Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 10



Cô vội vàng cúi đầu xuống, lát sau ngẩng lên thì thấy Cố Tuần đã ngoảnh đi.


Hổ Phách hối hận vì bản thân có hành động né tránh, có lẽ cô nên thoải mái mỉm cười với anh mới đúng. Có điều, nhìn dáng vẻ của anh, rõ ràng là cũng không để ý đến cô... Hừ.


Hổ Phách thấp thỏm mở tập tranh đấu giá trên tay ra. Bức tranh quạt Phó Chiếu muốn mua là tác phẩm của một họa sĩ đời sau. Trên mặt quạt vẽ một bụi hoa mẫu đơn, một con mèo nhỏ ẩn dưới bụi hoa dáng vẻ như muốn vồ con bướm đang đậu trên nụ hoa, nét vẽ rất sinh động, tự nhiên làm toát ra dáng vẻ vừa ngây thơ vừa hoạt bát.


Đều nói đàn ông mê gái, song bên cạnh đó cũng có người một lòng một dạ chung thủy như Phó Chiếu, tám năm như một vẫn luôn thầm mến Kiều An Kỳ.


Kiều An Kỳ vừa giỏi giang vừa xinh đẹp nên người theo đuổi nhiều không đếm hết. Mặc dù điều kiện bản thân Phó Chiếu cũng được nhưng nếu anh không nắm chắc phần thắng thì nhất quyết không dám hành động tùy tiện. Vì thế, những năm gần đây anh chưa bao giờ tấn công trực diện, từ đầu đến cuối toàn chọn đi đường vòng. Ví dụ như sinh nhật của Cố Viễn Sơn, anh có tâm chuẩn bị quà tặng cao cấp không chỉ bởi ông cụ là ông nuôi của anh mà còn là ông ngoại của Kiều An Kỳ. Mà hiện giờ Cố Tuần ở đây, chắc chắn cũng là vì chuẩn bị quà tặng cho sinh nhật của ông nội mình. Bởi ông cụ Cố rất thích sưu tầm tranh quạt mà đây lại còn là lễ thượng thọ.


Đến cuối buổi đấu giá mới đến lượt đấu giá bức tranh quạt con mèo nhỏ đang vờn con bướm kia. Do danh tiếng của họa sĩ không lớn nên Hứa Tranh cảm thấy anh chắc chắn sẽ có được. Nhưng chuyện càng nắm chắc thì lại càng dễ phát sinh bất ngờ.


Giá khởi điểm của bức tranh quạt là năm mươi nghìn tệ, trong hội trường chỉ có anh và một người nữa đấu giá. Hứa Tranh tò mò quay đầu nhìn xem đó là người nào, nhưng từ góc độ của anh chỉ có thể nhìn thấy được một bên mặt của người đó, không thấy rõ gương mặt. Người đó mặc áo sơ mi trắng, tay áo tùy ý xắn lên, nhìn dáng dấp chắc là một chàng trai.


Chỉ có một người cạnh tranh, Hứa Tranh nghĩ mình sẽ nắm chắc phần thắng trong tay nên trong lòng tính toán chỉ cần ra giá sáu bảy chục ngàn là có thể mua được. Nhưng ai ngờ đối phương lại tiền muôn bạc vạn, trực tiếp ra giá tám chục ngàn.


Hứa Tranh chợt cảm thấy không ổn nên quay đầu nhìn Hổ Phách, nhưng lại thấy cô đang cúi đầu bấm tin nhắn, anh suýt nữa tăng máu lên não vì tức. Giờ phút này mà còn có tâm trí gửi tin nhắn, mỗi một phút đều là tiền đó chị hai?


Vì Phó Chiếu đã nói nhất định phải mua được bức tranh đó nên tất nhiên Hứa Tranh sẽ không dễ dàng từ bỏ, anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục tăng giá.


Đối phương cũng không có ý định buông tha chút nào, hơn nữa mỗi lần tăng giá đều tăng lên mười ngàn, hoàn toàn không để Hứa Tranh thành công mua được. Cái kiểu tiền muôn bạc vạn lấy thế đè người này khiến Hứa Tranh tức đến mức chỉ muốn lôi cổ đánh tên đó một trận.


