Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 41: Nam nhi có lệ không dễ rơi



Chưa bao giờ gặp qua bộ dáng như vậy của Hiên Viên Húc, lúc này trong mắt của Tiểu Nam cũng chứa lệ nóng, lấy can đảm đi lên phía trước, "Phốc oành" một tiếng giòn vang trong nước mưa quỳ trước mặt hắn, nắm chặt quả đấm nghẹn ngào nói: “Gia! Ngài đừng có gấp, có chuyện gì tất cả chúng ta đều ở nơi này, ngài chỉ cần phân phó một tiếng là được." Tiểu Bắc và đám hộ vệ ở phía sau lưng đều đồng loạt quỳ xuống, trăm miệng một lời, đồng thanh nói giống như chém đinh chặt sắt: "Xin gia phân phó! Không dám không theo!"

Cuồng phong kèm theo mưa lớn lạnh lẽo tàn sát bừa bãi trên đất đai, trong thiên địa một mảnh mênh mông. Hiên Viên Húc vô lực cúi thấp đầu giống như ngủ thiếp đi, nước mưa theo tóc và gương mặt của hắn chảy xuống, qua hồi lâu hắn mới khẽ vuốt cằm: "Các ngươi đi xung quanh tìm kiếm, ta đi xuống đáy vực xem một chút." Nói xong liền đưa tay chống bả vai của Tiểu Nam dứng lên, cũng lập tức đi đến vách đá. Hàn Tư Luật và đám hộ vệ khẩn trương, Tiểu Nam và Tiểu Bắc một phen ôm chặt eo ếch của hắn, lấy bản lĩnh ngày trước của hắn xuống đáy vực tìm tòi có lẽ không có việc gì, nhưng hôm nay hắn đã suy yếu đến mức đứng không nổi, như vậy không khác gì là tự tìm đường chết!

Hàn Tư Luật lau gương mặt nước mưa lạnh buốt một cái, đau thương nói: “ Đáy vực đều là cây cối, chẳng có gì cả! Sau khi tam tiểu thư gặp chuyện không may ta cũng cho người đi xuống tìm kiếm xung quanh đáy vực . . . . ."

Trong nháy mắt, ánh mắt tử khí trầm trầm của Hiên Viên Húc sáng lên, tràn đầy vui mừng và hy vọng xuyên qua mưa bụi đầy trời hỏi hắn: “Nhất định nàng không có việc gì đúng không? Phía dưới không có ai đã nói lên nàng….” Hắn nhìn ánh mắt thương hại của Hàn Tư Luật, nói không được nữa, cái gì cũng không có ngoại trừ không có ai ngã xuống dưới, còn có một loại khả năng là thi thể đã bị dã thú qua lại ăn hết!

Hắn chứa chan vui mừng trở về gặp người yêu, lại đổi lấy kết cục làm cho người ta thống khổ như vậy. Tạm thời hắn không thể tiếp thu đả kích trầm trọng này, từng đợt lo lắng đau thương làm cho ánh mắt nhanh chóng đỏ lên, trong mắt chảy xuống là không biết là nước mắt hay là nước mưa. Võ công của hắn cao cường lại không thể bảo vệ người mình yêu, đến nỗi hài cốt của nàng cũng không còn! Thân phận của hắn tôn quý, nhưng không làm cho nàng có được cuộc sống hạnh phúc! Rốt cuộc hắn sống còn ý nghĩa gì nữa? Hắn có nhiều công trạng như vậy thì được lợi ích gì? Lại không có người yêu cùng hưởng với hắn. Toàn thân hắn lạnh lẽo, máu đỏ tươi bên khóe miệng của hắn theo nước mưa chảy xuống thành dòng nhỏ như sợi tơ! Ai nói nam nhi có lệ không dễ rơi, chỉ là chưa tới lúc đau lòng!

