Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 15: Chuyện gì cũng sẽ có lần đầu tiên



Hiên Viên Húc dùng áo choàng bọc lại người trong ngực, nhẹ nhàng đặt ở trên giường. Hắn cúi xuống lòng tràn đầy bất đắc dĩ nhìn Sính Đình đang hôn mê bất tỉnh. Nàng thế nào làm cho người ta không yên lòng như vậy đây? Nếu không phải Hàn Tư Luật sai người báo tin cho hắn, lúc này nàng đã bị nữ nhân Chương Mỹ Ngọc kia tính kế đến hài cốt cũng không còn rồi. Lúc hắn nhìn thấy Sính Đình đang mê man ở trên giường, vạt áo cũng bị mở ra hơn phân nửa. Nam nhân kia bị Hàn Tư Luật đánh bất tỉnh làm cho cơn tức giận của hắn nổ tung. Khóe mắt hắn muốn nứt ra nặng nề tung một chưởng, nam tử miệng còn chưa kêu lên được một tiếng a thì đã tắt thở. Lớn như vậy hắn còn chưa từng phẫn nộ như thế, hận không thể đem nam nhân kia nghiền xương thành tro.

Trong kinh có rất ít người biết, Như Ý lâu là Hàn Tư Luật cùng Hiên Viên Húc hợp tác mở ra. Hôm nay Hàn Tư Luật vừa vặn đến tửu lâu kiểm toán, trong lúc vô tình nhìn thấy Chương Mỹ Ngọc cùng Sính Đính tới dùng cơm. Hắn biết Hiên Viên Húc đối với Sính Đình có chút quan tâm hơn mức bình thường, liền âm thầm ở bên ngoài để tâm một chút. Nhìn thấy Chương Mỹ Ngọc cùng hai nha đầu đỡ Sính Đình đến phòng cách vách, trong lòng Hàn Tư Luật vô cùng nghi ngờ. Đợi cho Chương Mỹ Ngọc cùng nha đầu của nàng đi ra, lại không nhìn thấy Sính Đình. Hắn vuốt lông mày ngẫm nghĩ một lát, một mặt tự mình đến nhã gian xem xét, mặt khác phái người đến báo tin cho Hiên Viên Húc.

Hiên Viên Húc cởi bỏ áo choàng, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ hồng của nàng, một bộ dáng tươi ngọt không biết thế sự. Khó kìm lòng nổi ôm nàng vào ngực. Hắn hơi có chút tham lam nhìn dung nhan mỹ lệ của nàng, nhẹ nhàng đem mặt dán vào trên gương mặt trơn mềm như nước của nàng ma sát qua lại. Ngửi hương thơm thiếu nữ quen thuộc, không nhịn được nhẹ nhàng hôn lên mặt nàng. Hắn cũng không tin Thần Phật, nhưng hôm nay hắn nguyện ý cảm tạ ông trời một lần. Về sau hắn không bao giờ đánh Hàn Tư Luật nữa, nhất định đối đãi với hắn thật tốt.

Hắn từ từ hôn đến đôi môi xinh đẹp như cánh hoa của nàng, hơi thở mang mùi đàn hương tỏa ra từ trong miệng. Cánh tay cũng ôm sát nàng, nhẹ nhàng nắm chặt chiếc eo thon nhỏ. Hắn không có cách nào hình dung hơi thở của hai người giao nhau lại có cảm giác tốt đẹp như thế này.

Mới đầu hôn nàng chỉ là vì trấn an trái tim bị kinh sợ của hắn, để cho hắn cảm giác được nàng thật sự đang ở trong ngực hắn. Nhưng hắn càng ngày càng không thỏa mãn. Hắn không khống chế được tình cảm cuộn trào mãnh liệt của mình, yết hầu không tự chủ lăn lộn, hơi thở hắn dày đặc phun ở trên mặt nàng, muốn một ngụm nuốt nàng vào. Hắn chưa từng cùng nữ nhân nào thân mật như vậy, tư vị này thật vô cùng tuyệt vời! Bản năng nam tính cùng trực giác đã sớm nói cho hắn biết, hắn đối với nàng khát vọng, xen lẫn ý muốn bảo hộ cùng ham muốn chiếm hữu, còn có một chút hâm mộ đối với nữ tính tốt đẹp của nàng.

