Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 41: Tôi sẽ tha thứ cho anh. (hai chương gộp lại)




Bốn năm trước...


Hô hấp Lê Hoan thoáng chốc nghẹn lại, cùng lúc đó, trái tim vừa mới khôi phục bình thường lại bắt đầu đập mãnh liệt, cuồng loạn trở lại.


Trực giác của cô nhắc rằng cô phải trốn, cô không được nghe.


Nhưng mà vẫn chậm một bước.


"Bốn năm trước, vào cái đêm trước khi anh bị ép ra nước ngoài, anh có tham gia một trận đua xe. Đáng lẽ anh có thể dễ dàng cầm lấy giải nhất, không ai có thể vượt qua anh được, nhưng ở những phút cuối cùng..."


Ánh mắt Phó Tây Cố nặng nề nhìn cô, chú ý tới thay đổi cực nhỏ trên mặt cô, anh cong môi, chậm rãi tiếp tục: "Một cô gái đeo khẩu trang bỗng nhiên ở đâu chạy vào rồi vượt lên anh, cô ấy còn rất kiêu ngạo mà vẫy vẫy tay với anh, giống như là... khiêu khích."


Hai chữ cuối cùng, anh cố ý nói thấp xuống, nghe vô cùng gợi cảm.


Tim Lê Hoan nhảy lên một cái.


Khóe môi Phó Tây Cố cong lên vui vẻ, vô cùng mê người.


Anh vươn tay.


Mí mắt Lê Hoan giật giật, phản xạ có điều kiện quay mặt đi.


Thấy thế, Phó Tây Cố thấp giọng cười. Thấy cô muốn mở miệng nói cái gì, anh không nhanh không chậm nói tiếp: "Đã rất lâu rồi anh chưa thấy có người khiêu khích anh như vậy, lại còn đua xe vượt mặt anh, nên anh muốn đuổi theo cô ấy để xem cô ấy rốt cuộc là ai. Chỉ là cô ấy không nhận phần thưởng thì đã bỏ chạy rồi, hơn nữa..."


Anh dừng một chút, tới gần.


Trong khoảng cách một thước ấy, hô hấp hai người hòa vào nhau.


Không khí ái muội lập tức nảy sinh.


Lê Hoan mím môi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được cảm xúc mà trừng mắt với anh: "Phó Tây Cố! Anh đứng cách tôi xa một chút?"


Phó Tây Cố nhíu mày.


"Hoan Hoan, còn muốn nghe nữa không?" Anh cố ý hỏi.


Lồng ngực bắt đầu phập phồng, cho dù khống chế rất tốt, nhưng cuối cùng vẫn để lộ ra vài phần. Cánh tay rũ xuống bên người vô thức nắm chặt, đầu óc bởi vì khẩn trương nên rối loạn, cô mở miệng muốn cự tuyệt.


"Hơn nữa... cô ấy bỏ xa anh, anh không thể đuổi kịp cô ấy, đó là lần đầu tiên anh không thể đuổi kịp người vượt mặt anh." Lời nói của người đàn ông luôn luôn nhanh hơn cô một bước.


Mặc dù không nhìn anh, Lê Hoan vẫn cảm giác được ánh mắt của anh dừng trên người cô, khiến cho cô... không muốn đối mặt.


"Khi đó anh cảm thấy cô gái kia rất thú vị, thẳng thắn mà nói, anh hứng thú với cô ấy là do việc đó, đáng tiếc... chưa kịp nhận ra cô ấy là ai thì sáng hôm sau anh đã phải ra nước ngoài rồi." Nhìn cô chăm chú, Phó Tây Cố cười sâu xa,"Hoan Hoan, em cũng chơi đua xe, vậy em có biết cô ấy là ai không? Hửm?"


Anh đứng quá gần, toàn bộ hơi thở ấm áp đều phả lên mặt cô.


Lê Hoan tức giận.


"Tôi không biết!" Cô quay đầu thật mạnh, tức giận trừng anh.


Lại không biết từ khi nào người đàn ông đã nhích lại gần thêm một chút, cái quay đầu ấy, làm cho chóp mũi hai người chạm vào nhau, mà khoảng cách giữa hai môi...


