Chỉ Yêu Người

Chương 22: Chỉ hai chúng ta.



Yêu cùng dũng khí.

Tuy nói là sinh ra yêu cùng dũng khí......

Nhưng Kiều Cảnh Nhiên vẫn cảm thấy khẩn trương.

Cô cảm thấy toàn thân mình trên dưới đều phát run, nâng chân bước về phía trước nửa bước, đều như cần nhiều sức lực vậy.

Kiều Cảnh Nhiên nâng tay lên, gõ cửa, hít sâu một hơi.

"Hô ——" Tay hạ xuống, thời điểm mu bàn tay vừa mới chạm vào cửa, cửa lại tự động mở ra.

Kiều Cảnh Nhiên đứng yên ở cửa, cánh cửa mở trong nháy mắt, một thân ảnh đâm vào lồng ngực mình.

Đồng thời, cô nghe thấy có người đang nói, "Đúng vậy đúng vậy, mau đi đón em gái nhỏ nhà cậu đi."

Sau đó, chính là đông một tiếng, một thân thể mềm mại, va phải mình, Kiều Cảnh Nhiên theo bản năng mở đôi tay ra, lực đánh vào còn rất lớn, khiến cho cô thiếu chút nữa đứng không vững mà té ngã, cũng may cô chỉ giật lùi một bước liền ổn định.


Nhìn kỹ, mới phát hiện là, người ở trong ngực mình, là Kiều Dĩ Phong.

"A, thành thật xin lỗi, cậu không sao chứ...... chứ......" Kiều Dĩ Phong va phải người, một khắc kia khiến bản thân choáng váng cả lên, sau khi tỉnh táo, liền lập tức xin lỗi, vừa ngẩng đầu nhìn, người trước mắt này. Làm nàng vừa mừng vừa sợ.

"Tiểu Phong." Kiều Cảnh Nhiên nở nụ cười, đôi mắt tựa như đang cười, cô nhìn Kiều Dĩ Phong, giống như bốn phía không người, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Cô lại không khỏi có chút lo lắng, mình có va phải nàng hay không, rõ ràng cô mới là người bị đụng, "Không sao chứ? Có va phải chỗ nào hay không? Có đau không?"

Kiều Cảnh Nhiên đem hai tay đang ôm eo Kiều Dĩ Phong dời đi, sau đó vươn một bàn tay đỡ lấy Kiều Dĩ Phong, một tay khác nâng khuôn mặt nàng, sốt ruột dò hỏi nàng, sợ nàng bị thương, lại không chờ nàng trả lời, tự mình kiểm tra xem nàng có bị thương ở nơi nào hay không.


"Tiểu Cảnh, Tiểu Cảnh?" Kiều Dĩ Phong lúc này mới phát giác, thì ra là...... Kiều Cảnh Nhiên.

Chợt cảm thấy có một loại cảm giác an tâm, thổi quét toàn thân nàng, nhìn trong đôi mắt Kiều Cảnh Nhiên truyền tới lo lắng cùng khẩn trương, nàng chỉ cảm thấy buồn cười, người nên lo lắng chính là nàng đúng không?

"Chị không sao. Nhưng còn em, chị làm em đau không? Có chỗ nào không thoải mái thì nói cho chị, biết chưa?" Kiều Dĩ Phong bắt lấy tay Kiều Cảnh Nhiên, hỏi cô, đồng thời cũng nhìn vào đôi mắt cô, nàng sợ Kiều Cảnh Nhiên rõ ràng không thoải mái, rồi lại giả vờ không sao.

Kiều Cảnh Nhiên cười cười, nói, "Em đương nhiên cũng không sao rồi."

"...... Phù." Kiều Dĩ Phong lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Vốn dĩ nàng muốn đi đón Kiều Cảnh Nhiên, thời điểm nhận được tin nhắn của cô, biết cô sắp đến, liền định ra cửa, cố tình bị Diêu Đồng lôi kéo hỏi đông hỏi tây, chờ đến khi phát hiện đã qua giờ hẹn từ lâu, nàng mới vội vội vàng vàng mở cửa định đi tìm Kiều Cảnh Nhiên, cũng không có chú ý đằng trước mình có người, cứ như vậy lỗ mãng hấp tấp va phải.


Một giây phút như thế, Kiều Dĩ Phong cảm thấy, cô có cảm thấy may mắn, may mắn là va phải Kiều Cảnh Nhiên, may mắn...... Mình không có bị ngã, mà là được nàng ôm lấy.

