Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 11: Phi phượng sơn



Phiêu Hương các chọc giận rất nhiều môn phái trong giang hồ, Thượng Quan Mộc hiện đảm nhiệm chức minh chủ võ lâm, đã từng dắt theo mấy đại môn phái vây quét qua. Nhưng Phiêu Hương Các chủ là người xảo huyệt, thỏ khôn có tới bảy hang, chẳng những khiến cho giang hồ hảo hán không tìm được hang ổ của hắn mà còn làm tổn thương không ít cao thủ của các môn phái.Hiện tại tổ chức sát thủ thần bí này lại biến mất như vậy, thật đúng là hết sức quái dị.

"Biết là nguyên nhân gì sao?" Hiên Viên Húc giương mắt nhìn thẳng Tiểu Bắc, Tiểu Bắc vừa muốn há mồm, bên ngoài viện truyền đến âm thanh thị vệ : "Đỗ ma ma ngài đã tới?"

Tiểu Bắc liếc mắt nhìn Hiên Viên Húc và Tiểu Nam một cái, cầm bức thư đi ra ngoài, Đỗ ma ma lạnh lùng gật đầu rồi rời đi, hướng vào trong viện.

Đỗ ma ma thấy Tiểu Bắc đi ra, dáng vẻ kiêu ngạo lắc lắc cái khăn trong tay, cau mày đối với thị vệ canh giữ ở cửa nói: “Gặp người cũng không chào, đều là thế tử gia làm hư các ngươi, thật nên để cho vương phi phái người đến dạy các ngươi quy củ.” Nàng là người tâm phúc nhất bên cạnh An vương phi, bình thường ở vương phủ ai cũng nịnh bợ nghênh đón, nhưng mà mấy tên tiểu tử bên cạnh thế tử gia cứ giống như tảng đá mốc trong hang vậy, vừa cứng lại vừa thối.

Hôm nay đến phiên Sở Phong trực ban, mặt đã đen lại, cái lão bà này thật đúng là rễ hành. Đám người bọn họ người nào cũng có công trạng, chỉ nghe lệnh hoàng thượng cùng thế tử, bà cũng chỉ là con chuột của bề trên thôi—— muốn chào thì tự mình chào, nếu người khác nói như vậy, Sở Phong đã sớm đánh một chưởng bay xa rồi.

"Đỗ ma ma!" tiếng nói lạnh lùng của Hiên Viên Húc từ trong phòng truyền tới: "Bọn họ không phải là người có thể chọc được, có chuyện gì?"

Đỗ ma ma run lên một cái, nàng quá đắc ý vênh váo, vội khom người đáp "Lão nô gặp qua thế tử gia. Là vương phi sai lão nô tới đây truyền lời, mời thế tử gia đến Cẩm Sắt viện." trước kia thế tử gia không có ở vương phủ, An Thân Vương mặc kệ những chuyện vặt vãnh, toàn bộ vương phủ đều do một mình An vương phi định đoạt. Nàng là trợ thủ đắc lực của vương phi, đã quen ở vương phủ ra lệnh, diễu võ dương oai rồi.

Hiên Viên Húc ở trong phòng ừ một tiếng xem như trả lời, Đỗ ma ma khoanh tay đứng ở ngoài phòng mồ hôi lạnh toát ra, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, tiểu vuong gia này khi còn bé chính là một tiểu bá vương. Qua một lúc lâu, mới truyền ra âm thanh lười nhác của Hiên Viên Húc: “Ta sẽ đi qua gặp mẫu phi.”

Sở Phong lạnh mặt đưa tay ra dấu mời, Đỗ ma ma giận mà không dám nói gì, hậm hực đi ra Thanh Ngọc hiên.

Bởi vì Chương Mỹ Ngọc ở hoa cúc yến đấu thơ làm cho đại danh xuất chúng, hiện tại rất nhiều thiên kim tiểu thơ sẽ thỉnh nàng tham gia gặp gỡ. Hồ lão phu nhân cùng Triệu thị đã vì nàng lựa chọn một vài gia đình, muốn đem hôn sự của nàng nhanh chóng quyết định. Nhưng nàng căn bản không muốn gả cho các công tử hạng trung này. Trước khi tham gia hội hoa các quý phu nhân kia không hề biết tới danh tiếng của nàng, hiện tại Chương Mỹ Ngọc nàng đã có thể nở mày nở mặt, thế nào có thể tùy tiện qua loa định ra hôn sự, lại nói nàng một lòng muốn gả cho Hiên Viên Húc tuấn mỹ tôn quý. Có hậu duệ của thiên hoàng so sánh, nàng thế nào có thể để ý những người vô vị tầm thường kia.

