Chỉ Yêu Người

Chương 13: Chú.



Sau khi cô dâu chú rể trao nhẫn xong.

Cùng với đó là tiếng vỗ tay của các khách mời, bắt đầu khai tiệc.

Kiều Lễ và Phương Du Khanh hai người không dễ gì có thời gian rãnh, đương nhiên là cùng bạn tốt đã lâu không gặp nói chuyện phiếm về chút chuyện nhà.

Kiều Cảnh Nhiên tự nhiên là đang chuyên tâm ăn cơm.

Kiều Dĩ Phong tuy cũng không muốn tham dự vào đề tài nói chuyện của những người lớn, chính là ngẫu nhiên bị điểm tên, cũng chỉ ngẩng đầu đáp vài câu.

Trong bữa tiệc.

Cô dâu chú rể đổi quần áo, bắt đầu kính rượu từng bàn một.

Thời điểm đi tới bàn Kiều Lễ và Phương Du Khanh, cả bàn đều tự nhiên đứng lên, nhận lấy rượu mừng của cô dâu chú rể, cũng coi như là một loại chúc phúc với bọn họ.

Trên đường kính rượu, cô dâu có chút không chịu nổi độ mạnh của rượu, dáng vẻ có phần choáng váng, chú rể nhìn ra liền đi tới đỡ cô, thay cô xin lỗi các khách mời, cũng uống ly rượu trong tay của cô, rõ ràng chú rể của mình, đã bởi vì cồn, mặt đỏ tai hồng.


Kiều Dĩ Phong và cô dâu vốn là quen biết, chỉ là không tính là thân, nhưng cha mẹ hai người tóm lại là người trước. Huống hồ đều là con gái, Kiều Dĩ Phong cũng chân thành hy vọng, sau khi cô dâu kết hôn, có thể hạnh phúc mỹ mãn.

Liền đặc biệt, nói ra lời chúc phúc.

Cô dâu rất hưởng thụ, cũng thẳng thắn thành khẩn nói, hy vọng Kiều Dĩ Phong ngày sau, cũng có thể gặp được một người toàn tâm toàn ý đối với nàng, dụng tâm yêu nàng.

Ánh mắt Kiều Cảnh Nhiên vẫn không rời khỏi Kiều Dĩ Phong.

Cô nhìn hiểu hâm mộ che giấu trong đáy mắt Kiều Dĩ Phong, cũng nghe ra trong lời nói Kiều Dĩ Phong lộ ra tịch mịch.

Trong khoảng thời gian ngắn, cô có chút luống cuống.

Tiệc rượu cứ như vậy kết thúc. Chỉ là vẫn chưa tàn tiệc, tiệc tối vẫn luôn liên tục đến đêm khuya.

Kiều Cảnh Nhiên nhưng vẫn biểu hiện vô cùng hiền lành.


Vốn dĩ trước khi khai tiệc, thậm chí là thời điểm khai tiệc, cô đều biểu hiện vô cùng hoạt bát, bộ dáng rất là cao hứng, chính là trên đường lại đột nhiên trở nên trầm mặc kiệm lời, đại đa số thời điểm đều không nói một lời nào, trên mặt một chút tươi cười, cũng không có.

Ít nhất, ở trong mắt Kiều Dĩ Phong, Kiều Cảnh Nhiên là cái dạng này.

Quá kỳ quái.

Cũng quá mức...... An tĩnh.

Cũng không an tĩnh giống như ngày thường.

Tâm tình Kiều Cảnh Nhiên không tốt lắm, liền nhỏ giọng nói bản thân muốn đi toilet một chút, kỳ thật chỉ là muốn hít thở không khí mà thôi.

Hiện tại......

Hoàn cảnh xung quanh......

Quá náo nhiệt.

Không hợp với cô, lúc này.

Kiều Lễ và Phương Du Khanh chỉ cho là đứa nhỏ nhàm chán tìm cớ đi dạo xung quanh, cũng không có đa tâm, liền đáp ứng.

