Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 43



Ba năm sau.

Trung tâm đào tạo nghệ thuật Digital Tinh Tích tổ chức cho sinh viên khóa này và những người yêu thích hội họa một cuộc thi sáng tạo mỹ thuật, mười người đứng đầu sẽ được nhận vào trung tâm bồi dưỡng nghệ thuật Digital học miễn phí, được đặc cấp phụ đạo một tháng, sau đó sẽ tiến hành đấu vòng bán kết, ba người đứng đầu trừ tiền thưởng hậu hĩnh ra, còn có thể vào làm việc cho công ty Tinh Tích, nhận được nhiều đãi ngộ tốt.

Vòng đấu loại đã kết thúc, hôm nay là ngày Cố Tuần đến trường theo thường lệ, giảng xong đang định trở về công ty thì người phụ trách trung tâm là Hải Lục gọi anh lại.

“Hiệu trưởng Cố, việc chọn lựa ứng cử viên vòng sơ tuyển cuộc thi sáng tạo mỹ thuật gặp chút tình huống ngoài ý muốn, chúng tôi không có cách nào làm chủ, nên đến đây muốn xin ý kiến của anh.”

Cố Tuần mỉm cười: “Kết quả vòng sơ tuyển là do các thầy cô giáo bỏ phiếu quyết định, không cần tới hỏi tôi.” Quy tắc thi đấu đã sớm quy định, để công bằng, tác giả sẽ không đề tên lên tác phẩm của mình, sau đó các thầy cô giáo trong trung tâm sẽ bỏ phiếu kín quyết định thứ hạng.

“Kết quả vòng sơ tuyển đã có, thế nhưng trong mười người đứng đầu có một tác giả có tình huống khá đặc biệt, chúng tôi không thể nào quyết định, thế nên mới đến xin ý kiến của anh.”

Cố Tuần hỏi: “Là tình huống gì?”

Hải Lục cười nói: “Anh đến phòng làm việc của tôi một chuyến sẽ biết.”

Cố Tuần theo Hải Lục đi vào phòng làm việc của anh ta.

Một bé trai cực kì khôi ngô đang ngồi trên ghế làm việc, nhìn qua khoảng chừng bốn năm tuổi, vì chân vẫn chưa chạm đến sàn nhà, nên hai cái chân nhỏ cứ lơ lửng đung đưa, lanh lợi đáng yêu không thể tả.

Cố Tuần chợt có một cảm giác không rõ, cảm thấy đứa nhỏ này nhìn rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó, đặc biệt là cặp mắt kia, vừa đen vừa sáng như biết nói.

Anh hỏi Hải Lục: “Đứa nhỏ này là con của ai vậy?”

Hải Lục gãi đầu cười: “Đây là tác giả đứng đầu trong mười tác giả đấy. Khi có kết quả vòng sơ tuyển, chúng tôi liên lạc với người đứng đầu thì tất cả đều choáng váng. Sau đó các thầy cô giáo đều không tin, bèn mời nó tới trường nhìn nó tự mình vẽ.”

Cố Tuần kinh ngạc nhìn bức tranh đẹp đẽ dị thường này, cậu bé trong tranh thần thái sống động y như thật, quả thực khó tin.

Thằng bé từ trên ghế tuột xuống, giơ bàn tay nhỏ xíu ra, nói: “Chào chú, hiệu trưởng Cố, cháu là Nặc Đinh.”

Rất lễ phép, hơn nữa tuổi còn nhỏ nhưng lại không hề rụt rè chút nào.

Cố Tuần đối với đứa bé vừa thông minh vừa đáng yêu này có một cảm giác yêu mến không tên, bèn khom người xuống, nắm lấy bàn tay nhỏ của cậu: “Chào cháu, người bạn nhỏ Nặc Đinh, làm sao cháu biết chú là hiệu trưởng Cố?”

Nặc Đinh chớp chớp đôi mắt to tròn, “Bởi vì thầy Hải nói sẽ đi mời hiệu trưởng Cố đến giải quyết. Chú cùng thầy Hải tới đây, đương nhiên chú chính là hiệu trưởng Cố rồi.”

Cố Tuần mỉm cười, đứa nhỏ này thật đúng là rất thông minh.

“Cháu còn nhỏ tuổi như vậy, sao trình độ vẽ lại cao như thế?”

