Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 57-2: Lệ đầy tay áo xuân (2)



Hiên Viên Húc rũ mắt nhìn ly rượu trong tay, lông mi thật dài rung nhè nhẹ, khóe miệng khẽ nâng lên, nhưng là gượng cười đau khổ. Hắn trầm thấp thì thầm: “Nguyên tiêu năm ngoái chợ đèn hoa như ban ngày, trăng treo cành liễu, người ước hẹn sau hoàng hôn, Nguyên tiêu năm nay thì trăng và đèn vẫn như cũ, không thấy người năm ngoái, lệ đầy tay áo xuân.* Ánh trăng vẫn đẹp như cũ, chợ đèn hoa vẫn rực rỡ như ban ngày, cảnh vật chung quanh vẫn giống như năm trước, người kia lại hương tiêu ngọc vẫn. Hắn và Sính Đình còn chưa từng đi dạo chợ đèn hoa? Nghĩ tới đây, hắn mím đôi môi so với vừa rồi còn chặt hơn mấy phần”

*Nguyên văn: Khứ niên nguyên dạ thì, hoa thị đăng như trú, nguyệt thượng liễu sao đầu, nhân ước hoàng hôn hậu, kim niên nguyên dạ thì, nguyệt dữ đăng y cựu, bất kiến khứ niên nhân, lệ mãn xuân sam tụ.
Mặc dù âm thanh của hắn trầm thấp đậm đà, từ tính động lòng người, từ cũng là tốt từ, nhưng trong phòng lâm vào yên tĩnh như chết, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở tinh tế của mọi người.

Đinh vương phi nhìn bộ dáng tinh thần chán nản của nhi tử, nhất thời nổi lên một cơn lửa giận, lại là nữ nhân kia, không phải đã chết lâu rồi sao? Mặc dù trong lòng nàng cũng có chút áy náy, nhưng mà nhất định muốn bổ túc cơ hội! Hắn cứ nhớ một người chết, đây là muốn hành hạ ai vậy? Vì thế nàng đè nén tức giận miễn cưỡng cười nói: "Húc nhi, biểu muội con tới vương phủ cũng được một thời gian rồi, lúc trước thân thể con không tốt, phụ vương và mẫu phi là chủ nhà cũng chưa tiếp đãi tận tình, nghe nói năm nay phố xá chợ đèn hoa náo nhiệt, con bồi hai bị biểu muội ra đường dạo một chút đi!”

Ánh mắt Lâm trắc phi lóe lóe, tầm mắt chuyển một vòng trong phòng, thấy mọi người đều đặt ánh mắt trên người thế tử, liền không biến sắc lặng lẽ đi tới bên cạnh An Thân Vương, kiêu ngạo đưa bàn tay có móng sơn đỏ thẫm ra châm một ly trà thơm nóng hổi, quyến rũ động lòng ngườibưng cho An Thân Vương.

Hiên Viên Húc ngồi ở trên ghế trầm mặc một hồi, lạnh lùng nhìn về phía tỷ muội Đinh gia, hời hợt nói: "Trước giờ ta không bồi nữ tử dạo phố.” Ngoại trừ Sính Đình, dưới đáy lòng hắn bồi thêm một câu. Nói xong giơ một ly rượu ngon lên, tự rót uống một mình, cũng không quản sắc mặt mọi người trong phòng khó coi như thế nào.

An Thân Vương đang muốn há mồm cũng cứng lại.

Lâm trắc phi ngoan ngoãn cúi đầu, ôn thuận đứng ở phía sau An Thân Vương, nội tâm có chút nóng nảy, Lâm Phương Nương vẫn còn si ngốc chờ ở chợ đèn hoa, muốn xảy ra một màn tình cờ gặp được Hiên Viên Húc! Nhưng rốt cuộc Thế tử nói như vậy là có ý gì, là đi chợ đèn hoa hay là không đi? Có thể nói đúng trọng điểm một chút hay không?

Sắc mặt Đinh vương phi có chút âm tình bất định, nhưng trong lòng lại dời sông lấp biển. Hiên Viên Húc chịu độc thương hôn mê tới nay, nàng như hàng vạn con kiến toàn tâm, ngày đêm lo lắng hãi hùng, chỉ sợ hắn có một ngộ nhỡ. Khi đó nàng không biết nhi tử có thể tỉnh lại hay không, cực kỳ hối hận không để cho Hiên Viên Húc lập gia đình sớm một chút, nếu như nhi tử có một bất trắc, An vương phủ ngay cả một huyết mạch thừa tự cũng không có. Cho nên về sau nàng không chỉ đặt ánh mắt trên người Lâm Phương Nương, mà là dù sáng dù tối ra hiệu cho các tiểu thư tới vương phủ ở, muốn nhìn một chút có ai hợp nhãn của con trai hay không, sau đó lập tức thành thân.

