Chỉ Yêu Người

Chương 34: Tâm sự.



Từ lúc Kiều Dĩ Phong hội họp với bạn bè, cùng nàng ở khách sạn một đêm, Kiều Cảnh Nhiên liền nháy mắt kỹ thuật diễn liền max level.

Khả năng diễn có thể so với ảnh hậu, thậm chí...... vượt qua ảnh hậu.

Nói bình thường dễ hiểu một ít, liền một chữ, giả vờ.

Không sai, chính là giả vờ.

Ra sức giả vờ.

Chuyện xảy ra buổi tối ngày hôm đó, chỉ cần Kiều Dĩ Phong không mở miệng hỏi, như vậy Kiều Cảnh Nhiên cô đến chết cũng sẽ không nói.

Nếu Kiều Dĩ Phong không phát hiện còn tốt.

Nhưng nếu như......

Nhỡ bại lộ thì sao?

Cô hà tất gì chui đầu vô lưới.

Cho nên, chỉ cần Kiều Dĩ Phong không hỏi cô, như vậy chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, Kiều Cảnh Nhiên đều sẽ im bặt không nhắc tới.

Huống hồ......

Liền nhìn những gì diễn ra mấy ngày nay xem......


Kiều Dĩ Phong đối với cô...... dường như vẫn giống như trước đây. Cũng không khác biệt. Bọn họ vẫn cùng ăn cùng uống cùng ngủ thôi.

Chao ôi.

Kiều Cảnh Nhiên có chút sầu.

Thật ra cô...... Trong lòng vẫn có chút nho nhỏ chờ mong, nếu Kiều Dĩ Phong biết...... mình thật sự hôn trộm nàng, hôn môi cùng nàng...... chuyện này mà nói......

Nàng......

Sẽ phản ứng như thế nào?

Là......

Hùng hổ truy vấn cô, hay là vẻ mặt nghiêm khắc cự tuyệt cô?

Hay là......

Giả vờ không thấy, căn bản không có chuyện này?

Trên mặt Kiều Dĩ Phong lại sẽ là biểu tình như thế nào?

Là phẫn nộ? Bi thương? Hay căn bản không sao cả, đem tất cả những gì xảy ra đêm đó xem như thân mật giữa chị em?

Hay là......

Hay là......

Cao hứng?

Có khả năng như thế hay không.

Có lẽ...... Trên mặt nàng sẽ lộ ra vui sướng?

Cô không biết.


Chuyện đó, cả ở kiếp trước, trước nay đều chưa từng xảy ra.

Cô không cách nào biết được kết quả, liền bắt đầu mọi chuyện, đều thật cẩn thận.

Hoặc là nói......

Ý nghĩ như vậy, đúng là quá ngu xuẩn.

Kiều Cảnh Nhiên nghĩ...... Cô vẫn chờ mong, Kiều Dĩ Phong không phát hiện chuyện xảy ra đêm đó, thì tốt hơn.

Như vậy...... Có lẽ thật sự, tốt hơn đi.

Có lẽ.

Rõ ràng như thế mới tốt......

Chính là trong lòng cô, trong lòng cô...... lại kỳ vọng... Kiều Dĩ Phong có thể nhớ đến như vậy.

Ví dụ như...... Cô thân nàng...... Hôn sâu......

Ví dụ như...... Cô ôm nàng vào trong ngực......

Ví dụ như......

Nếu Kiều Dĩ Phong...... có thể nhớ tới, thì tốt rồi.

Lúc này mới thật sự, là điều mà Kiều Cảnh Nhiên kỳ vọng.

Nếu không có đêm đó, cô hoàn toàn không cần phải, làm quá rõ ràng, ngoại trừ du͙ƈ vọиɠ ra, cũng là vì...... trong lòng cô, có chút chờ mong, chờ mong...... Kiều Dĩ Phong ngày hôm sau tỉnh lại, có thể nhớ tới chuyện xảy ra đêm hôm trước.


Tựa như trò đùa dai của một đứa con nít, làm chuyện xấu, có chút sợ hãi bị phát hiện, rồi một khắc làm chuyện xấu kia, đạt được kɦoáı ƈảʍ.