Nặc Đinh trịnh trọng nói: “Bởi vì cháu là thiên tài ạ.”

Hải Lục haha cười to, Cố Tuần cũng không nhịn được cười.

Nặc Đinh không cười, mà nghiêm túc nói: “Mẹ cháu thường nói, khiêm tốn là một đức tính tốt, nhưng mà cháu nói đúng nói thật, thành thật cũng là một đức tính tốt phải không chú?”

Cố Tuần mỉm cười gật đầu: “Không sai, cháu thật sự là một thiên tài.”

“Mẹ cháu còn nói, vẽ là năng khiếu tổ truyền của nhà cháu, ông cố cháu là họa sĩ, ông nội cũng biết vẽ, ba cháu thì càng không cần bàn tới, mẹ cháu nói tranh ông ấy vẽ là đẹp nhất thế giới, cái này thật ra cháu không tán thành lắm. Cháu nghĩ, chắc là trong mắt người tình hóa Tây Thi thôi.”

Hải Lục ở bên cạnh ôm bụng cười to, Cố Tuần cũng bị chọc cười.

Đứa nhỏ này thật sự rất thú vị.

“Vậy, là ba cháu dạy vẽ cho cháu sao?”

“Không ạ. Cháu không sống cùng với ba, bởi vì mẹ cháu vẫn chưa theo đuổi được ba cháu.”

Hải Lục cười không dừng lại được.

Cố Tuần cũng mắc cười nhưng cố nén.

“Mẹ cháu đánh cược với cháu, nói trong vòng một tháng sẽ theo đuổi được ba cháu. Cháu cảm thấy chuyện này không có khả năng lắm. Bà ấy không thông minh giống cháu.” Tiểu đại nhân Nặc Đinh nhún nhún vai, “Có điều cháu sẽ giúp bà ấy, ai bảo bà ấy là mẹ cháu cơ chứ.”

Cố Tuần nén cười: “Ừm, nên như vậy. Cháu mấy tuổi rồi?”

“Cháu sắp được bốn tuổi rồi ạ.” Nặc Đinh ngừng một lát, nói tiếp: “Cháu với mẹ cháu có cùng một ngày sinh nhật đấy.”

“Hay vậy.”

Nặc Đinh chỉ chỉ xuống giày da của Cố Tuần: “Hiệu trưởng Cố, tại sao hai sợi dây giày của chú lại không bằng nhau thế.”

Cố Tuần mỉm cười, khom lưng xuống kéo hai sợi dây một chút, “Như vậy à?”

“Như vậy nhìn đẹp hơn có phải không?”

Hải Lục chịu không nổi cười đến sắp ngã xuống đất: “Đứa bé này thật sự quá thú vị.”

Cố Tuần hỏi Hải Lục: “Lúc ghi danh tại sao các anh không xác minh một chút?”

“Cái này là mẹ nó dùng danh nghĩa của mình ghi danh, sau khi có kết quả vòng sơ tuyển trên mạng,  chúng tôi liên lạc với nó mới phát hiện chuyện này. Bây giờ anh sẽ bàn với mẹ Nặc Đinh bảo nó rút khỏi cuộc thi, hay làm thế nào?”

Cố Tuần hỏi Nặc Đinh: “Mẹ cháu đâu?”

Nặc Đinh giơ ngón tay nhỏ xíu chỉ về sau lưng anh, “Bà ấy đến rồi kìa.”

Cố Tuần quay người lại, hơi ngẩn ra.

Trước cửa có một cô gái trông khoảng chừng hai mươi tuổi đang đứng, phong thái yêu kiều, mặt mày như vẽ, hình như đã từng gặp ở đâu đó.

Tim Cố Tuần mơ hồ khẽ động, chợt nhớ lại ba năm trước, dường như đã gặp qua cô. Trong phút chốc, trong đầu anh chớp mắt hiện lên vô số hình ảnh nhưng đều mờ nhạt không rõ, loạn như mây khói.

“Xin chào anh Cố, tôi là mẹ của Nặc Đinh, Đại Nhược Lạp.”

Giọng nói vô cùng trong trẻo dễ nghe, cô giơ bàn tay thon thả trắng nõn như ngọc ra, Cố Tuần định thần lại, nhẹ nhàng nắm lấy: “Chào cô, tôi là Cố Tuần.”

