Dưới lòng bàn tay hình như càng ngày càng nóng, ánh mắt của anh cũng vậy.
Lê Hoan a một tiếng, cười như không cười nói: “Những lời này, tôi cũng sẽ nói, người nào cũng có thể nói như vậy cả.”
Cô đang giễu cợt anh chỉ biết ngụy biện mà thôi.
Phó Tây Cố nhìn cô hỏi lại: “Hoan Hoan, vậy em cũng sẽ cầm tay của anh để cho anh nghe thấy tiếng tim em đập sao?”
Nghe tiếng tim đập…
Rốt cuộc cũng hiểu ra ý tứ trong lời nói của anh, Lê Hoan không khống chế nổi tức giận, cô nhìn anh cười một cái.
“Phó Tây Cố, anh thật ngây thơ!” Cô thẹn quá hóa giận nên rút mạnh tay về.
Phó Tây Cố cúi đầu cười: “Chỉ ngây thơ ở trước mặt em thôi.”
Lê Hoan: “…”
Xấu hổ qua đi, cô lại không thèm để ý tới anh nữa.
Cô quay mặt đi.
Phó Tây Cố lại nắm tay cô lần nữa.
Lê Hoan cảm giác được nên lập tức tránh đi.
Cô trốn thì Phó Tây Cố đuổi theo.
Cứ lặp đi lặp lại như vậy, không giống như đang trốn tránh mà lại giống như người yêu đang liếc mắt đưa tình.
Lê Hoan không nhịn được trừng anh một cái, không biết rằng mình đang tỏ ra hờn dỗi: “Phó Tây Cố!”
Tim lại bỗng nhiên lỡ nhịp.
Yết hầu lăn nhẹ, Phó Tây Cố nhìn chằm chằm vào cô, cuối cùng khẩn trương hỏi ra miệng: “Hoan Hoan, người mà em thích kia… có phải là anh hay không?”
Động tác giãy giụa của Lê Hoan bỗng dưng ngừng lại, nhưng cũng chỉ ngừng trong hai giây ngắn ngủi.
“Không phải.” Cô bình tĩnh phủ nhận.
Nhưng mà Phó Tây Cố lại nở nụ cười.
Lê Hoan vô cùng ghét dáng cười bây giờ của anh.
“Anh cười cái gì!”
“Hoan Hoan lúc em nói dối cũng thật xinh đẹp.”
“…”
Lê Hoan hít một hơi thật sâu.
Phó Tây Cố không để cho cô có cơ hội tránh né, bắt đầu từ từ dỗ dành: “Hoan Hoan, anh là đàn ông.”
Lê Hoan: “…”
“Hoan Hoan, anh cũng hơi bị đẹp trai.” Phó Tây Cố nhìn chằm chằm cô, tiếp tục nói.
Lê Hoan lập tức hiểu ra anh đang có ý gì, bỗng nhiên cô không muốn nghe. Nếu như cô nghe tiếp sẽ lâm vào bẫy rập của anh, nhưng nếu cô không nghe, thì lại như là chột dạ, không đánh đã khai.
Cô cảm thấy có chút tiến thoái lưỡng nan, mà tình huống khó xử này là do người đàn ông này tạo ra, nói đúng hơn là cố ý tạo ra.
Nghĩ đến đây, cô không khỏi giận dỗi cái sự cố ý này của anh.
“Anh…”
“Còn có chút cặn bã, từng có không ít bạn gái,” Phó Tây Cố chỉ làm như không biết tâm trạng của cô đang thay đổi liên tục. Anh lặng lẽ tới gần, thuận tiện giải thích cho mình một lần nữa, không câu nào là không có ý tứ, “Nhưng đó đều là lời đồn thôi, thật ra anh không hề cặn bã một chút nào cả, người ta nói bậy bạ hết đó.”
Lê Hoan không nói.
Khóe môi hiện lên đường cong không rõ ràng lắm, Phó Tây Cố cười nhẹ, tiếp tục: “Anh được rất nhiều cô gái thích, nhưng anh lại chỉ thích cô gái tên là Lê Hoan, bốn năm trước từng có hảo cảm, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân nên đã lãng phí mất thời gian bốn năm.”