Nhưng Kiều Dĩ Phong, nhìn bóng dáng Kiều Cảnh Nhiên một bước nhỏ một bước nhỏ rời đi, trong lòng luôn cảm thấy có chút bất an.


Hội trường khách sạn, khắp nơi có thể thấy được náo nhiệt, cũng đúng, dù sao cũng là hôn lễ của người ta, ngày đại hỉ như vậy, đương nhiên là phải náo nhiệt rồi.

Kiều Cảnh Nhiên đành phải gặp người liền đi, tìm một nơi yên tĩnh không người.

Tuy muốn nơi xa một chút, nhưng rốt cuộc vẫn sợ người trong nhà lo lắng, cho nên tìm nơi gần một chút.

Chỉ có một mình cô.

Cũng đủ an tĩnh rồi.

Không có người khác.

Sẽ không bị quấy rầy.

Thật tốt.

Chỉ là...... Phiền muộn trong lòng, sao lại không vơi bớt.

Mặc dù là ban đêm, đèn cũng rất sáng, ngôi sao trên bầu trời cũng vậy. Đã qua lập thu, gió nhẹ nhàng thổi qua, rất là mát mẻ.

Đại khái, chừng mười phút. Kiều Cảnh Nhiên một mình lẳng lặng mà ngây người mười phút.

Làm tâm mình, bình tĩnh trở lại.

Gió thổi lâu, khiến cô cảm thấy có chút lạnh, cũng vừa lúc, khiến cô dần thanh tỉnh.
"Về thôi." Kiều Cảnh Nhiên tự duỗi tay lôi kéo gò má mình, tâm tình nặng nề, thay đổi xong xuôi.

Nếu chút chuyện này cũng không tiếp thu được, cứ như vậy một chút năng lực kháng cự cũng không có, về sau làm sao đối mặt với ánh mắt thế tục cùng với sự phản đối của ba mẹ đây.

Cô một đường trở về hội trường, dọc theo đường cũ trở về.

Thời điểm đi vào bên trong hội trường, phát hiện mọi người đã lên sàn nhảy, Kiều Cảnh Nhiên vô vị cười, thời điểm ngẩng đầu lên, trước mắt hiện lên một bóng hình.

Trong nháy mắt thân ảnh kia xuất hiện trong tầm mắt của cô, Kiều Cảnh Nhiên trừng lớn hai mắt.

Tim đập loạn cả lên.

Một phúc kia, cô rõ ràng cảm nhận được, đến từ nội tâm, một cảm giác mang tên khiếp sợ.

Như khó có thể tin được, cô lập tức tìm kiếm bóng dáng kia ở trong đám người, muốn chứng minh, cái mình vừa nhìn thấy, không phải ảo giác.
Chính là trong lòng cô hiểu rõ, chuyện này không có khả năng...... Cô hy vọng, chính mình vừa rồi hoa mắt.

"Tiểu Cảnh." Thời điểm Kiều Cảnh Nhiên ở khắp nơi tìm kiếm thân ảnh người nọ, phía sau truyền đến tiếng gọi của Kiều Dĩ Phong.

Kiều Cảnh Nhiên quay đầu lại.

Kiều Dĩ Phong vẫn giống mọi ngày, mỗi lần chỉ cần Kiều Cảnh Nhiên quay đầu lại, Kiều Dĩ Phong luôn tươi cười nhìn cô.

Như gió xuân tháng ba.

Ấm áp, cùng với hương hoa, thấm tận đáy lòng.

Khủng hoảng vừa rồi, giây phút nhìn thấy Kiều Dĩ Phong, cũng chấm dứt.

"Chị."

"Lạc đường sao?"

Kiều Dĩ Phong từ lúc Kiều Cảnh Nhiên rời khỏi bữa tiệc, liền không thể nhịn được đi theo cô. Sợ cô tìm không thấy toilet, tiếp theo cũng là, trong lòng sinh ra lo lắng không tên.

Kiều Cảnh Nhiên cứ như vậy lẳng lặng trước gió, nàng cũng làm bạn bên người cô, chỉ là không bị cô phát hiện.
Đứa nhỏ này......

Khác với vẻ hoạt bát trước kia, hiện tại càng thêm trầm mặc.

