Cố Tuần nghe thấy cái tên này, không hiểu sao tim khẽ rung lên một cái.
“Nó có thể khiến anh nhớ lại một người anh đã quên, hoặc một chuyện đã từng quên.”
Hổ Phách nói xong câu đó, si ngốc nhìn người khắc cốt ghi tâm trước mắt.
Chuyện tàn nhẫn nhất cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi, bạn đối với người ta nhớ mãi không quên, người ta đối với bạn chỉ xem như người qua đường.
Cố Tuần nhận lấy nước hoa, “Cảm ơn, về nhà tôi sẽ dùng thử.”
“Tạm biệt hiệu trưởng Cố.” Nặc Đinh vẫy vẫy tay, rất nghiêm túc nói: “Không được tăng tốc độ, bất cứ lúc nào cũng phải lái xe cẩn thận.”
Cố Tuần mỉm cười.
Sau khi lên xe, Hổ Phách hỏi Nặc Đinh ngồi ở ghế sau.
“Ấn tượng đầu tiên đối với ba thế nào hả?”
Nặc Đinh trả lời: “Chả trách mẹ yêu ông ấy như thế, thì ra ông ấy đẹp trai như vậy.”
Hổ Phách: “…”
“Có điều, may mà mẹ tìm được một người chồng tuấn tú, nếu không con cũng không thể đẹp trai như thế này. Ba như vậy con rất thích.”
“Con còn có thể xấu xa hơn không? Nặc Đinh tiên sinh.”
“Mẹ, lời con nói đều là thật, lẽ nào mẹ không cảm thấy con rất ưu tú?”
“Phải, con là thiên tài, Nặc Đinh tiên sinh.”
“Mẹ, mẹ nói rất đúng.”
Hổ Phách hoàn toàn bị đánh bại, vừa bực mình vừa buồn cười, thằng nhóc xấu xa này từ khi nào nói chuyện không chịu lép vế như vậy chứ.
“Mẹ, sao ba lại quên mẹ sạch sẽ vậy? Lẽ nào ông nội, bà nội, còn có bà cô, cậu Phó Chiếu, bọn họ không nhắc tới mẹ trước mặt ba sao?”
“Bởi vì ba lầm tưởng mẹ đã chết, cho nên vô cùng đau khổ, chán nản một thời gian rất lâu. Vì thế khi bà nội và dì nhỏ phát hiện ba đã quên mẹ, đều cảm thấy đây là chuyện tốt. Người chết không thể sống lại, cũng không thể để ba con chìm đắm trong đau khổ hoài như vậy, cho nên bọn họ đã dặn đi dặn lại những người xung quanh ba con không được nhắc đến mẹ, cũng không được nhắc lại chuyện quá khứ.”
Nặc Đinh gật gù: “Con hiểu rồi.”
Hai người dọc đường nói chuyện, chẳng mấy chốc đã về tới căn hộ ở Hoa Đình.
Nặc Đinh vừa mở cửa ra liền reo lên, “Cậu.”
Nụ cười trên mặt Hổ Phách trong nháy mắt ngưng lại.
Ba năm trước, bởi vì sinh Nặc Đinh nên cơ thể cô bị thương tổn, sau đó lại chịu đả kích Cố Tuần mất trí nhớ nên cơ thể xảy ra chút vấn đề, Lục Huyền đã đưa cô và Nặc Đinh về Trầm Thụy Tinh an dưỡng. Thế nhưng cô vẫn không quên được Cố Tuần, nửa năm trước khăng khăng mang Nặc Đinh trở về, thẳng thừng trở mặt cãi nhau với Lục Huyền. Lúc đó Lục Huyền đã nói từ nay sẽ không quan tâm đến cô nữa. Cô cho rằng sau này Lục Huyền sẽ không trở lại, không ngờ thời gian trôi qua nửa năm, anh ta vẫn đến.
Nặc Đinh vô cùng yêu mến cậu của mình, sau khi trở lại địa cầu rất thường xuyên nhớ đến Lục Huyền.
Lục Huyền từ trên salon trong phòng đứng lên, vui vẻ nhào tới bế Nặc Đinh giơ lên thật cao: “Dô ta nào, thằng nhóc con.”