Nàng đối với dung mạo bản thân rất tin tưởng, chỉ cần cho nàng có cơ hội đụng phải Hiên Viên Húc, chắc chắn sẽ làm cho hắn ái mộ mình không thôi, chân thành quỳ gối dưới vày thạch lựu của nàng. Ngày hôm qua Tần tiểu thư gửi thiệp đến. Thỉnh ba tỷ muội Chương gia đến Phi Phượng Sơn xem phong điệp.

Chương Mỹ ngọc căn bản không muốn đi, những ngày qua các quý nữ đều thỉnh nàng tham gia hội này nọ, có mấy cuộc hẹn chính là nhìn phong diệp, nàng cũng nhìn chán rồi. Nhưng lại nghe nói có rất nhiều công tử quý tộc cũng thích thời điểm này đến Phi Phượng Sơn, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất Húc tiểu vương gia cũng đi, nhưng nàng không có đi. Vậy thì mất toi cơ hội gặp mặt, cũng cao hứng nhận lời.

Tần tiểu thư chỉ mời ba tỷ muội các nàng, mang theo nha đầu và ma ma sớm chờ ở chỗ này rồi.

Tần Uyển Uyển nét mặt tươi cười như hoa: "Chương đại tiểu thư cùng Chương nhị tiểu thư, xin mời." Nàng nhìn thấy Sính Đình phía sau, liền cười đi tới: "Ngươi đã tới, lần trước không giận ta đi? Ta mang ngươi đến chung quanh xem một chút."

Sính Đình hoảng sợ liên tục xua tay, nàng mới không cần mắc mưu đâu. Chương Minh Châu quay đầu, không kiên nhẫn nặng nề đẩy nàng một cái: "Ngươi còn cằn nhằn cái gì a? Muốn nhân vật quan trọng như Tần tiểu thư ba giục bốn xin ngươi sao? Đi ra phía trước ngắm phong cảnh a?" Sính Đình bị nàng đẩy mạnh về phía sau một cái, Thính Vũ vội vàng đỡ lấy Sính Đình, không nhịn được tức giận trừng mắt nhìn Chương Minh Châu.

"Ngươi còn có lá gan trừng ta, ngươi tiện tì!" Chương Minh Châu trong cơn giận dữ. Một con nha đầu cũng dám trừng nàng, không muốn sống đúng không. Gần đây biểu ca đều không để ý nàng, một mực trốn tránh nàng, ngay cả ngoại tổ mẫu cũng khuyên nàng không nên dây dưa với biểu ca, đây không phải là để cho nàng một lòng say mê từ nhỏ tới lớn đều uổng phí sao? Nàng vừa thương tâm vừa tức giận, ngày ngày đều sống trong giận dữ.

"Minh Châu! Ngươi làm gì a?" Chương Mỹ ngọc vội vàng kéo Chương Minh Châu nhẹ giọng quát bảo ngưng lại. Trước mặt Tần tiểu thư liền động thủ, nàng thật là bẽ mặt a.

Hiên Viên Húc cùng Hàn Tư Luật vừa đến Phi Phượng Sơn, thấy phía trước rất náo nhiệt, ngẩng đầu liền trông thấy Sính Đình đứng ở đó, một thiếu nữ vẻ mặt đầy không kiên nhẫn đẩy nàng một phen. Thấy nàng bị người ta khi dễ, trái tim của hắn không biết vì sao bị thắt lại thật chặt, không khỏi dừng bước. Hàn Tư Luật cũng nhìn thấy Sính Đình, hắn đối với vị cô nương xinh đẹp này ấn tượng rất sâu sắc.

Tần Uyển Uyển mắt sắc nhìn thấy hai người cách đó không xa, phút chốc ánh mắt sáng lên:"Hàn đại ca! Các huynh. . . . . . ?"