Chỉ kém một chút nữa là có thể chạm vào.


Thời gian dừng như dừng lại.


Phó Tây Cố cũng không nghĩ tới cô lại đột nhiên quay đầu.


Đôi môi mềm mại của cô gần như vậy, đáy lòng có một giọng nói dụ dỗ anh, hôn lên đi, chỉ cần hôn lên là có thể biết ngọt hay không rồi, chỉ cần hôn lên...


Chưa bao giờ anh có dục vọng mãnh liệt như lúc này.


Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được.


Đây là cô gái anh yêu, anh không muốn ép buộc cô, cho dù đáy lòng rất muốn làm những hành động cầm thú đó.


Phó Tây Cố nhịn xuống được nhưng anh lại ra vẻ không phát hiện ra không khí ái muội giữa hai người, tiếp tục cười nhẹ hỏi: "Hoan Hoan, thật sự không biết cô ấy là ai sao?"


Anh vừa nói, hơi thở của anh lại dâng lên, xâm nhập mạnh mẽ vào tất cả các giác quan của cô.


Lê Hoan chỉ cảm thấy tỉnh táo mình cố gắng duy trì từ trước tới giờ đang dần biến mất.


"Không biết." Cô lại tiếp tục phủ nhận.


Phó Tây Cố nở nụ cười: "Vậy xem ra là anh nhận lầm người rồi."


Nói xong, anh đứng thẳng lại, kéo giãn khoảng cách với cô.


Lê Hoan sững sờ, lập tức nhẹ nhàng thở ra.


Nhưng mà một giây sau...


"Cô gái nhỏ kia lúc chơi đua xe sẽ đeo khẩu trang. Mà anh nghe Thẩm Mộ nói, nàng Tô xuất quỷ nhập thần không ai biết thân phận kia, mỗi lần chơi đua xe cũng sẽ đều mang khẩu trang, Hoan Hoan, là trùng hợp sao?"


"Em chính là cô gái bốn năm trước khiêu khích anh phải không, Hoan Hoan, em còn muốn tiếp tục phủ nhận nữa sao?"


Cả người Lê Hoan thoáng chốc cứng đờ.


Bốn mắt nhìn nhau.


Khóe miệng người đàn ông vẫn chứa ý cười, nhưng giờ phút này rơi vào trong mắt Lê Hoan ngoại trừ đắc ý thì không có gì khác nữa...


Thẹn quá hóa giận, cô không suy nghĩ mà thốt ra: "Là tôi thì thế nào? Nhưng anh cho rằng tôi sẽ tin lời anh nói hay sao? Phó Tây Cố, anh quá tự tin rồi."


"Cho nên, em vẫn không tin là anh thật sự thích em, cho dù là hảo cảm bốn năm trước hay là bây giờ phải không?"


Lê Hoan vô thức muốn nói phải, nhưng lời nói đến bên miệng lại kịp nhận ra đó là bẫy của anh, cô nghẹn lại.


Phó Tây Cố không để ý.


Anh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, hỏi: "Lần trước em đua xe là để phát tiết, em không để ý đến nguy hiểm cũng như mạng sống của mình. Lê Hoan, em nói cho anh biết đi, nếu như ngay cả nguy hiểm cũng không sợ, bất cứ cái gì cũng không sợ, vậy tại sao em lại sợ anh chứ? Anh là hồng thủy mãnh thú* hay là cái gì? Hả?"


*hồng thủy mãnh thú: ẩn dụ chỉ cho những tai họa gây ra những tác hại lớn.


Anh tới gần.


Lê Hoan phản xạ có điều kiện lui về phía sau, chỉ là không thể lui được nữa.


Giờ phút này tim lại đập mãnh liệt, giống như là muốn lao ra khỏi lồng ngực, đáy lòng dường như có một giọng nói đang nói, ngẩng đầu lên nhìn Phó Tây Cố nói là được rồi. Nhưng không biết vì sao, cô lại không dám.


"Lê Hoan, chuyện tình cảm sợ tới sợ lui không có ý nghĩa."


Một câu bất ngờ vang lên, Lê Hoan ngơ ngẩn.


Lời này cô đã từng nghĩ tới.


Vậy mà anh...


