Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 26-1



Hai người im lặng nhìn nhau, bầu không khí mập mờ như thôi thúc. Cô nhớ lại tình cảnh mùa hè năm ngoái lúc cùng anh lên núi Yên Vân ngắm sao băng, trên đường về cô cũng bị chảy máu mũi thế này.


Lúc đó cô thích anh nên công khai theo đuổi anh.


Một năm trôi qua, chuyện cũ lặp lại lần nữa, song bây giờ cô đã không còn sự gan dạ của ngày xưa nữa. Cô ngầm suy tính cho bản thân, thực ra cô rất sợ sẽ lại làm tổn thương anh. Cô không thể mắc lỗi thêm nữa.


Cuối cùng Cố Tuần là người lên tiếng trước: "Anh về đây, ngày mai chin rưỡi anh sẽ đến đón em."


Hổ Phách đáp "vâng".


Cố Tuần mỉm cười: "Sau này không cần mang bữa sang cho anh nữa đâu, em không thích dậy sớm mà."


"Thế thì em sẽ trả chìa khóa nhà cho anh." Hổ Phách nghĩ thầm trong lòng, là anh quan tâm cô không để cô phải dậy sớm hay là không muốn gặp cô?


"Không cần vội, em cứ cầm nó đi."


Hổ Phách giật mình, nếu như không phải là không muốn gặp cô thì đáng lẽ nên nhanh chóng lấy lại chìa khóa nhà chứ nhỉ?


Tiễn Cố Tuần xong, Tiểu Mễ không nén nổi trí tò mò, tinh nghịch hỏi: "Chị chủ, có phải người vừa nãy là bạn trai chị không?"


Thất đáng tiếc, năm ngoái thì phải, năm nay thì không.


Trước đây, Hổ Phách luôn trưng cầu ý kiến chuyện tình cảm với Hứa Nhẫm Nhiễm, nhưng bây giờ, Hứa Nhẫm Nhiễm lại hoàn toàn đứng về Cố Tuần nên không hề cho cô bất kì ý kiến nào hết. Vì vậy, đây là lần đầu tiên cô nhờ Tiểu Mễ cố vấn: "Tiểu Mễ ơi, em thấy nếu một người đàn ông vẫn còn nhớ rõ tất cả những thói quen của bạn gái cũ thì đó là khó quên tình xưa phải không?"


"Chắc chắn rồi ạ, không thích chị thì ai rảnh mà quan tâm chị chứ!"


Lục Huyền chen miệng vào: "Cũng không hẳn."


Nghe vậy Tiểu Mễ lập tức nói: "Hay để anh Lục Huyền bói thử cho chị một quẻ xem."


Hổ Phách cảm thấy cô nàng này đã bị trúng độc đến hết thuốc chữa rồi, mặc kệ là chuyện gì thì câu cửa miệng vẫn đều là 'để Lục Huyền bói thử một quẻ'.


Tiểu Mễ thấy Hổ Phách thờ ơ, lại tiếp tục cổ vũ cô: "Anh ấy là đàn ông, hỏi anh ấy một chút cũng được mà. Tâm tư đàn ông thì đàn ông hiểu rõ nhất."


Ừ, lí do này xem như có thể tin tưởng được.


Hổ Phách quay sang nhìn Lục Huyền: "Bán tiên, có chuyện này muốn nhờ cậu phân tích một chút." Mới nói được một nửa thì cô dừng lại: "Mà nhắc luôn, nói xong không có tiền để trả đâu nhé."


Lục Huyền hào phóng, gật đầu: "OK, miễn phí cho chị một lần."


"Tôi có một người bạn cũ, gần đây đang... với bạn trai cũ." Hổ Phách biến mọi chuyện mấy ngày gần đây của cô và Cố Tuần thành của người bạn cũ nào đó.


Tiểu Mễ nghe xong thì vô cùng chắc chắn, người này vẫn còn tình cảm với bạn gái cũ.


"Đừng ở đấy mà ảo tưởng, chẳng qua là trí nhớ của anh ta tốt thôi. Não của đàn ông và phụ nữ không hề giống nhau, cho nên mới có câu Giống loài khác nhau không nên yêu nhau." Lục Huyền khoanh tay nói tiếp: "Còn một khả năng nữa, chính là người đàn ông này bị bạn gái cũ đá nên ghi hận trong lòng, có ý muốn trả thù."


