Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 16: Nàng không có chút lương tâm



Ánh mắt Hàn Tư Luật cũng vọt đến vị thiếu nữ xinh đẹp kinh người này, hắn không khỏi âm thầm hâm mộ Hiên Viên Húc, thấy cánh môi tam tiểu thư sưng đỏ, Hiên Viên Húc nếu dám nói cái này không phải do hắn làm, hắn dám đem cái đầu đánh cược với hắn! Tiểu mỹ nhân trẻ trung như vậy, mềm mại giống như một nụ hoa lại bị hắn nhanh chân đến trước, ông trời không có mắt a! Hắn là nam nhân tốt như vậy tại sao đến giờ vẫn một thân một mình đây?

Hiên Viên Húc gai mắt nhìn chướng ngại vật một cái: “Ngươi còn không đi? Chờ gia khen thưởng?”

Hàn Tư Luật sờ sờ cái mũi, cái này chẳng lẽ là trong truyền thuyết hay nói “Người mới cưới vào cửa, bà mối ném qua tường”. Nhưng mà không đúng a! Hắn còn chưa có cưới mà! Tức thì vô lại cười nói: “Dù gì ta cũng là ân nhân của tam tiểu thư, ngươi thế nào có thể đối với ta như vậy?

“Tiểu nữ cảm ơn hai vị thế tử đã vài lần trợ giúp.” Sính Đình khom người muốn thi đại lễ, Hiên Viên Húc một phen giữ nàng lại. Hàn Tư Luật cũng liền xua tay nói “Không đảm đương nổi! Không đảm đương nổi.”

Từ trong đáy lòng Sính Đình cảm kích bọn họ, nàng tuy không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng lúc cuối cùng nàng hôn mê, rõ ràng nhìn thấy khóe miệng Chương Mỹ Ngọc kéo xuống một ý cười ngoan độc. Nàng đột nhiên nhớ đến Thính Vũ nãy giờ vẫn không thấy đâu, không khỏi kinh hoàng biến sắc hỏi: “Hàn thế tử, có hay không nhìn thấy nha đầu của ta? Nàng như thế nào?”

Hiên Viên Húc sợ nàng sốt ruột đang muốn trả lời nàng, âm thanh vui vẻ của Tiểu Nam ở bên ngoài vang lên: “Gia! Hàn thế tử, Chương đại tiểu thư đã tỉnh, ngài có muốn đi qua nhìn một chút không?”

Hiên Viên Húc nở nụ cười, hắn hoa phục đai ngọc, con mắt xinh đẹp phấn khởi, làm người ta hớn hở theo, hướng Hàn Tư Luật trêu tức hỏi: “Có muốn hay không đi xem một màn kịch vui?”

“Rất sẵn lòng”. Hàn Tư Luật vung áo bào, tiêu sái dẫn đầu đi ra ngoài cửa, Hiên Viên Húc lôi kéo Sính Đình đuổi theo phía sau.

Sính Đình vài lần cùng hắn phân cao thấp, muốn đem tay ở trong tay hắn rút ra, nhưng đều vô ích. Hiên Viên Húc đi ở phía trước, khóe miệng hơi giương lên, tâm tình thật tốt.

Chương Mỹ Ngọc gắt gao đỡ cái bàn, che miệng sợ hãi, một nam nhân đang nằm chết trên mặt bàn. Nam nhân thất khiếu chảy máu, bộ mặt vặn vẹo dữ tợn, một đôi mắt cá chết trừng thật to, một bộ dáng chết không nhắm mắt thật khủng khiếp. Da đầu Chương Mỹ Ngọc run lên từng trận, sắc mặt tái nhợt như tro tàn, cả người không thể kiềm chế run rẩy, châu ngọc trâm cài trên đầu đong đưa vang lên leng keng, không nhịn được cao giọng hét rầm lên. Phương Thảo cùng Bích Liên tỉnh lại thấy một màn như vậy, cũng sợ run lẩy bẩy. Các nàng không hiểu, nam nhân này không phải cùng tam tiểu thư ở trong phòng cách vách sao? Làm sao có thể chết ở trong phòng các nàng? Tại sao các nàng cảm giác giống như vừa mới ngủ một giấc tỉnh lại, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chủ tớ ba người hỗn loạn rối ren, điên cuồng hướng cửa chạy tới.