"Khụ khụ khụ. Khụ khụ." Khuôn mặt Diêu Đồng ngồi trong phòng ngủ nhìn không được tốt cho lắm, tiết mục tỷ muội tình thâm này, như thế nào liền...... trông như...... như gì ấy......

Lại nói, liền trông như vợ chồng đang ân ái, cửa phòng ngủ cũng không phải nơi tốt đẹp nha.

Kiều Cảnh Nhiên chỉ cảm thấy Diêu Đồng này giả vờ vô ý, thật ra đang cố tình ho khan, quấy rầy giây phút yên ổn hiếm có của cô và Kiều Dĩ Phong, huống chi, hôm nay trận ngoài ý muốn này, thật sự là cơ hội tốt, cô cảm thấy đây hoàn toàn là ông trời cho cơ hội nha, có thể ở trước mặt Quý Tiêu ra oải phủ đầu với cô ta......

Ít nhất điều này cho thấy cảm tình giữa mình và Kiều Dĩ Phong thật tốt, thật thân thiết, cô rất để ý Kiều Dĩ Phong, mà Kiều Dĩ Phong cũng rất quan tâm mình.
"Được rồi. Không sao là tốt rồi. Có điều nếu cảm thấy có một chút không thoải mái, cũng nhất định phải nói ra......" Kiều Dĩ Phong vẫn không quá yên tâm, nàng luôn lo lắng Kiều Cảnh Nhiên quá miễn cưỡng chính mình.

"Em biết rồi, Tiểu Phong, không cần lo lắng cho em, em thật sự không có sao, em rất tốt." Kiều Cảnh Nhiên cười cười trấn an Kiều Dĩ Phong, sau đó đánh lên nàng một cái, làm nàng yên tâm.

Kiều Dĩ Phong nhìn cô còn có tâm tình làm nũng, liền cũng thu hồi lo lắng, nói, "Vậy được rồi. Nói đi nói lại...... Đến khi nào? Sao không nói với chị, để chị đi đón em?" Đóng cửa lại, nàng lôi kéo tay Kiều Cảnh Nhiên đi vào trong phòng ngủ.

"Em cũng không phải trẻ con, sao lại cần chị đi đón em chứ. Em tự mình tới là được." Kiều Cảnh Nhiên cũng không biết vì cái gì, Kiều Dĩ Phong luôn khiến mình cảm thấy, nàng vẫn luôn dùng ánh mắt nhìn trẻ con đối đãi mình, Kiều Cảnh Nhiên thích Kiều Dĩ Phong khi nhìn mình, trong ánh mắt chuyên chú, rồi lại buồn rầu nói với cô, giữa những hàng chữ truyền tới lời quan tâm, mình làm em gái, nàng làm chị gái.
Cô thích, rồi lại không thích.

Đôi khi luôn rất mâu thuẫn.

Kiều Cảnh Nhiên hiểu rõ, mình yêu cầu Kiều Dĩ Phong đối đãi với mình, trút tất cả quan tâm, mặc kệ những cái quan tâm đó bắt nguồn từ cảm tình gì, nhưng ít ra có thể nói rõ một chút, đó chính là địa vị của mình ở trong lòng Kiều Dĩ Phong, là có trọng lượng, chỉ cần như vậy, cô có thể dựa vào phân lượng này, một chút một chút tới gần Kiều Dĩ Phong.

Chính là cô lại không hy vọng, cũng chỉ có bằng bấy nhiêu phân lượng đó, bởi vì...... Từng phút giây luôn nhắc nhở cô, Kiều Dĩ Phong là chị gái của Kiều Cảnh Nhiên.

Cô cũng sẽ vì vậy mà sợ hãi, cô không dám miệt mài theo đuổi, ánh mắt như vậy, chú ý như vậy, lo lắng như vậy, thậm chí là yêu thích như vậy.

Bên trong đầy ắp tình cảm như thế, rốt cuộc, có một chút nào, không liên quan đến tình cảm chị em hay không?
"Em đó, luôn lắm lý do như thế." Nói là nói như vậy, nhưng thật ra Kiều Dĩ Phong rõ ràng nhất, Kiều Cảnh Nhiên nói thật là thật.

Em ấy thật sự đã không còn là trẻ con nữa rồi.