Như là bị xui khiến, cô quay đầu nhìn về phía anh.


Bỏ đi vẻ không đứng đắn, trong mắt của anh toàn là dịu dàng thâm tình.


Bỗng nhiên Lê Hoan cảm thấy hô hấp trở nên dồn dập vô cùng.


"Lê Hoan, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa được không?" Đáy mắt mơ hồ hiện ra vui vẻ, không đợi cô trả lời Phó Tây Cố đã tiếp tục,"Anh là Phó Tây Cố nhưng thanh danh không tốt lắm, trước kia rất khốn nạn, từng có... không ít bạn gái, nhưng anh có thể thề, cũng có thể cam đoan, anh không xảy ra chuyện gì với họ cả. Từ nhỏ tới giờ anh chưa từng thích ai cả, ngoại trừ rung động với một cô gái bốn năm trước và bây giờ là em."


"Lúc trước anh thích tụ tập chơi bời, cũng hút thuốc uống rượu, nhưng chỉ cần em không thích, anh có thể từ bỏ tất cả, nếu em thích... thì anh có thể tiếp tục làm em thích, sẽ không để cho em cảm thấy hối hận."


"Lê Hoan, thật ra anh là một người đàn ông tốt, anh..."


"Không có ý nghĩa đâu!" Dùng sức cắn lên thịt non bên trong môi, đột nhiên Lê Hoan cao giọng cắt ngang anh. Sau đó nhìn vào ánh mắt của anh, gằn từng chữ một, như là nói với anh cũng như là thuyết phục chính mình, "Phó Tây Cố, cho dù anh nói cái gì, làm cái gì thì đối với tôi đều không có ý nghĩa. Tôi không muốn nói lần thứ hai, mời anh đi cho, đừng khiến cho mình mất mặt nữa."


"Theo đuổi không được bạn gái thì cần mặt mũi làm gì nữa cơ chứ?"


"Phó Tây Cố..."


"Em khẳng định không có ý nghĩa gì sao?" Phó Tây Cố cắt ngang cô, nhìn chằm chằm cô hỏi.


Ánh mắt anh sâu kín, nóng rực làm người ta không thể chống cự lại.


Móng tay dùng sức véo lòng bàn tay, Lê Hoan đáp: "Đúng."


Phó Tây Cố cười nhẹ: "Hoan Hoan," Anh không hề chớp mắt mà nhìn cô, "Nói dối là phải bị phạt, lừa mình dối người mới không có ý nghĩa, rõ ràng em cũng thích anh, để ý đến anh, đừng có phủ nhận."


Yên tĩnh bỗng nhiên bao phủ.


Một lát sau, Lê Hoan nhìn lại anh, cong môi tự giễu: "Phó Tây Cố, cuối cùng là anh thích tôi ở điểm gì? Tôi không có cá tính lại luôn thích già mồm cãi láo..."


"Anh biết rõ em không phải như vậy. Thích chính là thích, chuyện tình cảm không có đạo lý rõ ràng như vậy."


Lê Hoan ngơ ngẩn.


Lòng của cô rối loạn, cho dù cô rất muốn đè xuống, nhưng lần nào cũng là phí công.


Cô vô cùng không thích loại cảm giác này.


"Lê Hoan."


Tiếng nói bỗng nhiên vang lên.


Lê Hoan thấy được yết hầu người đàn ông lăn nhẹ, thấy được anh lại tới gần, muốn... hôn cô!


"Phó Tây Cố!"


Đáp lại cô là tiếng cười trầm khàn của người đàn ông.


"Hoan Hoan, em sợ cái gì thế?" Đưa tay sờ sờ tóc của cô, Phó Tây Cố thấp giọng nói, "Tuy anh rất muốn hôn em nhưng không phải anh đã nói sẽ không ép buộc em rồi sao?"


"..."


"Anh chờ em, chờ em bằng lòng."


Thấy được tức giận trong đáy mắt cô, Phó Tây Cố thức thời dừng lại. Cho dù không muốn, nhưng anh vẫn kéo giãn khoảng cách với cô, rồi sau đó quay người cầm lấy hoa và bình giữ nhiệt bị anh đặt trên mặt đất từ nãy tới giờ.


