Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 24: Gặp nạn bên sườn núi



“Húc nhi, bây giờ chẳng qua là con bị nàng ta mê hoặc, chờ đến khi con nhìn thấy những nữ tử tốt đẹp hơn, con sẽ không nói như vậy nữa, qua vài ngày nữa, mẫu phi sẽ mở hội thưởng mai, mời rất nhiều thiên kim thế gia tới, mẫu phi cũng phá lệ sai Đỗ ma ma đi mời ba vị tiểu thư của Chương phủ rồi, đến lúc đó con sẽ nhìn thấy cô gái xinh đẹp hơn, thích hợp với con hơn.” An vương phi tận tình khuyên nhủ hắn: “Ca ca của Lâm trắc phi hiện đảm nhiệm chức Sử Bộ Thượng Thư, nữ nhi của hắn là Lâm Phương Nương con cũng đã từng gặp qua rồi, dáng dấp xinh đẹp không nói, mọi thứ đều là trong vạn người có một người, chủ yếu là người có tính tình dịu dàng vui vẻ, đây mới là nữ tử gương mẫu trong kinh thành.”

Hiên Viên Húc không muốn ở đây lãng phí thời gian nữa, hắn cong khóe miệng một cái, cười như không cười: “Mẫu phi cũng chưa từng nhìn thấy nàng, làm sao biết nàng không phải là người tốt nhất? Chẳng lẽ vì nàng là một thứ nữ nên người liền phủ định nàng, như vậy đối với nàng có công bằng hay không?”

Gương mặt được bảo dưỡng kỹ càng của Đinh vương phi cũng trầm xuống ba phần, đây là dạng nữ tử gì? Húc nhi lại say mê khác thường như thế. Năm đó bởi vì An vương phủ không có con nối dòng, thái hậu và hoàng thượng tìm mọi cách vì An vương gia tặng rất nhiều nữ tử vào phủ, mọi người đều thanh xuân lộng lẫy. Nếu là phu nhân nhà khác nhất định sẽ vì vậy mà ghen tuông om sòm với phu quân, nhưng nàng lại hy vọng bất kể là ai, chỉ cần có thể sinh hạ cho An vương gia con nối dòng, đều tốt cả! Nàng sẽ xem như ruột thịt dưỡng dục nên người. Có Hiên Viên Húc nàng yêu thương như châu báu, từ đó mới có thể ngầng đầu ưỡn ngực làm vương phi. Sau khi con trai lớn lên càng không chịu thua kém ai, nàng không biết mình ở giữa đám phu nhân trong kinh thành đã nở ra biết bao nhiêu thể diện. Sở dĩ có thể nói An vương phi ở Thanh Long quốc là có một không hai, một phần nguyên nhân là do nàng gả cho hoàng gia An Thân vương, phần nhiều là vì nàng có một nhi tử vô cùng xuất sắc.

Nhưng nhi tử tuấn tú bức người của mình lại coi trọng một nữ tử có thân phận thấp kém, vả lại còn vì cô gái này mà nổi lên tranh chấp với nàng, người làm mẫu thân như nàng sao có thể không buồn bực? Sao có thể không tức giận đây?

Nàng mạnh mẽ đè nén tức giận sinh ra từ đáy lòng đối với nữ tử kia, nói cho có lệ: “Mẫu thân mở tiệc thưởng mai sẽ mời nàng, đến lúc đó mẫu phi sẽ gặp gỡ nàng, nhưng con cũng phải nhìn những cô gái khác thật kỹ mới được.”

Hiên Viên Húc rũ mắt xuống trầm mặc không nói, hắn không phải là đứa nhỏ hai ba tuổi, đương nhiên nghe ra được mẫu phi đang viện cớ.

Lúc này An vương phi cũng không muốn bức bách hắn quá, nàng không chấp nhận vì một nữ tử không quan trọng mà hai mẹ con không thoải mái với nhau, vì vậy thành khẩn nói: “Mẫu phi vắt óc suy tính còn không phải vì tìm một nữ tử có thân phận xứng đáng với con sao, chỉ muốn đem những thứ tốt nhất dành tặng cho con, phụ vương con thay mặt hoàng thường đi tuần tra không ở trong vương phủ, con cũng quan tâm mẫu phi một chút có được hay không?”

“Mẫu phi không cần uổng phí tâm cơ, trong lòng con tự có chủ trương.” Giọng nói Hiên Viên Húc đóng băng, nói một cách quyết đoán rõ ràng.

“Chuyện hôn nhân há có thể để cho con tự mình làm chủ! Chẳng lẽ con muốn vì một cô gái mà cãi lời người sinh con ra, nuôi con lớn lên sao?” Lông mày được vẽ tỉ mỉ của An vương phi nhíu lại khẽ trách mắng hắn, trong lòng đối với Sính Đình càng thêm chán ghét.