An vương phi lo lắng bất an ngồi ở trong phòng khách Thanh Ngọc hiên chờ đợi Hiên Viên Húc đi ra, ly trà trong tay bưng lên lại để xuống, không nhịn được đứng lên chốc lát, suy nghĩ một chút lại ngồi xuống. Cuối cùng vẫn không nén được hốt hoảng trong lòng hỏi Tần ma ma đứng hầu sau lưng: "Thế tử gia còn trẻ như vậy lại hộc máu, nên làm thế nào cho phải bây giờ? Có nên truyền thái y hay không?” Bởi vì nhi tử cực kỳ không thích nhìn thấy Đỗ ma ma, vào lúc này bà cũng không muốn chạm vào nghịch lân* của hắn, cho nên đổi thành vú nuôi của Hiên Viên Húc, Tần ma ma theo hầu bên người. Tần ma ma đã từng chăm Húc nhi khi còn bé, tình cảm với nhi tử cũng không bình thường.

*Nghịch Lân (ý nói chỗ hiểm): Có một loại cự long, trên cổ nó có một khối vảy máu trắng, hình trăng lưỡi liềm. Người ta gọi nó là Nghịch Lân. Tính con cự long này rất điềm đạm, nhưng khi có ai chạm vào chiếc vảy trắng của nó. Nó sẽ giống như ngọn núi lửa mà bộc phát ra vô số long uy. Dùng Nghịch lân là để chỉ mỗi người đều có một giới hạn không thể chạm vào.

Trong lòng Tần ma ma cũng rất yêu thương Hiên Viên Húc, đối với thế tử mà mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, bà cũng yêu thương giống như con trai ruột của mình. Bà thắt đôi tay ngẫm nghĩ một lát, mới nhỏ giọng khuyên nhủ: "Thế tử gia là cấp hỏa công tâm mới đưa đến khí tức không bình thường, trái lại phun ra một búng máu tươi sẽ có lợi hơn, không nhiều đáng ngại! Nếu bực mình tồn tại trong ngực mới là chuyện xấu a! Về phần thái y, chờ thế tử gia đi ra vương phi mới có thể quyết định.” Bà biết Hiên Viên Húc bẩm sinh mang tính khí phách vương, chuyện hắn không muốn làm, vương phi ép buộc cũng chẳng ăn thua gì!

Mặc dù không biết Tần ma ma nói thật hay giả, trong lòng An vương phi vẫn cảm thấy an ủi, không giống như đứng đống lửa ngồi đống than như vừa rồi nữa. Mới vừa nghe hạ nhân hồi báo Hiên Viên Húc toàn thân ướt đẫm trở về vương phủ, tuy bà có chút lo lắng hắn bị cảm lạnh nhưng vẫn rất vui mừng. Kể từ lần trước mẹ con hai người bởi vì nữ tử kia mà tranh cãi một trận ầm ĩ, không tới hai ngày Hiên Viên Húc liền xuất chinh, yến hội hoa mai cũng chỉ mời các thiên kim tiểu thư họp mặt náo nhiệt, bà cũng không thực sự tùy tiện cọn thê tử cho con trai.

Có hai tháng không có thấy con trai, bà cực kỳ nhớ nhung. Nhưng nghe thấy hạ nhân ấp a ấp úng hồi bẩm Thế tử gia thổ huyết, lúc đầu bà nửa tin nửa ngờ, sau đó không khỏi trước mắt biến thành đen, trong lòng bàn tay từng đợt lạnh run. Nhóm người An Thân Vương thay mặt hoàng thượng đi tuần tra, rốt cuộc quyết định trở lại kinh thành gặp con trai một lần trước khi Hiên Viên Húc xuất chinh, sau đó lại không biết du ngoạn đến nơi nào. Lúc này vương gia không có ở trong phủ, nếu như nhi tử có chuyện gì sơ suất, bà cũng không muốn sống nữa! Nghĩ tới những thứ này bà không kịp chờ Hiên Viên Húc tới thỉnh an, liền kinh hoàng luống cuống vội vàng chạy tới Thanh Ngọc hiên muốn tự mình xác nhận mới có thể yên tâm.