Sính Đình đang mê man bị hắn không khống chế tốt lực đạo làm cho rất không thoải mái, vô ý thức cau mày hơi mở ra cái miệng nhỏ nhắn. Đây không khác gì cho hắn cơ hội phát tiết tình cảm mãnh liệt, mở ra một cửa đi đến thiên đường. Đầu lưỡi của hắn lập tức chui vào, cuốn lấy cái lưỡi của nàng, vô sự tự thông tinh tế nhâm nhi thưởng thức. Một đôi con ngươi sâu đen như mực hơi nheo lại hưởng thụ, một chút cảm giác lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn cũng không có.

Hơi thở của hắn càng lúc càng thô, càng ngày càng nhanh. Tiếng thở dốc nhẹ nhàng ở gian phòng yên tĩnh truyền tới. Máu ở toàn thân hắn đều chạy về một chỗ. Cảm giác giống như muốn nổ tung một cái. Miệng lưỡi khô hanh, khát khô cổ khó nhịn. Tay vội vàng mơn trớn bừa bãi trên người Sính Đình.

"Gia, Hàn thế tử đã tới." Âm thanh cung kính của Tiểu Bắc ở bên ngoài truyền đến.

Hiên Viên Húc bỗng nhiên giật mình một cái, ngớ ngẩn, mở hai mắt đang híp lại, ngẩng đầu lên. Lại nhìn thấy một đoạn cổ duyên dáng trắng nõn của Sính Đình, thấy nàng vì vạt áo bị cởi bỏ mà lộ ra xương quai xanh tinh xảo, cùng chiếc yếm màu vàng nhạt đang che khuất nơi phập phồng tốt đẹp kia. Trên đóa hoa sen đã lộ ra hai cái tiểu sừng nhọn. Hắn không khỏi hít vào một hơi.

Hơi thở hắn bất ổn, trên gương mặt tuấn mỹ tràn đầy vẻ nôn nóng khó nhịn, ánh mắt một mảnh đỏ ngầu. Mồ hôi chảy ra dày đặc trên trán. Ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm vào cảnh đẹp trước mắt. Khó khăn vươn tay che lại vạt áo bị tản ra của nàng, che kín nơi như ẩn như hiện, phong tình mê người kia. Hắn che mặt xoay đầu đi chỗ khác, nặng nề thở ra một hơi, cố gắng bình phục toàn thân đang kêu gào xao động, nặng nề mở miệng nói: “Để cho hắn chờ một chút, ta lập tức ra ngoài.”

“Dạ” Tiểu Bắc không tiếng động lui ra.

Hiên Viên Húc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn tiểu yêu tinh làm khổ mình, sau này sẽ tính sổ với nàng! Nhìn thấy cái miệng nhỏ nhắn của nàng bị hắn hôn đến sưng đỏ, hắn kìm lòng không đặng nhào tới nặng nề mút vài cái. Sau đó mới giúp nàng sửa sang lại váy áo cho tốt, kéo chăn nhẹ nhàng đem nàng để vào trong, lại lưu luyến vuốt ve gương mặt trắng noãn của nàng.

Lúc hắn đi ra sắc mặt đã bình tĩnh trở lại. Hàn Tư Luật lén lút dùng quạt giấy che nửa gương mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt lóe sáng. Không ngừng đánh giá hắn từ trên xuống dưới. Hiên Viên Húc hời hợt liếc hắn một cái, tao nhã phất bào ngồi xuống.

“Nàng như thế nào?” Hàn Tư Luật cuối cùng cũng chịu xếp lại cây quạt, hất cầm lên chỉ chỉ vào bên trong.

“Không có chuyện gì, cũng mau tỉnh. Là ‘mộng đẹp chánh hương’.” Hiên Viên Húc cười lạnh, ánh mắt âm u tràn đầy tàn bạo: “Hai tỷ tỷ dòng chính đối với nàng đúng là không chừa bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nàng rốt cục đã làm phiền bọn họ cái gì?”

