Chỉ Yêu Mình Em - Thị Kim

Chương 9




Lục Huyền đẩy đẩy kính, đánh giá: "Hai người thật xứng đôi, rất giống vợ chồng."


Hổ Phách miễn cưỡng cười một tiếng, không muốn Lục Huyền nhìn ra trong lòng cô giờ phút này đang bế tắc, sống dở chết dở.


Lục Huyền vẫn tiếp tục xát muối vào lòng cô: "Chị thầm mến anh ta hả?"


Hổ Phách không nhịn được nữa, dứt khoát nói thẳng: "Anh ấy là bạn trai cũ."


Ánh mắt Lục Huyền lập tức trở nên đồng cảm: "Nhưng người ta rõ ràng là đã bắt đầu mùa xuân thứ hai rồi, sao chị vẫn cứ ngủ say ở mùa xuân năm ngoái thế?"


Hổ Phách tuyệt đối không thừa nhận điều này: "Chẳng qua tôi chỉ tò mò muốn tới nhìn đối tượng hẹn hò của anh ấy mà thôi, không có ý gì khác."


Lục Huyền bắt đầu đánh giá so sánh: "Cô ta cao hơn chị, tóc cũng dài hơn chị, môi căng mọng hơn chị, và dáng người cũng... đầy đặn hơn chị."


Hổ Phách đối với loại nhân viên bênh vực người ngoài hơn người nhà này chỉ muốn hung bạo làm thịt một trận.


Lục Huyền cười cười: "Nhưng mà chị xinh đẹp hơn."


Trong lòng Hổ Phách thoáng dễ chịu, cái này không sai lắm.


"Nhưng mà đẹp cũng không có ích gì. Chỉ số thông minh quan trọng hơn."


Hổ Phách lại muốn đánh cậu ta.


"Còn nữa, tính cách rất quan trọng, chị hẳn là biết câu "Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã" nhỉ?"


(Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã: ý chỉ bọn xấu thường chơi chung với nhau, là bọn xấu vì trâu ngựa đều là những loài vật thấp kém.)


Hổ Phách hơi kinh hãi, không ngờ Lục Huyền sẽ nhắc tới câu này. Do gần đây vấn đề phiền não lớn nhất của cô chính là tính cách của đàn ông, lúc đầu cô say mê Cố Tuần cũng là vì tính cách của anh.


Hổ Phách bị đả kích nên hoàn toàn không thấy đói bụng, Lục Huyền ăn sạch hết bốn món ăn.


"Không phải cậu nói mỗi bữa cơm đều chỉ ăn no bảy phần thôi à?"


"Gặp đồ ăn ngon phải ăn nhiều một chút, ăn không ngon thì ăn ít."


Hổ Phách: "...."


Lúc tính tiền, quả nhiên giá tiền vượt quá hai trăm đồng, Hổ Phách thanh toán số tiền còn lại.


...


Rời khỏi Phù Dung Các, cô hướng về phía cửa bãi đậu xe nhìn lướt qua, xe của Cố Tuần vẫn còn đó, chắc là xem mắt thuận lợi, nếu không cũng sẽ không ở cùng nhau lâu như vậy. Dù sao Đổng Kỳ cũng không phải là lần đầu gặp người xa lạ, có thể sẽ có rất nhiều chuyện để nói, cũng không đến nỗi tẻ nhạt lúng túng.


Xem ra, lần này tỷ lệ thành công là vô cùng cao.


Trên đường về Hổ Phách vô cùng buồn bã, ngay cả nói cũng không muốn nói. Trở lại khách sạn, cô lên gác mở máy tính ra, theo thông lệ xử lý công chuyện và trả lời thư của khách sạn một chút, sau đó tiếp tục dịch bản thảo.


8 giờ 40 phút, cô tắt máy vi tình và bắt đầu thay quần áo ra cửa chạy bộ.


