Chỉ Yêu Mình Em - Mộ Thời Yên

Chương 65: Xem như báu vật



“Hoan nhi! Sinh nhật vui vẻ!” Tần Vãn bỗng nhiên xuất hiện sau lưng mọi người, ôm lấy một bó hoa nhét vào trong ngực cô.

Lê Hoan hoàn hồn lại từ trong kinh hỉ.

“Vãn Vãn…”

Tần Vãn ôm lấy cô, ghé đến bên tai cô nhỏ giọng hỏi: “Sinh nhật Hoan nhi nhà tớ, với tư cách là bạn thân tốt nhất cũng như duy nhất của cậu, sao mà tớ không về được chứ? Mở đầu vầy không vui sao, hửm?”

Lê Hoan bỗng cảm thấy có chút nghẹn ngào.

Tần Vãn cười, nhíu mày, dùng giọng nói chỉ có hai cô nghe được nói: “Nói cho cậu biết nhé, tối nay là do Phó Tây Cố đặc biệt sắp xếp đấy. Anh ấy muốn tổ chức sinh nhật cho cậu nên đã giục tớ về sớm một tuần rồi. Tấn ca lén nói cho tớ biết, vì muốn tạo kinh hỉ cho cậu nên anh ấy bảo đoàn làm phim không tổ chức sinh nhật cho cậu. Có phải hôm nay không đụng tới cả điện thoại đúng không?”

Nói đến đây, cô ấy cười dịu dàng buông cô ra.

Lê Hoan không miêu tả được cảm xúc trong lòng mình lúc này.

Hèn gì…

“Lê Hoan!” Ninh Trạch khiếp sợ chạy tới, vẻ mặt không dám tin, “Em cứ nghĩ là anh em muốn theo đuổi chị! Thì ra… thì ra anh hai Phó mới là bạn trai chị? Em…”

Ninh Xuyên không ngờ Ninh Trạch sẽ nói ra lời này, bị hù đến mức ngừng thở hai giây, sau khi phản ứng kịp thì lập tức kéo cậu về rồi mắng: “Trời đất! Em nói nhăng nói cuội gì đấy!” Sợ Phó Tây Cố hiểu lầm, anh ta lại quay sang cười nịnh nọt, “Tớ không có, Phó nhị, cậu phải tin tớ. Đều do thằng nhóc Ninh Trạch này tự suy diễn lung tung. Tớ…tớ chỉ nhờ nó chú ý chăm sóc chị dâu trong thời gian quay tiết mục mà thôi, không có gì khác cả, thật đó!”

Anh ta còn xém chút nữa là thề thốt rồi.

Phó Tây Cố ghét bỏ liếc nhìn anh ta, mặc kệ.

“Đừng lo, Hoan nhi à, chúng ta vào đi.” Tần Vãn cười không ngừng, kéo tay cô đi vào theo thói quen.

Phó Tây Cố vừa mới chuẩn bị nắm tay Lê Hoan: “…”

Ninh Xuyên nhìn thấy toàn bộ hành động của anh, muốn cười nhưng lại không dám, nhịn xuống vất vả vô cùng.

Lê Hoan bị Tần Vãn dẫn vào trong, từng tiếng xưng hô vang bên tai không dứt–

“Chị dâu! Chị dâu…”

Mỗi người đều rất nhiệt tình, tôn trọng thật sự, chứ không phải là nể mặt Phó Tây Cố hay là xã giao bên ngoài.

Trong lúc nhất thời, Lê Hoan không thể nói lên cảm giác trong lòng mình.

Cô vô thức muốn quay đầu nhìn Phó Tây Cố, mãi đến lúc này cô mới bất giác nhớ đến người đàn ông hình như bị cô vứt bỏ ở cửa ra vào, cô quay người.

Không ngờ người lại đứng ngay sau mình.

“Hoan Hoan, em tìm anh hả?” Phó Tây Cố nhìn cô, trong mắt lộ ra vẻ cưng chiều vui vẻ.

Bốn mắt nhìn nhau.

Hình như Lê Hoan nghe được tiếng lòng mình dao động.

Một giây sau, tay bị nắm chặt, trên da thịt truyền đến độ ấm quen thuộc của người đàn ông này.

