Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 13: Có mỹ một người này, gặp không quên



Đèn hoa vừa lên, khắp sân An vương phủ và hành lang gấp khúc đều treo lồng đèn. Hiên Viên Húc chân mày nhíu lại, đạp ánh trăng đi tới Cẩm Sắt viện, An Thân Vương phi Đinh Nguyệt Chi đang nhìn mấy đại nha đầu bện dây dưới ánh đèn, bọn nha đầu vừa thấy thế tử tuấn mỹ cao ngất liền cuống quít bỏ lại túi lưới trong tay, lén lút sờ gương mặt, sửa sang lại trang sức cài trên tóc, đỏ mặt đi qua hành lễ.

Hiên Viên Húc sau khi vào phòng sắc mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, cung kính lễ độ hướng về phía mẫu thân hành lễ: "Mẫu phi lúc này gọi nhi tử đến có chuyện gì?"

Đinh vương phi tiến lên dắt tay hắn, không chớp mắt nhìn nhi tử chi lan ngọc thụ, ánh mắt tràn ngập yêu thương, liên tục kêu bọn nha đầu bưng đồ ăn đồ uống cho thế tử.

Hiên Viên Húc nội tâm sông cuộn biển gầm, trên mặt lại tao nhã không giảm, hắn vén áo ngồi xuống, bưng chén lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nóng. Ngón tay thon dài trắng sáng khẽ vuốt ve thân chén trong tay, ngẩng đầu hướng Đinh vương phi mỉm cười. Xuân Hương đứng sau lưng vương phi si mê nhìn hắn, khăn trong tay rớt xuống đất cũng không hay biết. Hiên Viên Húc nhẹ nhàng cau mày nhọn, lạnh lùng liếc nàng một cái, khuôn mặt Xuân Hương liền không còn chút máu.

Đinh Nguyệt Chi giống như sau gáy có mọc thêm con mắt, nhẹ nhàng phất tay, thản nhiên nói: “Đều lui xuống đi!” Nha hoàn ma ma nín thở chịu đựng không khí bó buộc bắt đầu lui ra ngoài, nàng tự tay giúp nhi tử gắp một khối điểm tâm, cười tủm tỉm nhìn hắn lịch sự ăn, ôn hòa hỏi: “Húc nhi mấy ngày nay đang bận rộn những thứ gì? Cả ngày cũng không thấy bóng dáng. Có phải là để ý cô nương nào đó trong kinh thành không?

Hiên Viên Húc động tác dừng một chút, trong đầu không khỏi hiện ra hình dáng của Sính Đình. Thấy mẫu thân chuyên chú nhìn hắn, vẫn là nhai kĩ nuốt chậm ăn xong điểm tâm, uống một ngụm trà, hời hợt nói: "Chẳng qua là chuyện vặt trong triều cùng một ít quân vụ phải xử lý, cho nên không được rãnh rỗi.” Lại không trả lời câu hỏi cuối cùng của vương phi.

“Dù sao vẫn nên dành chút thời gian cho bản thân mình đi! Con cũng trưởng thành rồi.” Đinh vương phi nhẹ giọng phàn nàn: “Ở hoa cúc yến của Lư phu nhân con nói không thấy được ý trung nhân, mẫu phi nhận thức một vài tiểu thư không tệ trong kinh thành, nếu không ta giúp con chọn một người?”

"Mẫu phi người cũng quá nóng lòng rồi, nhi tử muốn cẩn thận suy nghĩ." Hiên Viên Húc không nhanh không chậm nói.

Đinh vương phi nghe vậy trên mặt khó nén vẻ thất vọng, không cam lòng hỏi: "Nếu không mẫu phi cũng giúp con làm một yến hội? Đến lúc đó thỉnh những thiên kim quý nữ cho con hảo hảo nhìn một cái?" Nàng lòng tràn đầy hi vọng Húc nhi có thể gặp được nữ tử vừa ý, sớm ngày hoàn thành hôn nhân đại sự, giải quyết xong tâm nguyện của nàng cùng An Thân Vương

Hiên Viên Húc khóe miệng hơi giơ lên: "Ngày đó người không phải là cũng đi hoa cúc yến sao? Hàn Tư Luật có chọn sao? Mấy ngày nay Lư phu nhân không có kể khổ cùng người?

