Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 68-2: Cái chết của Phương Tình (2)



Edit Lệ Hy

Sính Đình lo lắng nhìn Thượng Quan Vân, nói với Phương Tình: “Ngươi đã có giải dược, liền cho ca ca ngươi ăn đi!”

“Ha ha!” Trong lòng Phương Tình thật tốt, che mặt mà cười: “Ta chính là giải dược a! Ca ca và ta có chu công chi lễ (ooxx), về sau sẽ tốt lắm, nếu như không làm, dù ngươi có giao hoan cùng một ngàn một vạn nữ tử khác, cũng không giải được độc dục hỏa trên người của ngươi. Cuối cùng, cả người sẽ chảy máu, nổ tan xác mà chết.”

Sính Đình tự nhận vô năng, sợ ngây ngẩn cả người. Nàng thực sự không biết Phương Tình có tâm tư lại khó có thể mở miệng với Thượng Quan Vân, điều này cũng khiến nàng hiểu được vì sao Phương Tình luôn hãm hại nàng.

Sắc mặt của Thượng Quan Vân cũng có chút trắng bệch, khó trách hắn vừa rồi vẫn luôn muốn xâm phạm Sính Đình, hắn dùng hết khí lực cũng không có biện pháp khống chế luồng dục hỏa kia, nếu không phải một nhát của thanh dao găm kia của Phương Tình kéo thần trí hắn quay về, hậu quả… Nhưng vừa nghĩ tới làm chuyện như vậy với Phương Tình, hắn lại cảm thấy ghê tởm, dù sao trước kia hắn vẫn coi Phương Tình như muội muội ruột, bây giờ lại cảm thấy Phương Tình giống như kẻ điên mất đi lí trí, càng không thể tưởng tượng những ngày cùng một chỗ với nữ nhân này, vậy còn không bằng hắn nổ tan xác mà chết cho sạch sẽ. Nghĩ nhiều như vậy, hắn cố gắng đè xuống những suy nghĩ phiên giang đào hải trong lòng, mặt không chút thay đổi mà nói với Phương Tình: “Việc này sau này hẵng nói, ra ngoài trước đã.” Nói xong, hắn kéo tay Sính Đìnhuốn đi vào lối đi kia.

“Khoan đã!” Đột nhiên Phương Tình hét lớn một tiếng, ánh mắt âm lãnh (u ám + lạnh lẽo)  của nàng ta giống như rắn độc nhìn chằm chằm Sính Đình, không có ý tốt nói: “Ca ca, ta mới là người làm bạn cả đời với ngươi, dù ngươi hoan ái với nữ nhân này đến chết cũng không thể giải độc trên người ngươi, bây giờ ta muốn ngươi buông tay nàng ra, ôm tar a ngoài.” Giọng điệu của nàng ta cuối cùng vênh váo như vậy, di thẳng khí sử.

Không được! Ngươi thích đi ra ngoài thì đi ra ngoài, không muốn đi ra ngoài thì ngươi liền sống cả đời này ở chỗ này đi! Thượng Quan Vân thản nhiên nói không chút nghĩ ngợi, giống như đang nói thời tiết hôm nay thế nào, hôm nay ngươi ăn món gì vậy, thờ ơ như vậy.

Sính Đình vừa xấu hổ vừa bực bội, hận không thể lấp kín miệng của nàng ta lại. Là nữ nhân không biết xấu hổ này nói chuyện  miệng không che, mở miệng ngậm miệng đều là giao hoan, hoan hảo; đáng giận nàng là một lần, lại một lần mưu hại nàng. Nếu nàng ta không phải là muội muội của Thượng Quan Vân, nàng đã sớm không khách sáo với nàng ta.

“Các ngươi! Ngươi!” Phương Tình tức giận đôi mội run run không ngừng, sau đó giọng nói tức giận la lên: “Ta muốn đi phía trước!” Nàng ta thấy Thượng Quan Vân không lưu nửa điểm tình cảm khắp nơi, mà nàng từng muốn giết Sính Đình vài lần, sợ rằng hai người  trong cơn tức giận sẽ để nàng ở lại trong sơn động này. Nàng ta cũng không thể trông cậy vào Dạ Hồng Tuyết còn nhớ tới nàng, thả nàng ra ngoài.

“Tùy ngươi!” Phương Tình cố gắng, cử động thân thể, xiêu vẹo đi về phía lối đi, khi đi ngang qua Sính Đình   còn khiêu khích hừ nàng một tiếng. Thật ra, vết thương của nàng ta không nhẹ, Thượng Quan Vân nóng lòng cứu Sính Đình, một chưởng kia mang theo khí thế mạnh mẽ, đánh đến nỗi lục phủ ngũ tạng của nàng đều nhanh nứt vỡ ra.

Mắt phượng của Thượng Quan Vân hơi nhếch cao, trong mắt hiện lên quang mang lạnh như băng, mặt không chút thay đổi nhìn Phương Tình đi từng bước một về phía lối ra, tay không kiềm chế được nắm chặt hơn một chút. Tay Sính Đình bị hắn nắm có điểm đau, nhưng nàng chịu đựng không có kêu đau, nhưng cảm giác được thân thể của hắn có chút siết chặt, dường như cố nén cái gì.

Bỗng nhiên “Xuy, xuy…” vang lên không dứt bên tai, hai bên lối đi bắn ra một trận mũi tên vô cùng lợi hại.