Kiều Cảnh Nhiên hiện tại đã rất cao, không nói đến trẻ con cùng cùng tuổi, cùng với bạn học lớn hơn em ấy vài tuổi, em ấy cũng vẫn tính là cao, ngũ quan cũng đã dần dần trổ mã, nhìn ra được, bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên khi lớn lên...... Nhất định rất đẹp.

Kiều Dĩ Phong không cảm thấy ý nghĩ trong lòng mình, thiên vị Kiều Cảnh Nhiên, mà sự thật chính là như vậy, Kiều Cảnh Nhiên hiện tại cũng đã rất xinh đẹp rồi, da rất trắng, ánh mặt trời chiếu lên người em ấy, mang đến cho người ta cảm giác sạch sẽ, ít nhất Kiều Dĩ Phong cảm thấy như vậy, mà nàng...... Cũng rất thích, Kiều Cảnh Nhiên như vậy.
Càng lớn lên, càng khiến nàng có cảm giác, Kiều Cảnh Nhiên càng thêm thành thục, em ấy trở nên càng thêm đáng tin cậy.

Chỉ là......

Ở trong lòng Kiều Dĩ Phong...... Nàng có đôi khi lại không hy vọng thời gian trôi qua nhanh như vậy.

Bởi vì đôi khi, cái từ đáng tin cậy này, nhìn ở mặt khác, cũng đang nói, Kiều Cảnh Nhiên không hề cần ỷ lại vào ai nữa.

Kiều Cảnh Nhiên đã trưởng thành.

Chuyện này, nàng đã sớm biết...... Chỉ sợ...... Cũng đã sớm phát giác, chẳng qua trong lòng...... Lại vẫn không muốn đi thừa nhận.

Càng không muốn, mới càng hy vọng, em ấy vẫn là một đứa trẻ như cũ, thì tốt rồi.

Cũng vì như vậy, nàng mới có thể, luôn nói Kiều Cảnh Nhiên vẫn là một đứa trẻ đi.

Kiều Dĩ Phong muốn phủ định, lại lực bất tòng tâm.

"Tới đây." Kiều Dĩ Phong lôi kéo tay Kiều Cảnh Nhiên, để cô đứng bên cạnh mình. Mặt quay sang hai người khác trong phòng ngủ, mở miệng nói, "Giới thiệu một chút."
"Đây là em gái của mình, Kiều Cảnh Nhiên." Nói xong những lời này, trên mặt Kiều Dĩ Phong, có kiêu ngạo mà bản thân không hề phát giác được, "Năm nay 14 tuổi, năm ba sơ trung, sắp tốt nghiệp rồi."

Kiều Cảnh Nhiên cố gắng khiến mình trở nên cao lãnh một chút, bỏ đi vẻ ngoài thường ngày ở bên cạnh Kiều Dĩ Phong làm nũng, cô mới không muốn mất mặt trước Quý Tiêu đâu, như thế nào cũng phải khiến mình thoạt nhìn cao lớn một chút mới được.

Chỉ là......

Suy nghĩ cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi, nhưng nói đến cùng lý tưởng hóa một chút, liền Kiều Cảnh Nhiên cũng không có chú ý tới, Kiều Dĩ Phong đứng bên cạnh cô, vô luận ngụy trang như thế nào, vô luận cao lãnh như thế nào, vô luận cô muốn giả vờ lạnh nhạt như thế nào.

Cô vẫn như cũ, ức chế không được, ánh mắt cô lộ ra ôn nhu.
Kiều Cảnh Nhiên bên cạnh Kiều Dĩ Phong, vĩnh viễn đều như vậy, nhịn không được lộ ra ôn nhu, căn bản không cách nào giấu đi...... Yêu thích.

Kiều Dĩ Phong vẫn luôn chưa từng phát giác Kiều Cảnh Nhiên như vậy, giống như nàng, cũng chưa từng phát giác, đứng ở bên người Kiều Cảnh Nhiên, chính nàng cũng trở nên ôn nhu như vậy.

Nhưng sự ôn nhu này, chỉ đối với nhau.

"Còn đây, là người chị muốn giới thiệu cho em, bạn cùng phòng mới của chị, Quý Tiêu." Kiều Dĩ Phong nói, liền bắt đầu giới thiệu Quý Tiêu với Kiều Cảnh Nhiên.