Hai cháu gái nhà mẹ đến thăm nàng, không khỏi làm nàng mừng rỡ, chuyện này đối với nàng mà nói không khác nào đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, những thiên kim tiểu thư kia cho dù tốt, cũng không có quan hệ họ hàng với nàng! Hai người này là cháu ruột dòng chính nhà mẹ đẻ. Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nếu như Húc nhi có thể tiếp cận thành đôi với bất kỳ một người nào trong hai tỷ muội này, bà nhất định vui mừng nằm mơ cũng cười tỉnh. Vả lại đàn gái và nàng cũng không mưu mà hợp, vừa vặn hai tỷ muội Đinh Thụy Tuyết cũng có ý đó.

Hai tỷ muội này chẳng những nhân tài xuất chúng, từ nhỏ đã được thế gia khuê huấn tốt đẹp, đối với người làm cô cô như nàng cũng hỏi han ân cần, trăm điều hiếu thuận. Đặc biệt là chị cả Đinh Thụy Tuyết, diện mạo xinh xắn, người cũng thông minh lanh lợi, thật sự là người phù hợp làm thế tử phi nhất, toàn bộ những thứ này càng làm cho bà kiên định ý nghĩ trong lòng.

Nhưng nhi tử đối với tỷ muội Đinh gia khách khách khí khí, xa cách lạnh nhạt, cũng không có bởi vì các nàng là biểu muội nhà ngoại mà bất đồng. Nhưng Đinh vương phi là tận mắt chứng kiến hắn vì tam tiểu thư đã chết đó nổi lên tranh chấp với nàng, chẳng phải hắn đối với tất cả nữ nhân đều lạnh nhạt sao? Chẳng lẽ trong lòng hắn còn đang oán trách cái người làm mẫu thân này? Cho nên mới không thích cháu gái nhà ngoại.

Cứ như vậy, nàng càng nghĩ càng tức giận, lại xen lẫn một chút chột dạ một chút lo lắng. Sắc mặt nàng khó chịu để ly trà trong tay xuống, âm thanh hơi giương cao nói: "Húc nhi thân thể con đã khôi phục rồi, tuổi cũng càng ngày càng lớn, những nam tử khác tuổi bằng con đều có con trai con gái rồi, con cũng nên lập gia đình."

"Đúng! Nhi tử, phụ vương và mẫu phi con đều chờ đợi ôm ấp kim tôn!” An vương gia thấy không khí có phần nặng nề, vội vàng góp một điều thú vị.

Hiên Viên Húc trầm mặc một chút, thản nhiên nói: "Bây giờ nhi tử còn phải điều dưỡng thân thể, qua mấy năm rồi hãy nói!"

"Qua mấy năm, đó là mấy năm? Chẳng lẽ con còn muốn thủ tang vì nữ tử kia hay sao?” Đinh vương phi bị lời nói lạnh nhạt của hắn đả kích, tức giận bắt đầu không lựa lời nói rồi. Nàng vỗ về ngực lúc lên lúc xuống, giống như ra lệnh: “Hai tỷ muội Thụy Tuyết và Thụy Xu đoan trang thành thạo, tài đức vẹn toàn, lại thêm ôn nhu săn sóc, hiếu kính trưởng bối, hai người đều là người được chọn để làm thê tử của con, mẫu phi sớm cùng phụ vương con thương lượng xong, không thể tùy con cố tình làm bậy! Con còn trẻ tuổi không biết nặng nhẹ, làm càn một trận, nhưng mà mẫu phi và phụ vương con một ngày cũng không đợi được, hai tỷ muội Thụy Tuyết và Thụy Xu thông tình đạt lý, nguyện ý cùng hầu một chồng, tỷ muội các nàng đồng tâm đúng là phúc khí của con, con liền chọn một người làm thế tử phi đi!”

Lâm trắc phi nghe được lời ấy của vương phi không tự chủ được nắm khăn thật chặt, có chút lo lắng nhìn Hiên Viên Húc, nếu như vương phi an bài như vậy, vậy quyết tâm lúc trước của Lâm Phương Nương không phải là gà bay trứng vỡ sao, quá tiện nghi cho tỷ muội Đinh gia. Nhưng mà nàng cũng không có lập trường và quyền lợi đê ngăn cản, thật là gấp chết nàng!

Hiên Viên Húc lẳng lặng nghe mẫu phi nói xong, cũng không có lên tiếng phản bác, chỉ là nghiêng đầu cười khẩy, nhìn An Thân Vương nói: "Chẳng lẽ phụ vương cũng muốn ép buộc ta thành thân hay sao?"

Trên mặt An Thân Vương hơi lúng túng, chần chừ chốc lát nói: "Con à, Thành Gia Lập Nghiệp, nam nhi tốt tự nhiên không bỏ lỡ, con cũng nên thành thân, con xem các vị đại thần trong triều bằng tuổi phụ vương còn không có kim tôn hay sao? Phụ vương tuổi lớn rồi, cũng không cầu xin gì khác, chỉ cầu con vĩnh viễn bình an, có thể lấy vợ sinh con sớm một chút để cho phụ vương và mẫu phi con ngậm kẹo đùa cháu!”

