Trong lúc nhất thời, Lê Hoan bối rối không biết có nên bước tới hay không.
Cô cảm thấy việc hai người yêu nhau sâu đậm rồi phát sinh quan hệ là việc bình thường, dù sao thì ai mà chẳng có dục vọng, cũng không có luật nào quy định phải yêu nhau bao lâu mới có thể nắm tay, hôn môi và làm những việc khác.
Chỉ là…
Tuy là nghĩ như vậy nhưng trong giờ phút này Lê Hoan không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, thậm chí là tim đập rộn lên.
Ánh mắt người đàn ông nhìn thứ ấy quá chăm chú, giống như là đang nghiên cứu thứ gì quan trọng lắm vậy.
Rõ ràng đó chỉ là…
“Hoan Hoan.”
Trong lúc nghĩ ngợi lung tung, giọng nói khàn khàn mê người của Phó Tây Cố chui vào tai cô.
Lê Hoan hoàn hồn.
Giây tiếp theo, cô chạm phải đôi mắt chứa đầy hàm ý mà còn nhuộm đầy vui vẻ của người đàn ông.
Cho đến lúc này, cô mới phát hiện đôi tình nhân bên cạnh anh đã rời đi lúc nào không hay, bây giờ ở kệ bán hàng chỉ còn có anh và cô.
Thì ra cô thất thần lâu như vậy à.
“Tới đây.”
Cho dù đeo khẩu trang nhưng cô vẫn có thể nhìn ra là anh đang cười, khóe môi cong lên thể hiện một chút ngả ngớn và xấu xa không rõ ràng.
Trái tim lại đập rộn ràng.
Anh vẫn còn cười, bây giờ như đang cười cô vậy, cười cô nhát gan, cười cô dễ ngại ngùng.
Lê Hoan vô thức cắn môi, không muốn thua, cô ra vẻ bình tĩnh đi đến bên cạnh anh.
“Sao…”
Tiếng nói đột ngột im bặt.
Người đàn ông ôm cô từ phía sau.
Ôm đột ngột như thế.
Không hiểu sao Lê Hoan lại cảm thấy xấu hổ.
Trái tim lặng lẽ tăng nhanh nhịp đập, cố gắng lấy lại tỉnh táo, cô giật giật môi, làm bộ đẩy anh ra rồi nhỏ giọng nói: “Buông em ra đi, đang ở bên ngoài…”
“Cái nào tốt hơn nhỉ, em tới chọn đi.”
Anh không chỉ không buông ra mà còn ôm chặt cô hơn một chút.
Tiếng nói của anh kề sát bên tai cô rồi chui vào trong tai, mặc dù hơi thở đã bị khẩu trang chặn lại nhưng vẫn ấm áp… không, phải là hơi thở cực nóng đang phả lên phần da thịt lộ ra bên ngoài của cô.
Tê dại một chút, cảm thấy ngứa nhiều hơn.
Mà cái loại ngứa này lại theo dây thần kinh nhạy cảm nhất lan ra toàn cơ thể, hình như là đang có ý đồ khơi dậy sự run rẩy trong cơ thể cô.
“Hửm?”
Lại một câu nữa.
Âm cuối cao lên, ba phần gợi cảm, bảy phần lười biếng, mê người vô cùng.
Hô hấp lập tức dồn dập hẳn lên, Lê Hoan chợt nhận ra.
Anh đang cố ý.
Làm những việc xấu xa như vậy là để cho cô thẹn thùng.
Mà ngay lúc này, anh bắt được tay cô.
Trong chớp mắt, Lê Hoan thót tim, cuộn chặt tay thành nắm đấm.
“Không thích sao?” Liếc mắt nhìn cô, trong mắt Phó Tây Cố tràn đầy vui vẻ.
Lê Hoan cố gắng bình tĩnh hít một hơi thật sâu.
“Không có,” Nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô chớp chớp, “Có cái em thích, nhưng em nghĩ là có thể… không hợp với anh.”
Phó Tây Cố nhíu mày: “Hửm?”
Đáy mắt cố ý hiện lên vẻ tiếc nuối và khó xử, sau một lúc muốn nói lại thôi, Lê Hoan khẽ nhếch đôi môi đỏ mọng, thấp giọng thở dài: “Không có loại nhỏ.”
Làm sao để đối phó với người ăn hiếp mình? Tất nhiên là phải đánh vào chỗ đau của họ.
Thua người nhưng không thua trận.
Trong lòng Lê Hoan hừ một tiếng, muốn nhìn cô hoảng loạn phải không? Cô không để cho anh được như ý đâu.
Cô âm thầm đắc ý.
Không ngờ…
Phó Tây Cố lại nở nụ cười.
Chỉ liếc một cái mà Lê Hoan đã thót tim thật rồi, chợt hiểu ra điều gì đó, cô ra vẻ bình tĩnh nghĩ cách thoát thân.
