Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 20: Đóng cửa! Đuổi Đỗ ma ma



Triệu thị đem lời Đỗ ma ma nói làm khuôn vàng thước ngọc, lập tức đồng ý: "Tức là Đỗ ma ma muốn gặp các nàng một chút, đương nhiên tuân theo." Đứng dậy phân phó người đi truyền lời cho ba vị tiểu thư, lại sai hạ nhân cẩn thận chiêu đãi Đỗ ma ma, nàng thì vội vàng đi tìm Chương Mỹ Ngọc.

Chương Mỹ Ngọc thấy Triệu thị sắc mặt vui mừng bước nhanh đến, biết không phải là tin tức xấu, không khỏi cũng thở phào nhẹ nhõm. Triệu thị hết sức phấn khởi một phen kéo nàng: "Mỹ Ngọc, con mau trang điểm cho thật đẹp, An vương phi muốn mời các con đi tham gia yến hội hoa mai, lúc này ma ma bên cạnh An vương phi muốn gặp các con."

Chương Mỹ Ngọc nghe xong nhất thời mừng rỡ không dứt, trải qua mấy ngày khủng hoảng bất an, trái tim giống như đã bay đi mất. Ma ma bên cạnh An vương phi muốn gặp các nàng, có nghĩa là An vương phi cũng chú ý tới nàng a! Tục ngữ nói Diêm Vương hảo kiến, tiểu quỷ khó chơi! Ma ma bên cạnh Vương phi tuyệt đối không thể đắc tội. Nàng một tay giữ chặt Triệu thị, vui mừng nói: "Mẫu thân, có phải hay không gần đây An vương phi cũng nghe qua tài danh của con? Cho nên mới sai tâm phúc ở bên người tới nhìn con trước?"

Triệu thị cũng rất đắc ý, che miệng vui vẻ nói: "Nhất định là vậy. Ta đã nói nữ nhi của ta so với nhóm tiểu thư kia đều nổi trội hơn. Mỹ Ngọc a! Con mau đánh phấn trang điểm một chút, lưu lại ấn tượng tốt với Đỗ ma ma, đế cho nàng ấy ở trước mặt vương phi thay con nói tốt vài câu. An Thân Vương phủ so với Định Quốc công phủ đúng là có quyền thế hơn, là con cháu hoàng thất chính tông!" Nàng nói xong lại vội vàng đi ra ngoài, quay đầu lại giao phó: "Ta đi xem Minh Châu, con nhanh lên một chút!" Nếu Mỹ Ngọc gả đến An Thân Vương phủ, nàng cùng An Thân Vương phủ chính là thông gia, tiến vào tầng lớp phu nhân thượng lưu trong kinh thành, cùng một bang với vương phi công chúa, công hầu phu nhân qua lại xã giao, ở Thanh Long quốc muốn không kiêu ngạo cũng không được! Hơn nữa có An Thân Vương phủ làm hậu thuẫn, Minh Châu cũng sẽ có được hôn sự tốt, nàng cũng không cần tha thiết mong đợi đi về nhà mẹ đẻ xem sắc mặt của chị dâu Tôn Thị.

Đỗ ma ma trợn to đôi mắt tam giác, nhìn ba vị tiểu thư đang độ tuổi thanh xuân tuần tự đi vào. Cố nhiên hai vị tiểu thư đi phía trước mặc châu mang ngọc, ăn mặc trang điểm lộng lẫy thanh xuân mê người, nàng vẫn là liếc mắt liền thấy Sính Đình thong thả đi ở sau cùng. Nàng không biết chữ nhiều lắm, đầu óc cũng không văn nhã nhất thời toát ra hai câu hí kịch nhỏ. "Nhã nhặn lịch sự giống như hoa theo nước, đi đi lại lại giống như phong phất liễu." Họa thủy, họa thủy, thật sự là một họa thủy! Khó trách thế tử gia luôn không tiếp cận nữ nhân lại muốn kết hôn với nàng, quốc sắc thiên hương như thế này đàn ông phong lưu nhìn thấy sợ là không có ai không động tâm đi!

Đỗ ma ma quy củ hướng các vị tiểu thư hành lễ, ba người Chương Mỹ Ngọc tất nhiên là không dám buông thả, đều không dám nhận lễ.