Lúc xuống dưới thì đúng lúc nhìn thấy Lục Huyền đang ở trong sân quét sân. Không thể không nói, trai đẹp làm việc tư thế cũng rất đẹp mắt, đến quét sân cũng mang phong độ.


Hổ Phách đi qua người cậu ta, lên tiếng chào hỏi.


Lục Huyền ngẩng đầu nhìn cô, đẩy kính, cho dù là ban đêm nhưng ánh mắt sau cặp kính kia cũng trong suốt hết sức sáng chói.


"Giữa trán chị có một đám mây đỏ thổi qua, có muốn tôi xem cho một quẻ hay không?"


Ban đêm mà có mây đỏ thôi qua, ha ha gạt quỷ hả. Hổ Phách nhướn mắt, đương nhiên là không tin, hừ một tiếng: "Không muốn!"


Đi ra đến cửa, sau lưng liền truyền đến một tiếng nói chân thành: "Miễn phí đó bà chủ."


Miễn phí? Vậy thì nghe cậu ta dài dòng đôi câu vậy. Sự tò mò quá mạnh mẽ cũng không phải là tật xấu. Hổ Phách dừng bước.


Lục Huyền đỡ cây chổi, nghiêm trang nói: "Một lát nữa chị sẽ gặp một người quen."


"Là ai?"


Lục Huyền xòe bàn tay ra: "Năm mươi."


Hổ Phách nổi giận: "Không phải cậu nói là miễn phí sao?" Kích thích lòng hiếu kỳ của người ta xong sau đó không nói rõ đáp án, đây là muốn ép người ta tức chết đây mà.


"Đây là hai chuyện khác nhau mà. Một là gặp người quen, hai là người quen là ai. Tôi chỉ nói miễn phí chuyện thứ nhất."


Hổ Phách lườm cậu ta một cái rồi đi ra khách sạn, không quan tâm đến gậy thần gì đó nữa.


...


Mùa hè ở hồ Trân Châu là thời khắc đẹp nhất trong năm, ánh đèn gieo xuống mặt hồ phảng phất như muôn vàn ánh sao. Gió lạnh hiu hiu thổi qua, lá sen đong đưa thoáng như khiêu vũ. Con đường bên hồ trừ du khách đang đi dạo ra thì cũng có khá nhiều người chạy bộ ban đêm. Trước kia lúc ở nhà họ Phó, mỗi ngày cô đều bị Phó Chiếu hất chăn lôi đi chạy bộ sáng sớm, mãi cũng thành thói quen. Sau khi dọn đến khách sạn, cô liền đổi chạy bộ sáng sớm thành chạy bộ ban đêm, bởi vì cô căm ghét dậy sớm.


Hổ Phách đeo tai nghe chạy quanh hồ, lúc chạy đến công viên bên cạnh thì phát hiện khu chung cư phía đông mới mở một quán cá nướng đang hoạt động, ăn một trăm trả năm mươi. Cô nghiêng đầu nhìn mấy lần, lúc này sau lưng bỗng vang lên mấy tiếng.


Cô không nén nổi tò mò, ngoảnh lại nhìn, hóa ra sau lưng cách đó không xa có người đang dắt một con chó, cô vốn chỉ là vô tình nhìn một chút, ai ngờ người nọ liền xoay người đi về hướng ngược lại.


Hổ Phách hơi kinh ngạc, bóng lưng này sao mà giống Cố Tuần như vậy? Cô thay đổi ý nghĩ, suy nghĩ một chút lại thấy không đúng, anh tối nay đi xem mắt Đổng Kỳ mà, sao lúc này lại có thể ở đây được ? Cứ xem như chuyện xem mắt đã kết thúc, mà nhà họ Cố ở phía tây, anh cũng không có khả năng xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa chưa từng nghe qua anh có nuôi thú cưng.