Hổ Phách bình tĩnh nhìn anh, người mà cô chưa ngày nào quên đang ở gần trong gang tấc, nhưng lại như xa tận chân trời. Cảm xúc cô ngổn ngang, lòng như thủy triều cuồn cuộn, thế nhưng trên mặt vẫn duy trì nụ cười mỉm nhẹ nhàng tự nhiên.

Ba năm qua cô đã diễn thử hàng vạn hàng nghìn lần khoảnh khắc gặp lại này ở trong lòng, cho nên bây giờ mới có thể ung dung bình tĩnh không một gợn sóng sợ hãi như vậy.

Hổ Phách lấy ra một tờ danh thiếp: “Anh Cố, đây là danh thiếp của tôi.”

“Cảm ơn.” Cố Tuần nhận lấy, không khỏi lại ngẩn ra, cô gái trước mắt nhìn qua bất quá như mới hai mươi  này không ngờ lại là tổng giám đốc của một công ty điều chế nước hoa.

“Thật xin lỗi, hôm nay tôi không mang theo danh thiếp.” Cố Tuần xem việc đến trường dạy học là một kiểu nghỉ ngơi nên ăn mặc cũng rất tùy ý nhàn nhã.

“Không sao.” Hổ Phách nở nụ cười xinh đẹp: “Bởi vì tuổi của Nặc Đinh không đủ nên tôi mới dùng thân phận của mình để đăng kí tham gia. Thế nhưng tôi nghĩ, tài hoa không nên phân biệt tuổi tác, không nên vì Nặc Đinh chưa đủ mười tám tuổi mà hủy bỏ tư cách thi đấu của nó.”

“Đương nhiên là không phân biệt. Nhưng có điều, cuộc thi này là vì lựa chọn nhân tài cho tổng công ty mà lập ra, chúng tôi hy vọng thông qua cuộc thi sẽ bồi dưỡng nhân tài dự bị, vì thế người ghi danh phải đủ mười tám tuổi, người thắng cuộc sẽ được trúng tuyển vào làm việc trong Tinh Tích.” Cố Tuần mỉm cười nói: “Quả thật Nặc Đinh vẽ rất tốt, là một thiên tài, thế nhưng chiêu mộ lao động trẻ em là trái pháp luật, cho nên, chúng tôi vô cùng xin lỗi.”

Cố Tuần nói xong, ngón tay bỗng bị một bàn tay nhỏ xíu vô cùng ấm nắm lại.

Đột nhiên anh sinh ra một cảm giác kì quái, lòng mềm nhũn, rất muốn bế đứa bé này lên.

Nặc Đinh ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, lắc lắc tay anh: “Nếu đã như vậy thì cháu sẽ rút khỏi cuộc thi. Từ đầu cháu cũng không muốn tham gia thi đấu, chỉ là cháu muốn làm mọi người kinh ngạc thôi.”

Hải Lục cười haha nói: “Anh bạn nhỏ, cháu thật sự đã làm chúng tôi kinh ngạc đấy.” Thiên tài nhỏ tuổi như vậy quả thực hiếm thấy.

Cố Tuần cũng cười: “Cảm ơn cháu đã hiểu và ủng hộ, quả thực cháu đã khiến tất cả bọn chú đều giật mình.”

Nặc Đinh nhìn anh: “Nếu cháu rút khỏi cuộc thi, vậy cháu còn có thể học ở đây một tháng không?”

“Đương nhiên có thể.”

Nặc Đinh lại hỏi: “Thế có vấn đề gì cháu có thể hỏi chú được không?”

“Không thành vấn đề.” Cố Tuần không mang danh thiếp trong người, nên thuận tay lấy một tờ giấy ghi chép trên bàn viết số điện thoại và hộp mail của mình vào, hỏi: “Cháu có mail không?”

“Đương nhiên cháu có.” Nặc Đinh cất tờ giấy ghi chép của Cố Tuần vào túi áo, sau đó cũng lấy một tờ, viết một địa chỉ đưa cho Cố Tuần: “Hiệu trưởng Cố, đây là weibo của cháu, rất nhiều tranh của cháu đều đăng ở đây, chú rảnh rỗi thì vào xem một chút, chỉ giáo cháu nhiều hơn.”

“Được.” Cố Tuần kinh ngạc phát hiện, đứa bé này lại có thể dùng tay trái viết chữ.