“Không cần căng thẳng đâu, họ đều là bạn thân của anh. Bọn họ đều rất tốt.” Phó Tây Cố vừa thấp giọng trấn an cô vừa dắt cô ngồi xuống ghế.

Lúc nói chuyện, anh vẫn nhìn cô.

Trong mắt anh, hình như Lê Hoan thấy được bốn chữ–

Xem như báu vật.

“Được…” Trong lòng khẽ dao động, cô nói nhỏ.

Ninh Xuyên vẫn luôn muốn chuộc tội vì việc nhiều chuyện về vụ đánh cược lần trước, thấy bầu không khí sinh động thì nói: “Mọi người đến đông đủ chưa? Đến đông đủ rồi thì dọn thức ăn lên đi, chúng ta vừa ăn vừa chơi.”

Ninh Trạch thuận miệng nói thêm: “Anh Thẩm Mộ còn chưa tới mà, có muốn chờ anh ấy hay không?”

Lời này vừa nói ra, Ninh Xuyên và Giang Hàng không hẹn mà cùng nhìn về phía Tần Vãn, rất là căng thẳng lo lắng. Nhưng nhìn thấy Tần Vãn vẫn mang vẻ mặt bình thường nói chuyện với Lê Hoan, lúc này hai người mới lén lút thở phào một hơi.

“Kệ đi kệ đi, ai bảo cậu ta tới trễ, sinh nhật chị dâu mà cậu ta dám tới trễ, đúng là chán sống mà.” Ninh Xuyên nói với vẻ ghét bỏ, sau đó gọi phục vụ mang thức ăn lên.

Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã nối đuôi nhau vào, bê lên một bàn thức ăn thịnh soạn đủ cả sắc hương vị.

Tần Vãn quét mắt, nháy mắt ra hiệu với Lê Hoan, lại kề tai cô nói nhỏ: “Hoan nhi, phần lớn đều là thức ăn cậu thích kìa, xem ra Phó Tây Cố rất hiểu cậu đấy. Tính riêng cái này thôi, aiz… cho anh ấy bảy điểm, còn ba điểm nữa để anh ấy cố gắng tiếp vậy.”

Lê Hoan đang muốn nói gì đó, hơi thở quen thuộc truyền đến từ bên cạnh.

Phó Tây Cố ngồi xuống.

Tần Vãn thấy thế, mỉm cười mờ ám ngồi lại ghế của mình, quay đầu nói chuyện phiếm với Ninh Trạch ngồi bên cạnh cô ấy.

Lê Hoan: “…”

Người đàn ông bên tay phải vẫn cứ nhìn cô.

Lê Hoan bất đắc dĩ quay đầu nhìn anh, khóe môi cong lên, lại vô thức hỏi câu đã biết đáp án: “Vì sao lại không nói cho em biết sớm?”

“Muốn tạo bất ngờ cho em.” Dưới bàn, Phó Tây Cố vươn tay nắm lấy bàn tay mềm mại như cỏ cây của cô, thấp giọng hỏi, “Có vui không?”

Lê Hoan gật đầu.

Cô thật sự rất vui, từ nhỏ đến lớn, không phải là cô không được tổ chức sinh nhật cho, chỉ là từ khi cha ruột qua đời, chẳng còn ai hao tâm tổn trí tổ chức sinh nhật cho cô nữa, cho dù là Lộ Vận Nhân.

Mẹ của cô, thật ra còn không bằng Vãn Vãn và ba mẹ của cô ấy.

Trước khi nhà họ Tần chưa ra nước ngoài, sinh nhật năm nào của cô cũng được ba mẹ Tần Vãn chuẩn bị một bàn thức ăn toàn món hai đứa thích, sau đó bốn người ngồi chung một chỗ, rất ấm áp.

Mà bây giờ…

Cô có thể cảm nhận được tấm chân tình của Phó Tây Cố, cũng có thể cảm sự chân thành của mọi người.

“Rất thích, cũng rất vui.” Cô nói nhỏ.

Ánh mắt bàn tay nắm chặt của hai người, trái tim khẽ rung động, Lê Hoan dùng đầu ngón tay khẽ vẽ một đường trong lòng bàn tay của anh.

Phó Tây Cố đang chuẩn bị hỏi về hoa, bỗng một luồng cảm xúc tê dại tấn công bất ngờ, hơi thở của anh nghẹn lại.