“Sao anh lại tới đây?” Hổ Phách lộ vẻ không hoan nghênh cùng đề phòng.
Lục Huyền bất mãn nói: “Anh tới thăm Nặc Đinh với em một chút không được sao?”
Hổ Phách nhìn anh ta, theo bản năng trong lòng liền đề phòng, một mặt lo lắng anh ta sẽ ngăn cản mình và Cố Tuần đoàn tụ, mặt khác, chuyện Cố Tuần mất trí nhớ cũng có liên quan đến anh ta. Từ đó đến giờ cô vẫn không thể nào quên được.
Lục Huyền đối với chuyện mình không được hoan nghênh cảm thấy vô cùng bi thương, thả Nặc Đinh xuống, hỏi: “Có phải em vẫn cho rằng Cố Tuần mất trí nhớ là do anh ra tay?”
Nhắc đến Cố Tuần, sắc mặt Hổ Phách càng không vui.
“Anh nói rồi, không phải do anh làm.” Lục Huyền nhẫn nại giải thích: “Nếu như xóa bỏ tất cả kí ức của cậu ta về em cùng với chuyện để cho cậu ta chết đi, kết cục đều khiến em hận anh, vậy tại sao anh không để cậu ta chết luôn cho rồi? Như vậy càng có thể khiến em hết hy vọng, em nói thử xem đúng không?”
Hổ Phách không trả lời, vào phòng cởi áo khoác, máng lên móc áo.
Trên vách tường trong phòng treo bức họa chân dung Cố Tuần vẽ cô.
Sau tai nạn xe, cô và Lục Huyền rời khỏi thành phố S đến Mỹ chờ sinh. Trước khi đi, cô đã đến Time Story lấy đi bức họa này, cô nghĩ khi Cố Tuần đọc được tin nhắn trong điện thoại di động kia, lại phát hiện bức họa này không cánh mà bay, nhất định sẽ biết cô vẫn còn sống, nhất định sẽ chờ cô trở về.
Cô trở về trước lễ Giáng sinh một ngày, vốn định tặng cho anh món quà sinh nhật tốt đẹp nhất, thế nhưng hiện thực lại cho cô một đòn chí mạng. Cô không thể nào quên được cảm giác tuyệt vọng lúc đó, là cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục.
Lục Huyền đứng ở cửa phòng, nhìn Hổ Phách không chớp mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh sơn dầu, lặng lẽ thở dài.
“Em không cảm thấy Cố Tuần chỉ mất kí ức liên quan đến em thôi sao?”
Đây là chỗ làm Hổ Phách đau đớn nhất. Anh không hề quên bất cứ người nào, chỉ quên mỗi mình cô. Thời gian tám năm giữa cô và anh, tình cảm sâu nặng của anh đối với cô, chờ đợi, đợi chờ, tất cả đều bị chôn vùi không tìm thấy, thứ tình cảm trân quý cô xem như sinh mệnh đó cũng mất đi không thấy hình bóng. Từ đó đến nay, cũng chỉ có bức họa này có thể chứng minh Cố Tuần đã từng yêu cô.
Mỗi khi cô thất bại, thương tâm, tuyệt vọng, cô đơn, nhìn bức họa, cô sẽ một lần nữa có lại sức mạnh. Cô nhất định sẽ nghĩ tất cả mọi cách để tìm lại kí ức cho anh và những hồi ức tốt đẹp thuộc về bọn họ.
Lục Huyền nói: “Kí ức ở sân bay mà anh xóa bỏ, có em, có anh, có Cố Hiểu Quân, có bọn người Phó Chiếu. Cậu ta đã quên đến triệt để, thậm chí còn không nhớ mình đã từng đến sân bay. Nói cách khác, xóa bỏ kí ức không chỉ đơn giản là xóa bỏ em, mà còn xoá những chuyện xảy ra trong toàn bộ thời gian đó nữa. Thế nhưng cậu ta mất đi kí ức chín năm kia, nhưng lại không hề quên bất cứ chuyện gì, bất cứ người nào, chỉ quên mỗi mình em, dễ nhận thấy, kí ức trong khoảng thời gian đó không phải do anh xóa hết.”
Hổ Phách hừ nói: “Có thể do anh lỡ tay.”
