi bật thân hình cao lớn, cổ tay áo có mấy nút áo bằng bạc, loáng thoáng loé lên ánh sáng nhạt, sắc trời đã hơi tối sầm, nhìn không rõ khuôn mặt hắn, chỉ lờ mờ trông thấy hình dáng kiên nghị, đường nét thẳng tắp, thế nhưng có vài phần quen thuộc…

Đại Lê bước xuống bậc thang nghênh đón, Thường Phi nói với người đàn ông kia: “Đây là con gái, Đại Lê.” Rồi bà nói với Đại Lê: “Vị này chính là Kim tiên sinh, xe ở ngoài thành bị nổ lốp xe, lão Lưu nói đối lốp xe phải đến một giờ, mẹ sợ con sốt ruột, may mắn gặp Kim tiên sinh tốt bụng, mẹ ngồi xe cậu ấy trở về.”

Trong lòng Đại Lê hơi sợ hãi, mẹ dễ dàng ngồi xe của người lạ như vậy, cũng may không gặp chuyện bất trắc. Hai người mời Kim tiên sinh vào nhà ngồi, dưới ánh đèn trong cái bóng thuỷ tinh, cô nhìn thấy hắn rõ ràng, áo gió không cài nút, bên trong mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, quần áo được cắt xén vô cùng tinh tế, Đại Lê biết tay nghề kia, xuất phát từ một nhà thiết kế người Anh, cô từng mua quần áo cho Tiêu Hữu Thành ở cửa tiệm này. Tinh tế hơn chính là khuôn mặt của hắn, mỗi một chỗ đều như là tạo hình tỉ mỉ, chỉ là cảm thấy càng quen thuộc…

Bất ngờ nhất chính là thanh âm của người nọ lại có ba phần giống Tiêu Hữu Thành, vừa vặn cũng là giọng Bắc Kinh, e rằng có năm phần tương tự, trong khi trò chuyện một lát, tinh thần Đại Lê lúc nào cũng hoảng hốt… Mẹ Dương đến phòng khách hỏi có thể ăn cơm chưa, Kim tiên sinh lại muốn cáo từ, đương nhiên Thường Phi giữ lại, hắn nói buổi tối còn có hẹn, bà thấy không giống như lời thoái thác nên thôi, Đại Lê cùng tiễn khách tới ngoài cửa, trước khi lên xe, Kim tiên sinh đột nhiên xoay người nói: “Không biết Kim tôi có vinh hạnh mời Đại tiểu thư cùng dùng bữa tối không?”

Đại Lê sửng sốt, lập tức khách khí cười nói: “Là tôi nên mời Kim tiên sinh.”

Tối hôm sau quả nhiên có xe tới đón cô, hẹn lúc sáu giờ, đúng là không sai phút nào, tài xế chính là một ông lão, khoảng chừng 60 tuổi, tóc hoa râm, lại chải đầu rất gọn gàng, cũng mặc âu phục cẩn thận tỉ mỉ đứng thẳng, loại khí chất và giáo dục tuyệt đối không giống như tôi tớ bình thường.

Xe chạy vào tô giới Đức, dừng lại trước một toà nhà kiểu Tây Dương nhỏ, Đại Lê vừa muốn đẩy cửa thì người từ bên ngoài đã kéo cửa xe ra, hôm nay hắn mặc áo len cao cổ màu xanh đậm, quần dài màu xám nhạt, trang phục tuỳ ý thoải mái. Đại Lê xuống xe, lịch sự lên tiếng chào hỏi, người nọ cũng lịch sự đưa cô vào toà nhà.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, một người hầu nữ tóc vàng bưng cà phê lên, Đại Lê nếm thử, đúng là cà phê đắng mà cô thích.

Trong phòng khách có một ngọn đèn thuỷ tinh treo trên cao, ánh sáng lấp lánh lướt qua ngón tay thon dài của cô, trắng như vậy, thật sự mịn màng, đầu ngón tay giữ cái tách màu đen, chắc là dùng sức mà hiện ra màu hồng phấn trên các đốt ngón tay, màu phấn hồng gần như trong suốt, làm cho hắn nhớ tới cuối mùa xuân, hoa anh đào bay lượn đầy trời.