Đỗ ma ma lại tinh tế đánh giá ba vị tiểu thư một hồi, đặc biệt nhìn Sính Đình nhiều hơn vài lần. Đại tiểu thư của Chương gia cũng là một mỹ nhân xuất chúng, trang điểm tự nhiên cũng không thể bắt bẻ, nhưng Đỗ ma ma hiểu biết sâu rộng nên liếc mắt nhìn cũng lười nhìn, theo nàng thấy, quần áo trang điểm chẳng qua làm cho người mặc thêm sáng chói, cũng chính vì vậy, nói một cách thẳng thắn, tam tiểu thư này bẩm sinh thật tốt, mặc cái gì cũng đẹp. Nàng báo cho ba tỷ muội tháng sau vương phủ sẽ mở hội thưởng mai, vương phi muốn mời các tiểu thư đến náo nhiệt một chút. Chương Mỹ Ngọc và Chương Minh Châu mặc dù đã sớm biết, nhưng chính tai nghe được trong lòng vẫn nhảy nhót không dứt, trên mặt không khỏi mang theo mấy phần vui mừng cùng hy vọng. Tuy rằng lần trước Chương Mỹ Ngọc bị hù ngã, nhưng vẫn không thay đổi ước nguyện ban đầu là gả cho Hiên Viên Húc, nam tử phong thái tuấn mỹ thoát tục như vậy chính là vì Chương Mỹ Ngọc nàng mà tạo ra.

Chương Minh Châu cũng lộ ra gương mặt muốn đi thưởng mai gấp bội lần, quen biết những quý nhân ở đó cũng tốt a.

Sính Đình thì hơi giật mình, nhớ tới lời Hiên Viên Húc đã nói, trong lòng âm thầm suy đoán, An vương phi là có dụng ý khác, cảm thấy nàng không xứng với Hiên Viên Húc, đánh cùng Định Quốc công phu nhân là một dạng giống nhau vì nhi tử suy nghĩ chọn nàng dâu!

Đỗ ma ma thấy đã hoàn thành nhiệm vụ, liền hướng Triệu thị chào từ giã. Nàng cố ý liếc mắt với Sính Đình nói: "Lão nô trở về, có thể hay không thỉnh tam tiểu thư của quý phủ dời bước đưa tiễn lão nô."

Triệu thị ngạc nhiên ngớ ngẩn ra sau đó liền căm hận không thôi, vì sao không kêu Mỹ Ngọc đưa? Nàng hung hăng liếc Sính Đình một cái, chịu đựng lửa giận gật đầu đáp ứng. Chương Mỹ Ngọc biến sắc, từ khi ở Phi Phượng Sơn nàng liền nhìn ra Hiên Viên Húc rất khẩn trương đối với Sính Đình, lần đó ở tửu lâu càng thêm khẳng định Hiên Viên Húc đối với Sính Đình có tình. Đỗ ma ma là người tâm phúc nhất bên cạnh vương phi, cư nhiên muốn Sính Đình đưa tiễn, nếu nói không có gì mờ ám đánh chết nàng cũng không tin!

Sính Đình chậm rãi cùng Đỗ ma ma đi ra ngoài phủ, nha hoàn đều đi theo phía xa xa. Đỗ ma ma vẫn dùng ánh mắt đánh giá nàng kỹ càng, thấy sắc mặt Sính Đình thanh thản tự nhiên, thần thái cũng bình thản ung dung. Nàng ho khan một tiếng, lời nói chứa đầy hàm ý: "Tam tiểu thư thật sự là người có phẩm chất tốt, tướng mạo tốt! Nếu sinh trong gia đình quý tộc nhà cao cửa rộng, nhất định sẽ là một công chúa hay quận chúa, chỉ tiếc. . . . . ."

Sính Đình như không có việc gì nở nụ cười, giống như không nghe được ngụ ý của nàng, xa cách hữu lễ nói: "Đỗ ma ma muốn nói cái gì có thể nói thẳng, thiết nghĩ Đỗ ma ma kiến thức rộng rãi, ta như vậy đúng là làm bẩn mắt ma ma."

Đỗ ma ma vuốt ve vòng tay tinh xảo trên cổ tay một cái, hơi có chút khoe khoang nói: "Vậy lão nô liền lắm miệng nói một câu. Lão nô đi theo vương phi nhà của ta, chính là gặp qua không ít nương nương ở trong cung, nhân phẩm tam tiểu thư như vậy so với tiên tử rất giống nhau, lão nô cũng đã biết một biết hai. Chẳng qua là người vô bách nhật hồng, hoa không tươi đẹp trăm ngày, dung mạo xinh đẹp kia cũng chỉ là lấy sắc hầu người, chung quy không phải là kế hoạch lâu dài có phải hay không?

Sính Đình nhàn nhạt nở nụ cười, khích lệ nàng: "Đỗ ma ma thật sự là kiến thức rộng rãi! Không hổ là tâm phúc bên cạnh vương phi."