Hổ Phách lườm anh ta, sao Cố Tuần có thể là loại đàn ông đó chứ!


Do ngày mai còn phải dự đám cưới nên buổi tối sau khi chạy bộ xong, Hổ Phách rửa mặt rồi định đi ngủ sớm.


Đúng lúc Cố Tuần gửi một tin nhắn: Trong phòng có gì bất thường không?


Chỉ là một dòng tin nhắn bình thường, nhưng Hổ Phách lại nhận được ý quan tâm đặc biệt trong đó, khẽ mỉm cười nhắn lại một tin Không có!.


Cô sử dụng tinh dầu oải hương thay cho tinh dầu hoa hồng, hiệu quả gây ngủ rõ ràng không bằng hương thơm của hoa cỏ nhưng cô không thấy giấc mơ kì lạ kia nữa. Chín giờ hai mươi phút sang hôm sau, cô sửa soạn mọi thứ rồi xuống dưới chờ Cố Tuần đến đón.


Tiểu Mễ vừa thấy cô thì bỗng chăm chú quan sát: "Trời ơi, chị chủ à, hôm nay chị đẹp thật đó!"


Hổ Phách chớp chớp hai mắt, hỏi lại: "Thế trước đây chị không đẹp à?"


"Không...không...không. Chị chủ ngày nào cũng xinh đẹp, nhưng hôm nay lại rất rất đẹp!"


Vì hôm nay đi ăn đám cưới nên Hổ Phách cố ý ăn diện hơn chút, không nói đến đồ trang sức chạm trổ trang nhã, cô còn mặc một bộ váy dài trễ vai. Do da cô mẫn cảm với muỗi nên toàn bộ quần áo mùa hè đều là quần dài, áo sơ mi, hôm nay bỗng nhiên mặc váy thế này nên khiến mọi người vô cùng bất ngờ.


Chiếc váy màu xanh lục, đằng trước thiết kế tương đối đơn giản, cổ áo hở làm lộ ra bờ vai và xương quai xanh, sau lưng thiết kế rất đặc biệt, hở nửa lưng, thêu hình một con bươm bướm tinh xảo, gợi cảm mê người không thể tả.


Để hợp với màu của váy, Hổ Phách tháo dây chuyền hổ phách vẫn không rời người xuống, thay vào đó cô đeo một sợi dây ngọc bích hình giọt nước, càng tôn lên làn trắng như tuyết của cô, cô càng thêm rạng rỡ.


Tiểu Mễ đi quanh cô không ngừng thốt lên: "Trời ơi, chị chỉ, chị đẹp thế này, người ta không nhìn cô dâu mà sẽ chỉ nhìn chị mất."


Hổ Phách khẽ thở dài: "Chị chỉ cần một người nhìn chị là được rồi." Cô chỉ muốn Cố Tuần ngắm mình.


Dường như ông trời nghe thấy được lời của cô nên vừa nói xong thì ngoài cổng vang lên hai tiếng gâu gâu. Hổ Phách vừa xoay mặt ra đúng lúc chạm vào ánh mắt của Cố Tuần.


Cô chắn chắn đã nhìn thấy một loạt ánh mắt kinh ngạc từ anh.


"Cái này là của Vượng Tử." Cố Tuần đưa cho cô một cái túi.


Hổ Phách nhanh chóng chuyển cho Tiểu Mễ, dặn cô nàng chăm sóc Vượng Tử hộ mình một ngày, sau đó mỉm cười duyên dáng với Cố Tuần: "Chúng ta đi thôi."


Hổ Phách cầm ví cầm tay ngọc trai đi lên trước hai bước, váy dài màu lục phác họa vóc người hoàn mỹ của cô, thướt tha ôm sát vòng eo nhỏ nhắn.


Ánh mắt Cố Tuần rơi xuống thắt lưng của cô, sau đó anh đột nhiên đưa tay kéo cổ tay cô lại.


Hổ Phách quay sang hỏi: "Sao vậy?"