“Đại Nhược Lạp, chúng ta chỉ là có trình độ văn minh cao hơn, nhưng chúng ta không phải thần tiên, cũng không phải vạn năng. Anh có thể khẳng định anh không phạm sai lầm gì. Thế nhưng chuyện tại sao cậu ta lại quên em, anh nghĩ, câu giải thích duy nhất chính là tình cảnh ở sân bay lúc đó đã đả kích cậu ta quá nặng, cậu ta quên em là một loại phản ứng tự vệ, nguyên nhân là ở chính bản thân cậu ta.”
“Tôi mặc kệ là vì nguyên nhân gì, hiện tại tôi chỉ muốn anh ấy nhớ ra tôi.” Hổ Phách nhìn bức họa kia, đôi mắt long lanh ánh nước.
“Đại Nhược Lạp, nếu Cố Tuần đã quên em, tại sao em vẫn còn u mê không tỉnh ngộ muốn ở lại nơi này? Em xem, Nặc Đinh chỉ mới được anh đưa về một lần, ở lại Trầm Thụy Tinh một khoảng thời gian, vậy mà nó đã thông minh hơn những đứa trẻ ở đây gấp bội, lần này anh trở lại, vẫn là hy vọng bọn em có thể cùng anh trở về.”
So với bốn năm trước ép buộc cô rời đi, thì bây giờ anh ta đã chấp nhận sự thật Hổ Phách muốn ở lại nơi này, nhưng tóm lại vẫn có chút không cam lòng, vẫn muốn Hổ Phách thay đổi chủ ý.
Hổ Phách quay đầu nhìn Lục Huyền, “Cái mà Nặc Đinh cần không phải là cậu, mà là ba mẹ. Cả đời này tôi chỉ yêu duy nhất một người, đó là Cố Tuần. Nếu như anh không muốn khiến tôi cô độc cả đời, thì đừng phá hoại chuyện tôi cùng anh ấy đoàn tụ như thế, cũng đừng ngăn cản tôi tìm lại trí nhớ của anh ấy.”
Lục Huyền bất đắc dĩ lắc đầu: “Em thật sự rất cố chấp, Đại Nhược Lạp.”
“Anh cũng cố chấp vậy, anh trai.”
Lục Huyền rất ít khi nghe Hổ Phách gọi anh ta là anh trai, tâm tình chợt có chút phức tạp, dừng một lúc rồi nói tiếp: “Trước đây anh bỏ thuốc Riga vào tinh dầu oải hương của em, chỉ sử dụng năm ngày đã đánh thức trí nhớ của em. Thế nhưng, tình huống của Cố Tuần và em không giống nhau, có thể trong tiềm thức của cậu ta rất bài xích chuyện nhớ lại em.”
“Bất luận thế nào em cũng sẽ không bỏ cuộc.”
“Thật ra ngược lại anh cảm thấy cậu ta không nhớ ra lại tốt, em có thể dùng thân phận mới khiến cậu ta yêu em lần nữa.”
“Anh không biết đâu, hồi ức này đối với em mà nói, vô cùng trân quý. Không quan trọng anh ấy có yêu em lần nữa hay không. Không tìm được những hồi ức này trở về, em sẽ rất tiếc nuối.”
Nặc Đinh nói: “Cậu làm cho ba quên mẹ, cậu sẽ chịu trách nhiệm khiến ba nhớ lại mẹ. Mẹ, mẹ yên tâm đi, bản lĩnh của cậu lớn lắm.”
Hổ Phách cúi đầu vò tóc cậu nhóc, đột nhiên lại phiền muộn: “Ba con sao lại có thể không phát hiện ra con lớn lên rất giống ông ấy chứ?”
Nặc Đinh nhìn mẹ, “Con lại cảm thấy con giống mẹ nhiều hơn.”
“Không đâu, lỗ tai của con với của ông ấy giống nhau như đúc.”
“Cho con xin đi, bình thường nhìn tướng mạo đều là nhìn mắt mũi, ai khi không lại đi xem lỗ tai.”
“Cũng phải ha, mắt mũi của con cũng rất giống ông ấy.”
“Mắt của mẹ không được tốt rồi, mắt của con rõ ràng là giống mẹ mà.”