Cô mỉm cười tự giễu, quả nhiên là đến mùa hè bệnh cũ tái phát, nhìn thấy một bóng lưng tương tự lại có thể nghĩ đến anh. Đang chạy bỗng nhiên nhớ tới lời của Lục Huyền nói cô có thể sẽ gặp người quen, trong lòng lại run lên một cái, chẳng lẽ thực sự là Cố Tuần? Bóng lưng quả thực rất giống.


Trong lòng cô bắt đầu lẩm bẩm, có nên cho cái tên gậy thần đó năm mươi đồng hay không, hỏi một chút đó là ai?


Trở về khách sạn, Lục Huyền đang nói chuyện với Tiểu Mễ, thấy Hổ Phách đi vào liền cười tủm tỉm, nói: "Tôi nói không sai chứ, có phải chị đã gặp phải người quen hay không?"


Hổ Phách hơi chột dạ, rất muốn biết đó là ai! Nhưng cô quyết định phải chiến thắng bản thân! Phất tay một cái rồi đi lên lầu, quyết không cho tên gậy thần nào đó có cơ hội lừa tiền nữa.


Nhấn mật mã mở cửa phòng, cô đi vào phòng thay quần áo đi tắm, từ phòng tắm đi ra, cô lấy dây chuyền hổ phách đeo lên cổ, đột nhiên có cảm giác có cái gì đó không đúng.


Sợi dây chuyền này trừ vận động ra thì gần như chưa bao giờ rời khỏi người cô, lúc tháo xuống để thay quần áo đi chạy bộ cô nhớ rõ ràng là để hoa tai ở phía trên, dây chuyền hổ phách ở phía dưới. Sao bây giờ lại ngược lại? Nếu như là người khác, có thể sẽ nhớ lầm hoặc là để sai, nhưng đối với người có bệnh hoàn hảo như cô mà nói thì đây là chuyện không có khả năng xảy ra. Tất cả mọi thứ của cô phải thật chỉnh tề, chưa bao giờ phá vỡ nguyên tắc, ví dụ như kệ sách, nhất định phải là sách thấp ở bên trái, sách cao ở bên phải, ly uống nước thì nhất định phải để ở bên phải, không được ở bên trái. Ngay cả giày để ở trước cửa nhất định cũng phải xếp thành hàng thật ngay ngắn, toàn bộ mũi giày hướng vào trong, tuyệt đối không có một đôi giày nào được hướng mũi ra ngoài.


Hổ Phách quét mắt khắp phòng, tất cả mọi thứ đều bình yên vô sự, không có dấu vết là ai đã đi vào phòng.


Phòng cô là khóa mật mã, chỉ có cô là biết mật mã. Hơn nữa, hành lang mỗi tầng của khách sạn đều có camera. Hổ Phách mở máy vi tính ra kiểm tra hình ảnh giám sát, ngoài hình ảnh của chính cô ra thì không có ai đi qua trước cửa phòng cô, đương nhiên cũng sẽ không có ai đi vào phòng.


Chẳng lẽ là thỉnh thoảng sơ sót một lần? Để sai? Cô đeo dây chuyền lên, sau đó không nhịn được lại lên xem weibo của Cố Tuần.


Anh chỉ viết có một từ: OK.


Từ này là có ý nghĩa gì? Là đi xem mắt rất hài lòng, đại công cáo thành?


Hổ Phách đẩy cửa sổ ra, hít thở sâu mấy cái, hy vọng gió đêm có thể thổi tan đi cảm giác chua xót trong lòng cô.


Khách sạn nằm sát bên hồ Trân Châu, ban đêm cực kỳ mát mẻ. Căn phòng cô đang ở có vị trí thông gió tốt nhất khách sạn, buổi tối căn bản không cần mở máy điều hòa, gió đêm bên ngoài thổi vào làm cho tấm rèm vài nhẹ nhàng bay lên. Hồ Trân Châu về đêm tối đen mờ mịt, ánh đèn trên con đê bên hồ yếu ớt chớp động lắc lư lắc lư phát sáng.