Hàn Tư Luật vuốt ve lông mày, như có điều suy nghĩ nhìn hắn một cái. Sau đó lại có thâm ý khác như tên trộm cười hề hề nói: “Ngươi không có lạt thủ tồi hoa đi? Tam tiểu thư người ta đã đáng thương như vậy rồi?”

Hiên Viên Húc nhẹ nhàng nhíu mày, khóe miệng vẽ ra một nụ cười lạnh. Buông lỏng cổ tay một chút, hai cái tay nắm vào nhau, xương cốt “Khanh Khách” thanh thúy vang lên. Hắn bình tĩnh hỏi: “Ngươi rất muốn biết?” Vừa rồi còn muốn sau này đối đãi với hắn thật tốt. nhưng hắn lại muốn bị đánh như vậy, có muốn hay không thành toàn cho hắn đây?

“Không, không muốn biết.” Hàn Tư Luật nam tử hán đại trượng phu biết co biết duỗi.

“Chương đại tiểu thư thủ đoạn độc ác, thật sự là không thể khinh thường a!” Hàn Tư Luật dùng cây quạt gõ gõ lòng bàn tay, nhìn về phía hắn: “Nếu như đoán không lầm, lúc này nàng đã mang theo người đến bắt kẻ thông dâm. Nơi này ra vào đều không phải là người bình thường. Thật thuận lợi cho nàng, vậy tam tiểu thư chỉ có con đường chết rồi.”

Hiên Viên Húc lông mày xinh đẹp ngạo nghễ nâng lên, khinh miệt ngửa đầu cười nói: “Nàng lúc này không rảnh. Nàng cũng đang ‘mộng đẹp chánh hương’ đấy! Chờ nàng tỉnh lại, sẽ có một phần đại lễ đặt trước mặt nàng.”

“Mộng đẹp chánh hương” chính là thuốc mê do một vị tiền bối học y trong Viêm Dương cốc chế tạo, sau này lưu truyền ra ngoài cốc. Hắn cũng không nghĩ tới Chương Mỹ Ngọc sẽ dùng loại thuốc này để đối phó với Sính Đình.

Hàn Tư Luật run rẩy đưa tay chỉ về phía hắn, không dám tin nói: “Không phải chứ, ngươi…Ngươi cũng cho nàng dùng?”

“Gia đây là lấy gậy ông đập lưng ông.” Hiên Viên Húc nhíu mày cười khẽ: “Ta so với nàng tốt hơn nhiều, chẳng qua là cho nàng ngủ một giấc. Để tránh nàng phát hiện chúng ta đi cứu người.”

Hàn Tư Luật cũng cảm thấy hơi buồn cười, lắc đầu một cái: “Vậy tam tiểu thư ngươi thu xếp thế nào?”

"Ta mang nàng hồi vương phủ." Hiên Viên Húc không chút do dự nói: "Mẹ con Chương gia quá âm hiểm, làm người ta khó lòng phòng bị. Cũng không biết vì sao Chương gia lại không tha cho nàng? Đáng nói là không phải lần nào nàng cũng may mắn gặp được chúng ta.” Lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng, chính là lúc nàng bị xe ngựa hất văng ra. Lần đó nếu hắn không ra tay cứu giúp, nàng không chết cũng thành tàn phế.

"Như vậy không tốt lắm đâu! Không nói Chương phủ bên kia giao đãi không tốt, ngay cả vương phi kia cũng không tiện giam giữ?” Hàn Tư Luật thu hồi nụ cười, không đồng ý nhìn hắn. Mặc kệ Chương phủ đối với nàng quá đáng như thế nào, đều không có chứng cứ rõ ràng. Nhưng Chương Triệu thị là mẹ cả của nàng, đây là sự thật không thể tranh cãi. Lại nói Hiên Viên Húc lấy thân phận gì mà mang nàng hồi vương phủ? Còn chưa biết cô nương người ta nghĩ như thế nào.