A, mệt mỏi quá.

Cuộc sống như thế, khi nào mới đến? Rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc?

Trong đầu không hiểu sao lại toát lên ý nghĩ như vậy, sau đó lại trong một khắc đó, Kiều Cảnh Nhiên liều mạng lắc đầu, tản ra những cái ý tưởng đó.

Đường còn rất dài.

Đến nỗi Kiều Dĩ Phong bên này......

Nàng vẫn ăn, ngủ, làm việc, vui chơi như thường, nhưng lại để tâm.

Không nghĩ đến chuyện đó nữa.

Những hình ảnh đó, đều là giả. Là mơ. Là ảo giác.

Kiều Dĩ Phong không thèm nghĩ vì sao trong đầu lại xuất hiện những hình ảnh đó. Nàng chỉ là, đem ký ức đêm đó xóa sạch. Hoặc là nói, những hình ảnh đó, cũng không phải ký ức đêm đó của nàng, nó chỉ gì đó vô danh, như một bóng ma, xuất hiện ở trong đầu nàng mà thôi.
Không hơn.

Không hơn......

Chỉ...... vậy...... thôi sao?

Kiều Dĩ Phong không biết.

Nàng thật sự...... không biết.

Tình huống như vậy, nên như thế nào mới tốt?

Lại nên, dùng tâm tình gì đối mặt mới tốt?

Nàng nên...... đối mặt với Kiều Cảnh Nhiên như thế nào?

Ngoại trừ giống như lúc trước, nàng thật sự không biết mình nên dùng phương thức gì để xử lý chuyện này.

Nàng thậm chí cũng không biết......

Buối tối ngày hôm đó Kiều Cảnh Nhiên hôn nàng, rốt cuộc là ý gì?

Là em ấy muốn? Là như Kiều Dĩ Phong đã nghĩ?

Hay là nàng nghĩ sai rồi? Có lẽ đêm đó hôn môi, thật là ảo giác nói cũng không chừng?

Cho nên, Kiều Dĩ Phong không dám hỏi, nàng cũng không thể hỏi.

Không thể.

Nhưng nếu...... nếu...... đúng như nàng nghĩ.

Đến lúc đó...... nàng...... đối với Kiều Cảnh Nhiên......

"Tiểu Phong, Tiểu Phong?" Phương Du Khanh nhìn thấy Kiều Dĩ Phong vẫn luôn ngẩn người, liền vỗ vỗ vai nàng.
"A. Mẹ." Kiều Dĩ Phong lúc này mới phục hồi tinh thần.

Rõ ràng muốn quên đi, muốn giả vờ như không nhớ rõ.

Rõ ràng quyết định không nhớ đến nữa......

Cố tình......

Kiều Cảnh Nhiên cúi đầu hôn nàng, một màn kia luôn thường xuyên xuất hiện trong đầu, số lần không nhiều lắm, lại nhiều lần muốn mạng.

Mỗi một lần, Kiều Dĩ Phong đều xóa hình ảnh kia đi, nhưng nó vẫn sẽ bất ngờ xuất hiện trong đầu, bá chiếm toàn bộ khối óc. Làm nàng thật lâu không cách nào khôi phục tinh thần.

Lúc ấy......

Kiều Cảnh Nhiên hôn nàng......

Sườn mặt em ấy, thoạt nhìn...... rất nghiêm túc.

Là một loại...... nghiêm túc Kiều Dĩ Phong chưa từng gặp qua, trong đó, còn kèm theo một chút...... Kiều Dĩ Phong nhìn không hiểu lắm, nàng cảm thấy, lại không cách nào nói ra được, không cách nào dùng ngôn ngữ miêu tả cảm giác này.
Chuyện này đều qua đã lâu như vậy, Kiều Dĩ Phong còn tưởng rằng...... nàng thật sự...... có thể chẳng quan tâm, không bao giờ nhớ lại chuyện này nữa.

Chính là, mỗi lần về nhà nhìn thấy mặt Kiều Cảnh Nhiên, trong đầu nàng liền sẽ hiện lên hình ảnh Kiều Cảnh Nhiên hôn nàng, thời điểm công tác sẽ xuất hiện, trước khi ngủ nằm ở trên giường cũng sẽ xuất hiện, lúc ở trong phòng họp, đều sẽ mạc danh nghĩ đến hình ảnh kia.