Từng câu của anh đều mang ý đồ muốn khám phá đáy lòng đầy bí ẩn của cô.
Phó Tây Cố… quá nguy hiểm.
Lặng lẽ hít một hơi, Lê Hoan quyết định đón lấy ánh mắt của anh, mỉm cười với anh: “Ah, còn gì nữa không.”
“Còn có…”
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.
Phó Tây Cố cố gắng đè thấp giọng nói: “Anh còn chơi đua xe, chơi cũng khá giỏi, luôn được biết đến cùng với Tô nữ thần tiếng tăm lừng lẫy.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Trái tim Lê Hoan đột nhiên đập dồn dập.
“Cho nên?” Cô vẫn hỏi một cách tỉnh táo.
“Cho nên,” Sự căng thẳng dâng lên mạnh mẽ, hô hấp của Phó Tây Cố dồn dập hơn, “Ở trên đất Nam Thành này, người có những tiêu chuẩn phù hợp đó chỉ có anh, thời gian bốn năm trước cũng vừa khít, cho nên…Lê Hoan, người mà em thích chính là anh.”
Lúc này đây, Lê Hoan không trả lời ngay mà là từ từ cảm nhận sự căng thẳng của người đàn ông ngày càng càng rõ ràng mới nhẹ nhàng mở miệng: “Ai nói với anh là người tôi thích ở Nam Thành?”
Không khí đột nhiên ngừng lại.
Hô hấp dường như cũng dừng theo, Phó Tây Cố ngơ ngẩn.
Lê Hoan nhìn thấy, rốt cục cũng cảm thấy mình nói hơi ác.
Cô nhân cơ hội rút tay về, cong môi cười mà không hề quan tâm đến anh.
“Có thể đưa tôi trở về chưa?” Cô hỏi.
“Không thể.” Phó Tây Cố đột nhiên khàn giọng nói.
Lê Hoan hơi nhướng mày “Tại sao?”
Tiếng nói vừa dứt, người đàn ông đột nhiên sán lại gần.
Hai người… gần trong gang tấc!
Lê Hoan vô thức muốn bảo anh xích ra xa, lời nói đến bên miệng, cô lại đổi ý: “Chưa từ bỏ ý định sao?”
Phó Tây Cố không trả lời, chỉ là lại xích gần hơn một chút.
Khoảng cách gần đến mức… như là không có.
Dù Lê Hoan có bình tĩnh bao nhiêu thì giờ phút này trái tim cũng không khỏi đập rộn lên, thậm chí… trên mặt cũng đang nóng dần lên.
“Hoan Hoan,” Nhạy cảm phát hiện vành tai của cô đang lặng lẽ hồng lên, anh cười nhẹ, “Nói dối là sẽ bị phạt, vì vậy, dùng miệng nói dối thì miệng sẽ bị cắn đấy nhé.”
“Hoan Hoan, em nghĩ sao?”
Trái tim Lê Hoan đập mạnh hơn!
Đang muốn mở miệng để hòa hoãn cục diện thì giọng nói trầm khàn của người đàn ông lại vang lên——
“Trong lòng em có anh, nếu như không có, thì tối hôm đó em sẽ không uống say mà còn yên tâm đi theo anh, sẽ không làm nũng với anh, sẽ không lộ ra vẻ mặt khác với anh. Tất cả là bởi vì em tin tưởng anh.”
“Nếu như trong lòng em không có anh, em sẽ không chủ động hôn ang, càng sẽ không để cho anh hôn em.”
“Nếu như trong lòng em không có anh, em sẽ không giận anh, sẽ không tức giận với anh, sẽ không từ từ chấp nhận anh, cho phép anh xông vào trong cuộc sống của em. Nếu như không phải em thích anh thì em đã đá anh lâu rồi.”
Anh nói một câu thì hơi thở ấm áp của anh lại phả lên chỗ mẫn cảm trên cổ cô một lần.
Nổi da gà.
Ngứa.
Làn hơi ấy như phất vào tim cô, khiến cho cả trái tim của cô run lên.
Lông mi khẽ run, Lê Hoan nhìn anh.
