Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 30: Cái yếm của người đâu



Buổi tối lúc Thính Vũ hầu hạ Sính Đình tắm rửa, phát hiện nàng luôn né tránh, kiên quyết muốn tắm một mình, trong bụng Thính Vũ tràn đầy nghi ngờ, vẫn còn ám ảnh lúc tiểu thư bị đẩy xuống sơn cốc, bởi vì sợ Sính Đình lo lắng cho nên không để cho nàng nhìn thấy, liền len lén núp ở phía sau rèm xem xét. Thấy thân hình luôn luôn trắng nõn như ngọc thậm chí trơn bóng mà nõn nà của nàng có thêm nông sâu hồng ấn và dấu ngón tay, đã thành màu xanh tím rồi, nàng giật mình che miệng, nhưng vẫn để cho Sính Đình nghe được âm thanh.

Sính Đình vội vàng che chắn thân thể ngồi xổm vào trong thùng nước nóng, xấu hổ vô cùng hận không thể chui vào trong nước mới phải, cho đến khi Thính Vũ đi tới thùng nước, nàng mới mặt đỏ lên ngẩng đầu lên, "Rào rào” một tiếng từ trong thùng gỗ đứng dậy, ôm Thính Vũ thật chặt, tuyệt vọng nằm ở trên vai nàng khóc lớn.

Thính Vũ bị thân thể ướt nhẹp của nàng làm cho cả người đầy nước, lại sợ như vậy nàng sẽ lạnh, vội vàng đem nàng đè ngồi vào trong nước.

Đôi mắt to sáng rỡ động lòng người của nàng ngậm đầy nước mắt: “Thính Vũ, ta nên làm như thế nào?” Giọt lớn nước mắt theo khuôn mặt xinh đẹp của nàng rơi vào trong thùng nước.

Thính Vũ cầm ruột quả mướp nhẹ nhàng chà lưng cho nàng, thấy chiếc gáy thon thả trắng như tuyết của nàng mơ hồ lộ ra vài điểm đỏ tươi, không nhịn được nhỏ giọng trách cứ nàng: "Đều như vậy rồi tại sao người không theo hắn trở về? Còn phát cáu với hắn?” Dù sao nàng cũng lớn hơn Sính Đình một tuổi, lại thường xuyên cùng các sư thái trong am xuống núi mua sắm, kiến thức cũng nhiều hơn Sính Đình một chút.

"Ta không thích làm vợ bé cho người ta." Sính Đình đưa tay lau nước mắt chậm rãi nói.

"Vì hắn cũng không được sao?" Thính Vũ nghiêm túc hỏi.

"Không được!" Sính Đình nói rất khẳng định, nhưng tuyệt vọng vô tận dời núi lấp biển mà đến, nước mắt trên mặt nàng như đoạn tuyến trân châu, thẳng hướng rơi xuống.

"Nhưng hắn, là thật lòng thích người nha." Thính Vũ lo lắng vẫn muốn khuyên nhủ nàng.

Sính Đình lặng lẽ cúi đầu, một nửa gương mặt của nàng ẩn trong đèn dầu mờ ảo, một nửa kia thoạt nhìn rất lạnh lùng mà thê lương, qua một lúc lâu mới nghe được âm thanh khàn khàn thương cảm của nàng: “Thính Vũ, đời này ta cũng không thể lập gia đình! Cho dù là Tần Giác hay là hắn, dù sao cũng là làm thiếp của bọn họ, ta sống trên đời này một lần, chẳng lẽ nhất định phải làm đồ chơi cho nam nhân sao? Cha mẹ ta có thể nói là bởi vì tình cảm gắn bó, còn ta thật sự giống như lời hắn nói, trái tim giống như làm bằng tảng đá, ta thật sự hận mình không phải là một thân nam nhi, như vậy ta liền có thể chạy đến một nơi không ai biết, tự do tự tại sống một cuộc sống vui vẻ.”