Kỳ thật, cẩn thận tính toán, qua đêm đó, đến bây giờ đều đã sắp qua một tuần, chính là không biết vì cái gì, mặc kệ là hình ảnh Kiều Cảnh Nhiên hôn nàng, hay là Kiều Cảnh Nhiên hôn nàng khi ôn nhu cùng cường ngạnh, cùng với...... cảm giác hai làn môi chạm vào nhau.

Đến bây giờ, nàng vẫn có thể cảm thấy được.

Càng không muốn nghĩ đến chuyện này, ngược lại ký ức lại càng rõ ràng thêm.
Kiều Dĩ Phong cảm thấy...... nàng gần đây, có lẽ quá bất bình thường rồi.

"Làm sao vậy?" Phương Du Khanh đem văn kiện phóng tới bên cạnh bàn Kiều Dĩ Phòng, "Con xem phần văn kiện này, hẳn sẽ giúp được cho con. Mặt khác...... mẹ thấy con gần đây, hình như tâm thần luôn không yên? Luôn có thể được con đang ngẩn người, có phải không thoải mái chỗ nào không?"

"Con...... a, mẹ, con không sao." Kiều Dĩ Phong há miệng, thiếu chút nữa theo bản năng liền buột miệng nói ra phiền não của mình, sau khi ý thức được liền lập tức sửa miệng, "Có lẽ gần đây khá bận rộn đi, không có nghỉ ngơi tốt."

"Phải không?" Phương Du Khanh hỏi một câu, lại nói, "Lần này kết quả thực tập là rất quan trọng, chẳng qua con đừng áp lực quá. Lúc nên nghỉ ngơi, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt. Bằng không sao có tinh thần được."
"Dạ, con biết rồi, mẹ." Kiều Dĩ Phong nói có chút hữu khí vô lực.

Tuy số lần rất ít, nhưng đôi khi nàng ngay cả nhắm mắt lại đều sẽ nghĩ đến, hình ảnh nàng cùng Kiều Cảnh Nhiên hôn nhau. May mắn là vừa rồi khẩn cấp dừng lại, nhỡ đâu nói ra, cũng không biết nói sao mới tốt.

"Là...... Nhiên Nhiên giận dỗi với con sao?" Phương Du Khanh vẫn không quá tin tưởng lý do thoái thác của Kiều Dĩ Phong, "Hay là hai chị em tụi con cãi nhau?" Ở trong ấn tượng của Phương Du Khanh, Kiều Dĩ Phong và Kiều Cảnh Nhiên chưa từng cãi nhau lần nào.

Từ trước đến nay đều thế, thứ mà Kiều Cảnh Nhiên muốn, chỉ cần không quá phận, Kiều Dĩ Phong đều sẽ thỏa mãn. Tư thế kia, so với mình và Kiều Lễ, Kiều Dĩ Phong lại càng thương nó.

Mà Kiều Dĩ Phong nói không, Kiều Cảnh Nhiên cũng tuyệt đối sẽ không nhắc lại lần hai, không khóc không nháo, một câu của Kiều Dĩ Phong, so với mười câu của mình và Kiều Lễ đều dùng được.
"...... A? Không, không có ạ. Con với Nhiên Nhiên......" Kiều Dĩ Phong vốn đang có điểm mơ hồ, vừa nghe đến tên Kiều Cảnh Nhiên, hơn nữa lại là Phương Du Khanh nhắc đến tên cô, lập tức khiến cho Kiều Dĩ Phong lấy lại bình tĩnh, nàng theo bản năng liền phủ định, "Không có cãi nhau."

Vốn dĩ là thế.

Thật sự không có cãi nhau......

Chẳng qua......

"Em ấy...... Không có giận dỗi với con. Con thật sự không có nghỉ ngơi tốt ạ."

"Đúng không. Theo ấn tượng của mẹ, có thể làm con thường xuyên thất thần, mất hồn mất vía như vậy, chỉ có Nhiên Nhiên thôi." Phương Du Khanh rất hiểu. Vừa thấy là có thể nhìn ra.