Hiên Viên Húc không để ý đến vương phi tức giận, khom người hướng An vương phi chào một cái: “Con còn có chuyện quan trọng, cáo lui trước.” Nói xong không đợi An vương phi trả lời đã sãi bước xoay người đi xa. Hắn đã một đêm không ngủ chỉ muốn nhìn thấy Sính Đình nhanh một chút, không biết rốt cuộc nàng như thế nào? Cũng không biết nàng bị dồn đến đường cùng như thế nào, mới có thể hung hãn hạ quyết tâm ra sức đánh Chương Minh Châu.

An vương phi ngẩn người, nhìn bóng lưng Hiên Viên Húc, muốn mở miệng gọi hắn lại, nhưng rốt cục nhịn xuống.

Hiên Viên Húc mang theo Tiểu Nam bước nhanh ra khỏi vương phủ, đứng ở trên thềm đá vương phủ, Lý Tịnh Lý Anh vội vàng bước lên phía trước chào hỏi.

Phía trước Tiểu Bắc đang đánh ngựa chạy tới, trong tay hắn dắt một con ngựa cao to màu đen sáng bóng, chính là con ngựa Hắc Toàn Phong mà Hiên Viên Húc cưỡi. “Tiểu Bắc dẫn đường, mời gia lên ngựa!” Sau khi hắn bị gọi trở về vương phủ, nghỉ ngơi một chút, biết thế tử gia muốn đi ra ngoài liền vội vàng chạy tới.

“Ừ!” Hiên Viên Húc bình tĩnh nhìn bọn họ một cái, một thân hình xinh đẹp soái khí liền rơi trên lưng ngựa, siết chặt dây cương giục ngựa bay nhanh về hướng Bạch Vân Sơn, áo khoác đỏ thẫm trên người hắn đón gió vẽ ra một đường cong duyên dáng, Tiểu Nam cùng Tiểu Bắc Lý Tịnh Lý Anh gắt gao giơ roi thúc ngựa đuổi theo ở phía sau.

Thính Vũ thấy Sính Đình nằm ở trên giường trằn trọc cả đêm, buổi sáng rời giường cũng không đi theo các sư cô học đạo như trước kia nữa, chỉ ngồi ngơ ngẩn không nói. Nàng sợ tiểu thư suy nghĩ lung tung nhập ma tâm, liền hao tổn không ít nước miếng động viên Sính Đình đi ra ngoài giải sầu một chút.

Sính Đình nghĩ ngồi một chố như tường thành cũng vô sự vô bổ, đi ra ngoài một chuyến không chừng có thể nghĩ được biện pháp tốt. Lúc ấy Triệu thị muốn đón nàng về phủ, nàng liền để lại một chút tấm lòng, đem một ít ngân phiếu lúc Chương Ngọc Long còn sống đã khâu vào trong quần áo của nàng len lén giao cho Vô Tâm sư thái bảo quản, quần áo hành lý ở trong am cũng rất nhiều, cũng không có mang về Chương phủ hết, như vậy nàng cũng không đến nổi là hoàn toàn không có đường lui, liền giữ vững tinh thần chào am chủ một tiếng, mang theo hai nha đầu đi ra phía sau núi.

Nàng mang theo Thính Vũ cùng Tiểu Nhân, men theo sườn núi Bạch Vân Sơn chậm rãi đi về dòng suối phía trước. Bên trái Bạch Vân Sơn có vài cây mai vàng, mùa đông hằng năm sẽ từ từ nở rộ, hương thơm lan tỏa bốn phía. Sính Đình cực kỳ yêu thích hương thơm trong sạch này, bởi vì cách am không phải quá xa, nàng dứt khoát cùng bọn họ đi xem mai vàng đã nở hoa chưa.

“A! Hỏng rồi! Quên đem theo áo khoác và lò sưởi tay cho tiểu thư rồi, còn có điểm tâm măng khô mà tiểu thư yêu thích nữa.” Tiểu Nhân vẻ mặt sốt ruột dặm chân.

“Không phải đã dặn ngươi mang theo rồi sao?” Ánh mắt Thính Vũ nghiêm khắc nhìn nàng, nha đầu này kể từ khi tới đây hầu hạ tiểu thư, có thói quen giở thủ đoạn trộm cắp, giao cho chuyện gì cũng chưa có một lần làm người ta yên tâm.

"Hu ~ người ta đã nói là quên rồi mà!" Tiểu Nhân gương mặt khổ sở như sắp khóc.