“Hoan Hoan, anh nói đúng chứ?” Phó Tây Cố nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt sáng rực giống như có cái gì đang thiêu đốt trong đó.
Trong tích tắc này, trái tim Lê Hoan đập rộn lên, rung động sâu sắc này là bởi vì anh mà có.
Hai người đối mặt, hơi thở hòa lẫn vào nhau, độ ấm trong xe càng ngày càng cao, hình như có điều gì đó đang muốn rục rịch trỗi dậy.
Lê Hoan không lên tiếng một lúc lâu.
Phó Tây Cố cũng không hề giục cô.
“Hoan Hoan,” Kìm lòng không được vươn tay xoa nhẹ rồi chậm chạp vuốt ve mặt cô, anh thấp giọng nói, “Anh không nói, không ấu trĩ nữa. Anh chỉ làm, dùng hành động theo đuổi em, hửm?”
Âm cuối cao lên, gợi cảm trêu người.
Lần đầu tiên tim Lê Hoan đập loạn nhịp như thế này, cực kì không có tiền đồ.
Cô nhìn vào gương mặt chỉ cách mình một tấc này, hàng loạt hình ảnh về anh hiện lên trong đầu, ngay cả là lần đầu tiên nhìn thấy anh trong một đám người.
Rung động đầu đời, vừa ngọt ngào vừa đau xót, đã trở thành kí ức đẹp nhất của đời thiếu nữ.
“Được, cho phép anh theo đuổi em.” Cô nhìn anh rồi nói.
(Thay đổi xưng hô nhé các nàng ^^)
Khóe môi Phó Tây Cố lập tức cong lên, mà sau khi trái tim đập rộn lên thì anh lại không biết nên nói gì, nên làm gì bây giờ.
“Hoan Hoan, anh rất vui,” Một lúc lâu sau anh mới mở miệng, có thể cảm nhận giọng nói anh đang khẽ run, “Chưa bao giờ anh vui như bây giờ.”
Anh nhìn cô chằm chằm, nhắc lại lần nữa: “Hoan Hoan, anh rất vui đấy.”
…Ngốc.
“Hoan Hoan, anh…”
“Anh có thấy phiền hay không vậy?” Thấy anh còn muốn nói nữa, Lê Hoan tức giận cắt ngang anh, lại đưa tay đẩy mặt của anh ra xa, “Cách xa em ra một chút đi.”
Tay cô lại bị cầm chặt.
Giãy giụa không được.
Mà ánh mắt của anh thì vô cùng nóng bỏng.
Tim đập có chút loạn xạ, Lê Hoan chỉ có thể giả vờ bình tĩnh cảnh cáo: “Chỉ là cho phép anh theo đuổi thôi đó.”
Cô dùng ánh mắt nói với anh.
Phó Tây Cố tất nhiên biết rõ cô có ý gì, rất muốn vô lại mặt dày với cô, nhưng cuối cùng cũng không làm.
“Được,” Anh ngoan ngoãn buông ra, dừng một chút, ánh mắt khẩn thiết hỏi, “Hoan Hoan, anh có thể dắt tay em không?”
Lê Hoan: “…”
“Không thể.”
Phó Tây Cố chưa từ bỏ ý định, lại hỏi: “Nắm tay thì sao?”
“Không thể.”
“Vậy..”
“Câm miệng!” Lê Hoan nhịn không được nữa, thẹn quá hóa giận cắt ngang anh.
Mặt Phó Tây Cố lập tức lộ vẻ tủi thân khổ sở.
“Được rồi, anh nghe lời em.”
Làm sao mà Lê Hoan không biết là anh đang cố ý chứ?
Lười đáp lại, cô thay đổi chủ đề: “Bây giờ có thể đưa em về chưa?”
“Vẫn chưa đâu.”
Lê Hoan: “…”
“Hoan Hoan, anh muốn ngắm hoàng hôn chung với em.” Nhanh chóng cướp lời cô, Phó Tây Cố nói nghiêm túc, “Muốn ở bên cạnh em ngắm hoàng hôn ở tất cả những nơi em thích.”
Tiếng lòng bỗng chốc được khơi lên.
Lê Hoan vô thức ngừng thở nhìn anh.