Kiều Dĩ Phong vẫn luôn không phải người không có chừng mực, nếu không phải chuyện liên quan đến con gái út của bà, con gái lớn của bà khẳng định sẽ có bộ dáng như hiện tại.

Kiều Dĩ Phong giật mình, sau đó lại thay khuôn mặt tươi cười, mới nói, "Nhiên Nhiên vẫn luôn rất ngoan. Thật sự không liên quan đến em ấy. Chỉ là gần đây con có hơi khó ngủ, ngủ không đủ giấc mà thôi."
Theo bản năng liền muốn nói tốt cho Kiều Cảnh Nhiên.

Giữ gìn Kiều Cảnh Nhiên, đã trở thành một loại thói quen.

Bởi vì quan tâm lâu dài, cũng bởi vì nàng "Bênh vực người mình".

"Hôm nay cũng không khác lắm, đến nỗi ngày mai...... cho con nghỉ nửa ngày." Phương Du Khanh che miệng nói, "Đây là chút tâm tư nho nhỏ của mẹ đối với con gái đó." Nếu có thể cho Kiều Dĩ Phong nhiều ngày nghỉ, Phương Du Khanh khẳng định liền cho, đáng tiếc chính là gần đây chỉ thể cho nàng nghỉ nhiều nhất nửa ngày, không thể cho Kiều Dĩ Phong quá nhiều buông thả, hơn nữa công việc hiện tại của Kiều Dĩ Phong, dù sao cũng phải có người tới làm, tất cả mọi người đều không thanh nhàn, luôn không thể quá mức.

"Như vậy được sao......"

"Không sao. Yên tâm." Phương Du Khanh sờ sờ đầu Kiều Dĩ Phong, hổ thẹn đối với con gái lớn, không thể bên nàng còn để nàng chăm sóc con gái út, tính xem, Kiều Dĩ Phong đã rất nhiều năm rồi chưa làm nũng qua, quả nhiên là độc lập từ quá sớm, "Mẹ nói không thành vấn đề, liền không có vấn đề, buổi sáng ngày mai, con liền thanh thản ổn định ngủ nướng đi. Lát nữa mẹ gọi điện thoại, bảo tài xế đến đón con. Chỉ là buổi chiều ngày mai hai giờ rưỡi có hội nghị, nhớ phải đến đó."
"Dạ, được. Cám ơn mẹ." Có nửa ngày nhàn rỗi cũng không tồi.

Gần đây, đúng là có chút bận rộn, hơn nữa trong đầu lộn xộn, cũng đúng là cần phải nghỉ ngơi cho tốt.

"Đứa nhỏ ngốc, khách sáo với mẹ làm gì? Được rồi, con cứ tiếp tục bận rộn của con đi. Mẹ cũng phải về văn phòng đây." Phương Du Khanh vỗ vỗ tay con gái lớn, vốn dĩ đưa văn kiện mà thôi, bà đâu cần tự mình đến đây, chẳng qua muốn lấy cơ hội này, đi nhìn con gái lớn của mình, thuận tiện nghỉ ngơi một lát.

"Dạ."

Sau khi Phương Du Khanh rời đi, Kiều Dĩ Phong dựa vào ghế, thở một hơi dài, luôn cảm thấy lúc đối mặt với mẹ...... có một loại cảm giác chột dạ dị thường......

Kiều Dĩ Phong nhìn nhìn đồng hồ, bốn giờ hơn.

Hình như vừa rồi mẹ nói hôm nay cũng không khác lắm? Nghĩ nghĩ, Kiều Dĩ Phong gọi điện cho tài xế, nàng định bây giờ về nhà.
Nếu sớm, còn có thể thuận tiện đi đón Kiều Cảnh Nhiên tan học.

Kiều Cảnh Nhiên vì có thể tranh thủ càng nhiều thời giờ, cho nên tiết tự học buổi tối đều xin không đến, năm giờ hơn là có thể tan học. Cô ngẫu nhiên cũng sẽ đến một hai tiết tự học buổi tối, mà không phải bởi vì cô thích học, chẳng qua là...... cô nhàn rỗi nhàm chán không có việc gì làm, lúc ở trên lớp luyện làm trắc nghiệm mà thôi.