Người cô vẫn bị giam cầm trong vòng tay anh.
“Cục cưng à,” Lòng bàn tay cố ý xoa nhẹ áo len của cô, Phó Tây Cố cười nhẹ, “Em nói rất đúng, không phù hợp gì cả. Ở đây chả có cái nào hợp với bạn trai em đâu, dù sao… thì đều quá nhỏ.”
Lê Hoan: “…”
Cánh môi khẽ mấp máy, cô vô thức muốn nói gì đó.
“A…!”
Đồng tử của cô đột nhiên co rụt lại!
Vậy mà anh… lại bóp cô một cái!
Trong thoáng chốc cảm giác tê dại run rẩy lại bao phủ cô mãnh liệt hơn nữa.
Cho tới bây giờ Lê Hoan vẫn không biết cơ thể mình lại có chỗ nhạy cảm như vậy, càng không biết người đàn ông này vậy mà có thể…
Nhưng mà anh lại vẫn còn cười.
Ngả ngớn xấu xa, rồi lại xen lẫn một chút lười biếng tự phụ.
Giống như…
Dáng vẻ anh gặp cô lần đầu tiên ở quán trà Thanh Phong.
Nhạy cảm phát hiện ra sự thay đổi của cô, tiếng cười của Phó Tây Cố càng lúc càng thấp, ánh mắt rơi trên vành tai đỏ rực của cô, anh kiềm lòng không được mà tới gần.
“Hoan Hoan, em nói như vậy… có biết hậu quả là gì không? Hửm?” Anh cố ý hạ thấp giọng.
Lê Hoan nuốt một ngụm nước bọt, hối hận vô cùng khi đã trêu chọc anh.
Làm sao mà cô lại quên rằng, anh yêu thương chiều chuộng cô là vậy, nhưng thực chất người này… lại rất nguy hiểm.
“Em…”
“Anh sẽ làm cho em khóc.”
*****
Sau đó mãi đến lúc mua xong đồ rồi ra khỏi siêu thị, Lê Hoan đều không nói câu nào với Phó Tây Cố.
“Hoan Hoan,” Chủ động xách hai túi đồ lớn nhất, anh thả lỏng một tay kéo cô, nhẹ giọng dỗ dành, “Cục cưng à, đừng giận nữa được không?”
Lê Hoan giả vờ muốn hất tay anh.
Không hiểu sao nhìn có vẻ như anh nắm tay cô rất nhẹ nhàng nhưng thật ra là nắm rất chặt, cô có giãy như thế nào cũng không ra.
Mấy lần sau đó, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng ửng hồng, cũng may là có khẩu trang che lại.
“Buông ra!” Cô tức giận nói, trong tiếng nói mang theo một chút quyến rũ mà chính cô cũng không nhận ra.
Nhưng Phó Tây Cố nhận ra.
Yết hầu gợi cảm dao động cực nhỏ, đôi mắt tối lại, lúc nói chuyện trở lại thì giọng của anh cũng đã thấp hơn, mùi vị dụ dỗ quẩn quanh trong đó: “Đồng ý với anh trước, bây giờ không giận nhé?”
Lê Hoan: “…”
Cô phải nói như nào đây, chẳng lẽ nói thật ra là cô không có giận, khi anh xấu xa nói ra câu kia, thật ra… thật ra cô…
Tóm lại là không có tức giận mà.
Tên đàn ông đáng ghét.
“Không buông phải không?!” Càng nghĩ càng xấu hổ, Lê Hoan thở phì phò mà trừng anh, tay kia làm bộ muốn đẩy anh ra.
Chỉ là cô không biết, biểu cảm mình xấu hổ khi rơi vào trong mắt của Phó Tây Cố lại biến thành một vẻ phong tình mê người.
“Không buông,” Trong cổ khô khốc, Phó Tây Cố nhìn cô chằm chàm không chớp mắt, thấp giọng nói, “Buông ra là kẻ đần, mặc kệ lúc nào cũng không thể buông tay bạn gái ra.”
Bốn mắt nhìn nhau.
Lê Hoan rõ ràng thấy được sóng ngầm cuồn cuộn trong đáy mắt anh.
Đó là…
Dục vọng.
Bỗng nhiên tim đập hẫng một nhịp.
Không đợi cô kịp phản ứng thì đã thấy anh vẫy vẫy tay, một chiếc xe taxi ngừng lại.
Lê Hoan nuốt một ngụm nước bọt, không nhúc nhích.
“Chúng ta cưỡi xe đến mà,” Bên trong khẩu trang, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đã đỏ rần, cô giả vờ bình tĩnh nhắc nhở, “Anh cưỡi xe chở em đến nên phải chở em về.”