“Hoan Hoan…” Lúc nói chuyện trở lại, giọng nói của anh trầm hơn.

Lê Hoan nhận ra.

Tim đập có chút nhanh, cô không thừa nhận, tỏ vẻ vô tội hỏi: “Dạ?”

Phó Tây Cố nhìn cô, ánh mắt sáng rực.

“Em…”

“Chậc, Phó nhị, muốn thủ thỉ thì về nhà nói tiếp, hôm nay là sinh nhật của chị dâu, sao một mình cậu lại độc chiếm chị ấy được chứ. Chị dâu cũng đã đói bụng rồi đúng không chị?” Có người cười hì hì nói.

Lê Hoan hiếm khi xấu hổ, rút bàn tay đang bị nắm về.

Cảm giác mềm mại biến mất, Phó Tây Cố không khỏi tiếc nuối, nhưng cũng chẳng tiếc bao lâu, bởi vì anh thoáng nhìn thấy vành tai đang hồng lên rất nhanh của cô.

Anh cong môi cười.

*****

Ghế lô rất náo nhiệt.

Sau khi thức ăn được đưa lên đầy đủ, mọi người vừa ăn vừa nói chuyện, toàn nói về những chuyện mình cảm thấy hứng thú. Họ cũng sẽ hay nói giỡn, nhưng không hề đừa giỡn quá trớn, không để cho hai cô gái là Lê Hoan và Tần Vãn cảm thấy không thoải mái.

Cũng sẽ có người hỏi một vài chuyện vui khi quay phim, Lê Hoan đều rất dịu dàng và kiên nhẫn trả lời. Về phần những drama thì cô không biết rõ lắm, dù sao thì cô vẫn luôn không chú ý đến những chuyện không liên quan đến mình.

Nói tóm lại, bầu không khí trên bàn rất tốt, cho dù là khi Thẩm Mộ tới trễ đến ngồi bên cạnh Tần Vãn thì cũng không ảnh hưởng tí nào.

Bọn họ thật lòng xem cô là bạn, đối xử với cô như người một nhà.

Đương nhiên Lê Hoan cũng hiểu rằng, nếu như không có Phó Tây Cố thì sẽ không có trường hợp giống như thế này.

Ăn được một lúc, Ninh Xuyên bưng ly rượu đứng lên.

“Nào nào, để tụi em kính chị dâu một ly nào!” Anh ta nói với Lê Hoan một cách hào hứng, “Chị dâu, tụi em uống rồi, bây giờ tới chị và Tần Vãn….”

Những người khác nghe xong, cảm thấy vô cùng hợp lí, cho nên cũng vui vẻ rót rượu đầy ly mình.

Lê Hoan còn chưa kịp nói thì chợt nghe Phó Tây Cố bên cạnh nói: “Cô ấy không thể uống, tớ uống thay cô ấy là được.”

Lời vừa nói ra, trên bàn lập tức yên tĩnh hai giây.

Lê Hoan muốn ngăn cản anh, muốn nói uống một chút sẽ không sao, cô vẫn chịu được. Dù sao thì bọn họ đã tới dự sinh nhật cô, chỉ riêng việc này thôi thì cô cũng nể mặt họ, không làm họ thất vọng.

Không ngờ…

“Ha ha ha! Phó nhị, được đấy!” Có người hưng phấn huýt sáo, “Uống thay chị dâu thì cũng được thôi, chúng tớ kính một ly thì cậu uống hai ly được không!”

“Đúng đúng đúng! Hai ly!”

“Muốn uống thay thì phải thật lòng đấy! Không thể từ chối! Đúng không mấy anh em?”

“Đúng!”

Tiếng la không hề chứa ý tốt vang dội khắp phòng.

Phó Tây Cố: “…”

“Không ngờ các cậu lại đón đầu tớ như vậy đấy?” Miễn cưỡng dựa vào thành ghế, Phó Tây Cố cong khóe môi, hiện lên vẻ vừa phong lưu vừa du côn.

“Cậu chỉ cần trả lời là uống hay không thôi!”

“Uống.”

“À húuuuuu…” Có người tru lên, trong lúc đó cũng có người lập tức bưng bình rượu bên cạnh Phó Tây Cố, hỏi thật to, “Ai tới trước?”