Anh biết cô thích ngắm hoàng hôn…
Khóe môi không kìm được khẽ nhếch, cô không nói chuyện.
Phó Tây Cố cũng không nói tiếp, chỉ là khóe môi cũng chứa ý cười nhìn cô.
Bị nhìn một lúc lâu, Lê Hoan khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên. Nếu như là lúc trước thì có thể không có, nhưng hôm nay xem như đã cởi bỏ khúc mắc triệt để, dù sao cô cũng có vài phần thẹn thùng của thiếu nữ.
“Phó Tây Cố, em không phải là hoàng hôn.” Cô nhắc nhở.
Phó Tây Cố lại tiếp lời cô rất tự nhiên: “Nhưng mà em lại đẹp hơn cả hoàng hôn.”
Lê Hoan khẽ hừ một tiếng, đáy mắt hiện lên ngạo kiều: “Phó Tây Cố, anh bảo là anh không nói, chỉ làm.”
Đang nói chuyện thì một nhúm tóc nghịch ngợm rơi xuống.
Phó Tây Cố nhìn thấy, vươn tay vén tóc ra sau tai giúp cô: “Không nói… chỉ muốn hôn em, vậy anh phải làm sao đây?”
Da thịt chạm nhau, như có dòng điện truyền qua.
Trái tim lại tiếp tục rung động.
Nắm chặt ngón tay cố gắng nhịn xuống cảm giác rung động đó, Lê Hoan ra vẻ tỉnh táo: “Hoặc là ngắm hoàng hôn, hoặc là đưa em về.”
“Được,” Cuối cùng Phó Tây Cố cũng thỏa hiệp, cười nhẹ, “Ngắm hoàng hôn.”
Anh quay đầu, nhìn về phía trước giống như cô, chẳng qua là bên sườn mặt vẫn có chút tủi thân.
Lê Hoan thoáng nhìn, nhịn không được lại cong môi cười.
Thì ra đây là cảm giác được ở bên cạnh người mình thích.
Dịu dàng dần dần dâng lên.
Mặt trời chiều ngã về tây, nắng chiều nhuộm đầy một vùng trời, trông vô cùng mĩ lệ.
Lê Hoan thấy vui trong lòng.
Không biết sau bao lâu, bỗng nhiên cô cảm nhận được có cái gì đó đang chạm vào ngón tay cô.
Là tay của người nọ.
Lê Hoan không nhìn nhưng dịch tay sang chỗ khác.
Cái tay kia vẫn đi theo cô, lại chạm vào ta cô, nhìn thế nào cũng thấy tủi thân vô cùng.
Lê Hoan hừ cười: “Phó Tây Cố, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Phó Tây Cố quay đầu, nói trực tiếp, không che giấu chút nào: “Muốn dắt tay em.”
Lê Hoan: “…”
Khốn kiếp.
Cô mắng thầm trong lòng.
Đúng lúc này, tay của người đàn ông đã nhanh lẹ nắm chặt lấy tay cô.
“Hoan Hoan.” Anh trưng ra dáng vẻ thăm dò ý kiến của cô, nếu như cô không muốn thì anh sẽ lập tức buông ra.
Lê Hoan giận quá hóa cười.
“Khốn kiếp.” Bây giờ là cô mắng thành lời.
Phó Tây Cố vui vẻ hẳn lên: “Ừ, anh khốn kiếp, nhưng Hoan Hoan, anh vẫn muốn nắm tay em.”
“…”
Hoàng hôn rất đẹp, nhưng tuy đẹp, cũng chỉ đẹp bên người mình yêu mà thôi.
*****
Lúc phố xá đã lên đèn thì Phó Tây Cố mới đưa cô về tới khách sạn, Lê Hoan cứ tưởng rằng anh đưa đến cửa ra vào sẽ rời đi.
Không ngờ…
Anh đi theo cô vào thang máy, đi thẳng tới cửa phòng cô mà vẫn không chịu rời đi.
“Anh có thể về rồi.” Lê Hoan hạ lệnh đuổi khách.
Phó Tây Cố trực tiếp đi lên một bước, thấp giọng nói: “Anh không đi.”