“Nhưng người cũng không thể sống một mình mãi được? Phải tìm nơi để nương tựa chứ?” Thính Vũ có chút ngạc nhiên tại sao tiểu thư lại có thể suy nghĩ như vậy, nàng vén mái tóc dài đen nhánh của Sính Đình lên, giúp nàng lau khô nước trên người, lấy quần áo ngủ mặc vào cho nàng. Hôm nay dưới cơn thịnh nộ đã đẩy Tiểu Nhân xuống sông, lớn nhỏ gì cũng là một mạng người a, sau đó trong lòng nàng cũng có chút sợ, nghĩ lại nàng thấy mình cũng quá nôn nóng rồi, cũng chưa lên tiếng hỏi ả tại sao lại muốn hại tiểu thư, bất quá sau khi người thị vệ kia đưa nàng trở về đã nói nàng không cần phải lo lắng, chuyện này thế tử gia tự mình xử lý.

Sắc mặt Sính Đình ảm đạm xuống, khổ sở tự giễu cười một tiếng, ngón tay hướng trong am chỉ chỉ: "Chúng ta ở chỗ này đã ba năm dài, đa số là các cô gái sau khi lập gia đình bỏ nhà ra đi hoặc không người thân thích tìm nơi nương tựa, hoặc là những cô gái có cuộc sống bất hạnh, bây giờ và sau này bọn họ đều sống một mình, tại sao ta lại không được?” Hiện tại có lẽ Hiên Viên Húc đối với nàng là thật lòng, nhưng thời gian dài như vậy, ai có thể đoán được sau này mọi việc sẽ như thế nào?

Thính Vũ há hốc mồm cứng lưỡi nhìn Sính Đình: "Ta tưởng rằng người chỉ hù dọa bọn họ mà thôi, người không phải là muốn…Muốn xuất gia chứ?”

Thấy dáng vẻ trợn mắt há mồm của Thính Vũ, Sính Đình đang lúc tâm tình nặng nề, nước mắt lưng tròng cũng không nhịn được mỉm cười, nàng thản nhiên cười một tiếng, khuôn mặt tươi đẹp vô song tăng thêm mấy phần rực rỡ, như vạn hoa nở rộ: “Có lẽ a..! Nếu Chương gia không tha cho ta, đến lúc đó ta xuất gia, ngươi cũng có thể tự do.”

Kể từ khi phụ mẫu qua đời, nàng vẫn một mình khổ sở giãy giụa, Hiên Viên Húc mạnh mẽ như vậy, quả thực làm cho nàng cảm thấy có người để nương tựa thật là tốt, nhưng hai người bọn họ không thể nói đến tương lai, nàng cũng không muốn đi làm thiếp cho người nào cả, cùng lắm thì chết, chuyển thế đầu thai mười tám năm sau lại là một hảo hán, thật ra thì suy nghĩ thông suốt rồi, trong lòng cũng không khổ sở và buồn bực nữa, cùng lắm chỉ là một cái mạng mà thôi!

"Đừng! Tiểu thư, cùng lắm thì chúng ta chạy trốn, ta có sức khỏe có thể làm việc, ta chăm sóc tiểu thư, nhưng ngàn vạn lần không được xuất gia, không có tóc thật sự rất xấu, rất khó coi!” Thính Vũ bị nàng hù dọa nước mắt cũng rơi ra ngoài, chỉ sợ nàng nghĩ quẩn đi xuất gia thật, lại có thể nói ra lý do làm cho người ta không nhịn được cười sặc sụa.

Sính Đình khẽ cười cười, đưa một chiếc khăn qua, thấy Thính Vũ quay lưng đi dùng sức lau mắt một cái, rất nhanh xoay người lại vành mắt vẫn còn hồng hồng, nàng liền hài hước nắm quả đấm vui vẻ cười nói: “Vậy ta thề bảo vệ tóc, cùng lắm thì hai chúng ta Vong Mệnh Thiên Nhai."