“Ba!” một tiếng, cửa nhã gian bị người bên ngoài dùng lực mở ra, Tiểu Bắc gương mặt chất phác đứng cạnh cửa.

“Chương đại tiểu thư! Nếu như ngươi không muốn mọi người ở Như Ý lâu đến xem kịch vui, ta khuyên ngươi đừng có hét lên như vậy!” Hàn Tư Luật tác phong nhanh nhẹn ngắm nghía cây quạt bước vào.

Chương Mỹ Ngọc vừa nhìn thấy Hàn Tư Luật, như người chết đuối nhìn thấy đạo thảo cứu mạng, chạy như điên tới trốn ở phía sau hắn. Sợ hãi nói: “Hàn thế tử, ở đây có một người chết!”

“Ta nhìn thấy rồi, Chương đại tiểu thư.” Hàn Tư Luật chẳng hề để ý, ác liệt nói: “Người kia là ai? Đại tiểu thư quen biết sao? Hay là người này do đại tiểu thư giết chết?”

Chương Mỹ Ngọc cùng hai nha đầu sợ đến mức không nói được gì chỉ liên tục lắc đầu.

Ngoài cửa, Hiên Viên Húc dựa trên vách tường, một cái tay rảnh rỗi lôi kéo tay Sính Đình. Sính Đình hơi dùng sức giãy giụa, giận dỗi trừng mắt nhìn hắn, Hiên Viên Húc rốt cuộc chịu buông tay của nàng ra. Nàng xoa cổ tay vừa muốn đi vào, hắn ngăn nàng lại nhẹ giọng nói: “Đừng đi vào, bên trong có người chết, nàng sẽ…” Sính Đình trừng mắt nhìn hắn, vãn đi về phía trước như cũ.

Hiên Viên Húc thở dài một hơi, giữ chặt cổ tay của nàng kiên trì nói: “Không có lừa nàng, thật sự có người chết.”

Sính Đình trừng mắt nhìn, ý bảo hắn nới tay ra. Nhỏ giọng nói thầm: “Bộ dạng của ngài thoạt nhìn rất giống gạt người.”

Hiên Viên Húc tròng mắt đen híp lại, cắn răng nói: “Nàng đúng là không có chút lương tâm. Ta đây là vì ai?” Hắn còn không phải là sợ nam nhân kia máu me đầy mặt sẽ hù dọa đến nàng, nàng ngược lại cầm đinh ba Trư Bát Giới—— cào hắn một cái.

Sính Đình chần chờ một chút, vẫn kiên định tiến vào, Hiên Viên Húc bất đắc dĩ đi theo nàng. Tiểu Nam mang theo mấy tên hộ vệ, ngăn lại những người đang la hét muốn lên lầu hai. Người tinh mắt liền nhận ra đây là hộ vệ của Thanh Long Chiến Thần, chẳng hề dám lỗ mãng, tự nhiên nên làm cái gì liền làm cái đó đi.

Lúc Sính Đình đi vào cũng giật nảy mình, Hiên Viên Húc vội vàng ôm người nàng lùi lại phía sau, vươn tay ra giúp nàng che kín mắt. Sính Đình ở trong lòng lặng lẽ ói ra mấy hơi thở, đầu ngón tay nắm lấy bàn tay đặt trên mắt, từ trong ngực hắn giãy giụa ra ngoài, dũng cảm đi về phía trước.

Chương Mỹ Ngọc nhìn thấy Sính Đình đi tới, đi theo phía sau còn có Hiên Viên Húc áo bào ngọc đái. Nàng đứng giữa người trong lòng và tình dịch tâm lý luống cuống ngẩng đầu lên, nàng cố gắng đè xuống kinh hoàng trong lòng, tiện tay vuốt ve tóc, làm hết sức để cho mình bình tĩnh lại.