Hổ Phách nhéo vào cái mông nhỏ của cậu nhóc một cái, hừ nói: “Con là một đứa bé xấu xa.”
“Con không phải.”
“Hửm, phải không, vậy tối nay không cần mẹ dỗ ngủ nữa đúng không?”
Nặc Đinh cong cái miệng nhỏ lên, nói: “Con chỉ cần trước khi ngủ mẹ kể chuyện cổ tích cho con nghe thôi.”
Lục Huyền nói: “Tối nay con ngủ chung với cậu đi.”
“Được, con sẽ ngủ chung với cậu.”
Lục Huyền bế Nặc Đinh ra khỏi phòng Hổ Phách.
Cố Tuần trở về Phương Thành, lúc cởi áo khoác, chợt nhớ tới giấy ghi chép của Nặc Đinh, anh mở máy vi tính lên, bấm theo dõi weibo của Nặc Đinh, sau đó bắt đầu xem lướt qua những bức tranh cậu nhóc này vẽ. Càng xem anh càng thấy kinh ngạc, trong lòng chỉ có thể dùng hai chữ ‘thiên tài’ để hình dung cậu bé.
Sau khi xem xong tranh, anh chợt thấy chai nước hoa đang cầm trong tay kia, liền tò mò tìm kiếm thông tin về công ty nước hoa này.
Đây là một công ty nước hoa mới được thành lập không lâu, chuyên chế tạo hai loại nước hoa tên là nhớ nhung và hồi ức, lọ đựng được thiết vô cùng độc đáo riêng biệt, một đen một trắng, trông giống như một đôi tình nhân. Ngoài ra, công việc kinh doanh chủ yếu của công ty này vẫn là điều chế nước hoa theo yêu cầu. Có thể lấy mùi hương từ trên cơ thể người yêu, người thân hay đồ đạc đã dùng qua của họ để điều chế ra loại nước hoa đặc thù.
Cố Tuần cảm thấy sáng tạo này khá đặc biệt, chỉ là không biết loại nước hoa này có thể mở rộng nguồn tiêu thụ hay không.
Anh mở lọ nước hoa “Hổ Phách” ra, một luồng hương nhàn nhạt liền phả vào mặt, mùi hương thật sự không giống với bất kì loại nước hoa nào anh đã gặp trước đây, hương thơm vô cùng nhạt, thế nhưng lại cực kì dễ chịu, anh đặt dưới chóp mũi hít sâu mấy lần, tự nhiên sinh ra một cảm giác kì quái, mùi hương này anh rất quen thuộc. Thế nhưng rốt cuộc là đã từng được ngửi qua ở đâu?
Anh nhớ lại lúc từ biệt, cô đã nói: “Lọ nước hoa này tên là Hổ Phách. Nó có thể khiến anh nhớ lại một người đã từng quên hoặc một chuyện đã từng quên.”
Tại sao Đại Nhược Lạp lại khiến anh có cảm giác như từng quen biết như vậy? Lẽ nào là vì ba năm trước đây từng gặp qua cô? Anh lục lại ký ức xem mình đã từng gặp cô hay chưa, nhưng không nhớ ra được cái gì, trái lại không hiểu sao đầu bắt đầu đau, liền bỏ lọ nước hoa xuống.
Lúc này, mẹ Chu Gia Di gọi điện thoại tới, hỏi anh: “Chuyện hồi cuối tuần dì Hổ nói với con, con suy nghĩ sao rồi?”
Cuối tuần trước, khi anh quay về Cố gia, đúng lúc Hổ Tương và Phó Cẩn Ngôn cũng ở đó, Hổ Tương nói với Chu Gia Di là muốn giới thiệu bạn gái cho anh, Chu Gia Di đương nhiên cầu còn không được, không đợi Cố Tuần mở miệng, liền thay anh đồng ý, bảo anh tranh thủ sắp xếp thời gian đi gặp mặt một lần.
Lúc này nếu không phải được mẹ nhắc lại, Cố Tuần đã sớm quên sạch sẽ.