Thấy giá đấu ngày càng cách xa giá khởi điểm, muốn tiếp tục hay dừng lại là một vấn đề khó khăn. Hứa Tranh sốt ruột lau mồ hôi, khều Hổ Phách: "Thêm hay không thêm đây?"


Hổ Phách cũng nôn nóng, mới vừa rồi cô gửi tin nhắn hỏi ý Phó Chiếu, nhưng đúng vào thời khắc quan trọng anh lại không trả lời và tắt máy. Đúng là muốn giết người ta! Trong đầu Hổ Phách nhớ lại nguyên văn câu mà Phó Chiếu đã dặn: "Nhất định phải mua được! Giá cao một chút cũng không sao." Sau khi xác nhận mình tuyệt đối không nhớ lầm chữ nào, cô lập tức gật đầu một cái, "Thêm."


Cuối cùng bức tranh quạt được Hứa Tranh mua với giá 125.000 NDT, giá tiền cao gấp đôi so với dự tính. Mặc dù không phải là tiền của Hứa Tranh bỏ ra nhưng anh vẫn đau lòng thay cho Phó Chiếu, tiền của anh em mình cũng giống tiền của mình vậy.


Lúc người mua cạnh tranh đứng lên và quay mặt lại là một người cực kì đẹp trai, anh xoay người, ánh mắt lướt qua bên người Hứa Tranh một cái nhưng không mảy may dừng lại.


Tim Hổ Phách treo lơ lửng nửa giờ, giờ phút này cuối cùng cũng từ từ hạ xuống, thoáng chốc cảm thấy thật đau lòng. Ngay cả nhìn, anh cũng không thèm liếc cô một cái. Cứ coi như chia tay không thể làm bạn nhưng làm người lạ cũng có thể liếc mắt nhìn mà! Lúc ngoảnh đi, tầm mắt tiện thể lướt qua cô một chút cũng không được sao, tại sao lại coi thường như vậy, xem cô như không khí không thèm để mắt đến là thế nào chứ.


Xưa nay khả năng kiềm chế của Hứa Tranh luôn rất tốt, song giờ phút này lòng đang đau đớn nên làm cho khiếu thẩm mỹ vặn vẹo, nhìn người này liền thấy kì lạ không vừa mắt. Dựa vào khoảng cách xa, đối phương không nghe được, anh cắn răng nghiến lợi, căm ghét thả ra lời hung hãn: "Ông đây muốn đánh chết hắn."


Hổ Phách bế tắc, hừ mũi một cái khẽ nói: "Nếu anh dám đánh anh ấy thì nhất định sẽ chết rất khó nhìn."


Hứa Tranh nhăn mặt hỏi: "Tại sao?"


"Bởi vì Phó Chiếu mua bức tranh quạt này chính là để mừng thọ ông ngoại của Kiều An Kỳ."


Hứa Tranh xắn tay áo nói: "Vậy thì sao?"


"Ông ngoại của Kiều An Kỳ cũng chính là ông nội của anh ấy."


Vẻ mặt Hứa Tranh đầy khó hiểu: "Vậy là sao hả?"


Hổ Phách im lặng nhìn Hứa Tranh một cái, giải thích: "Anh ấy là Cố Tuần, anh họ của Kiều An Kỳ."


Hứa Tranh hậm hực hừ một tiếng, một lúc sau mới hiểu ra, hỏi: "Em biết hắn à?"


Hứa Tranh vừa tốt nghiệp cấp ba xong thì đã bị bố cho đi xuất ngoại du học, mới vừa trở về đầu năm nay, cho nên có rất nhiều chuyện anh không biết. Hứa Nhẫm Nhiễm rất bao che bạn thân, luôn nghiêm khắc giữ bí mật chặt chẽ về hành động không tốt của Hổ Phách vào mùa hè năm ngoái, đến anh ruột cũng không nói.


Hổ Phách gật đầu một cái: "Có câu biết người biết ta trăm trận trăm thắng. Mấy năm nay em đều giúp Phó Chiếu tìm hiểu về Kiều An Kỳ, tất cả đều tình báo, từ cô bảy bà tám, ông ngoại bà nội, bạn bè thân thiết, đương nhiên anh họ cũng sẽ không để sót."