Nàng giấu đầu hở đuôi hướng Hiên Viên Húc cùng Sính Đình cười một tiếng: “Thế tử, tam muội! Các ngươi thế nào ở nơi này?”

Hiên Viên Húc lập tức hướng Hàn Tư Luật đi tới, con mắt cũng không liếc nhìn nàng một cái. Sính Đình lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm: “Đại tỷ hỏi như vậy thật kỳ quái a? Không phải đại tỷ nói hôm nay muốn mời ta ăn cơm sao, ta không ở đây thì nên ở đâu?”

Sau đó nàng nhìn về phía Phương Thảo cùng Bích Liên, giương giọng chất vấn: “Các ngươi đã làm gì Thính Vũ?” Nếu Thính Vũ có chuyện gì, nàng nhất định cầm đao chém chết mấy nữ nhân lòng dạ khó lường này. Đã không để cho nàng sống tốt, nàng cũng dứt khoát liều mạng, dù sao cũng chỉ là một cái mạng.

Phương thảo cùng Bích Liên bị sắc mặt tàn nhẫn của nàng hù dọa trong nháy mắt vẻ mặt càng tái nhợt, dùng ngón tay run rẩy chỉ về thiên sảnh, Tiểu Bắc đã bước nhanh đi qua thiên sảnh.

Ánh mắt Chương Mỹ Ngọc không ngừng lóe lên, lặng lẽ trợn mắt nhìn hai nha đầu một cái. Các nàng cho thính Vũ dùng một loại thuốc, xuống tay nặng một chút, lúc này Thính Vũ còn đang hôn mê ở thiên sảnh.

Hàn Tư Luật ở một bên lười biếng nhắc nhở: “Chương đại tiểu thư còn chưa nói có quen biết người này hay không? Bằng không bản thế tử liền báo cáo cho Kinh Triệu Duẫn, để quan phủ tới đây cho Chương đại tiểu thư một câu trả lời thỏa đáng.”

“Không cần, không cần!” Chương Mỹ Ngọc cuống quít xua tay: “Tiểu nữ thật sự không biết người này, xin phiền Hàn thế tử đừng báo quan có được hay không?” Nàng là một cô gái chưa lập gia đình nếu đến quan phủ một lần, đời này cũng không cần lập gia đình, nàng không muốn ném đi cái thể diện tốt đẹp này.

“Vậy phải làm sao bây giờ đây? Này không phải là làm khó ta sao…?” Hàn Tư Luật rất là rầu rĩ dùng cây quạt gõ đầu một cái: “Chương đại tiểu thư ngươi nói nên làm sao bây giờ?”

"Tiểu thư!" Thính Vũ bị Tiểu Bắc dùng nước lạnh tưới lên mặt vọt lại, nàng dùng tay áo tùy tiện lau nước lạnh trên mặt, khẩn trương nhìn Sính Đình.

Sính Đình cầm khăn tay giúp nàng lau nước trên mặt, cảm kích hướng tiểu Bắc nói lời cảm tạ: “Cảm ơn vị tiểu ca này.”

Tiểu Bắc đỏ mặt, ngượng ngùng gãi đầu, lùi về phía sau lưng Hiên Viên Húc.

Chương Mỹ Ngọc tự cho mình thông minh lanh lợi, lúc này cũng không hề có biện pháp, các nàng vốn là ở trên đài cao xem cuộc vui, bây giờ đột nhiên lại thành nhân vật chính. Nàng suy nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra, nàng tốn tiền mời tới một nam nhân đã chết là như thế nào? Vả lại không cắm đầu chết ở phòng cách vách của Sính Đình, lại chết ở trong phòng nàng và Sính Đình ăn cơm. Chuyện kỳ quặc như vậy, nàng cũng không thể nói người đàn ông này hẳn là nên ở cùng một chỗ với Sính Đình. Cõi lòng nàng đầy hy vọng nhìn Sính Đình một chút, thấy dáng vẻ nàng bình yên vô sự, thần sắc đôi mắt mù mờ chợt lóe lên.