Hàn Tư Luật lúc này mới nhìn thấy Tần Uyển Uyển, tao nhã cười: "Uyển Uyển cũng ở đây a! Các ngươi cũng đến xem phong diệp à?" Hai nhà xem như thế giao, Hàn Tư Luật cùng Tần Giác quan hệ cũng rất tốt.

Chương Minh Châu giương mắt nhìn đến hai người cao lớn tuấn mỹ, mặc cẩm y khoác áo lông chồn, nàng không khỏi đỏ mặt, mới vừa rồi hai vị công tử khí độ bất phàm này không có nhìn thấy nàng loạn phát tỳ khí đi? Không thấy được đi? Nàng thật không có chú ý tới trong đó có một công tử chính là người ngày đó ngăn lại xe ngựa. Chương Mỹ Ngọc mở cờ trong bụng, Phật tổ phù hộ, là Hiên Viên tiểu vương Gia! Nàng quyết định đến đây quả thật không tồi, bằng không liền lỡ mất cơ hội ngàn năm một thuở rồi.

Tần Uyển Uyển vui vẻ gật đầu, giải thích nói: "Đúng vậy a, muội hôm nay làm chủ nhà, thỉnh các vị tiểu thư Chương gia xem phong diệp đây!"

Hàn Tư Luật nhìn Hiên Viên Húc một chút, thấy hắn hé ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng. Đang nhìn xem Sính Đình, vị này cũng chỉ là hơi gập người cùng bọn họ hành lễ, sau đó không nói một lời. Trong lòng không khỏi giật mình, tao nhã nói: "Vậy chúng ta đây sẽ không quấy rầy các tiểu thư, chúng ta đi một nơi khác."

Chương Mỹ Ngọc vui vẻ nhẹ nhàng nói: "Hàn thế tử không cần khách khí, Tần tiểu thư gọi ngài là đại ca, thế tử cũng không phải là người ngoài, Tần muội muội cùng chúng ta ba đều là nữ tử, cũng không có huynh đệ đi theo, không bằng hai vị thế tử theo chúng ta một chỗ đi?" Chương Mỹ Ngọc làm sao có thể bỏ qua cơ hội cực tốt như vậy. Cái gì mà e dè nam nữ, để cho hắn đi gặp quỷ đi!

Tần Uyển Uyển cũng nói hai nhà là thông gia tốt, thật sự không cần khách khí.

Hàn Tư Luật vuốt ve lông mày, âm thầm liếc Hiên Viên Húc một cái, thấy hắn không phản đối, cũng liền biết phải nghe lời: "Cũng được, hôm nay bản thế tử liền làm hộ hoa sứ giả bảo vệ cho các tiểu thư, làm quý ngài nhã nhặn một lần vậy." Sau đó giới thiệu Hiên Viên Húc: "Đây là An Thân Vương thế tử." Không thể gọi hắn tiểu vương Gia, hắn hiện tại đã lớn, không chịu để cho người ta gọi biệt danh của hắn khi còn bé.

Giới thiệu xong, nhóm người hăng hái tràn đầy hướng trên núi đi đến.

Sính Đình nhìn thấy Hiên Viên Húc sẽ nhớ tới một màn kia trong sơn động, cảm giác rất là xấu hổ buồn bực. Hơn nữa mắt cá chân của nàng có chút đau, liền lôi kéo Thính Vũ chậm rãi đi ở phía sau bọn họ.

Tần Uyển Uyển lúc này cũng chẳng quan tâm Sính Đình, chỉ lôi kéo Hàn Tư Luật nói chuyện. Chương Mỹ Ngọc một lòng một dạ ở trên người Hiên Viên Húc, nàng bày ra đầy đủ nữ tính, quyến rũ, mềm mại, mặt mày hớn hở, vui mừng nhướng mày, thẹn thùng e lệ, lặng lẽ đi đến bên người Hiên Viên Húc, trong lòng giống như đang uống mật ngọt.

Hiên Viên Húc mặc dù trầm tĩnh không nói, kỳ thực đang vểnh lỗ tai chuyên chú nghe động tĩnh phía sau.

“Tiểu thư, chân người đau thành như vậy rồi, không thể đi được nữa, đều do nhị tiểu thư.” Là âm thanh của nha đầu kia.

