Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 44: Hai mỹ nam



Một đám người áo đen trên lưng mang cung, thắt lưng vắt trường kiếm nhanh chóng chạy lên đỉnh Lưu Tuyền Sơn, bọn họ hành động nhanh nhẹn, thân hình kiện tráng, đi lại trên đường núi gập ghềnh như giẫm trên đất bằng. Người thanh niên anh tuấn kiệt xuất cầm đầu uy nghiêm vung tay lên, đám người hắc y nhân che mặt cao lớn vạm vỡ ở phía sau lập tức không chút lưu tình ném thứ đang xách trong tay xuống mặt đất

Tám nam nhân máu thịt be bét khó khăn nhúc nhích ở trên mặt đất, trong miệng nổi điên kêu khóc: "Hảo hán tha mạng a! Việc đó không liên quan đến chúng ta a, tiểu nhân cũng là bị người ta chỉ điểm, tiểu nhân cũng không dám nữa. . . . . . Tha cho tiểu nhân đi!"

"Tiểu nhân thật sự không biết vị cô nương kia có lai lịch lớn như vậy a! . . . . . . Ô!" Mấy tên không ngừng kêu gào mặt mũi đều bầm dập, vết máu đầy mặt, chỉ sợ cha mẹ bọn họ đến đây cũng không nhận ra bọn họ. sasa.d.đ.l.q.đ.sasa Tay chân đều vô lực co quắp, muốn vùng vẫy khấu đầu lạy tạ cũng lực bất tòng tâm, không khó nhìn ra trước đó nhất định đã bị đủ loại dụng cụ tra tấn hầu hạ một trận.

Viêm Dương Hộ Vệ mặt không chút thay đổi cũng không điểm huyệt đạo của bọn họ, mặc cho bọn họ kêu cha gọi mẹ khàn cả giọng, nước mắt tứ lưu. Chỉ dùng một sợi dây thừng đặc biệt thô to trói trên người bọn họ, sau đó thoải mái mà xách tám nam nhân này đến vách đá, không để ý mấy tên này liều mạng lắc đầu, càng không ngừng vùng vẫy giãy chết, dứt khoác nhẹ buông tay ném bọn họ xuống vách đá.

"Cứu mạng a! Cứu mạng a! . . . . . . A!"

"Mẹ a! Ô! Oa oa!"

"A! Không cần. . . . . . A. . . ." Tiếng kêu sợ hãi cùng tiếng kêu thảm thiết ở trong vách núi quanh quẩn bên tai không dứt. Lúc thân thể rơi xuống cực nhanh mấy tên đại hán còn tưởng rằng chết chắc, ai ngờ lại khó khăn dừng lại ở không trung, không trên không dưới, gió thổi vù vù không ngừng đong đưa thân thể của bọn họ, trên đầu là bầu trời mãi mãi không chạm tới, phía dưới là đáy vực thẳm thẳm. Có mấy tên đại hán nhát gan sợ đến vỡ mật, nước tiểu theo quần chảy xuống

Lúc này lại có mấy người bảo hộ cho một nam tử tuấn mỹ đầu đội ngọc quan, áo đen cẩm phục đang chậm rãi đi lên đỉnh núi, thanh niên tuấn đĩnh* kia vội vàng nghênh đón: “Gia, toàn bộ kẻ xấu đã bị bỏ xuống núi, sợi dây cũng quấn ở trên tảng đá lớn, sẽ có người ở chỗ này trông chừng ngày đêm, theo dõi khi nào bọn họ hoặc là chết đói, hoặc là bị tảng đá ngã xuống chết, hoặc là chống đỡ không nổi bị hù chết." Chết kiểu chịu đựng này đều do mấy tên làm xằng làm bậy tự lựa chọn, đám người Đồng Hoa tự nhận đã vô cùng khoan hồng độ lượng .

*tuấn đĩnh: anh tuấn kiệt xuất

Mặt ngọc Hiên Viên Húc trầm tĩnh không sóng, lãnh khốc vô tình gật đầu một cái: "Cũng đem hai mẹ con kia để xuống đi, để cho bọn họ ném thử một chút tư vị rơi xuống vách núi, nhớ! Đừng làm cho họ chết nhanh như vậy, thỉnh thoảng cứ đưa cho chút đồ ăn đồ uống, chăm sóc mạng bọn họ dài một chút!” Sính Đình của hắn mảnh mai vô tội như vậy, lại năm lần bảy lượt bị làm hại rơi xuống vách núi, lúc đó nàng nhất định rất sợ hãi, lần trước ở Bạch Vân Sơn rơi xuống nước nàng bị hoảng sợ đã hôn mê. Hắn hận không đem được đau khổ mà nàng đã từng chịu đựng hoàn trả gấp trăm gấp ngàn gấp vạn lần cho những người đã từng tổn thương nàng

"Yên tâm đi! Gia! Cũng sẽ không để cho bọn họ chết sảng khoái như vậy!" Đồng Hoa tràn đầy tự tin cung kính nói.

Lúc này Tiểu Nam mang dây kéo hai nữ nhân đi lên, một là Triệu thị trâm hoàn tán loạn, tóc tai bù xù, cực kỳ nhếch nhác; một là Chương Mỹ Ngọc vết máu khắp người, quần áo rộng mở, trên mặt vết thương chồng chất xấu xí không chịu nổi, mắt trừng thật to, giống như kẻ điên.