“Cháu viết chữ bằng tay trái à?”

“Tay phải của cháu cũng viết được, hai tay cháu đều linh hoạt như nhau.”

“Thật lợi hại.”

Nặc Đinh nũng nịu xoa xoa cái bụng nhỏ: “Đột nhiên thấy đói quá làm sao giờ, hiệu trưởng Cố, chú có thể mời cháu đi ăn được không?”

Đối mặt với một đứa bé vừa đáng yêu lém lỉnh lại tài năng như thế này, Cố Tuần hoàn toàn không có cách nào từ chối, lập tức nói: “Được, cháu muốn ăn cái gì?”

Nặc Đinh nói: “Trước đây cháu không sống ở thành phố S, đây là lần đầu tiên trở về nên không biết nơi này có món gì ngon, có điều trước đây cháu từng nghe mẹ cháu nói, nơi này có một nhà hàng tên là Chu Đỉnh, rất được ca tụng.”

Hải Lục thầm nghĩ, thằng nhóc này thật đúng là biết chọn chỗ.

Cố Tuần mỉm cười: “Được, có điều hơi xa một chút. Cháu phải kiên trì bốn mươi phút đấy.”

“Không thành vấn đề ạ.” Nặc Đinh kéo Hổ Phách lại: “Mẹ cháu có thể tiện thể cùng đi không ạ?”

Phía sau phụt một tiếng cười khẽ, Cố Tuần thoáng lúng túng, vội nói: “Đương nhiên rồi.”

Hổ Phách nở nụ cười: “Cảm ơn anh Cố.”

“Phải vậy thôi, để Nặc Đinh rút khỏi cuộc tranh tài tôi cũng thấy rất đáng tiếc.”

Mời mẹ con cô đi ăn coi như là đền bù một chút.

Ba người đi xuống bãi đỗ xe, ánh hoàng hôn mùa đông đến rất nhanh và rất sớm.

Hổ Phách nắm tay Nặc Đinh, đi tới trước một chiếc xe, Cố Tuần phát hiện xe cô lái chính là một chiếc ô tô màu bạc, không hiểu sao tim tự nhiên rung lên, dường như có hình ảnh gì đó lóe lên trong đầu, trong lòng có một cảm giác nặng nề không thể nói rõ.

Hổ Phách đưa Nặc Đinh ngồi vào ghế sau xong, đóng cửa xe lại, quay đầu mỉm cười với Cố Tuần: “Anh Cố, ba năm trước chúng ta đã từng gặp nhau ở đây, anh còn nhớ không?”

Cố Tuần gật đầu: “Tôi còn nhớ.”

Hổ Phách dừng một chút, nhẹ nhàng nói: “Trí nhớ của anh Cố tốt thật.”

Cố Tuần cười.

Một mặt đúng là trí nhớ của anh rất tốt, mặt khác là vì cô quá xinh đẹp, là vẻ đẹp khiến người ta gặp một lần liền khó quên, đặc biệt là ngày hôm đó cô còn dùng tay trái viết một chữ Cố lên xe anh, trùng hợp vừa khéo anh cũng họ Cố nên đương nhiên nhớ kĩ.

Hổ Phách nhìn anh, “Tôi nhớ lúc đó tôi có hỏi anh một câu là có biết tôi hay không. Có phải khi ấy anh cho rằng tôi bị bệnh không?”

Cố Tuần nói: “Không có.” Chuyện nhận lầm người rất thường hay xảy ra, có thể cô biết anh nhưng anh không biết cô, điều này cũng rất bình thường.

Hổ Phách nở nụ cười xinh đẹp: “Anh Cố, anh có tin vào chuyện vừa gặp đã yêu không?”

Tim Cố Tuần đập mạnh một cái, lộ vẻ lúng túng.

Đây là ý gì?

Hổ Phách không tiếp tục nói nữa, mở cửa xe nói: “Anh Cố, anh lái xe đi trước đi, tôi chưa quen thuộc đường ở đây nên sẽ đi theo xe của anh.”

Cố Tuần vì để ý cô nên dọc đường lái xe rất chậm.

Anh đã đổi một chiếc xe màu đen, Hổ Phách chạy theo phía sau, trong lòng thoáng hiện lên hình ảnh chiếc xe trắng lăn lộn trên đường cao tốc lúc đó, tim đột nhiên trĩu xuống.