Phó Tây Cố cầm chặt tay cô, thấp giọng dỗ dành: “Buối tối tản bộ tới đây lấy được không?”
Trái tim Lê Hoan nhảy lên.
“Không được.” Cô cứ muốn làm trái ý anh đấy, “Nếu không thì anh đi taxi về, còn em tự cưỡi xe.”
Cô nói xong thì muốn hất tay anh ra.
Chỉ là cô mới khẽ động, người đàn ông đã mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần nhẹ nhàng kéo cô vào ghế sau xe.
Lê Hoan: “…”
Mà trên đường đi, anh cũng không nói chuyện với cô, chỉ là vẫn nắm chặt tay cô mà thôi.
*****
Sau khi nhập mật mã, cửa vừa mới mở, Lê Hoan lập tức phải tựa lưng trên cánh cửa.
Khẩu trang bị giật ra, hơi thở nam tính bao phủ lấy cô.
Cùng lúc đó, hai túi đồ lớn rơi cái bịch xuống sàn.
“Đồ…Đồ mới mua…” Trong lúc tim đập loạn nhịp, Lê Hoan vừa vô thức đẩy anh ra vừa nhắc nhở anh.
“A…!”
Anh lại cắn cô…
Không biết chuyện gì xảy ra, Lê Hoan chợt cảm thấy tủi thân.
“Phó…”
“Bạn trai em không bằng hai túi đồ sao?” Một tay ôm eo của cô, một tay đỡ sau ót cô, Phó Tây Cố thấp giọng uy hiếp, “Hoan Hoan không chuyên tâm, phải trừng phạt như thế nào đây, hửm?”
Từng chữ từng chữ giống như lông vũ nhẹ nhàng xẹt qua đầu quả tim, tạo ra từng đợt cảm giác tê dại, trêu chọc lòng người.
Vô cùng không có tiền đồ, trái tim Lê Hoan run lên, cả người thì mất hết sức lực.
Nhưng hơi thở cực nóng của người đàn ông vẫn cứ xâm nhập mạnh mẽ, khiến cho cô phải hô hấp dồn dập hơn.
Cô muốn nói gì đó, nhưng mà trong lúc bốn mắt nhìn nhau, ngoại trừ lồng ngực phập phồng ra thì cô không làm được gì cả, huống chi là việc nói chuyện.
Trước giờ Phó Tây Cố đều biết đôi mắt Lê Hoan là xinh đẹp nhất, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới là sẽ có một ngày, lúc cô dùng đôi mắt ấy nhìn anh một cách vô tội, cho dù không nói gì cũng không làm gì cả nhưng dục vọng ẩn sâu dưới đáy lòng cũng trào dâng mãnh liệt như vậy.
Mãnh liệt như sóng biển, mà cũng cháy bỏng nóng hổi như nham thạch núi lửa phun trào.
Cô là nữ vương khiến anh nguyện ý cúi đầu xưng thần, cũng là yêu tinh câu dẫn hồn phách của anh.
Anh nguyện ý trả giả mọi thứ vì cô.
Mà giờ phút này, anh thầm nghĩ… muốn cô.
“A…”
Lê Hoan còn chưa kịp phản ứng thì nụ hôn của người đàn ông lại rơi xuống lần nữa.
Không dịu dàng như lúc mới bắt đầu, cũng không mạnh bạo như trước đây, mà lúc này rõ ràng là mang theo một tình cảm khác.
Lê Hoan đột nhiên biết rõ việc gì sẽ xảy ra tiếp theo, nói cách khác, từ cái nhìn của anh với cô trước khi lên xe thì cô cũng đoán ra được chút ít rồi.
Khi đó, thật ra trái tim của cô đập rất nhanh, mà bây giờ cũng vậy, thậm chí còn đập nhanh gấp vài lần.
“Hoan Hoan, có thể không?”
Trong thoáng chốc, cô nghe thấy giọng nói cố kiềm chế nhưng vẫn mất tiếng của người đàn ông, mà cô cũng hiểu anh rất rõ, chỉ cần cô không muốn thì chắc chắn anh sẽ dừng lại.
Lê Hoan chợt nhớ tới đêm Giáng sinh năm ngoái.
Hôm đó là ngày cô nhớ anh nhất sau khi cô và anh xa nhau, nhìn thấy anh xuất hiện, trong lòng cô không chỉ vui vẻ mà đêm đó còn xém chút nữa đã lau súng cướp cò, cuối cùng vẫn là do anh quyết tâm dừng lại.
Lần gặp nhau trước đó cũng là hôm sinh nhật của anh, ngày Valentine.
Hơn ba tháng rồi…
Người nhớ nhung tận xương tủy đâu chỉ có mình anh đâu?
Lê Hoan không trả lời, chỉ là chủ động kiễng chân lên.
Một đốm lửa bùng cháy.