Lúc Tiểu Nam Tiểu Bắc một mặt đau xót đem nguyên nhân thế tử gia thổ huyết hồi bẩm lần nữa, càng nói sắc mặt An vương phi càng ngày càng trắng, càng ngày càng lo sợ bất an. Dù thế nào đi nữa bà cũng không thể tưởng tượng thiếu nữ mỹ lệ vô song kia vậy mà đã chết, vả lại còn nhảy núi mà chết. Bà chỉ hy vọng cô gái kia không mơ tưởng vị trí thế tử phi, có thể hiểu lý lẽ lui về sau một bước, cũng không phải hy vọng sau này nàng ta biến mắt a! Điều này khiến bà không biết phải làm như thế nào? Hơn nữa bà cũng không nghĩ tới Hiên Viên Húc vì cô gái đã chết kia mà thổ huyết, có phải bà đã đánh giá sai sức nặng của cô gái kia trong trái tim của Húc nhi rồi không? Nhất thời bảy tư tám tưởng làm bà tâm loạn như ma, không khỏi lo lắng trùng trùng đưa mắt nhìn Tần ma ma.

"Mẫu phi!" Mặt Hiên Viên Húc xám xịt, chỉ đổi xuống quần áo ướt sũng, vẻ mặt không khí trầm lặng từ nội thất chậm rãi đi ra ngoài, bước chân giống như là kéo khóa sắt thật dài, vô cùng nặng nề chậm chạp.

"Húc nhi. . . . . ." An vương phi đau lòng nhìn con trai sợi tóc tán loạn, khí sắc không tốt, thế nhưng không biết mở miệng như thế nào, nhất thời cứng họng.

Gương mặt Hiên Viên Húc đầy cô đơn đau buồn, chào một cái liền đứng ở đó không nói một lời, hắn như vậy thay vì nói là bình tĩnh, không bằng nói giống như một kẻ đần độn đi. An vương phi chần chừ một hồi, vẫn kiên trì nói: "Thân thể phát da, chịu đựng cha mẹ! Húc nhi, con có tiền đồ tốt, không lo về sau không có như hoa mỹ quyến, vạn lần không được tổn thương mình như vậy, con phải suy nghĩ cho phụ vương và mẫu phi nhiều hơn!"

Hiên Viên Húc ảm đạm cúi thấp đầu, hắn dùng tay nắm mi tâm của mình, cực kỳ mệt mỏi ghê tởm. An vương phi kinh ngạc nhìn nhi tử, bà chưa từng thấy qua bộ dáng này của hắn. Giống như thế gian này không có chuyện gì làm cho hắn cảm thấy hứng thú, giống như hắn còn sống là một chuyện rất thống khổ rất chán ghét

"Kính xin Thế tử gia bảo trọng thân thể, cũng để Vương Gia và vương phi yên tâm a! Lão nô. . . . . . Lão nô!" Tần ma ma đã từng thấy qua tiểu vương gia giống như tiểu bá vương ngang ngược càn rỡ, không ai bì nổi, cũng thấy qua chiến thần khí phách tao nhã, uy phong lẫm liệt, nhưng chưa từng thấy qua thế tử sống không ý nghĩa như vậy, nhất thời không nhịn được trong mắt rưng rưng, giọng nói mang nghẹn ngào.

"Con rất mệt mỏi, mẫu phi và Tần ma ma mời trở về đi!" Hiên Viên húc hờ hững nói một câu, ngay sau đó mặt không thay đổi chào một cái liền vào nội thất.

"Húc nhi!" An vương phi vươn tay muốn ngăn trở hắn nhưng vẫn duỗi giữa không trung không có rút về, đặt mình trong thế ngoại Hiên Viên Húc cũng đã khép chặt cửa nội thất. An vương phi đầy thương tâm thất vọng ngẩn ngơ một hồi lâu, sau đó mới vô lực dựa vào tay Tần ma ma dìu ra khỏi Thanh Ngọc hiên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.