Chu Đỉnh vẫn giống như ngày xưa, khách khứa không nhiều, giá tiền đắt hết mức. Nhìn dáng vẻ hẳn là đã sửa chữa qua, trông càng thêm cổ kính.

Nặc Đinh vô cùng tò mò nhìn xung quanh, không nhịn được hỏi: “Mẹ, trước đây mẹ và ba hẹn hò ở đây sao? Tại sao lại hẹn hò ở một nơi đèn đuốc sáng choang, hơn nữa còn có nhiều nhân viên phục vụ như vậy, làm sao nói chuyện mờ ám được chứ?”

Hổ Phách hết sức lúng túng, kéo kéo bàn tay nhỏ của Nặc Đinh dưới gầm bàn.

Nặc Đinh hỏi Cố Tuần: “Cháu nói không đúng sao? Hiệu trưởng Cố.”

Cố Tuần cười: “Cháu gọi chú là chú Cố được rồi.”

Nặc Đinh ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, nghiêm túc đánh giá Cố Tuần, “Hừm, vẫn nên gọi là hiệu trưởng thì hơn.”

Sở dĩ Chu Đỉnh đắt đỏ, không chỉ vì có phong cảnh đẹp, mà món ăn còn tuyệt hảo.

Nặc Đinh vừa ăn vừa hưng phấn nói: “Mẹ, đồ ăn ở chỗ này so với cơm mẹ nấu ngon hơn nhiều.”

Hổ Phách khó xử cười.

Bữa cơm này từ đầu đến cuối đều là Nặc Đinh và Cố Tuần nói chuyện, Cố Tuần chợt cảm thấy có một cảm giác thân thiết kì quái, không hiểu sao khi ở cùng với đứa bé này anh lại vui vẻ như vậy. Kiều Kiều con gái của An Kỳ cũng chỉ hơn kém Nặc Đinh một tuổi, thế nhưng anh chỉ có thể chơi đùa cùng cô bé, còn Nặc Đinh lại có thể nói chuyện phiếm với anh, tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã có thể trò chuyện về hội họa rất rõ ràng rành mạch đâu ra đấy.

Cố Tuần âm thầm lấy làm kì lạ, chỉ có thể nói, anh với đứa bé này rất có duyên phận.

Ăn cơm xong, ba người rời khỏi Chu Đỉnh, từ biệt dưới bãi đậu xe, Cố Tuần rõ ràng đối với Nặc Đinh có cảm giác lưu luyến.

Nặc Đinh nói cảm ơn lần nữa: “Cảm ơn hiệu trưởng Cố về bữa cơm ạ.”

Cố Tuần cười nói: “Đừng khách sáo.”

“Anh Cố, rất cảm ơn anh tối nay đã nhiệt tình khoản đãi. Tôi muốn tặng anh một món quà nhỏ, hy vọng anh sẽ nhận nó.”

Hổ Phách lấy ra một cái hộp trong suốt được gói gém tinh xảo, “Đây là nước hoa do công ty chúng tôi sản xuất.”

Cố Tuần từ chối khéo: “Xin nhận ý tốt của cô, chỉ là thành thật xin lỗi, tôi chưa bao giờ sử dụng nước hoa.”

Hổ Phách mỉm cười, nhẹ nói: “Công ty chúng tôi không phải là công ty điều chế nước hoa thông thường, nước hoa của chúng tôi làm ra khá đặc biệt. Mỗi người chúng ta đều có một mùi hương khác nhau, chúng tôi chiết xuất mùi hương riêng biệt đó để điều chế ra loại nước hoa đặc biệt này, mỗi khi anh nhớ đến người ấy, mở nước hoa ra sẽ ngửi thấy mùi hương quen thuộc, sẽ nhớ tới những hồi ức đẹp đẽ. Nếu nói đây là một lọ nước hoa, chi bằng nói đây là bình nhớ nhung.”

Cố Tuần hơi run run, sáng tạo này khá là đặc biệt.

Nước hoa cũng khá đặc biệt, là một chai thủy tinh nhỏ tinh xảo màu xanh nhạt được đựng trong một chiếc hộp trong suốt, mặt trên vô cùng đơn giản không có trang trí gì, chỉ khảm nạm vài chữ cái màu vàng sậm: Seek.

“Lọ nước hoa này, tên là … Hổ Phách.”

Hết chương 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.