Cô một lần nữa lại mất ngủ, lăn qua lộn lại không ngủ được, chợt nhớ tới mấy lọ tinh dầu cầm về ở tiệm massage, vì vậy cô bò dậy nhỏ vài giọt tinh dầu oải hương vào đèn đốt tinh dầu.


Không ngờ tinh dầu đối với cô lại vô cùng hữu hiệu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ, còn mơ một giấc mơ kỳ lạ. Cảnh tượng trong mơ dường như là thế giới dưới nước, những ngôi nhà nơi đây đều ở trong nước, đường phố trong suốt, dưới chân có thể thấy rõ ràng san hô và cá đang bơi qua bơi lại. Mà cô thì bị một cô gái trẻ tuổi ôm vào trong ngực, trong mơ cô luôn gọi người phụ nữ kia là mẹ.


Hôm sau tỉnh lại, Hổ Phách nằm ở trên giường mê man mở to mắt nhìn một lúc, vẫn còn nhớ những cảnh trong giấc mơ. Trước khi mười bốn tuổi, cô sống ở thành phố T với bố mẹ, quả thực đó là một thành phố ven biển, có công viên đại dương, nhưng tuyệt đối không giống như trong mơ kia. Vả lại, người phụ nữ nọ cũng tuyệt đối không phải là người mẹ Tô Huệ đã qua đời của cô. Tại sao cô lại nằm mơ như vậy, chẳng lẽ là trong tiềm thức nhớ nhung Tô Huệ?


Cầm điện thoại di động nhìn một cái, đã là 12 giờ trưa, cô không khỏi giật mình, vội vàng thức dậy làm việc.


Sau khi ăn cơm trưa xong, thời tiết đang quang đãng bất chợt mưa to. Hổ Phách thay quần áo xong, chờ Hứa Tranh Vanh đến đón cô đi đến hội đấu giá. Phó Chiếu là người không kiên nhẫn cho nên bạn bè bên cạnh anh đều tự giác hình thành thói quen đúng giờ, chỉ là nhìn thời tiết hôm nay, rất có khả năng là Hứa Tranh Vanh sẽ không đến đúng giờ. Qủa nhiên hai phút sau, Hứa Tranh Vanh gọi điện thoại tới nói trên đường bị tắc đường, sẽ đến đón cô trễ một chút.


Hổ Phách bảo anh không cần vội, lái xe chậm thôi, an toàn là trên hết. Cô không gấp nhưng Hứa Tranh Vanh rất gấp, giọng nức nở trong điện thoại: "Nếu như để lỡ buổi đấu giá, Phó Chiếu nhất định sẽ đánh chết anh." Phó Chiếu là lão đại, có tầm ảnh hưởng rất lớn.


Hổ Phách không nhịn được cười: "Làm sao được chứ ! Anh ấy đang ở Bắc Kinh, không có bản lĩnh đánh được anh đâu."


"Em không nghĩ là sau khi quay về sẽ tính sổ sau ư? Hứa Tranh Vanh tút tút tút cúp điện thoại.


Hổ Phách nghĩ nếu trong chốc lát anh còn chưa tới sẽ vào sân rót một bình trà, ngắm mưa từ từ chờ anh.


Mưa năm nay hết sức dư thừa, đây đã là trận mưa thứ ba khi vào hè. Hồ Trân Châu sương mù mờ mịt, trông như một bức tranh thủy mặc, mặc dù mưa kéo dài nhưng trên bờ đê bên hồ vẫn có không ít du khách che dù chầm chậm bước đi.


Gió thổi mưa phùn bay vào sân làm bàn trà bị ướt một nửa. Toàn bộ tràn ngập mùi trà, còn có hương thơm của bình hoa bách hợp cắm trong phòng. Thời tiết như vậy rất thích hợp ở trong phòng, bất kể là uống trà, đọc sách hay là ngủ một giấc đến trưa cũng đều là một kiểu hưởng thụ, một lát nữa cô còn phải ra ngoài giúp Phó Chiếu đi đấu giá. Mặc dù không muốn đi nhưng cô và Hứa Tranh Vanh làm gì được đây, do từ nhỏ đến lớn đã bị Phó Chiếu sai bảo thành quen nên hoàn toàn mất đi năng lực từ chối rồi.