"Được rồi, đáng đời ta! Ta nên cách xa nàng, ngươi không cần vì ta mà cùng nàng tranh chấp, nhịn một chút." Giọng nói mềm mại pha chút non nớt của thiếu nữ bất đắc dĩ vang lên.

“Vậy chúng ta không cần đi nữa! Để cho các nàng đi nhìn phong điệp, ta bồi tiểu thư tìm chỗ nghĩ ngơi một chút!”

"Được rồi! Ngươi đỡ ta đến tảng đá kia ngồi xuống, ngươi đi nói với Tần tiểu thư một tiếng."

Hắn nghe như vậy cũng không nghe nổi nữa, lập tức dừng lại xoay người đi trở về! Chương Mỹ Ngọc đôi mắt xinh đẹp trợn to nhìn bóng lưng của hắn. Hắn đi đến bên người Sính Đình, nhíu mày quan sát chung quanh một phen, phân phó một ma ma cầm cái đệm mềm đi qua, lót ở trên mặt tảng đá, lại phân phó Thính Vũ: “Đỡ tiểu thư nhà ngươi tới đó ngồi.” Hắn sống ở thượng vị đã lâu, trong giọng nói tất nhiên có một cỗ uy nghiêm làm người ta phục tùng, Thính Vũ ngoan ngoãn đỡ Sính Đình ngồi ở đệm lót trên tảng đá.

Mọi người lúc này cũng đều đi tới, Hàn Tư Luật nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch của Sính Đình, hỏi Hiên Viên Húc: "Chương tam tiểu thư như thế nào?"

Hiên Viên Húc lạnh lùng quét mắt Chương Minh Châu một cái: "Tam tiểu thư đau chân rồi ! Các ngươi đi lên xem phong diệp đi, ta đưa nàng trở về trước!"

"Như vậy sao được?" Chương Mỹ Ngọc kịch liệt lên tiếng phản đối, nàng thật vất vả mới đợi đến cơ hội này, làm sao có thể vì việc nhỏ liền từ bỏ, hơn nữa dựa vào cái gì mà Sính Đình đau chân lại muốn hắn đưa về? Nàng xứng để Tiểu vương Gia đưa sao? Cũng không phải không có hạ nhân.

Mọi người kỳ quái nhìn nàng, nàng kích động như vậy làm cái gì a? Ngay cả Chương Minh Châu cũng nghi hoặc xem xét nàng.

Chương Mỹ Ngọc thấy tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người nàng, không khỏi đỏ mặt, vội ôn nhu giải thích: "Ý ta là thế nào thế tử gia có thể đưa tam muội về được? Nam nữ hữu biệt, tam muội muội ngươi không thể chịu dựng một chút sao?

Hiên Viên Húc nở nụ cười, làm ánh nắng phai màu, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, hắn trực tiếp đối với Tần Uyển Uyển nói: "Tần tiểu thư sai ma ma ôm tam tiểu thư đến trên xe ngựa là được, bản thế tử sẽ đưa tam tiểu thư trở về! Các ngươi tiếp tục." Chương Mỹ Ngọc sắc mặt nhất thời xanh mét, bàn tay trong áo nắm thành quyền.

Chương Minh Châu khinh thường bĩu môi, miệng không ngăn cản mà nói: "Thật sự là mất hứng, yếu ớt như vậy, chân cũng đâu có què!"

Thính Vũ nghe không nổi nữa, lớn tiếng phản bác : "Không phải là nhị tiểu thư ngươi đẩy một cái, tiểu thư có thể như vậy sao?"

"Phong Diệp có thể đến xem bất cứ lúc nào, vẫn là chân của Sính Đình quan trọng hơn." Tần Uyển Uyển cũng có chút không vui.

Chương Minh Châu gặp tất cả mọi người khiển trách nhìn về phía nàng, lại chột dạ, càng lớn tiếng: "Đẩy nàng thì thế nào? Cả đám đều che chở nàng, không phải là một thứ nữ do tiểu thiếp sinh thôi sao, nàng không phải là muốn tới Tần gia các ngươi làm di nương sao? Giả bộ cao quý cái gì."

Lời nàng vừa nói ra, chung quanh một trận khó chịu trầm mặc, Tần Uyển Uyển xấu hổ cúi đầu, Hiên Viên Húc đột nhiên biến sắc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.