Đinh vương phi thấy Hiên Viên Húc lập tức im lặng không nói gì, làm như đem lời nói phu quân để trong lòng, cảm xúc lo lắng phức tạp dần dần bằng phẳng lại, trong lòng thản nhiên sinh ra mấy phần hi vọng. lqd Nàng đi tới bên cạnh nhi tử, giọng nói mang theo một tia van xin, nhẹ nhàng nói: "Nhi tử, con hãy thông cảm cho phụ vương và mẫu phi của con đi!”

Mặt Hiên Viên Húc trầm như nước, mắt trong trẻo nhìn An Thân Vương và An vương phi, nói chắc như đinh đóng cột: "Người nào thông cảm cho ta?"

"Con! Hoang đường!" Đinh vương phi không nhịn được quở nhẹ một tiếng, không nghi ngờ chút nào cảm thấy lời của hắn quá mức hoang đường, sau đó cười nói với tỷ muội Đinh gia: "Hai tỷ muội các ngươi mau tới đây, để cho biểu ca ngươi nhìn cẩn thận!”

Trên mặt tỷ muội Đinh gia khó nén được vẻ vui mừng và hài lòng, như chia hoa rẽ liễu nhanh chóng đi tời trước mặt Hiên Viên Húc khẽ chào thắm thiết, âm thanh mềm mại, hàm chứa ý xấu hổ lại mang theo vài phần vội vã: "Biểu ca! Hai tỷ muội ta nguyện ý hầu…..”

"Ưmh!" Hiên Viên húc cũng không nhịn được nữa, một tay che miệng, bóng dáng cao lớn nhanh chóng xông ra ngoài

Mọi người trong phòng không khỏi hai mặt nhìn nhau, vẻ mặt An vương gia lo lắng, ngay sau đó không yên lòng đi theo ra ngoài. Vương phi và tỷ muội Đinh gia đứng chết trân tại chỗ, chỉ kém một chút nữa là có thể ngồi xuống, chỉ một lát nữa là mộng đẹp thành sự thật, không ngờ lại xuất hiện việc ngoài ý muốn.

Mọi người lo lắng đợi nửa buổi, vẫn không thấy hai cha con trở lại, Đinh vương phi rất lo lắng thân thể con trai, muốn đi xem một chút, Lâm trắc phi vội đi lên dìu nàng đi ra ngoài. Tỷ muội Đinh gia không cam lòng cắn răng, cũng nhắc váy dài đi theo ở phía sau

Lại thấy vẻ mặt An Thân Vương nặng nề đi vào, sắc mặt Hiên Viên Húc trắng bệch đi theo ở đằng sau

"Húc nhi, thế nào?" Đinh vương phi nhìn thấy sắc mặt nhi tử không tốt, sợ nhảy lên, vội vàng nghênh đón. Dù nàng có ra lệnh, khiển trách như thế nào, ở trước mặt nhi tử tỏ ra uy phong, nhưng trước tiên con trai của nàng phải khỏe mạnh cường tráng, vui vẻ mới được!

"Đúng vậy! Biểu ca có khỏe không?” Đinh Thụy Tuyết thấy sắc mặt hắn tái nhợt, vội vàng tiến lên mấy bước, đau lòng hỏi.

"Biểu ca, huynh thấy sao rồi?” Đinh Thụy Xu cũng tha thiết hỏi han

Hiên Viên Húc lập tức lui về phía sau mấy bước, giống như các nàng là lũ lụt thú dữ, một tay hắn vuốt ngực, nhỏ giọng nói: "Đừng tới đây, các ngươi cách gia xa một chút, gia ói chết mất!"

Đinh Thụy Tuyết nghe nói như thế tựa như không dám tin, nhìn bộ dáng chán ghét của hắn, lúng ta lúng túng nói: "Biểu ca, huynh nói cái gì?"

"Cách gia xa một chút, cút xa chứng nào tốt chứng nấy!" Hiên Viên Húc tốt bụng tố cáo,lạnh lùng quát: "Ngửi mùi vị trên người các ngươi gia liền muốn nôn.” Cái cảm giác buồn nôn đó làm cho hắn hận mình không bị đánh bất tỉnh. Luyện võ khổ cực, bị trúng độc thương, cũng không thể so với cái cảm giác tim gan đều muốn phun ra ngoài.

Tỷ muội Đinh gia bị lời nói của hắn đả kích thương tích đầy mình, nữ hài tử da mặt rất mỏng! Không khỏi cũng "Ríu rít" khóc ồ lên. Đinh Thụy Tuyết đau lòng không kềm chế được, không ngừng lùi về phía sau mấy bước, hạnh phúc và hi vọng dâng lên lúc trước đều bị dập nát, lúc này thật sự làm người ta cực kỳ tuyệt vọng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.