Sau khi tài xế đến, Kiều Dĩ Phong mới vừa lên xe, liền nói trực tiếp đi đón Kiều Cảnh Nhiên. Tài xế hiểu rõ, không quá hai mươi phút, liền tới trước cổng trường.

Còn rất sớm, không có học sinh trào ra cổng trường, giống như vẫn chưa tan học?

Lại nói tiếp...... Mấy ngày gần đây, cũng bởi vì thực tập tương đối bận, mỗi ngày một đống công việc phải làm, hơn nữa Kiều Dĩ Phong gần đây tinh thần không tốt lắm, cho nên trên cơ bản đều không đến trường đón Kiều Cảnh Nhiên tan học như thế.
Thô sơ giản lược, cũng hơn nửa năm rồi.

Chỉ chốc lát sau, tiếng chuông tan học vang lên.

Học sinh đều trào ra khỏi cổng trường, có đứa về nhà, có đứa ra cổng trường mua cơm chiều.

Kiều Dĩ Phong liếc mắt một cái liền ở bên trong đám người, tìm thấy thân ảnh Kiều Cảnh Nhiên. Trong lòng lại không khỏi dâng lên một cảm giác rất không khỏe bất thường.

Kiều Cảnh Nhiên gầy gầy, cao cao, vai đeo cặp sách, cũng không có gì vấn đề cả, cũng giống với ngày thường thôi.

Trước kia thế nào cũng không cảm thấy, nhưng hiện tại...... đột nhiên để ý.

Thẳng đến khi Kiều Cảnh Nhiên mở cửa xe ra, ngồi vào trong xe, Kiều Dĩ Phong vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô.

"Ơ. Chị, sao hôm nay chị đến đón em vậy?" Kiều Cảnh Nhiên gỡ cặp sách trong tay xuống, ngồi vào trong xe mới phát hiện, thì ra Kiều Dĩ Phong cũng ở đây.
"Không muốn chị đến sao?" Kiều Dĩ Phong thuận thế vươn tay, nhận lấy cặp sách trong tay cô, giúp cô lấy xuống.

"Đương nhiên không phải rồi." Kiều Cảnh Nhiên cười cười, hôm nay Kiều Dĩ Phong xuất hiện ở trong xe, đột nhiên tới đón cô, đây xem như kinh hỉ đây? Cô còn rất cao hứng, nói, "Chị tới đón em, em cầu còn không được đây."

Kiều Dĩ Phong chỉ cười cười, không nói tiếp, mà nói, "Gần đây chị khá bận, đều không thể nào quan tâm em được, em không cần giận chị."

"Sao có như thế. Em tuyệt đối," Kiều Cảnh Nhiên đi bắt lấy tay Kiều Dĩ Phong, "Tuyệt đối, sẽ không giận chị."

Bàn tay Kiều Dĩ Phong bị cô nắm trong tay, thân thể cứng đờ một giây, "Em không tức giận là được rồi. Có mệt không? Em sắp năm ba cao trung rồi, hẳn là cũng rất bận đi? Học tập có gì khó khăn không?" Nàng trong lúc lơ đãng nói liền rút tay về.
"Đương nhiên không thành vấn đề rồi. Chị, em giỏi như vậy, học tập sao có vấn đề gì chứ. Đến nỗi có mệt hay không......" Kiều Cảnh Nhiên đột nhiên ngừng lại, thanh âm thu nhỏ, ghé sát vào Kiều Dĩ Phong, tiến đến bên tai nàng, nhỏ giọng nói, "Khen thưởng! Khen thưởng cho em đi, tinh thần em liền sẽ siêu cấp siêu cấp! Một chút cũng không mệt!"

Nói xong, Kiều Cảnh Nhiên cố ý nhìn thoáng qua lỗ tai Kiều Dĩ Phong, lỗ tai nàng có điểm hồng hồng, hơn nữa cả người tựa như đang...... run rẩy?