"Thế tử, Thế tử! Người không nể mặt tăng cũng nể mặt Phật a! Coi như nể mặt Sính Đình bỏ qua cho ta đi! Van cầu người!” Triệu thị nằm ở trên đất kêu khóc thê thảm, cũng không có phát hiện nữ nhân xấu xí giống kẻ điên kia là Chương Mỹ Ngọc

Bà không đề cập tới Sính Đình thì thôi, vừa nhắc tới Sính Đình giống như là chạm đến chỗ hiểm trong đáy lòng của Hiên Viên Húc, lệ khí không thể ngăn chặn lại bộc phát ra. Dung nhan như ngọc như băng tuyết điêu khắc của hắn từ trên cao liếc xuống nhìn bọn họ, hai tròng mắt đóng băng quằn quại thù hận hủy thiên diệt địa, âm thanh lạnh lẽo vô tình tàn nhẫn: “Ngươi không nhìn kỹ con gái ngươi một chút sao?”

Triệu thị đang hoang mang sợ sệt nghe nói như thế càng thêm sợ run lẩy bẩy, tâm thần lo lắng nâng cái đầu giống như chuồng gà lên không ngừng quan sát xung quanh, muốn tìm xem Chương Mỹ Ngọc ở chỗ nào.

"A! Không cần, đau quá! Các ngươi tránh ra, đều đi ra!" Đột nhiên nữ nhân điên kia vừa nằm trên mặt đất giãy giụa vừa kêu to kinh thiên động địa .

Nghe được âm thanh quen thuộc, nhìn Chương Mỹ ngọc như vậy, Triệu thị không dám tin che mắt, khủng hoảng không phát ra được một chút âm thanh . Bà "Phù phù" quỳ trên mặt đất liên tiếp dập đầu, từng tiếng dập đầu bịch bịch vang dội ở đỉnh núi. Nhưng không một ai thông cảm để ý tới bọn họ, còn không đợi họ phản ứng kịp, đối xử giống như mấy nam nhân kia, hai mẹ con này cũng có nếp có tẻ bị người ta dứt khoát ném xuống vách núi.

"A! A!" Phút chốc tiếng kêu thê lương thảm thiết vang vọng ở trong sơn cốc, vù vù theo gió núi bay xa

Hiên Viên húc ngọc thụ lâm phong, đôi tay nhẹ nhàng chắp sau lưng, đứng lẳng lặng ở đỉnh núi, nhìn đáy vực thăm thẳm, trong miệng nói thật nhỏ: "Sính nhi, ta giúp nàng báo thù, nàng có oán hận ta hay không? Tại sao không tới trong mộng gặp ta? Ta thật sự muốn nhìn thấy nàng lập tức!" Chân trời góc bể cũng có nơi tận cùng, chỉ có tương tư không bến bờ!

Lý Tịnh ôm trong ngực một bé trai xinh xắn khoảng năm, sáu tuổi chậm rãi đi tới, yên lặng đứng ở phía sau hắn.

Hiên Viên húc nhẹ nhàng quay đầu, tròng mắt đen sâu kín nhìn đứa bé suy yếu dịu dàng ít nói, sắc mặt bé trai tái nhợt, nhưng ngọc tuyết đáng yêu, có một đôi mắt to trong suốt động lòng người, ánh mắt hắn vô tội nghiêng đầu quan sát lại có mấy phần giống như Sính Đình. Trái tim Hiên Viên Húc nóng lên, hốc mắt có chút ướt át, không khỏi đưa tay ôm hắn đến trong ngực.

Thế nhưng bé trai lại ngoan ngoãn không chút nào sợ người lạ, chỉ dùng ánh mắt ướt nhẹp cẩn thận nhìn hắn một cái, sau đó liền nhẹ nhàng nằm ở trong ngực hắn. Hiên Viên Húc đem thân thể gầy yếu che chở vào trong ngực, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc trơn mịn mềm mại của hắn, khẽ ngửa đầu nhìn về phía bầu trời xa xa, giờ phút này một lớn một nhỏ hai mỹ nam đều yên lặng không nói gì.

Vài ngày sau, trên bàn của hoàng đế Vũ Đức liền để một xấp tấu sớ thật dầy, đều là buộc tội Lễ Bộ Thượng Thư Triệu đại nhân tham ô hối lộ và những chuyện không tuân thủ pháp luật. Hoàng đế Vũ Đức nhanh chóng ra lệnh Hình Bộ kiểm chứng, xác thật chứng cứ phạm tội, sau đó lại phát hiện có dính dáng với một số trọng thần trong triều. Hoàng đế Vũ Đức tức giận phát này, truất Triệu Thượng Thư làm thứ dân, gia tộc Triệu thị đều bị tịch thu nhà cửa, cả nhà Triệu Thượng Thư lưu đày tới Tây Bắc rét lạnh, đất cằn sỏi đá. Cùng đi theo bọn họ còn có Chương Minh Châu, kinh thành đã không có đất dung thân của ả, Hiên Viên Húc sai người vứt ả cho Triệu Thụy Phong đã bị Liễu gia từ hôn.

Hồ lão phu nhân chịu đựng hai tầng đả kích mẹ con Triệu thị tử vong cùng gia sản bị tịch biên lưu đài, sang ngày thứ hai cả người đã tê liệt nằm ở trên giường không thế nhúc nhích, trợn hai mắt méo miệng tay chân vô lực buông xuống, thành một lão phu nhân tê liệt trên giường, bà run run nứt ra môi méo "A a a" khóc lóc nức nở, bộ dáng vô cùng kinh khủng, xem ra để cho bà còn sống thật sự so với cái chết còn khổ sở hơn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.