“Tớ!!”

“Tớ tớ tớ!”

Nguyên một đám hưng phấn như được tiêm máu gà* cho vậy.

* Đả liễu kê huyết tự đích(打了鸡血似的): giống như đánh/tiêm máu gà: Trước đây ở TQ cho rằng lấy máu gà bơm vào cơ thể sẽ có lợi cho sức khỏe; mỗi khi bơm xong thì người lâng lâng, trạng thái hưng phấn, phấn khích. –> Chỉ người đang có trạng thái hưng phấn, phấn khích, sức lực tràn đầy. (hea.edu.vn)

Lê Hoan vô thức nhìn về phía Phó Tây Cố.

Phó Tây Cố cũng nhìn sang cô.

“Lo cho anh hả?” Anh cố gắng đè thấp giọng hỏi, không đợi cô trả lời, anh đã nói tiếp, “Không cần lo cho anh, anh tự nguyện mà. Các cậu ấy không chuốc say anh được đâu, tửu lượng của anh tốt lắm, còn em thì không thể uống, ngoan nhé.”

Lê Hoan còn chưa kịp nói gì thì Ninh Xuyên đã dẫn đầu chạy đến.

Bọn họ uống một ly thì anh sẽ uống hai ly, không hề do dự.

“Chị dâu, sinh nhật vui vẻ!” Mỗi người kính một ly thì đều thật lòng chúc cô một câu.

Còn anh khi uống xong thì sẽ quay sang cười với cô một cái, như thể đang trấn an cô là anh không sao cả.

Giữa đám người ồn ào vui vẻ đó, hai người nhìn nhau, dường như trong mắt chỉ có nhau.

Lê Hoan lại cười với anh một lần nữa.

*****

Bầu không khí trong phòng đạt đến cao trào khi bánh ngọt được đẩy vào.

“Đốt nến, tắt đèn.” Ninh Xuyên chỉ đạo.

Trong khi mọi người nhìn chăm chú, Lê Hoan đốt ngọn nến cắm trên bánh lên.

Đèn tắt.

Mọi người đồng loạt vỗ tay sôi nổi.

Lê Hoan nghe được giọng nói của Phó Tây Cố bên tai cô–

“Em ước đi.”

Lê Hoan quay đầu, ánh nến chập chờn, khuôn mặt tuấn tú của anh tràn đầy vui vẻ, sủng nịnh và dịu dàng.

Trái tim nhảy lên, cô gật đầu.

Chắp tay trước ngực, cô nghiêm túc ước, cho dù là từ trước đến giờ cô không tin vào những điều ước này.

Ước xong, thổi nến.

Đèn được bật lại, Lê Hoan cắt bánh ngọt.

Vừa cắt xong, cả đám giống như là chưa hề ăn bánh ngọt bao giờ vậy, chen nhau cướp bánh.

Sau đó…

Có người chơi xấu bôi bánh lên mặt người kia.

“Chết tiệt! Dám bôi lên mặt bố mày? Chờ đấy con!”

Cả đám đuổi bắt nhau như người điên, hò hét la ó, vui vẻ không thể tả.

Từ lúc bọn họ tranh bánh ngọt với nhau, Lê Hoan đã được Phó Tây Cố dự đoán trước kéo sang một bên, sợ bị vạ lây.

Chờ đến khi chơi xong, cả đám lại lấy ra một loạt quà như làm ảo thuật vậy.

“Chị dâu, tặng cho chị nè! Sinh nhật vui vẻ!” Ninh Xuyên chạy đến trước mặt cô đầu tiên, háo hức nhét hộp quà đã được gói tỉ mỉ vào tay cô.

Sau đó là Giang Hàng, Ninh Trạch…

Đương nhiên, có quà, cũng có người đưa luôn chi phiếu, nói là không biết mua gì cả nên dứt khoát để cô tự mua luôn, còn nói là nhất định phải nhận lấy, không nhận thì chính là không nể mặt bọn họ.

Chưa tới một lúc, Lê Hoan đã nhận được rất nhiều quà, không thể nào từ chối được.

Cuối cùng, tầm mắt mọi người đồng loạt quét về phía Phó Tây Cố.

Chỉ còn mình anh là chưa tặng.

~~~~~~hết chương 65~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.