Vương phi trợn mắt nhìn hắn, vươn ngón tay trắng trẻo điểm điểm trán của hắn, sẳng giọng: "Không có cái gì mà con không biết ?" Oán trách lại tiếp tục oán trách, nhưng Đinh Nguyệt Chi vẻ mặt vẫn đầy ý cười: “Nghe nói cũng không có chọn, không có vừa ý, làm Lư phu nhân tức giận tuyên bố nếu không ép được hắn lấy vợ liền đổi họ.”

Hiên Viên Húc tự nhiên buông lỏng, khóe miệng xẹt qua một chút ý cười trêu tức : "Uổng phí thời gian." Hiện tại Hàn Tư Luật cũng không dám hồi phủ, chỉ sợ bị Lư Phu Nhân bắt lấy buộc chặt làm chú rể.

Đinh vương phi cũng nhịn không được che mặt mà cười, nàng trầm ngâm chốc lát, thử thăm dò nói: "Mẫu phi giúp con an bày người, nhưng mà con không thích? Vậy thì con có người mình thích rồi đúng không?

Hiên Viên Húc rũ mắt tỉ mĩ nhìn ống tay áo, thờ ơ nói: "Mẫu phi nghe được chuyện gì? Hay là có người dám can đảm ở trước mặt mẫu phi xuyên tạc?"

Vương phi lấy tay đè khóe môi, nhẹ giọng cười cười: “Chẳng qua là Đỗ ma ma gặp được Mạn Lê nói mấy câu.” Lại vội vàng giải thích: “Mẫu phi không phải muốn can thiệp chuyện của con! Hiện tại cũng đánh trận xong, khai chi tán diệp, con cháu đầy đàn mới là đại sự hài nhi của ta, hôm kia cháu gái của Lâm trắc phi…

Vương phi thấy Hiên Viên Húc mỉm cười, không khỏi dừng lại câu chuyện, nhi tử có mấy năm không ở bên cạnh nàng, không giống như hồi nhỏ, chuyện gì cũng ỷ lại nàng, làm nũng nàng, nàng cũng không biết rõ hắn đến cùng là suy nghĩ như thế nào.

Nàng sinh nở khá trễ, vả lại chỉ có một đứa bé là Húc nhi, sau khi sinh hạ hắn, nàng quả thực sủng ái hắn muốn đem hắn nâng niu trong lòng bàn tay, tự mang theo hắn nuôi dạy bên người, cũng không có giao toàn bộ cho bà vú. Vì hắn có một chút xíu ốm đau liền lo lắng đề phòng, gần như thức trắng đêm, nhìn hắn từng chút từng chút lớn lên, biết đi, biết chạy, trong lòng vui không gì sánh nổi. Lúc hắn bắt đầu học văn tập võ, nàng từng vì hắn có chút tiến bộ nho nhỏ mà cao hứng cả đêm không thể say giấc; hắn ra ngoài xuất chinh, nàng ở trong vương phủ lấy nước mắt rửa mặt, cả ngày lẫn đêm khẩn cầu hắn bình an vô sự.

Nàng phản phản phục phục châm chước hồi lâu, mới nói: "Mẫu phi có chọn giúp con một vài bức họa của các tiểu thư nhà danh giá, đợi lát nữa sẽ sai người mang tới cho con, con tự mình xem một chút, có vừa ý thì đừng ngại nói với mẫu phi.” Thấy Hiên Viên Húc đứng dậy muốn cáo lui, An vương phi cất cao giọng: “Mẫu phi tất nhiên là vì tốt cho con! Chẳng lẽ mẫu phi lại hại con sao? Chỉ cần con vừa ý, dù nàng ấy là ai, mẫu phi cũng giúp con lấy cho bằng được.” Có phu quân địa vị Thân Vương cao quý cùng nhi tử là Chiến thần, Đinh vương phi làm việc đôi khi cũng hơi có chút ngang ngược.

Hiên Viên Húc chậm rãi đứng dậy không chút để ý nói: "Mẫu phi không có chuyện gì làm liền cùng phụ vương du ngoạn nhiều một chút, như vậy cũng giải sầu, nhi tử có việc, cáo lui trước.

An vương phi mặt tràn đầy bất đắc dĩ nhìn hắn chắp tay ở phía sau bình tĩnh đi ra ngoài.

Sính Đình nửa tỉnh nửa mê trong lúc ngủ vô cùng không an ổn, chung quy cảm giác bên cạnh có người, nàng mơ mơ màng màng mở to mắt, trước mắt thật sự có một người!