Hứa Tranh ghen tỵ đến đỏ mắt, chậc chậc, nhìn em gái nhà người ta tận tâm tận lực với anh trai bao nhiêu, nào có giống như Hứa Nhẫm Nhiễm, cả đời chẳng bao giờ lo chuyện lớn nhỏ gì hết.


Hứa Tranh khó hiểu: "Nếu hai người có quen biết nhau thì tại sao anh ta lại tranh giành với em?"


Dù gì Hổ Phách cũng là con gái mà lại còn là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhân vật này nên có phong phạm thân sĩ, nên nhường lại cho cô mới đúng.


Hổ Phách cười khổ: "Cho dù anh ấy quen em thì cũng sẽ không nhường cho em đâu."


"Tại sao?"


Giọng nói Hổ Phách vừa phải: "Chuyện này... nói ra hơi dài dòng."


"Không sao, em cứ nói đi." Hứa Tranh mở to mắt chờ cô nói, anh vốn thẳng tính, cộng thêm ở nước ngoài mấy năm tính cách lại càng thẳng thắn hơn.


Vẻ mặt của Hổ Phách hơi ngượng ngùng, ấp a ấp úng nói: "Em đã từng... theo đuổi anh ấy."


Hứa Tranh mở to mắt, gầm gừ: "Sao anh lại không được biết hả? Em đúng là vô tâm. Anh là bạn thân của anh trai em, lại còn là anh của bạn thân em, ấy thế mà em lại giấu anh!"


Hổ Phách kêu oan: "Năm ngoái anh vẫn còn ở Mỹ, chẳng lẽ em phải gọi điện thoại đường dài để báo cáo cho anh biết chuyện tình cảm của em à?"


Cũng đúng, Hứa Tranh thôi không truy cứu tội giấu diếm của Hổ Phách nữa, tiếp tục hỏi: "Sau đó thế nào?"


"Sau đó... thì quen nhau."


Hứa Tranh không chờ đợi được, hỏi tiếp: "Sau đó nữa thì thế nào?"


"Ba ngày sau chia tay."


Hứa Tranh cho là mình nghe lầm: "Ba ngày?"


Hổ Phách chắc chắn, gật đầu một cái: "Vâng, ba ngày."


Hứa Tranh bị chuyện hiếm thấy này làm cho bối rối: "Sao lại thế?"


Hổ Phách than thở: "Em cũng không biết tại sao, tựa như bất chợt không còn cảm giác gì nữa."


Hứa Tranh há hốc miệng: "..." Em đang đùa anh đấy à?


"Anh nói xem có phải em bị bệnh không?" Hổ Phách ngước mặt nhìn anh, đôi mắt to trong veo lấp lánh đầy nước, ánh mắt thật sự rất khổ não.


Chính xác là có bệnh! Nhất định là có bệnh! Bệnh hâm hấp mất rồi!


Hứa Tranh suýt nữa nói ra khỏi miệng, nhưng cố gắng kìm lại được.


Nhìn Phó Chiếu quát tới quát lui sai bảo con nhóc này như thế nhưng xưa nay anh chỉ cho phép một mình mình làm vậy, tuyệt đối không cho phép bất cứ ai khác bắt nạt cô, anh đối xử với cô em họ này bảo vệ còn hơn cả em gái ruột. Còn nữa, Hổ Phách và Hứa Nhẫm Nhiễm là bạn thân. Phó Chiếu với Hứa Nhẫm Nhiễm đều cùng nhau bảo vệ cô, bởi thế anh nào dám có lỗi với cô, cho nên đành phải che giấu lương tâm, thọc gậy bánh xe Cố Tuần.


"Lòng dạ hắn hẹp hòi thật đấy. Đừng nói là bị em đá một lần cho nên oán giận trả đũa chứ? Anh đây nếu có bị từ chối bảy tám chục lần thì cũng sẽ chẳng nhỏ mọn như hắn.""


Hổ Phách không cho là Cố Tuần nhỏ mọn cố ý tranh hơn thua với cô mà anh thật lòng muốn mua bức tranh quạt đó để mừng thọ ông nội nhưng lại bị bọn họ cướp ngang. Tuy nhiên, dẫu trăm sông vẫn đổ về một biển, bức tranh quạt này trước sau gì cũng đến tay ông cụ Cố thôi.