Lại một người hầu nữ tóc vàng đưa tới một bó hoa hồng, đầu tiên chuyển cho Kim tiên sinh, rồi tự Kim tiên sinh đưa đến trước mặt Đại Lê, ba mươi đoá hoa tươi. Trong chớp mắt, trong đầu Đại Lê chợt loé lên tia sáng, gắn liền rất nhiều đoạn ngắn đứt quãng…

Buông tách cà phê, Đại Lê giương mắt nhìn người nọ ở đối diện, “Xin hỏi, ‘Kim’ tiên sinh thật sự họ Kim sao?”

Người đàn ông sửng sốt, biểu tình sau đó không thể nói rõ là vui mừng hay là kích động, thanh âm cũng hơi khác thường, “Đại tiểu thư còn nhớ tôi?” Đại Lê không đáp lại, chỉ hờ hững nhìn hắn.

“Thật sự không phải cố ý lừa gạt…” Người đàn ông dừng một chút, “Tôi là Cận Vệ Tín Thụ.”

“Nếu biết là Cận Vệ tiên sinh mời, tôi sẽ không tới.”

Cận Vệ Tín Thụ dường như là không hiểu ý tứ trong lời nói của cô, hắn nói: “Đại tiểu thư, tôi vốn không muốn trực tiếp như vậy… Một tháng nay, hoa hồng quả thật đều do tôi tặng…” Hắn nhìn cô chăm chú, “Ý của tôi hẳn là tiểu thư rất rõ ràng… Tuy nói người phương Đông chú ý hàm súc, tôi cho rằng đối với cô trực tiếp một chút cũng không sao…” Hắn nhìn vào đôi mắt của cô, “Tôi thích cô.”

Không có rung động gì, trong mắt cô không có rung động gì, bình tĩnh đến mức khiến hắn hoảng hốt, hai quả đấm bất giác nắm thật chặt.

Cô mở miệng, ngữ khí lạnh lùng, “Nếu Cận Vệ tiên sinh đã nói thẳng, tôi đây cũng nói thẳng với tiên sinh, không có khả năng.”

Hắn hơi híp mắt, trái tim nhanh chóng chìm xuống! Giả thiết trước các loại tình huống cũng không dự đoán cô từ chối thẳng thừng như vậy, hoàn toàn không để lại đường sống, “Đại tiểu thư đã nhận giáo dục lối mới… Tình yêu, chẳng phân biệt dân tộc…”

Cô cười cười, trong mắt lại là nụ cười châm biếm, “Nhưng tôi cho rằng không có gì vượt qua thù nước hận nhà.”

Cận Vệ Tín Thụ đứng ở bên cửa sổ nhìn cô rời đi, cô từ chối ngồi xe của hắn. Bó hoa kia vẫn nằm trên sô pha, lẳng lặng toả hương thơm.

Một ông lão đi vào đứng phía sau Cận Vệ Tín Thụ, khom nửa người, cung kính mở miệng: “Thiếu chủ nhân, Bạch tiểu thư đến đây.”

Thanh âm của Cận Vệ Tín Thụ lạnh như băng: “Không gặp.”

Ông lão ra khỏi cửa, qua hồi lâu lại đến phía sau Cận Vệ, “Thiếu chủ nhân, chủ nhân đã gửi ba điện tín khẩn cấp liên tục, mời ngài về nước.” Ông lão tên là Cao Kiều Điền Nhất Lang, là thuộc hạ của dòng họ Cận Vệ, mấy đời tận hiến cho dòng họ Cận Vệ.

“Đã biết.” Thanh âm Cận Vệ vẫn lạnh như băng.

“Chủ nhân hy vọng thiếu chủ nhân ngài đừng quên, mang theo lễ vật của điện hạ Hoà Tử…”

“Cao Kiều,” Cận Vệ đột nhiên gọi một tiếng, sau đó nói: “Gửi một điện tín cho cha, mấy ngày nữa tôi sẽ về nước, sau khi về, lập tức huỷ bỏ hôn ước với công chúa Hoà Tử.”

Cao Kiều không thể tin vào lỗ tai của mình! “Đông” một tiếng quỳ xuống, ngữ khí bởi vì quá kích động mà run rẩy, “Thiếu chủ nhân! Thiếu chủ nhân! Ngài không thể như vậy!”

Cận Vệ rời khỏi cửa sổ, vẻ mặt lặng lẽ đi qua bên người Cao Kiều, trong tay hắn nắm chặt cái bình thuỷ tinh.

Từ trước đến nay, chỉ có hắn không muốn, không có hắn không chiếm được.

Cánh hoa hồng khô héo, ở trong bình lại tàn lụi một lần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.