"Ai?" Trong lòng nàng có chút sợ hãi, theo bản năng nắm chặt chăn.

Hiên Viên Húc ung dung hoa quý ngồi ở mép giường, cầm trong tay một viên dạ minh châu, trong bóng đêm phát ra ánh sáng trầm tĩnh. Hắn mặc trường bào màu tím, quý khí nam tử lộ ra mấy phần gợi cảm, cứ như vậy lẳng lặng nhìn Sính Đình, mùi Long Tiên Hương thanh nhã dễ ngửi ở trên người hắn cũng lẳng lặng phiêu tán trong gian phòng của nàng.

Sính Đình không có thét chói tai, nàng ngạc nhiên nhìn Hiên Viên Húc một mình xông vào khuê phòng của mình, không được tự nhiên nhẹ nhàng hỏi: “Tại sao lại là ngài? Thính Vũ đâu?” Thính Vũ khăng khăng đồi trực đêm, đêm qua ngủ ở phòng bên cạnh.

Mặt mày hắn phấn chấn, cười mỉm: “Giao cho Tiểu Nam, nàng muốn ngồi dậy sao?” Hắn rất sợ không khống chế nổi, mái tóc dài thơm ngát của thiếu nữ tán lạn, nàng vẫn là nên ngồi dậy sẽ an toàn hơn một chút.(Húc ca quân tử ghê >_

Lúc này Sính Đình mới trợn mắt nhìn hắn một cái, nhỏ giọng ra lệnh: “Ngài tránh ra, xoay người sang chỗ khác!” Nam tử ngoan ngoãn xuống giường, đem dạ minh châu đặt bên gối của nàng, quay lưng lại.

Sính Đình nhanh chóng mặc xong áo khoác, vừa định xuống giường, hắn đã xoay người ngồi trên đầu giường nói: "Đừng xuống dưới! Chân của nàng vừa khéo, hiện tại trời trở lạnh!” Giọng điệu thân mật, làm Sính Đình rất là không quen.

Sính Đình bất mãn nhìn hắn: "Nam nữ thụ thụ bất thân, trễ như vậy thế tử đến phòng của tiểu nữ để làm gì?"

Hiên Viên Húc nhìn nàng một cái thật sâu, hơi cúi đầu trầm ngâm không nói, lông mi thật dài che khuất ánh mắt của hắn. Hắn cũng không biết vì sao muốn tới đây, ngày hôm qua sau khi cùng Hàn Tư Luật đưa nàng về Chương phủ, hắn vẫn đứng ngồi không yên, lo lắng mẹ cả sẽ gây khó dễ cho nàng, buổi tối cư nhiên lại nằm mơ thấy nàng bị Mẫu Dạ Xoa đẩy xuống núi, giật mình tỉnh lại một thân hoảng sợ toàn mồ hôi lạnh, hôm nay lo lắng đề phòng cả một ngày, thật vất vả mới chờ đến trời tối, lại bị mẫu phi gọi đi càm ràm nửa ngày.

Hắn cũng không rõ đây là loại cảm xúc như thế nào, chỉ biết là hai ngày nay hắn không có lúc nào là không nhớ tới nàng, thế nào cũng phải thấy nàng một lần, xem nàng có bình an hay không. Trong lòng hắn thật ra có một ý niệm trăn trở, miêu tả sinh động.

"Thế tử! Ngài không có việc gì thì đi nhanh chút, để cho người ta nhìn thấy ta liền xong đời rồi." Sính Đình thấy hắn không nói chuyện, nhịn không được sốt ruột nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Hắn liếc nhìn thiếu nữ đang khẩn trương, khóe môi hơi cong lên: “Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc canh giữ bên ngoài viện, ai cũng không vào được, cảnh cáo nàng! Ta hoài nghi nàng kêu ta thế tử là đang kêu quả hồng, về sau chỉ cho gọi tên ta. (quả hồng = thị tử, đọc hơi giống nhau, ^_^)

Sính Đình mới đầu ngẩn ra, nháy mắt hiểu được, cúi đầu nín cười rất là khổ cực, nhịn không được ngẩng đầu lên trợn mắt nhìn hắn. Nàng như vậy tựa như đang giận mà không giận làm cho Hiên Viên Húc nhìn ngây dại. Chỉ thấy nàng lúm đồng tiền như hoa, mặt mày cong cong, mái tóc dài xõa trên hai vai yếu ớt của nàng như một thác nước đen bóng loáng, tóc rũ xuống hai bên, bộ ngực theo hơi thở của nàng mà uyển chuyển phập phồng, làn da trắng nõn tôn lên đôi mắt to ướt sũng cùng gò má lộ hồng, thoạt nhìn như một thiếu nữ vừa ngây thơ vừa gợi tình.