Anh ung dung cắm hoa vào bình, rồi đổ canh ra chén, cuối cùng đặt nước ấm lên trên bàn.


Làm xong hết mọi việc, anh mới đi tới trước mặt cô lần nữa.


"Trưa mai em đến bệnh viện truyền nước biển phải không?" Không đợi cô trả lời, anh đã nói, "Anh tới đón em."


Muốn đưa tay sờ đầu cô hoặc tiến thêm một bước sờ mặt cô, nhưng cuối cùng Phó Tây Cố vẫn nhịn lại.


"Ngủ ngon, Hoan Hoan." Cố ý thở dài một cách bất đắc dĩ, anh lưu luyến không rời mở cửa rời đi.


"Răng rắc" một tiếng, cửa bị đóng lại.


Căn nhà yên tĩnh lại lần nữa.


Lê Hoan vẫn còn đứng tại chỗ không nhúc nhích.


Mùi thơm trên bàn ăn bay tới, cô ngước mắt nhìn lại, đập vào mắt trước tiên chính là hoa hồng đỏ và hoa lưu ly, thì ra anh không chỉ mang đến hoa hồng vàng.


Hoa rất đẹp nhưng vẫn không thể làm bình tĩnh tâm trạng bực bội của Lê Hoan.


Không muốn thừa nhận rồi lại không thể không thừa nhận, một lần nữa cô lại bị Phó Tây Cố ảnh hưởng. Cho dù là những câu nói muốn hôn kia của anh hay là hảo cảm bốn năm trước của anh, tất cả đều tạo ra sóng gió trong lòng cô.


Mà tên đàn ông tạo ra sóng gió kia thì lại vô cùng phóng khoáng mà ra về.


Nắm chặt ngón tay, Lê Hoan nhắm mắt lại, muốn vứt hình ảnh của anh ra khỏi đầu.


Nhưng mà vẫn tốn công vô ích, gương mặt của anh ngày càng rõ ràng hơn, ngay cả dáng vẻ mệt mỏi của anh ở bệnh viện ngày hôm qua cũng từng màn từng màn hiện lên trong đầu cô. Tất cả đều là anh.


Trong thoáng chốc, Lê Hoan dường như nghe được hai giọng nói đối nghịch đang vang lên trong lòng--


Một cái nói: "Thích thì ở bên nhau thôi, cô thích anh ấy, anh ấy cũng thích cô, vì sao lại không thử ở bên nhau? Đời người vốn ngắn, hưởng thụ niềm vui trước mắt mới phải, cái gì cô cũng không sợ thì tại sao lại phải sợ thất tình chứ?"


Cái khác lại nói: "Ai mà không biết đời sống Phó Tây Cố phóng túng, anh ta nói cái gì thì là cái đó sao? Chẳng lẽ chưa bao giờ nghe câu miệng đàn ông gạt người gạt quỷ sao? Chỉ tùy tiện nghe anh nói vài câu đã muốn ở bên anh ta, đó mới là không có trách nhiệm với bản thân mình!"


"Nhưng mà anh ta có thật sự thích cô hay không, chẳng lẽ cô không cảm nhận được sao? Lê Hoan, chắc chắn cô biết, trong lòng cô lại càng biết rõ, chuyện đánh cược chỉ là ngoài ý muốn, cô còn do dự cái gì chứ?"


"Aiz, coi như là hiểu lầm, vậy chuyện của Cao Địch thì sao? Chuyện của Hạ Manh Manh thì như thế nào? Chữ thích của đàn ông rẻ rúng vô cùng !"


"Nhưng anh ta quan tâm đến Lê Hoan là thật! Ít nhất quan tâm gấp trăm lần người thân của cô ấy! Lê Hoan, đồng ý với anh ta đi! Không việc gì phải sợ!"


"Không được!"


"..."


Anh tới tôi đi, một câu lại một câu cãi tới cãi lui.


Cả người chậm rãi ngồi xổm xuống, cuối cùng, Lê Hoan vươn tay bịt kín lỗ tai.


Lần đầu tiên trong mấy năm này cô lâm vào trong hoang mang vô định.


*****


Cuối cùng Lê Hoan cũng không ăn đồ ăn Phó Tây Cố mang tới, sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.