Đỗ ma ma nghe nói như thế, trong đầu càng thêm cao hứng, nói cũng nhiều hơn một chút: "Vương phi chúng ta xuất thân từ quý tộc Đinh gia, mấy trăm năm hưng dương nhà cao cửa rộng, nữ tử Thanh Long quốc trừ bỏ người đứng đầu trong cung kia, tài năng của vương phi chúng ta cũng có thể xem là số một. Này một đám công việc trong vương phủ đều là vương phi xử lý, lão nô cũng chỉ có thể giúp đỡ người chạy việc một chút." Nói xong giống như là bị bao nhiêu mệt mỏi, trong lời nói lộ ra bên ngoài một cỗ đắc ý mạnh mẽ.

Sính Đình khẽ cười nói: "Kia tất nhiên là Đỗ ma ma có khả năng! Mới có thể làm cho vương phi tán thưởng, làm tâm phúc của người."

Đỗ ma ma và vinh quang như rủ xuống, thật vui sướng như thế. Rồi sau đó lại tiếc hận nhìn Sính Đình nói: "Vương phi chúng ta coi trọng nhất dòng dõi, thường ngày cũng nghiêm khắc dạy Thế tử gia, hôn nhân luôn luôn phải môn đăng hộ đối, đều do cha mẹ quyết định, bà mai coi rõ số mệnh. Chỉ có những nhà nghèo hèn mới làm ra chuyện vụng trộm mất mặt như vậy, vương phi tuyệt đối không bằng lòng cho hai người đính ước chung thân.” Nói xong lời này nàng có phần vô lễ quét mắt nhìn vòng eo thon nhỏ chưa đầy nắm tay của Sính Đình, chẳng qua là sỉ diện nói như vậy chứ Thanh Long quốc đối với cách biệt nam nữ tuổi trưởng thành lơi lỏng hơn tiền triều, rất nhiều thanh niên nam nữ có thể tự do gặp nhau. Tam tiểu thư này có thể dụ dỗ thế tử gia muốn kết hôn với nàng, thủ đoạn cùng tâm kế chỉ sợ không phải dạng tầm thường.

"Đỗ ma ma nói quá lời! Tiểu nữ mặc dù cha mẹ đều mất, nhưng lời dạy bảo về chuẩn mực khuê phòng Sính Đình vẫn tuân theo.” Nàng dừng lại nhìn Đỗ ma ma trịnh trọng nói. Nàng chưa từng nhận lời đáp ứng Hiên Viên Húc cái gì, ngược lại hắn hết lần này đến lần khác như đứa trẻ dây dưa với nàng. Có lẽ nàng đơn thuần, nhưng cũng không ngây thơ, cho là chuyện sẽ đơn giản giống như hắn nói.

Đỗ ma ma thấy nàng ngôn ngữ cẩn thận, không lộ hàm ý, sắc mặt nhất thời khó coi, âm thanh cũng đề cao một chút, giả vờ hảo tâm khuyên nhủ: "Tam tiểu thư giữ quy củ như vậy rất tốt! Câu đối bằng trúc hai bên cửa, cửa gỗ đối cửa gỗ, các cụ vẫn hay nói môn đương hộ đối mà! Hi vọng tam tiểu thư suy nghĩ thật kỹ, đàn ông có đôi khi dại gái, lời nói cũng không thể coi như thật."

Sính Đình dở khóc dở cười, một nô tài quản gia cũng muốn vung tay múa chân đối với nàng hay sao. Nàng nhìn Đỗ ma ma, ánh mắt trong trẻo làm cho người ta khó có thể tập trung, không có chút nào vì sắc mặt khó coi của Đỗ ma ma mà sợ hãi: "Tiểu nữ suy nghĩ rất kỹ, cũng thời khắc ghi nhớ thân phận của bản thân, tuyệt đối sẽ không mơ tưởng thứ gì đó không thuộc về mình. Hi vọng Đỗ ma ma cũng nhớ được thân phận của bản thân mới phải."

Đỗ ma ma sắc mặt âm xuống, ngạo mạn mà gay gắt nói: “Lão nô liền là nói thật! Vương phi nói, thân phận tam tiểu thư như vậy, chính là làm trắc phi của thế tử cũng không đủ tư cách, nếu như tam tiểu thư vẫn nguyện ý theo thế tử gia, vương phủ cũng không quan tâm nuôi nhiều thêm một người, chẳng qua là nhân tiện mang tam tiểu thư về thôi. Về sau nếu có một đứa con, tam tiểu thư cũng có thể mẫu bằng quý tử, đây là phúc phận mà rất nhiều nữ nhân cầu còn không được!