Hiên Viên Húc nhịn không được vươn tay nhẹ nhàng xoa mặt nàng, giống như mộng ảo không tự chủ được lẩm bẩm ngâm nga: "Có mỹ một người này, gặp không quên. Một ngày không thấy này, suy nghĩ như cuồng. Phượng phi bay lượn này, tứ hải cầu hoàng. Bất đắc dĩ giai nhân này, không ở thành Đông. Sính nhi, ta gọi nàng Sính nhi được chứ? Nàng cười lên thật là đẹp mắt, đối với ta cũng cười như vậy được không?” Cúi đầu mang theo âm thanh của giọng mũi khe khẽ, làm lòng người run nhè nhẹ.

Sính Đình tiếng lòng rung động, mặt bỗng châm lửa đỏ hồng, đồ dê xồm, cư nhiên đối với nàng đọc《 Phượng Cầu Hoàng 》. Nàng một phen mở ra cái tay vô lễ của hắn, đem tay hơi lạnh của mình áp lên mặt để hạ nhiệt, tức giận nhìn nam tử trước mắt. Người này không còn nửa điểm lạnh lùng như lần gặp đầu tiên. Nàng oán hận thấp giọng nói: “Thế tử gia! Thỉnh ngài tự trọng một chút, tiểu nữ không phải là đối tượng để ngài trêu đùa, còn có, không được gọi ta Sính nhi!” Cùng hắn không quen không biết, kêu thân mật như vậy không phải là để cho người khác hiểu lầm sao?

Hiên Viên Húc tròng mắt đen tĩnh mịch mê muội khóa lấy nàng, chẳng qua là mỉm cười, cảm thấy nữ tử trước mắt nhìn thế nào cũng đẹp, nhìn thế nào cũng thuận mắt. Dù cho sinh khí phát hỏa cùng đều là một dạng mỹ lệ. Hắn có chút hiểu được lòng mình, hắn muốn bảo hộ nàng, chiếu cố nàng, thậm chí sủng ái nàng. Lúc hắn nghe được Chương Minh Châu nói nàng muốn đi Tần gia làm di nương, hắn có một cỗ xúc động muốn giết chết Tần Giác, thậm chí còn không thể tưởng tượng được cảnh nàng thực sự thuộc về nam nhân khác, như vậy hắn sẽ không khống chế được tâm tình của mình, đối với tất cả những gì trước mắt đều muốn tùy tiện phá hư.

Sính Đình nghĩ đến hắn vừa rồi cư nhiên động thủ sờ mặt nàng, không khỏi một trận bực mình, không nhịn được cắn môi của mình.

"Đừng cắn!" ngón tay thon dài của Hiên Viên Húc xoa nhẹ đôi môi non hồng của nàng, yêu thương nhẹ nhàng vuốt. Sính Đình há miệng hướng tới ngón tay trên môi hung hăng táp.

Hiên Viên Húc hơi hơi nhíu mày, không hề có ý thu tay lại, ung dung cười: "Thật ác độc! Đừng nóng giận! Ta liền đi, ta chỉ là lo lắng tỷ tỷ nàng làm khó dễ nàng!" Trái tim Sính Đình nhất thời run lên, tức khắc ấm áp, nguyên lai trừ bỏ Thính Vũ, còn có người quan tâm đến mình!

Nàng vốn cũng không phải là người không biết điều, huống chi nam tử trước mắt còn là người đã từng cứu nàng một mạng. Ánh mắt nàng chân thành nhìn hắn nói: "Cám ơn ngài! Không có người nào làm khó ta." Nàng còn tưởng rằng sau khi trở về Triệu thị nhất định sẽ phát tác với nàng, nhưng Triệu thị lại vẻ mặt ôn hoà kêu nàng hảo hảo dưỡng thương.

Hiên Viên Húc gật đầu, con ngươi đen nhánh phóng ra ánh sáng khác thường, thật sâu nhìn nàng một cái: "Vậy ta an tâm!" Đứng dậy đi đến bên cửa sổ, một cái lắc mình không thấy bóng dáng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.