Sau khi làm xong thủ tục thanh toán, vẻ mặt Hứa Tranh vô cùng đau khổ, nhưng có đau đến mấy cũng đâu cần phải lải nhải suốt dọc đường: "Dù sao bức tranh quạt đó không phải Phó Chiếu thì Cố Tuần cũng mua tặng mừng thọ ông Cố thôi. Nhưng mà đưa ra cái giá cao như thế thì chẳng phải là hời cho chủ bán à."


"Thế thì anh không hiểu rồi, vung tiền cho gái thì không nên tiếc, tiền vung ra càng nhiều thì càng chứng minh anh ấy yêu cô gái đó thật lòng."


Hứa Tranh liếc mắt: "Mất trắng 60.000, em không đau lòng hả?"


"Là tiền của Phó Chiếu, sao em phải đau lòng chứ!" Thật ra thì cô đau muốn chết luôn, số tiền đó đủ để mua một chiếc xe đó.


Hứa Tranh lườm cháy mặt: "Này! Này! Rốt cuộc em có phải là em gái của Phó Chiếu không vậy?"


"Dĩ nhiên, chỉ là không phải em ruột."


Hứa Tranh: "..."


Xem ra sau này phải đối xử tốt với em gái ruột Hứa Nhẫm Nhiễm của mình một chút.


Bọn họ đi từ quán rượu Vĩnh An ra thì trời đã tạnh mưa. Hứa Tranh đi lấy xe, do khứu giác của Hổ Phách mẫn cảm, không chịu được mùi của hầm để xe nên cô đứng trên bậc tam cấp ven đường đợi anh.


Sau cơn mưa bầu trời trở nên sáng hơn, còn xuất hiện cầu vồng rực rỡ. Hiếm khi thấy cảnh vật xung quanh đẹp như vậy, Hổ Phách giơ tay che nắng nhìn lên bầu trời, lúc tầm mắt rơi xuống, đúng lúc nhìn thấy một chiếc xe màu trắng đang đậu đối diện đường quốc lộ. Nhìn kiểu dáng của chiếc xe thì rất giống xe của Cố Tuần, tim Hổ Phách đập lệch một nhịp, hơi nheo mắt nhìn biển số xe, quả nhiên là dãy số quen thuộc.


Hình như để chứng minh là cô đúng, cửa xe được mở ra, Cố Tuần bước xuống xe. Hổ Phách định thu ánh nhìn lại nhưng hai mắt lại không nghe lời cô sai bảo, dáng người cao to của anh cứ in trong mắt cô. Cũng may là anh đứng đối mặt với cửa hàng, đưa lưng về phía cô, không nhìn qua đường quốc lộ bên này nên Hổ Phách cũng mặc cho ánh mắt mình làm càn triền miên trên người anh.


Anh bước ra trước nhưng không rời đi, cho thấy rõ ràng là đang đợi người, quả nhiên lát sau có một cô gái trẻ xinh đẹp đi tới trước mặt anh. Hổ Phách nhìn kỹ thì nhận ra cô có quen biết cô bé này, đó chính là Đường Bối Bối bạn thân của Cố Hiểu Quân.


Cô gái nhỏ bây giờ đã trưởng thành, hai mươi tuổi, cao 1m75, ngực đầy đặn, da mặt như trứng gà bóc, trên người mặc một bộ váy ngắn, đôi chân thon dài miên man.


Trong lòng Hổ Phách không khỏi khó chịu, tuổi trẻ thật là tốt. Tuy nhìn chỉ mới như mười tám nhưng trên chứng minh thư cô đã hai mươi lăm tuổi. Cái này lừa được người khác chứ không thể gạt được chính mình, thật đáng ghét mà.


Hẳn là Đường Bối Bối vừa mới mua đồ đi ra, vì trong tay vẫn còn xách mấy túi giấy lớn nhỏ. Cố Tuần xoay người giúp cô bé mở cốp sau, tầm mắt bỗng nhiên nâng lên, lập tức nhìn thấy cô ở phía đối diện đường cái.