Nàng mới vừa tắm xong gương mặt hồng phác phác, ánh mắt trong suốt sáng ngời, mắt hạnh má đào hiện lên càng nổi bật, băng cơ ngọc phu. Thính Vũ chưa từng thấy nàng cười vui vẻ như vậy, vô câu vô thúc, trong lòng cũng vui vẻ theo, vẻ đẹp của nàng tản ra vô cùng tinh tế, giống như buông ra tất cả phiền muộn trong lòng, thay da đổi thịt.

Thính Vũ hé miệng cười cười, thay nàng dọn dẹp quần áo, thuận miệng hỏi Sính Đình: “Tiểu thư, cái yếm của người đâu?”

"A! Nguy rồi!" Sính Đình căng thẳng trong lòng, ở trong sơn động cảm giác mặc thiếu cái gì, nhưng lúc đó nàng quá mức hốt hoảng, cho nên không chú ý tới, chẳng lẽ là rớt ở sơn động?

Trong lúc nhất thời nàng sờ sờ lỗ tai, lại cắn cắn môi, đỏ mặt giống như làm chuyện sai lầm, ánh mắt tràn đầy vô tội nghiêm túc nhìn Thính Vũ: “Không biết rớt ở đâu rồi? Làm sao bây giờ?”

Thính Vũ thấy dáng vẻ không da không mặt mũi của nàng, bất đắc dĩ thở dài một cái, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu: "Vậy ngày mai người mang ta đi tìm một chút, nếu như bị người xấu nhặt được thì cực kỳ nguy hiểm, đến lúc đó người có một trăm cái miệng cũng không nói rõ được.”

Sính Đình kiêu ngạo hừ một tiếng, ngước đầu nhỏ: “Đánh chết ta cũng không thừa nhận! Phía trên cũng không có thêu tên của ta, dù sao ta cũng không lấy chồng, những thứ danh dự rách kia sẽ không hù ngã được ta!” Hiện tại, nàng cảm thấy quyết sách không lấy chồng thật cao minh, cuộc sống không bị khống chế, cũng giống như dùng kim bài miễn tử vậy. Nàng không muốn lặp lại bi kịch của mẫu thân, bởi vì bị người khác trộm đi một cái yếm, làm cho bà cảm thấy vô cùng nhục nhã, để cho đám người xấu như mẹ con Hồ thị nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

An Thân Vương phi bình tâm ở trong thư phòng, Tiểu Nam vội vã mà đến ra mắt vương phi, cung kính đứng ở một bên chờ câu hỏi của An Thân Vương phi.

Liên tiếp mấy ngày Đinh vương phi không nhìn thấy bóng dáng Hiên Viên Húc, trong lòng không khỏi có chút lo âu, ra lệnh cho hạ nhân khi thể tử trở lại liền báo cho nàng biết, vốn muốn cho Lâm Phương Nương vào vương phủ cùng Húc nhi gặp nhau một lần, cũng không biết là Húc nhi muốn tránh nàng hay là thực sự có chuyện bận rộn, mấy ngày nay hoàn toàn không nhìn thấy bóng dáng của hắn, thật vất vả mới nghe người bẩm báo Tiểu Nam trở về vương phủ, lập tức sai người đi kêu hắn tới đây.

"Nam thị vệ, mấy ngày nay thế tử đang bận rộn cái gì? Mỗi ngày đều không thấy bóng dáng?" Vương phi vẻ mặt ôn hòa hỏi.

Tiểu Nam hơi cân nhắc, cúi đầu hồi bẩm nói: "Hồi vương phi, bởi vì trong triều xảy ra chút chuyện, mấy ngày nay gia cùng hoàng thượng và thái tử đang thương nghị quốc sự, sợ quấy rầy vương phi nên đã ở trong biệt viện."

Đinh vương phi nghe xong trầm ngâm hồi lâu, mới có chút không tin hỏi "Nga, thật sự là vì chuyện trong triều? Bổn vương phi cũng biết hiện tại hắn tạm thời đảm nhiệm chức Đại Đô Đốc ở kinh thành, khổ vì công văn lao hình, nhưng bận rộn đến nỗi không có thời gian trở lại ăn bữa cơm sao?"