Tuy cũng có rất nhiều thời điểm nói nhiều giống như trước kia, giống nhau như đúc.

Chỉ là...... trong lòng Kiều Dĩ Phong, cũng không biết là thế nào, cũng không biết từ khi nào bắt đầu, liền cảm thấy...... Nhịn không được đối với Kiều Cảnh Nhiên sinh ra một loại cảm giác đau lòng.

Rất ít thời điểm, khiến Kiều Cảnh Nhiên lộ ra vẻ mặt chưa bao giờ có trước đây, cái loại cảm giác đau lòng này, liền càng, trở nên mãnh liệt.

Chờ đến khi Kiều Cảnh Nhiên như tính toán trở lại bàn tiệc, Kiều Dĩ Phong tự nhiên cũng đi theo cô.

Chẳng qua, thời điểm đi đến nửa đường, Kiều Cảnh Nhiên lại đột nhiên dừng bước chân, nhìn khắp nơi, hơn nữa biểu tình trên mặt, có vẻ rất là sốt ruột, còn có sợ hãi.
Kiều Dĩ Phong liền cho rằng, cô bởi vì lạc đường, cho nên đi tới bên người cô.

"Hả......" Kiều Cảnh Nhiên hơi hơi giương miệng, sửng sốt một hồi lâu, dần bình phục lại, mới nhẹ giọng trả lời nói, "Dạ. Đột nhiên...... Tìm không đường về. Sợ."

Kiều Dĩ Phong cười sờ sờ đầu cô, "Không sao, có chị ở đây." Nàng nắm tay Kiều Cảnh Nhiên.

"Sau này nếu có lạc đường, cũng đừng sợ. Cứ ngốc ở đây chờ chị, không cần chạy loạn khắp nơi. Chị nhất định sẽ đến đón em. Biết chưa?" Kiều Dĩ Phong nắm tay Kiều Cảnh Nhiên trong trở về, hơi cúi đầu nói cho Kiều Cảnh Nhiên.

"...... Dạ."

Chị nhất định sẽ đến đón em.

Thật soái......

Những lời này......

Với dung mạo của Kiều Dĩ Phong mà nói, nói từ soái này thật ra không thích hợp, chính là không biết vì cái gì, Kiều Cảnh Nhiên giờ phút này, nhìn thấy Kiều Dĩ Phong nói như vậy, cô luôn cảm thấy...... Trúng một đòn.
Kiều Dĩ Phong như vậy, thật sự rất soái khí.

"Em cũng vậy nha. Nếu Tiểu Phong......lạc đường. Em nhất định cũng, tìm chị về."

Không có bất cứ kể nào, có thể cướp chị đi được.

Cho dù có, em cũng nhất định sẽ, cướp chị về.

Em sẽ chỉ là của chị, cũng như, chị cũng chỉ là của em.

Kiều Dĩ Phong bị câu nói này của Kiều Cảnh Nhiên làm cho bật cười, "Em đó nha, chỉ là đứa con nít mà thôi. Vẫn là chờ chị tìm em đi."

Hai người, nắm tay, một đường vừa nói vừa cười.

Nếu phần tốt đẹp này không bị phá vỡ.

"Vị tiểu thư phía trước, xin đợi một chút." Không xác định được người nọ có phải gọi mình không, Kiều Dĩ Phong chỉ quay đầu lại nhìn thoáng qua, một vị nam sĩ đi về phía nàng.

"...... Xin hỏi, có chuyện gì sao?" Vẻ mặt Kiều Dĩ Phong im lặng.
Nàng không phải không thích cười, chẳng qua, chỉ cười với người nhất định thôi. Đối với những người khác, nàng chỉ có bình thường nhất, cũng là lễ phép xa cách nhất.

Như vị nam sĩ gọi nàng lại trước mắt này, tuy rằng diện mạo dương quang suất khí, một thân tây trang màu đen, cũng tôn lên khí tức của anh ta, đáng tiếc, Kiều Dĩ Phong không hề hứng thú, cho rằng anh ta cũng như những người trước đó.

