“Người ta đi rồi, còn không ý định buông tay sao? Muốn diễn tới khi nào vậy?” Cô thản nhiên nói.
Phó Tây Cố ra vẻ khoa trương dùng tay đỡ ngực, ấm ức: “Hoan Hoan, em tính dùng anh xong thì ném sao?”
Lê Hoan muốn cười nhưng lại không cười: “Rõ ràng là thế mà…”
“Dù vậy anh cũng không buông đâu.” Phó Tây Cố nói xong, cố ý nắm tay cô chặt hơn, dáng vẻ cứ như thể em có giãy giụa như thế nào thì cũng không bỏ rơi được anh đâu, “Hoan Hoan, anh đang rất nghiêm túc, không có diễn.”
Lê Hoan hừ một tiếng.
“Buông tay.”
“Không.”
Nhìn bộ dáng vô lại của anh, Lê Hoan chợt cảm thấy căm tức mình đè xuống bữa giờ lại trồi lên.
“Phó Tây Cố, đừng khiêu khích giới hạn của tôi.” Cô mỉm cười.
Rõ ràng không muốn chọc giận cô nữa, càng không muốn lãng phí thời gian hiếm lắm mới ở bên nhau của hai người, thu hồi vẻ cà lơ phất phơ, Phó Tây Cố nhìn cô nói: “Hoan Hoan, anh dẫn em đi đến nơi này.”
“Không đi.” Lê Hoan cự tuyệt gọn gàng.
Đầu ngón tay vuốt ve da thịt mịn màng trên tay cô, trong mắt Phó Tây Cố hiện lên thêm vài phần cưng chiều vui vẻ: “Hoan Hoan, quyết định hay không không phải tùy vào em nữa rồi.” Dừng một chút, anh cố ý uy hiếp, “Nếu như em không muốn bị bàn tán trên hot search. Hừm, đúng lúc mọi người đang tò mò bạn gái của anh là ai.”
Lê Hoan: “…”
Khốn kiếp!
Nhìn thấy đáy mắt cô lóe lên xấu hổ rồi biến mất, tâm trạng Phó Tây Cố tốt hẳn lên, không đợi cô nói gì thì đã đứng dậy dắt cô đi.
Cuối cùng Lê Hoan vẫn lên xe của anh, chỉ là cô không nói chuyện với anh, dù là một chữ.
Lên xe rồi Phó Tây Cố cũng giống như thay đổi thành một người khác vậy, không trêu chọc cô nữa nhưng cũng không nói một lời.
Rất khác thường.
Nhưng Lê Hoan chẳng muốn suy đoán nội tâm anh làm gì, anh không nói lời nào càng phù hợp với ý cô hơn.
Sau khi quay mặt đi, cô dứt khoát nhìn ra phong cảnh ngoài cửa xe.
Cảng Thành là một nơi vô cùng tươi đẹp, ngay cả không khí cũng đem lại cảm giác thư thái thoải mái khiến cho người ta vô tình có được tâm trạng vui vẻ.
Suốt đường đi cô vừa ngắm cảnh vừa thả lỏng tâm trạng.
Lê Hoan dần dần thích thành phố này, hưởng thụ và yêu thích cũng làm cho cô quên đi thời gian đi đường.
Phó Tây Cố liếc mắt nhìn sang cô, khi bắt gặp khóe môi đang cong lên của cô, anh cũng kìm lòng không được mà cong môi theo, sau đó vươn tay mở một bài hát cô thích.
Đang đắm chìm trong cảnh đẹp thì Lê Hoan đột ngột nghe thấy tiếng nhạc vang lên. Thật ra cô chỉ hoảng hốt có hai giây, sau đó tâm trạng sung sướng lặng lẽ sinh sôi trong lòng.
Bình tĩnh cong môi, vui vẻ hiện trên môi càng lúc càng nhiều.
Xe vẫn chạy về phía trước giống như không có đích đến. Dù trong xe không có tiếng trò chuyện nhưng vô hình chung lại có một sự ăn ý ngầm giữa hai người.
Dịu dàng cứ dần dần dâng đầy trong không gian.
*****
Xe dừng lại tại một nơi ngắm cảnh trên đỉnh núi, lúc này đã là chạng vạng tối.
Âm nhạc tạm ngừng lại, trong xe nhanh chóng trở nên yên tĩnh trở lại, thế nên có thể nghe một số âm thanh nào đó rõ ràng hơn.
Ví dụ như, âm thanh cởi dây an toàn của người đàn ông.
Hay là giọng nói anh gọi cô.
“Hoan Hoan.”
Đã im lặng suốt cả quãng đường, dường như bây giờ tiếng nói của anh có một thứ gì đó rất nóng bỏng, làm cho người nghe khó lòng làm lơ được.
Và quả thật, trái tim Lê Hoan đã đập hẫng một nhịp.
Cô vừa quay đầu.
“Anh hiểu rõ rồi.”
Câu nói tiếp theo của anh chui vào trong tai cô.
Bốn mắt nhìn nhau.
Ánh mắt của anh cực nóng.
Không hiểu sao Lê Hoan lại cảm thấy căng thẳng khi bị anh nhìn, cô giả vờ bình tĩnh nhìn lại anh vài giây rồi tỉnh táo hỏi lại: “Hiểu rõ cái gì?”
“Cái gì nên hiểu thì đều đã hiểu.” Phó Tây Cố nhìn cô, cười thật nhẹ.