Hổ Phách giật mình, hoảng hốt vội vàng xoay người, mũi bỗng cảm thấy đau nhức một trận.... đau đến chảy nước mắt.


Thật là thảm hại không chịu nổi, đúng lúc đó xe của Hứa Tranh đi ra, Hổ Phách vội vã mở cửa xe, giống như trốn lên xe, thúc giục Hứa Tranh mau chạy đi.


Hứa Tranh quay đầu nhìn thấy mặt cô đầy nước mắt, sợ hết hồn vội vàng hỏi cô bị làm sao vậy.


Hổ Phách che mũi, thút thít: "Bị đụng vào thân cây."


Hứa Tranh vừa bực mình vừa buồn cười, không kìm lòng được gật đầu khen: "Người lớn cũng không phải dễ dàng mà bị đụng như vậy."


Xe rẽ ra đường lớn thì gặp đèn đỏ, Hứa Tranh dừng xe chờ, Hổ Phách xoa mũi. Bỗng nhiên từ kính chiếu hậu nhìn thấy một chiếc xe màu trắng ở đằng sau đang ngày càng gần, càng lúc càng gần... không nhanh không chậm cùng xe của Hứa Tranh dừng lại song song ngang hàng nhau.


Chính xác đó là xe của Cố Tuần.


Trời ạ, Hổ Phách vội vàng xé khăn giấy lau mắt. Làm ơn đừng để cho anh hiểu lầm là lúc anh và cô gặp lại, cô kích động đến rơi nước mắt hay là khổ sở đến rơi nước mắt nha.


Sau cơn mưa không khí trở nên mát mẻ, nên trong xe không cần mở điều hòa nên hai chiếc xe đều không đóng cửa sổ. Khoảng cách giữa cô và Cố Tuần cùng lắm chỉ cách nhau khoảng một mét rưỡi, với khứu giác mẫn cảm của cô, nhất là vào mùa hè lại càng nhaỵ cảm với người thì mùi hương quen thuộc trên người Cố Tuần cùng với mùi nước hoa trên người Đường Bối Bối hòa vào không khí cô đều ngửi được rất rõ ràng.


Hổ Phách căng thẳng đến không dám thở, không dám ngoảnh đầu sang, khóe mắt liếc thấy Cố Tuần cũng không có động tác quay đầu nên cô vẫn giữ tư thế mắt nhìn thẳng.


Vẫn bị coi là không khí không đáng quan tâm, lòng cô thấp thỏm không yên.


Đèn đỏ quá lâu, đúng là đáng ghét.


Đáng lẽ cứ yên ổn vô sự như vậy là tốt rồi, ai ngờ lúc này, Hứa Tranh lại đột nhiên mở miệng.


"Thảo nào anh ta liên tiếp đấu giá với anh, thì ra là từng có vấn đề tình cảm với em, nếu như là anh thì cũng sẽ tìm cơ hội mà trả thù một chút."


Hổ Phách vội vàng quay đầu ngăn cản anh: "Đừng nói nữa."


Hứa Tranh hoàn toàn không biết là xe của Cố Tuần đang đỗ bên phải mình nên vẫn cứ nói tiếp: "Nói một chút thì sao nào, dù sao hắn cũng không nghe được."


Giọng lớn như vậy, không nghe được mới là lạ.


Hổ Phách gấp đến độ đánh vào cánh tay anh.


Nhưng Hứa Tranh vẫn chưa hiểu được tình huống, vẫn tiếc rẻ tiếp lời: "Một người đàn ông bị phụ nữ bỏ một lần thì cũng không có gì đáng nói, nhưng bị chính người theo đuổi mình đá, thật sự là quá đáng hận. Nếu là anh thì cũng sẽ hận em đến chết."


Nếu lúc này trong tay Hổ Phách có một miếng băng cá nhân, cô nhất định sẽ dán chặt cái miệng rộng của Hứa Tranh lại.


Cuối cùng đèn đỏ cũng chuyển qua đèn xanh.


Bóng trắng bên cạnh lên ga vượt lên, tốc độ rất nhanh.


Hổ Phách nhìn theo bóng chiếc xe màu trắng ấy, chột dạ nhìn thấy hình như ở đuôi xe có một chữ đỏ thật to:


HẬN.


Hết chương 10.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.