Hiên Viên Húc trầm mặc một hồi, chém đinh chặt sắt nói: “Ta thích nàng! Ta sẽ không để cho bọn họ lại tổn thương nàng. Còn có! Tốt nhất ngươi nên khuyên Tần Giác từ bỏ ý niệm đi, nếu không ta sẽ cho hắn đẹp mặt. Một cái Thị Lang phủ nho nhỏ ta còn không xem ở trong mắt.” Mấy câu cuối cùng lộ hết khí phách hoàng gia, ẩn chứa uy hiếp, ý đồ rất muốn đem Tần Giác bẻ xương lột da.

Hàn Tư Luật không để ý đến hình tượng quý công tử, cứng họng nhìn hắn. Biết hắn đối với Sính Đình tương đối để ý, nhưng đây là lần đầu tiên nghe hắn nói thích một nữ tử. Thời gian trước hắn có gặp qua Tần Giác, hỏi chuyện này. Tần Giác như chú chó con ngoan ngoãn thừa nhận đối với Sính Đình vừa gặp đã yêu, chẳng qua hắn là sứ quân có vợ, lại biết cuộc sống của Sính Đình ở Chương phủ không được tốt, không còn cách nào khác mới nghĩ ra hạ sách này. Nghĩ đến đây, sắc mặt hắn nghiêm túc lại, nghiêm trang nói: “Ngươi đợi một chút, chuyện này không có đơn giản như ngươi nghĩ đâu.” Không nói chuyện của Tần Giác, thân phận của hai người bọn họ khác nhau một trời một vực, An Thân vương phi xuất thân hưng dương nhà cao cửa rộng, luôn luôn chú trọng dòng dõi. Quyết sẽ không dễ dàng để cho một nữ tử vào cửa chính vương phủ.

“Chuyện này ta sẽ nói với mẫu phi. Nhưng ta muốn mang nàng về vương phủ trước.” Hiên Viên Húc giọng điệu kiên quyết, không thay đổi ý định ban đầu.

“Ta chỗ nào cũng không đi, ta hồi Chương phủ.” Một giọng nữ ngọt ngào mềm mại từ trong phòng truyền tới, hơi yếu ớt run rẩy mang theo nghi hoặc lo sợ.

Sính Đình vừa tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trên một cái giường xa lạ. Nhất thời chỉ cảm thấy cả người như rớt vào hầm băng, trong lòng khủng hoảng sợ hãi tới cực điểm. Nàng lập tức đứng dậy đánh giá quần áo, nhìn thấy nguyên lai vẫn là y phục mặc ở trên người, thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Bên ngoài truyền đến âm thanh của Hiên Viên Húc, trái tim căng thẳng của nàng mới hoàn toàn buông lỏng. Nàng không hiểu vì sao ở đáy lòng tự dưng lại tin tưởng hắn sẽ không làm tổn thương mình. Nghe được hắn nói muốn dẫn nàng về vương phủ, không khỏi lên tiếng phản bác.

“Tam tiểu thư nàng đã tỉnh! Nàng trước đừng sợ, chuyện gì cũng không có phát sinh.” Hàn Tư Luật suy nghĩ tinh tế nhẹ nhàng lên tiếng, an ủi cô gái nghe qua có chút yếu ớt.

Hiên Viên Húc đứng dậy nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào trong, nhìn thấy Sính Đình xinh xắn đứng ở cạnh cửa, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng còn hơi sưng, tóc như mây đen có chút tán loạn, vẻ mặt có chút bất an, lại có một chút non nớt, nhu nhược mỹ lệ. Làm cho hắn trong nháy mắt bị kích thích thú tính, muốn hảo hảo ôm nàng, hung hăng giày xéo một phen. Hắn đi vào, muốn kéo tay nhỏ bé của nàng. Sính Đình cuống quít đưa tay giấu ra sau lưng, làm cho hắn kéo khoảng không. Khi hắn bất mãn cúi xuống nhìn chằm chằm thì chậm rãi đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.