Sính Đình run rẩy, giống như vô lực tiếp nhận kết quả này, nàng tức thiếu chút nữa té xỉu, trên mặt nàng viết hai chữ di nương sao? Thế nào một cái hai cái đều phải mang nàng đi làm di nương. Nàng mắc nợ kiếp trước giết cả nhà bọn họ sao. Nàng chẳng qua là không có ai để dựa vào, bình thường cẩn thận dè dặt một chút, nhưng cũng không phải để cho người ta đánh má trái còn đem má phải đưa tới cho người ta đánh tiếp, liền không khách khí lạnh lùng nói: "Xin phiền Đỗ ma ma thay tiểu nữ chuyển lời với vương phi một tiếng, tiểu nữ phúc bạc, không nhận nổi ưu ái của vương phi cùng Thế tử. Tạm biệt ma ma, không tiễn!"

Thấy sắc mặt Đỗ ma ma khó coi, Sính Đình cắn môi xoay người đi trở về. Rốt cuộc nói ra lời cự tuyệt , nàng không hề bất mãn với An vương phi cùng Đỗ ma ma, đổi lại giống như trút được gánh nặng. Không dám trèo cao, nàng cùng Hiên Viên Húc thân phận khác nhau một trời một vực, trời sinh đã định không phải là người cùng đường.

Đỗ ma ma tức giận sắc mặt tái xanh, nhìn Sính Đình xoay người mà đi để lại bóng lưng yểu điệu, oán hận vung khăn: "Không biết điều! Nữ tử muốn vào vương phủ nhiều vô số kể. Chờ ta trở về bẩm báo với vương phi, ngươi có khóc cầu xin cũng không cần ngươi, đến lúc đó ngươi đừng có hối hận!” Nói xong tức giận đùng đùng tự quay đầu bỏ đi.

Sau khi Đỗ ma ma cùng Sính Đình đều quay về, từ trong bụi cây có một bóng người chậm rãi đi ra, chính là Chương Mỹ Ngọc sắc mặt u ám, dường như tức giận cả người phát run, sắc mặt xanh mét, trong ánh mắt đều là tia nham hiểm cùng không cam lòng. Hai tay nàng nắm chặt thành quyền. Móng tay nhọn bấm thật sâu vào lòng bàn tay, trong lòng điên cuồng lan tràn, tất cả đều là đố kị và thù hận đối với Sính Đình.

Triệu thị nổi trận lôi đình ở trong phòng đi tới đi lui, nghĩ tới Đỗ ma ma đối đãi với Sính Đình bằng con mắt khác nàng liền sinh một bụng bực bội. Nàng sai nha đầu đi kêu Sính Đình tới, đang suy nghĩ lát nữa Sính Đình tới đây phải xử lý như thế nào, lại nhìn thấy Chương Mỹ Ngọc mặt không biểu cảm đi vào, Triệu thị muốn hỏi nàng, nha đầu lại bẩm báo tam tiểu thư tới, Chương Mỹ Ngọc hướng nàng nháy mắt ra hiệu liền đi thẳng vào bên trong.

Triệu thị thấy Sính Đình vừa vào nhà, cầm ly trà nha hoàn mới vừa bưng tới ném qua.

"A!" Sính Đình nhanh tay nhanh mắt đưa tay ngăn cản, cốc sứ nện ở trên cổ tay nàng. Nàng chỉ cảm thấy một trận đau như kim châm muối xát trên cổ tay truyền đến, nước nóng trong chén bắn tung tóe lên toàn thân nàng, may mắn là trời lạnh nên y phục hơi dày, nước sôi ngấm vào quần áo chỉ hơi nóng nóng.

“Quỳ xuống!” Triệu thị gầm lên một tiếng.

Sính Đình nhịn đau quỳ gối xuống đất có không ít mảnh sứ vỡ, lá trà, còn có vũng nước đọng. Không đợi nàng mở miệng, Triệu thị đã nổi trận lôi đình ném tới một mâm đựng trái cây đập trên bả vai nàng, Sính Đình đau đến sắc mặt trắng bệch, cắn răng hỏi: “Không biết vì sao phu nhân lại như vậy? Kính xin phu nhân nói rõ.”

“Mẹ cả dạy dỗ thứ nữ cần có lý do sao? Ta chính là đánh chết ngươi cũng không ai dám thuyết tam đạo tứ.” Triệu thị rất không lễ nghĩa nói: “Nếu như ngươi không phục, ta sẽ sai người kéo ngươi ra ngoài đánh bằng roi, đến lúc đó ngươi mặt trong mặt ngoài đều không còn chút thể diện, chứ có trách ta vô tình.”

Tượng đất còn có ba phần hỏa khí đây! Sính Đình nắm chặt hai đấm, cắn răng cố nén, nội tâm phẫn nộ gần như đến mức không có cách phát tiết. Nàng vẻ mặt kiên quyết ngẩng đầu: "Vậy phu nhân liền kéo ta ra ngoài đánh bằng roi đi! Đánh chết cũng bớt chướng mắt phu nhân."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.