Mà Kiều Cảnh Nhiên đứng bên trái nàng, lại là vẻ mặt khiếp sợ, giống như vài phút trước.

Cái loại sợ hãi này, lại trở lại.

Người đàn ông trước mặt này.

Người đàn ông này.

Là...... Sở Hạo Phong.

Anh ta, anh ta như thế nào lại xuất hiện ở nơi này?

Hoặc là lúc này? Còn gọi Kiều Dĩ Phong?

"Hoa tai này, là của cô đi?" Sở Hạo Phong vươn một bàn tay, mở ra đưa cho Kiều Dĩ Phong xem, một cái hoa tai lẳng lặng trong lòng bàn tay anh ta.
"......"

Kiều Dĩ Phong theo bản năng sờ tai phải mình, quả thật hoa tai đã rơi mất.

"Cám ơn." Kiều Dĩ Phong nói cám ơn, tính vươn tay cầm lấy hoa tai kia.

Đáng tiếc, Kiều Cảnh Nhiên đã nhanh hơn nàng một bước.

Kiều Cảnh Nhiên vươn tay nhanh hơn Kiều Dĩ Phong, lúc Kiều Dĩ Phong nói lời cảm ơn kia đã liền vươn tay.

Cô cầm lấy hoa tai trong lòng bàn tay Sở Hạo Phong, đồng thời còn không quên cười nói cảm ơn, cô lộ ra răng nanh, nói, "Cám ơn chú ạ."

Nói xong cũng không cho Sở Hạo Phong phản ứng, cô liền lôi kéo tay Kiều Dĩ Phong lập tức rời đi. Chỉ để lại Sở Hạo Phong vẻ mặt có phần run rẩy.

Chú, Chú?

Anh già như vậy sao?

Trong lòng Sở Hạo Phong đương nhiên có chút không sảng khoái, chính là Kiều Cảnh Nhiên thấy thế nào cũng chỉ là một đứa con nít, cho nên trong lòng anh ta đối với danh xưng chú này không tiếp thu nổi, cũng không cách nào lý luận cùng một đứa con nít.
Đến nỗi Kiều Dĩ Phong bị Kiều Cảnh Nhiên kéo đi, thời điểm Kiều Cảnh Nhiên gọi Sở Hạo Phong là chú, liền nhịn không được phụt cười.

Chính là hình tượng thục nữ vẫn phải duy trì, vì thế nàng đành phải nghẹn cười, chẳng qua trong lòng nàng đã cười to không ngừng.

Chú.

Quả nhiên, chuyện như vậy, chỉ có Kiều Cảnh Nhiên làm được.

Đáng yêu không chịu được.

Dù sao, Kiều Dĩ Phong thích.

Đầu tiên, nàng từ trước đến nay không thích bị đàn ông dùng ánh mắt mê luyến nhìn mình chăm chú, thất lễ không nói, cũng khiến nàng cảm thấy không thoải mái.

Thứ hai, nàng cũng không thích người khác chạm vào đồ vật của nàng.

"Tiểu Cảnh."

"Dạ?"

"Hoa tai kia, đưa chị."

Kiều Cảnh Nhiên nghe tiếng, dừng bước chân lại, nhìn Kiều Dĩ Phong vài giây, vẫn mở tay ra, đưa hoa tai cho nàng.
Chỉ thấy, Kiều Dĩ Phong cầm hoa tai, nắm tay cô, đi đến một bên, đem hoa tai ném vào thùng rác.

Kiều Cảnh Nhiên nhìn sửng sốt.

Cô nhớ rõ...... Đôi hoa tai này là vào thời điểm nàng 18 tuổi, mẹ tặng cho nàng...... Hiện tại...... Chỉ còn lại một bên.

Còn ở trên tai trái Kiều Dĩ Phong.

Kiều Cảnh Nhiên theo bản năng đi nhìn hoa tai còn sót lại kia.

Kiều Dĩ Phong chỉ cười với cô, trấn an cô.

Thứ ba, người khiến Kiều Cảnh Nhiên chán ghét, nàng cũng sẽ không thích.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.