Chu Gia Di hừ nói: “Biết ngay là con không nhớ mà, gia đình dì Hổ vẫn đang chờ con trả lời đó. Được rồi, để mẹ sắp xếp thay con, tối mai hãy đến Thất Diệp Cư ăn cơm với cô bé ấy, gần đó có một con đường dành riêng cho người đi bộ, các con ăn xong đúng lúc có thể đi dạo một vòng, thế nào?”
“Mẹ, tối mai con…” Cố Tuần vừa định kiếm cớ từ chối, Chu Gia Di liền hừ nói: “Vừa nãy mẹ đã hỏi qua Nhất Minh rồi, tối mai công ty con không có buổi xã giao nào hết. Đi xem mắt một lần cũng đâu có mất trinh, đàn ông như con sợ cái gì chứ?”
Cố Tuần bật cười, không thể làm gì khác hơn là đồng ý.
Sáng hôm sau, Chu Gia Di gửi cho anh một tin nhắn, trên đó viết thời gian gặp mặt và số phòng đặt trước. Lúc sắp đến giờ tan làm, Chu Gia Di còn cố tình gọi điện dặn đi dặn lại anh, sợ anh bận rộn quá sẽ quên.
Cố Tuần trả lời nói sẽ không quên, sau đó, hết giờ làm việc anh không về ngay mà ở lại công ty làm thêm chốc nữa mới rời khỏi.
Mùa đông, bóng đêm vô cùng dày đặc, lúc đến Thất Diệp Cư vẫn còn sớm hơn thời gian dự định mười phút. Anh đỗ xe xong, đi lên lầu, nhân viên phục vụ đưa anh tới cửa phòng riêng.
Đẩy cửa ra, anh không khỏi ngẩn người. Đứng trước cửa sổ sát đất chính là Đại Nhược Lạp.
Anh có chút bất ngờ, cũng có chút lúng túng, mỉm cười hỏi: “Sao lại là cô?”
Hổ Phách nở nụ cười xinh đẹp: “Không nghĩ tới là tôi à? Thất vọng lắm sao?”
“Đương nhiên là không.”
Hai năm qua, Cố Tuần đã được Chu Gia Di sắp xếp đi xem mắt mấy lần, nhưng lần nào cũng đều đưa đẩy cho xong chuyện, cảm giác sống một ngày dài như một năm. Thế nhưng tối nay anh lại có cảm giác hoàn toàn khác, hay là bởi vì đã từng gặp qua cô, nên mới có cảm giác lần đầu gặp mặt mà tựa như đã quen biết từ lâu thế này.
Ăn cơm xong, hai người ra khỏi Thất Diệp Cư.
Hổ Phách nói: “Gần đây có một con đường dành riêng cho người đi bộ, anh có thể đưa tôi đi ngắm cảnh được không?”
Cố Tuần nói được.
Cổng vào đường dành riêng cho người đi bộ treo những đèn lồng màu đỏ liên tiếp nhau, kéo dài thẳng ra đến giữa đường, từ xa nhìn sang, những đốm sáng màu đỏ nhấp nháy làm đêm đông tăng thêm nhiều màu sắc ấm áp.
“Mùa đông năm nay lạnh quá.” Hổ Phách nở nụ cười: “Có điều, so với mùa hè tôi vẫn thích mùa đông hơn, bởi vì mùa hè tôi rất sợ muỗi, bị muỗi cắn chỉ có thể bôi Đan bì phân. Mùi hương của nó thật sự không dễ ngửi chút nào.”
Cố Tuần nghe thấy cái tên Đan bì phân, không hiểu sao liền nảy sinh một cảm giác quen thuộc.
Hổ Phách hà hơi vào tay: “Lạnh quá.”
Cố Tuần vốn định cởi áo khoác của mình cho cô khoác thêm, nhưng lại cảm thấy dựa vào quan hệ hiện tại của hai người, làm như vậy có chút không thích hợp, quá mức mạo muội thân mật, cho nên bèn nói: “Vậy chúng ta quay về thôi.”
“Tôi chỉ bị lạnh tay thôi.” Sau khi nói xong, Hổ Phách đột nhiên bỏ tay mình vào túi của anh.
Tim Cố Tuần nhảy lên một cái, cúi đầu nhìn cô.
Trong đêm tối, đôi mắt cô long lanh như mặt nước hồ mùa xuân.