Tiểu Nam nghe vậy đáy lòng âm thầm kêu khổ, trong triều đúng là xảy ra chút chuyện, đúng là bận rộn một chút, nhưng cho dù là bất cứ ai đều có thể nhìn ra mấy ngày qua tâm tình gia không tốt, đang dựa vào bận rộn để xua đuổi tức giận.

Vốn tưởng rằng Chương tam tiểu thư chỉ là nhất thời nổi nóng, sau này thể tử gia kiên nhẫn dụ dỗ một chút, hiềm khích lúc trước của hai người sẽ tiêu tan, vậy mà tam tiểu thư này chính là một người dầu muối không vào, ăn quả cân sắt quyết tâm không để ý đến bọn họ, thế tử tỉ mỉ lựa chọn thức ăn đồ uống, đồ dùng hằng ngày cùng tiền bạc quyên vào trong am, toàn bộ bị trả lại, còn nói là vì bọn họ tích phúc, chọc cho sắc mặt thế tử gia càng ngày càng đen, còn tăng thêm tính khí Phách vương của hắn.

Những ngày qua bọn người Tiểu Nam đều rất cẩn thận, cả ngày lo lắng đề phòng, chỉ sợ chọc phải lửa giận bốn phía của vị Phách vương này.

An vương phi thấy hắn cúi đầu vẻ khó khăn, không khỏi thở dài: "Tiểu Nam, gia của các người không bao giờ coi ngươi như người ngoài, những năm qua vương gia và ta đối đãi với các ngươi không tệ, ngươi không cần phải che giấu đối với ta, chẳng lẽ ta lại hại gia của các ngươi sao? Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng ta nhất định không trách ngươi.”

Tiểu Nam trầm ngâm một hồi, nhặt lượm mấy câu có thể nói: “Mấy ngày nay tâm tình gia không tốt, chuyện trong triều tiến hành cũng không thuận lợi, chờ gia hết bận, nhất định sẽ trở về thỉnh an vương phi.”

“Tại sao tâm tình hắn không tốt? Nghe nói hôm kia còn đem cả gian phòng đập nát? Đây chính là chuyện xưa nay chưa từng thấy qua.” An vương phi cũng không cùng hắn thừa nước đục thả câu, mặc dù thủ vệ Thanh Ngọc hiên canh phòng nghiêm ngặt, những người không có nhiệm vụ không được đi vào, nhưng bởi vì hắn đập phòng, đập quá thế, dù sao vẫn lộ ra một chút tin tức, muốn giấu cũng không giấu được.

Tiểu Nam đóng chặt miệng không chịu nhiều lời, hắn đâu chỉ đập một phòng, tiếp tục như vậy nữa, đồ ở biệt viện cũng muốn đổi hết rồi, bọn họ cũng theo khỉ lên trên cây để ngủ, vả lại trong lòng hắn âm thầm tức giận là người nào lắm mồm đem chuyện này đâm thọt đến An vương phi, đây không phải là rảnh rỗi quá sao?

Đinh vương phi thấy miệng hắn như vỏ trai ngậm chặt, biết là hỏi không ra cái gì, đám người bọn họ một lòng trung thành với Húc nhi, vả lại đều lấy quân nhân hành sự, nếu như làm sai sẽ bị xử lý theo quân pháp, vậy cũng không làm khó hắn nữa, phất tay một cái để cho hắn đi ra ngoài.

Hừ! Cũng không phải là nhiều chuyện bí mật, chớ trong khe cửa nhìn người ——coi thường người khác, tưởng rằng nàng không điều tra ra được sao? Xem ra nàng nhất định phải gặp mặt vị Chương tam tiểu thư kia một lần, có khả năng làm cho Húc nhi tức giận như vậy cũng không dễ dàng a! Chỉ là lòng của tiểu nữ tử này cũng quá lớn, một thứ nữ của quan ngũ phẩm đã qua đời vậy mà lại chán ghét vị trí thị thiếp của con cháu hoàng gia, thật làm cho người ta không biết nên khóc hay cười!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.