"Chào em. Chị là Quý Tiêu, thường nghe Dĩ Phong nhắc đến em." Quý Tiêu vươn tay ra trước mặt Kiều Cảnh Nhiên, không nghĩ tới Kiều Cảnh Nhiên tuổi còn nhỏ liền cao như vậy, cô vẫn có chút kinh ngạc, "Chị là bạn cùng phòng mới của cậu ấy."

"......" Kiều Cảnh Nhiên nhìn Quý Tiêu vươn tay đến, nhìn chằm chằm khoảng chừng có vài giây, cô tiếp thu lời của Quý Tiêu xong, cũng bày ra vẻ tươi cười nói, "Chào chị." Cô nghiến răng nghiến lợi vươn tay ra, bắt tay với Quý Tiêu.
"Được rồi, người em cũng đã biết rồi." Kiều Dĩ Phong vỗ vỗ vai Kiều Cảnh Nhiên, cười cười với cô, sau đó nói với Diêu Đồng và Quý Tiêu, "Mình nói trước một chút, trước đó cũng đã nói qua với hai cậu rồi, Nhiên Nhiên mấy ngày này ở chỗ mình, hai cậu không cần để ý bọn mình, bình thường là được rồi."

"Cậu khách khí quá rồi đó. Đứa nhóc tới liền tới, nơi này chính là phòng ngủ của bọn mình, đó chính là địa bàn của bọn mình ~ đương nhiên là nên chơi đùa vui vẻ rồi, nhưng hai người, đừng quá câu nệ." Diêu Đồng biết ý tứ của Kiều Dĩ Phong, sợ mình cùng Quý Tiêu có điều băn khoăn, liền mở miệng hỗ trợ, giảm bớt bầu không khí.

Quý Tiêu lại không sao cả, có điều...... Bản thân luôn có cảm giác có một ánh mặt hận thù...... Nhìn chằm chằm vào, nhịn không được lạnh run lên.
"Vậy...... Mình đưa Tiểu......" Thiếu chút nữa gọi nhầm, Kiều Dĩ Phong ở trước mặt người khác, luôn luôn gọi Kiều Cảnh Nhiên là Nhiên Nhiên, vừa rồi không khí quá tốt, nàng thiếu chút nữa liền buột miệng thốt ra, "...... Mình đưa Nhiên Nhiên đi dạo xung quanh trước."

Nói xong, Kiều Dĩ Phong liền lôi kéo tay Kiều Cảnh Nhiên rời khỏi.

"Đói bụng chưa, đói bụng thì nói, chị đưa em đi ăn gì đó trước." Kiều Dĩ Phong kéo kéo tay Kiều Cảnh Nhiên, dò hỏi ý kiến của cô.

"Không đói bụng, Tiểu Phong chị quyết định là được rồi." Kiều Cảnh Nhiên lắc đầu.

"Vậy...... Chị đưa em đi dạo quanh trường trước, sau đó chúng ta lại đi phố mua bán ở cổng sau, nếu em đói bụng, đến lúc đó chúng ta còn có thể ở đó ăn một bữa, ngày mai chị lại mang em đến nơi khác ăn. Được không?"
"Dạ!"

Kiều Cảnh Nhiên cũng không sao cả, Kiều Dĩ Phong đi đâu, cô liền đi đó, Kiều Dĩ Phong ăn cái gì, cô liền ăn cái đó, những điều này không có gì, chẳng qua......

"Mà......"

"Chuyện gì?"

"Chính là...... Chị Tiểu Đồng và Quý Tiêu, cũng...... phải đi cùng sao......" Kiều Cảnh Nhiên lo lắng chính là, là thế giới của hai người bọn họ, lại trở thành bốn người.

"Đương nhiên là không." Kiều Dĩ Phong lôi kéo tay Kiều Cảnh Nhiên, cười nói, "Hay là...... Em muốn hai cậu ấy đi cùng?"

"Không không không không không...... Không......" Kiều Cảnh Nhiên dùng sức lắc đầu, đều phải ném thành trống bỏi, cô mãnh liệt tỏ vẻ mình không muốn, "Em với Tiểu Phong...... là được rồi."

"Không là được rồi. Chỉ hai chúng ta thôi." Kiều Dĩ Phong xoa mặt Kiều Cảnh Nhiên, nàng biết Kiều Cảnh Nhiên không thích có quá nhiều người, cho nên trước đó đều đã an bài tốt rồi.
Hai người......

Chỉ hai người chúng ta......

Giống như...... Cảm giác yêu đương với ai đó.

Chỉ có hai chúng ta, cùng nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.