Lê Hoan: “…”
Cô nghĩ, không có lúc nào mà cô ghét anh cười như lúc này. Nhưng nếu suy xét sâu xa thì đó không phải là ghét bỏ mà là buồn bực xấu hổ. Dường như hai người đang ngầm giằng co với nhau, anh ép cho cô lòi ra cái đuôi bối rối của mình, mà trong lòng cô thì lại đánh cược không muốn thua anh, không muốn anh dễ dàng ảnh hưởng tới tâm trạng của mình rồi tỏ ra đắc ý.
Hiểu ra điều này, tất cả những tâm trạng không nên có lập tức biến mất, Lê Hoan mỉm cười với anh, nhưng mà lại không tiếp lời anh.
Phó Tây Cố bật cười một cách bất đắc dĩ.
“Xin lỗi em, Hoan Hoan.” Anh mở miệng đánh vỡ cục diện bế tắc.
Lê Hoan không trả lời lại.
Nhìn bộ dáng ngạo kiều của cô, trong lòng Phó Tây Cố lại vui vẻ nhiều hơn.
Đây là cô gái mà anh thích.
Không hiểu sao trái tim lại mềm đi vài phần, ánh mắt nhìn cô sáng rực, anh thấp giọng nói: “Buổi sáng hôm đó anh không nên nói những lời… khốn nạn như vậy khiến cho em giận. Hoan Hoan, em có thể tha thứ cho anh được không?”
Lê Hoan vẫn không thèm để ý đến.
Chưa tới một giây sau, bàn tay ấm áp của người đàn ông đã đặt lên trên mu bàn tay của cô.
Lê Hoan phản xạ có điều kiện muốn giãy giụa, nhưng lại không hề nhúc nhích được trong bàn tay tưởng chừng như nắm hờ của người đàn ông. Đã thế bụng ngón tay của anh còn vuốt ve làn da của cô, rõ ràng là cố ý.
Lê Hoan đè tâm trạng muốn đánh anh xuống, cười như không không cười nói: “Phó Tây Cố…”
“Một tháng này, anh rất nhớ em đó.”
Lời nói bị cắt ngang.
Câu nói rất bình thường nhưng lại khiến cho tim Lê Hoan đập lỡ một nhịp.
“Hoan Hoan, anh rất nhớ em.” Phó Tây Cố lặp lại.
Anh nhìn cô không chớp mắt, giống như là nhìn chăm chú như thế mới có thể giảm đi phần nào nỗi nhớ nhung như nước thủy triều một tháng qua của mình.
“Có mấy lần thiếu chút nữa anh đã nhịn không được muốn chạy đến nhìn trộm em một chút, muốn gọi điện thoại cho em để nghe giọng em một chút. Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn được. Hiện tại, anh đã có thể nói cho em biết đáp án rồi, xa nhau một tháng, em vẫn luôn hiện diện trong tâm trí anh. Anh biết rõ tình cảm của mình hơn ai khác, anh thích em, không phải bởi vì không gặp nhau mà giảm đi chút nào, bây giờ là thế, tương lai cũng càng như vậy.”
“Bây giờ em ở đây, anh muốn nói, anh sẽ theo đuổi em một lần nữa. Em không vui, anh sẽ đi xử lí cho em vui. Nhưng hôm nay tới thăm em hình như anh chưa xử lí tốt lắm. Hoan Hoan, cho anh một cơ hội nữa nhé, anh cam đoan cô ta sẽ không có cơ hội châm ngòi nữa đâu, được không em?”
Trong lòng Lê Hoan khẽ rung động.
Cô biết anh nói Hạ Manh Manh rất đúng, có lẽ anh cũng đã đoán được Hạ Manh Manh đã nói gì với cô.
Chẳng qua là cô cũng không thèm để ý.
Hạ Manh Manh… không đáng giá để cô bận tâm.
Nhưng cô không biểu hiện ra ngoài.
“Hoan Hoan.” Phó Tây Cố gọi tên cô.
“Về phần những lời… khốn nạn kia… là do anh không có đầu óc,” Nhìn cô thật lâu, anh nói tiếp, “Là do anh ghen, không có cảm giác an toàn…Nhưng bất kể như thế nào, có nói như thế nào cũng không nên chọc giận em, Hoan Hoan, anh cam đoan, tuyệt đối không có lần thứ hai. Nếu như em còn giận thì muốn đánh muốn giết gì tùy em, chỉ cần em vui là được.”
Anh không nhắc tới còn tốt, càng nói, Lê Hoan càng nhớ tới vẻ ngu xuẩn khốn kiếp trước đó của anh.
Cô dùng sức muốn rút tay về.
Không ngờ mình mới khẽ động, người đàn ông lại đột nhiên dùng sức–
Lòng bàn tay của cô trực tiếp đặt lên ngực trái của anh, dưới lòng bàn tay là trái tim đang đập mạnh mẽ của anh, dường như có thể cảm nhận nhịp đập và cả sự ấm nóng của trái tim.
Lê Hoan có chút phiền muộn.
Cô lạnh nhạt liếc anh một cái anh.
Phó Tây Cố bỗng dưng không thở nổi, buột miệng thốt ra: “Hoan Hoan, em thật là xinh đẹp.”
Lê Hoan: “…”
Cái con người này…
“Hoan Hoan,” Kéo tay cô sát vào ngực anh hơn nữa, vô thức liếm liếm đôi môi đã khô khốc tự bao giờ, Phó Tây Cố nhìn thẳng vào cô, “Em có cảm nhận được không? Đây chính là tấm lòng của anh, mỗi lần nó nhảy lên một cái thì có nghĩa là nó muốn nói rằng…Phó Tây Cố rất thích Lê Hoan, anh ấy muốn ở bên Lê Hoan, muốn kết hôn với cô ấy, muốn…”