"Em ăn mặc thế này e không được đâu."


"Tại sao?"


"Đám cưới được cử hành ngoài trời tại trang trại nho của bố Trần Dương, nhất định sẽ có muỗi." Ánh mắt của Cố Tuần thoáng lướt nhanh qua vai và ngực cô, sau đó anh nhắm mắt lại và hít sâu một hơi.


"Vậy anh đợi em chút nhé! Em lên tầng trên lấy thêm áo choàng."


Hổ Phách đi lên tầng trên, chọn một cái áo choàng tơ tằm màu trắng hoa văn ánh kim.


Cố Tuần nhìn theo cô đi lên cầu thang không rời mắt.


Mặc dù đã quen biết cô tám năm, mặc dù sớm đã biết nhan sắc kinh người của cô nhưng bây giờ nhìn lại bốn bề vẫn dậy sóng như trước.


Lúc cô bước từng bước lên cầu thang, gió thổi làm áo choàng và váy dài trên người cô nhẹ bay lên, trông như một bức bích họa tiên nữ bay lên trời.


Bỗng nhiên Cố Tuần nắm lấy cổ tay của cô.


Trong phút chốc, anh không biết là mình mất nhận thức hay là ảo giác, chỉ có cảm giác nếu anh không đưa tay kéo cô lại thì cô sẽ theo gió mà bay mất.


Ánh mắt dịu dàng như nước của Hổ Phách nhìn thẳng vào ánh mắt khẩn trương mà sâu thẳm của Cố Tuần.


Cố Tuần "làm như không có chuyện gì xảy ra" buông tay cô ra.


Hai người bước ra khỏi khách sạn, lên xe của Cố Tuần. Biệt thự của bố Trần Dương nằm ở thành phố X, mất khoảng một tiếng chạy xe. Gia đình dưới quê của anh ta kinh doanh rượu nho đã lâu đời nên rất có tiếng ở địa phương.


Đường đi đến thành phố X đúng lúc đón nắng cho nên ngồi trong xe hơi chói mắt. Cố Tuần lấy kính râm ra đeo, đồng thời cũng đưa cho Hổ Phách một hộp kính. Hổ Phách đang giơ tay che nắng để cản tia sáng, nhìn thấy kính râm đương nhiên không từ chối, thế nhưng vừa mở hộp ra, nhìn thấy là kính nữ thì trong lòng liền hồi hộp lo lắng, chẳng lẽ đây là của Đường Bối Bối?


Cô chua xót cười: "Đeo của người khác có thất lễ không?"


Cố Tuần quay sang nhìn cô, có điều do anh đang đeo kính râm nên không nhìn ra bất kì biểu cảm gì, chỉ thấy khóe miệng anh hơi nhếch lên: "Em cho là của ai?"


"Dù gì cũng không phải là của anh, là kiểu dáng của nữ."


"Là của anh thì có thể tùy tiện đeo hả?"


Hổ Phách thở dài: "Của bạn trai cũ cũng không được tùy tiện đeo."


Cố Tuần cười, khóe môi cong lên độ cung rất lớn.


"Đây là kính mới."


Hổ Phách mừng thầm trong lòng, lại hỏi tiếp: "Anh định tặng ai à? Em đeo thì chẳng phải là thất lễ ư?"


"Không có ý định tặng ai cả. Em cứ đeo đi." Cố Tuần quay đầu nhìn cô một cái, vì kính râm che kín hai mắt nên không thể nhìn thấy ánh mắt của anh, chỉ có thể từ khóe môi khẽ mím của anh nhìn ra anh đang cười như không cười.


Nói như vậy, cái kính mát này là chuẩn bị cho cô?


Tim Hổ Phách đập thình thịch, cô liếc mắt nhìn trọme xem anh còn để hộp Danpifan dưới cửa sổ xe không, lập tức cảm thấy tim như được bơm đầy máu sống lại. Anh quan tâm săn sóc cô mọi nơi như thế, chứng minh anh vẫn còn thích cô như trước.


Cho nên, có nên theo đuổi anh lại một lần nữa không đây?


Hổ Phách đeo kính râm, đấu tranh trong lòng.


Còn tiếp...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.