Đem hết thảy thu vào trong mắt, Kiều Cảnh Nhiên đem gương mặt tiến đến trước mặt Kiều Dĩ Phong, ý bảo nàng mau khen thưởng cho mình đi.

Mà Kiều Dĩ Phong lại vươn tay, bắt lấy khuôn mặt cô, thoáng dùng chút lực.

"A, đau?, chị ~" Kiều Cảnh Nhiên lần này tuyệt đối không phải cố ý, mà theo bản năng duỗi tay đi bắt, bắt lấy tay Kiều Dĩ Phong đang ôm mặt mình, nhẹ nhàng cầm lấy.
"Cái gì đau?" Kiều Dĩ Phong giả ngu.

Chuyện khen thưởng này chỉ có hai người Kiều Cảnh Nhiên và Kiều Dĩ Phong biết, đây là bí mật của hai người bọn họ, cho nên căn bản không cần cố kỵ còn có tài xế trên xe, hơn nữa hai chị em bọn họ trước giờ quan hệ rất tốt, thân mật một chút cũng là chuyện rất bình thường.

Chẳng qua...... tình huống có người ở đây, nàng cũng sẽ không sớm như vậy.

Huống hồ, chuyện lúc trước còn chưa tiêu hóa xong, Kiều Cảnh Nhiên còn nghĩ đến?

Cự tuyệt.

"Không phải em muốn thưởng sao. Đây nha." Kiều Dĩ Phong buông lỏng tay ra.

"Ô...... Chị nè, chị vô lại." Kiều Cảnh Nhiên cũng buông lỏng tay ra, sau đó bắt đầu xoa xoa khuôn mặt nhỏ nộn nộn của mình.

Kiều Dĩ Phong không để ý tới lời Kiều Cảnh Nhiên nói. Rốt cuộc, nàng lúc này ngoại trừ lựa chọn bỏ qua lời nói của Kiều Cảnh Nhiên, nàng cũng không có cách khác, những cái đó khiến nàng không có cách nào, liền làm lơ đi.
"Là em vô lại." Kiều Dĩ Phong mặt không đổi sắc, một bộ đứng đắn không thể đứng đắn hơn.

"Hừ." Nói cô vô lại? Chờ ngày mai cô cầm được giấy chứng nhận trong tay, cô lại muốn xem lần này Kiều Dĩ Phong làm thế chơi xấu?

Tới sáng ngày hôm sau, Kiều Dĩ Phong vẫn cùng Kiều Cảnh Nhiên rời giường, tuy rằng thật vất vả Phương Du Khanh mới cho nàng nghỉ nửa ngày, nhưng nàng vẫn tỉnh lại, có lẽ đây là số mệnh đi, chú định nàng ngủ nướng không rồi.

Vốn định ăn sáng xong rồi ngủ tiếp, vừa lúc Kiều Cảnh Nhiên muốn đến trường học, nàng liền đưa Kiều Cảnh Nhiên đến trường học.

Cơ hội như vậy không nhiều lắm, cho nên Kiều Dĩ Phong rất quý trọng.

Nhưng mà, đưa Kiều Cảnh Nhiên đến trường học xong, nàng lại không muốn về nhà, tiện đường đến phòng hiệu trưởng một chuyến, dò hỏi tình hình học tập cùng tác phong cá nhân gần đây của Kiều Cảnh Nhiên một chút, giống như trước đây, xuất sắc.
Hỏi xong rồi, nàng liền quay lại đường cũ, muốn đi xem bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên đi học, nàng đúng là chưa từng thấy qua bộ dáng Kiều Cảnh Nhiên ở trên lớp. Một lần nhìn đến, đó là lúc em ấy học tiểu học.

Không biết là do quan hệ chị em hay là bởi vì tâm tính tự cảm ứng đây?

Kiều Dĩ Phong luôn có thể từ bên trong đám người, liếc mắt một cái liền nhìn đến Kiều Cảnh Nhiên ở nơi nào.

Luôn như thế.

Kiều Cảnh Nhiên ở nơi nào, nàng giương mắt là có thể nhìn đến, thật giống như là...... ánh mắt nàng chỉ dừng lại vì em ấy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.