Nàng rưng rưng nước mắt, nhìn chằm chằm Hiên Viên Húc cầu xin, mảnh mai vô tội nói: “Hai vị thế tử, hôm nay ta mời tam muội đến đây ăn cơm, mới vừa rồi tam muội nói không thoải mái, ta sai hai nha đầu đở muội muội đi nghỉ ngơi. Nào ngờ sau đó tiểu nữ cũng hôn mê, sau khi tỉnh lại chỉ thấy người này chết ở đây, cũng không biết là ai ác ý muốn hại chúng ta.” Quay đầu vô cùng đáng thương nói với Sính Đình: “Tam muội muội có biết đã xảy ra chuyện gì không? Muội muội có biết người đàn ông này không?”

Thính Vũ khinh bỉ nhìn nàng: “Đại tiểu thư nên nói cho ta biết một chút đã xảy ra chuyện gì? Ta với nha đầu của cô ở cùng nhau, vì sao ta hôn mê, các nàng lại vô sự!”

Chương Mỹ Ngọc nghe xong ánh mắt bỗng chốc sáng lên, tựa như tìm được phương pháp có thể rửa sạch hiềm nghi cho nàng. Nàng tràn đầy tức giận quát Phương Thảo cùng Bích Liên: “Hai người các ngươi thật to gan, cư nhiên dám hại ta cùng tam muội?” Mấy người trong phòng tinh thần đều rung lên, dào dạt hứng thú nhìn Chương Mỹ Ngọc.

Phương Thảo cùng Bích Liên liều mạng lắc đầu. Phốc oành một tiếng quỳ gối trước Chương Mỹ Ngọc: “Đại tiểu thư, nô tỳ tuyệt đối không có tâm tư bỉ ổi như vậy?”

"Đại tiểu thư, nô tì không có a!"

"Bốp! Bốp!" Chương Mỹ Ngọc hung hăng tán hai nha đầu mỗi người một bạt tai. Đánh Phương Thảo cùng Bích Liên nghiêng về một bên. Nàng vô cùng đau đớn nhìn chằm chằm hai nha đầu: “Hai người các ngươi hầu hạ ta nhiều năm như vậy, bổn tiểu thư lúc nào đã bạc đãi các ngươi? Các ngươi lại dám dấy lên ý định nham hiểm. sớm biết các ngươi ngoan độc như vậy, ta nên nói mẫu thân đuổi các ngươi đi sớm một chút.”

Nàng không chút do dự hướng Hàn Tư Luật nói: ”Là do hai nô tỳ to gan lớn mật, Hàn thế tử người hỏi bọn nó một chút đi.” Hiện tại nàng chỉ muốn nhanh rời khỏi nơi thị phi này, đã che giấu hết mức, đã đem lỗi đổ cho người khác, hai nha đầu này hợp lại cũng không làm nên chuyện. Nàng thiên tính vạn tính, lại thất bại trong gang tấc, lúc này chỉ có thể dánh gãy răng nanh cùng nhau nuốt máu thôi.

Phương Thảo cùng Bích Liên ngồi dưới đất khóc thút thít, không dám biện luận. Các nàng đều ký văn tự bán đứt nô bộc, mạng nhỏ điều bị chi phối trong tay Triệu thị, lúc này đại tiểu thư có chuyện gì, các nàng là hạ nhân đi theo hầu cũng không sống nổi.

Chương Mỹ Ngọc nước mắt trong veo ôn nhu trượt xuống khuôn mặt, nàng điềm đạm đáng yêu nhìn đám người Hiên viên Húc, xấu hổ nói: “Đều tại ta yếu đuối vô năng, không quản được nô tì, để bọn họ ngang dọc vô pháp vô thiên, cho nên sinh tâm hại chủ nhân, làm ta hổ thẹn đến chết!”

Hiên Viên Húc cười khẽ một tiếng, không chút hoang mang hỏi: “ Chương đại tiểu thư nói hai nha đầu này hại chủ, dù sao cũng phải có lý do đi? Người chết này là ở đâu ra?” Nếu nàng đã có gan tìm nam nhân này đến hại Sính Đình, hôm nay hắn muốn nàng chết cũng không còn chút thể diện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.