Thấy sắp tới thời gian, có thể Hứa Tranh Vanh cũng đã đến rồi. Hổ Phách cầm điện thoại đi xuống. Đúng lúc này, một tiếng két, xe của Hứa Tranh Vanh dừng lại ở trước cổng.


Chỉ cách có mấy bước, Hổ Phách cũng không che dù, chạy thật nhanh đến mở cửa xe. Vì trên đường bị tắc đường nên mặt mày Hứa Tranh Vanh hết sức ủ dột gục trên tay lái. Sau gáy anh có một đuôi sam nhỏ vểnh ra, lộ ra khỏi cổ áo rất đẹp. Hổ Phách không nhịn được thú vị kéo một cái.


Hứa Tranh Vanh luôn xem cái đuôi sam nhỏ của mình như báu vật, nếu là bình thường thì nhất định sẽ nổi giận đến muốn đánh người, nhưng hôm nay thời gian gấp gáp nên cũng không rảnh so đo với Hổ Phách, vội vã thúc giục cô. "Nhanh nhanh nhanh, nếu như không mua được cây quạt kia thì Phó Chiếu nhất định sẽ nướng anh ăn mất."


Hổ Phách cười tủm tỉm nhìn anh một cái: "Với vóc người của anh, nướng sẽ rất tốn củi, hay là chưng thì tốt hơn."


Hứa Tranh Vanh không rảnh cãi vã với cô, xì một tiếng, vội vàng nổ máy xe. Xe mới vừa chạy được vài mét, bỗng dưng Hổ Phách hô một tiếng ngừng lại. Hứa Tranh Vanh còn tưởng rằng cô quên mang thứ gì đó, vội vàng thắng xe."


"Anh Hứa, anh để gấu nhỏ sai rồi."


Chính giữa đầu xe để bốn chú gấu nhỏ, dàn hàng ngồi ở bên trên. Hứa Tranh Vanh sửng sốt một chút, ban đầu không hiểu cho nên chờ cô đem hai chú gấu đổi lại vị trí lúc đó mới hiểu, hóa ra trên bụng mỗi chú gấu có viết một chữ cái tiếng Anh nho nhỏ, ghép lại là chữ "LOVE".


Anh không chú ý nên tùy tiện đem bốn chú gấu xếp đại một chỗ, thành OELV. Nhưng vấn đề là bốn chú gấu này được bày bán là được, ai chú ý trên bụng bọn nó có mấy chữ cái tiếng anh đâu chứ!


Anh thật là thấy buồn cười, Phó Chiếu nói cô mắc bệnh hoàn hảo, với mức độ này mà gọi là nhẹ hả?


Hai người chạy tới quán rượu Vĩnh An, thật may là vẫn kịp thời gian. Mặc Hương xã tổ chức một buổi đấu giá nhỏ ở chỗ này. Bởi vì tác phẩm đấu giá không có gì là danh gia đại tác nên cũng không có nhiều người đến, hơn nữa phần lớn đều là đàn ông.


Sau khi Hổ Phách ngồi xuống liền tùy ý nhìn lướt qua toàn bộ hội trường, lúc tầm mắt liếc đến phía trước bên phải, đúng lúc có người vào thời khắc đó quay đầu, cùng ánh mắt cô thật khéo đụng vào nhau.


Tim Hổ Phách gần như chợt ngừng lại một nhịp.


Thật sự cô không nghĩ rằng sẽ gặp Cố Tuần ở chỗ này, song nghĩ kĩ lại thì cảm thấy gặp anh ở đây thì đúng là không bình thường.


Hết chương 9.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.