Chỉ trong chốc lát, độ nóng trong căn phòng lặng lẽ tăng lên.
Mà lúc người đàn ông đang…
Cơ thể Lê Hoan hơi cứng lại, mở bừng mắt, giây tiếp theo, cô bắt lấy tay của anh.
“Phó Tây Cố…” Cô gọi anh một cách không rõ ràng.
“Hửm?”
“Em không thoải mái, giống như…kỳ sinh lý đến rồi.”
*****
Nửa giờ sau.
Phó Tây Cố phải tắm nước lạnh đã mặc tạp dề bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Phòng bếp là kiểu mở, Lê Hoan ghé người trên quầy bar, một tay chống cằm nín cười nhìn anh.
“Cười xong chưa?” Hít thở sâu, Phó Tây Cố giả vờ uy hiếp.
Lê Hoan không thèm sợ anh.
“Anh dám hung dữ với em à?” Nhướng mày, cô hỏi lại.
Phó Tây Cố: “…”
Anh lập tức đầu hàng.
“Cục cưng à,” Anh dịu giọng dỗ dành, “Nghe lời, ra phòng khách ngồi đi, làm xong thì anh gọi em được không?”
Lê Hoan cứ luôn muốn đối nghịch với anh.
“Nếu em không đi thì sao?” Không sợ hãi, cô cười dịu dàng hỏi.
“…”
Phó Tây Cố không lên tiếng, chỉ a một tiếng, cười như không cười liếc cô một cái rồi cúi đầu tiếp tục rửa rau.
Lê Hoan đợi rồi đợi, nhưng mãi lúc lúc lâu mà anh không hề ngẩng đầu nhìn cô một cái, cho dù là liếc một cái cũng không.
Anh đang cố ý.
Điều đầu tiên Lê Hoan nghĩ tới là anh đang gây chuyện với cô.
Chỉ là…
Chẳng lẽ chỉ có anh mới biết khiêu khích ăn hiếp người ta sao?
Khóe môi hơi cong, Lê Hoan đứng dậy khỏi ghế, chậm rãi bước đến sau lưng anh.
Anh vẫn không nhìn cô.
Trong lòng âm thầm hừ một tiếng, một giây sau, hai cánh tay mềm như không xương ôm chặt lấy eo anh.
“Phó Tây Cố…” Cô gọi anh.
Phó Tây Cố giống như vẻ có người đẹp ngồi trong lòng cũng không loạn.
“Hửm?”
Trong đầu nhớ lại động tác anh vuốt ve da thịt cô, Lê Hoan vừa học động tác ấy vừa dùng giọng điệu rụt rè hỏi: “Anh nhớ em bao nhiêu vậy?”
Tiếng nói vừa dứt, cô nhạy cảm nhận ra cơ bụng của anh cứng hơn một cách rõ ràng.
A, đúng là đàn ông.
Đắc ý cong môi, Lê Hoan cố ý tiếp tục trêu chọc, động tác vô cùng nhẹ nhàng chậm chạp, tra tấn người ta: “Không muốn sao?”
“Hoan Hoan.”
“Dạ?”
Khóe môi hơi cong lộ ra một vài ý tứ sâu xa khó hiểu, Phó Tây Cố nhàn nhã rửa tay, rồi rút khăn lau khô tay, sau đó mới hỏi cô một cách bâng quơ: “Em quên lời anh nói lúc mua đồ khi nãy rồi à, hửm?”
“…”
“Xem ra là Hoan Hoan quên rồi.”
Chợt tay bị nắm chặt.
Còn chưa đợi Lê Hoan kịp phản ứng, bụng ngón tay của anh đã vuốt ve gò má cô, bất kể là giọng điệu hay là ánh mắt nhìn cô đều dịu dàng trìu mến không nói nên lời, thế mà từng chữ từng chữ phát ra đều vô cùng nguy hiểm——
“Kỳ sinh lý tới thì có sao đâu, anh có hàng chục cách khác khiến Hoan Hoan khóc, Hoan Hoan cũng có những biện pháp khác để giúp anh mà. Cục cưng à, nhớ kỹ nhé, không nên trêu chọc một người đàn ông chưa thỏa mãn dục vọng.”
Lê Hoan: “…”
Rốt cuộc cô cũng nhận ra, cô đã tự đào hố chôn mình rồi.
Không, nói đúng hơn là tên đàn ông này lừa cô đào hố, anh cố ý, cố ý khiến cho cô đắc ý trêu chọc anh, sau đó…
Dưới tình thế cấp bách, cô chưa suy nghĩ mà đã thốt ra: “Phó Tây Cố, anh bắt nạt em!”
“Ừ, chỉ bắt nạt em thôi.”
“…”
*****
Cuối cùng, bữa cơm trưa này làm xong cũng đã muộn hơn một giờ.