Sính Đình nhìn sắc trời một chút, mới vừa vào tháng chạp nhưng không có tuyết rơi, mặt trời ở trong mây như ẩn như hiện, làm cho người ta cảm thấy đặc biệt ấm áp. Nàng không thèm để ý cười cười: "Trên người ta không là có một cái áo choàng sao? Cũng không có gì quan trọng? không mang theo cũng không sao? Lại nói cũng sắp đến nơi rồi, trở về lấy rất mất công.”

"Như vậy sao được? Tiểu thư, trên núi này gió lớn, lát nữa người sẽ cảm thấy rất lạnh ! Còn có đến lúc đó đói bụng thì làm sao bây giờ?" Tiểu Nhân một bộ dáng toàn tâm toàn ý vì tiểu thư mà lo lắng, sốt ruột nói: “Đáng tiếc nô tì không nhớ đường, cũng không thận trọng bằng Thính Vũ muội muội, nếu không nô tì đã trở về lấy rồi.”

Thình Vũ nghĩ bây giờ tuy còn ánh nắng mặt trời, nhưng dù sao trên núi cũng rất lạnh, vì thế không chút do dự nói: “Ta trở về lấy. Ngươi và tiểu thư đến bên kia chờ ta.”

Tiểu Nhân vui sướng gật đầu, Sính Đình bất đắc dĩ nhìn nàng nói xong liền xoay người đi chỉ để lại bóng lưng, cùng tùy ý nàng, mang theo Tiểu Nhân từ từ đi tới phía trước. Đường núi từ từ bắt đầu cao chót vót, dòng suối nhỏ bên sườn núi cũng chậm rãi họp thành một con sông nhỏ trong sơn cốc, thoạt nhìn giống như một cái đai ngọc vòng quanh chân núi, trong không khí từ từ truyền đến một hương thơm thanh tịnh đẹp đẽ. Là hương hoa mai vàng! Trong lòng Sính Đình có chút vui mừng, xem ra năm nay mai vàng nở tương đối sớm, không nhịn được bước nhanh hơn, nàng không hề phát hiện Tiểu Nhân đứng ở sau lưng nhìn nàng bằng ánh mắt chột dạ, ẩn ẩn nấp nấp.

Vài cây mai vàng đã nhú ra nụ hoa màu vàng nhạt, nhìn qua điềm đạm lịch sự tao nhã, hương thơm lan tỏa. Tiểu Nhân vẻ mặt không đành lòng quan sát nụ cười vui vẻ của Sính Đình, trong lòng lại run sợ nghiêng người nhìn con sông bên sườn núi một cái. Nàng không ngừng cắn môi do dự, nhớ tới sắc mặt vô cùng u ám của phu nhân và đại tiểu thư ác độc nói: nếu như nàng không hoàn thành được nhiệm vụ, cha mẹ cùng đệ đệ đang làm công ở Chương gia đến lúc đó nên xử lý như thế nào bây giờ? Không tự chủ được nhắm mắt lại, quyết tâm dồn sức đẩy Sính Đình một cái.

"A!" Sính Đình vừa đau vừa sợ kinh hô thành tiếng, thân thể nàng bỗng nhiên bị một lực mạnh đập vào, không khống chế được hướng chân núi ngã xuống.

"Tiểu thư!" Tiếng kêu thảm thiết làm cho người ta sợ hãi của Thính Vũ từ phía sau truyền tới.

“Sính nhi! Sính nhi!”

"Tam tiểu thư"

Vài tiếng kinh hô gần như đồng thời vang lên ở sơn cốc.

Bọn người hiên Viên Húc đi tới Bạch Vân am, được báo Sính Đình đã đi ra phía sau núi Bạch Vân Sơn. Đám người bọn họ vừa đi đến phía sau núi, vừa vặn đụng phải Thính Vũ đang trở về lấy đồ, Thính Vũ đành phải dẫn bọn họ tới đây tìm Sính Đình trước. Hiên Viên Húc từ rất xa đã trông thấy Sính Đình, trong lòng hắn vừa mừng vừa sợ, không ngờ lại phát sinh chuyện ngoài ý muốn, trong nháy mắt hắn nhìn thấy một cảnh tượng khiến hắn hoảng hốt, trái tim cũng nhanh ngừng đập, trong lòng hắn khiếp sợ cao giọng kêu tên Sính Đình, chính là kêu như tâm tê liệt phế.

Trong nháy mắt hắn khai hỏa toàn bộ công lực, đề khí bay vút về hướng Sính Đình, nhưng Sính Đình đã rơi xuống dưới, hắn không suy nghĩ, theo sát nhảy xuống dưới sơn cốc, áo khoác màu đỏ thẫm giống như đôi cánh phía sau lưng hắn không ngừng tung bay, cùng Sính Đình rơi xuống dòng sông.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.