“Á á!...” Phương Tình bật ra tiếng kêu thảm thiết vô cùng thê lương, tiếng kêu kia thực kinh thiên động địa, làm cho toàn thân người ta run lên.

“Ngô!” Sính Đình giật mình, mắt trợn tròn, mãnh liệt che miệng mình lại, để ngừa bản thân thét ra tiếng chói tai, nàng ngơ ngác nhìn Phương Tình ngã trên mặt đất,cả người cắm đầy mũi tên, thấy máu tươi trên người nàng tuôn trào mãnh liệt, không thể tin được người vừa mới còn khiêu khích với nàng liền đã chết thảm như vậy.

Thượng Quan Vân nhìn thi thể của Phương Tình thật lâu không nói gì, một lúc lâu sau mới bi thương nói với nàng: “Đừng nhìn nữa! Nàng bị trừng phạt đúng tội.” Bất luận nàng làm ra nhiều việc ác như thế nào, dù sao cũng là huynh muội lớn lên từ nhỏ với nhau, hắn trơ mắt nhìn nàng đột ngột chết ở trước mặt, trong lòng dù ít nhiều vẫn có cảm giác không dễ chịu.

Sính Đình quay mặt đi không đành lòng nhìn xuống phía dưới, nhưng trong lòng nàng lo lắng cũng là chuyện khác: “Dược kia,… Dược tính sao bây giờ?” Nàng có lòng cảm thông với Phương Tình, nhưng mà cũng chỉ là cảm thông chuyện nàng ta yêu người không khhoong phải là của mình, cũng không tán thành nàng sử dụng loại phương pháp cực đoan như vậy để chiếm được tình yêu. Nhưng Phương Tình vừa chết rồi, cái bí dược kia trên người Thượng Quan Vân phải làm sao bây giờ? Giải dược đã mất, thật sự khó có thể để hắn nổ tan xác mà chết?

“Đợi chúng ta còn mệnh đi ra ngoài lại nói về nó đi!” Thượng Quan Vân mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng mà nói: “Hiện tại, chúng ta đi tìm sao Chức Nữ thôi!”

“Ừ!” Sính Đình bừng tỉnh đại ngộ, giống như đề hồ quán đỉnh*, nàng nhìn kĩ hình dạng sao Ngưu Lang, chỉ vào vách động đối diện nói: “Nhất định là ở nơi này!”

(*)(醍醐灌頂) Đề hồ rưới lên đỉnh đầu. Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.

Thượng Quan Vân rẩt tin tưởng, không nghi ngờ với cách nói của nàng, bắt chước làm theo,  cuối cũng ở trên vách động đối diện tìm thấy sao Chức Nữ. Hắn nhặt thanh dao găm trước lên, phóng lên trên điểm con thoi của sao Chức Nữ, quả nhiên, trong vụt chốc, phía đối diện thạch bích cũng xuất hiện một cái lối đi giống nhau như đúc.

Do có vết xe đổ là Phương Tình, hai người đều không dám khinh thường. Thượng Quan Vân dồn nội lực vào dao găm, ném vào lối đi, hồi lâu bên trong không hề có động tĩnh gì, không có mũi tên hay ám khí gì bắn ra cả, hắn vẫn không yên lòng, đi vào trước thoáng qua một vòng, thấy không có nguy hiểm mới dắt Sính Đình đi vào.

Lối đi rất ngắn, phía trước có ánh sáng thấp thoáng lộ ra. Trong mắt của Sính Đình nhất thời vui vẻ, không giống như trước tò mò với chỗ không biết. Nàng và Thượng Quan Vân chậm rãi đi đến phía chỗ có ánh sáng.

“Cứu mạng a!”

“Thả ta ra ngoài!”

“Huhu! Tôi không muốn ở chỗ này!”

Bên tai hai người rõ ràng nghe thấy tiếng thét chói tai, tiếng khóc và tiếng kêu cứu của nữ tử, tựa hồ ngay gần đây. Hai người hoài nghi mà liếc nhau, không khỏi đứng lại, sau đó lại nhìn xung quanh lối đi, thầm thấy kì quái.

“Cứu ta!” Tiếng kêu càng rõ truyền đến.

Sính Đình ngập ngừng nói: “Thượng Quan Vân, không phải là có người giống ta và ngươi bị giam trong này chứ?”

“Ân!” Thượng Quan Vân lắng nghe một hồi, kéo nàng nói: “Ở phía trước, đi thôi!” Hai người vội vàng đi về phía trước, đúng là đầu cuối của lối đi.

Hai người bước nhanh chạy vội, rất nhanh sẽ đến hang động ở cuối lối đi, trước mắt rộng mở, là một đại sảnh. Trong đại sảnh thắp đầy đèn dầu, bên cạnh có mấy cái thạch thất, những thạch thất này được khóa bằng những chiếc khóa lớn, xuyên qua cửa sổ có thể thấy bên trong tất cả người bị bắt giam đều là nữ tử.

“Cứu mạng! Cứu mạng a!”

“Công tử, tiểu thư, cứu chúng ta đi!”

“Công tử! Mau cứu chúng ta!” Người trong thạch thất rất nhanh phát hiện có hai người đi vào trong đại sảnh, càng nhiều tiếng khóc của nữ tử, cũng có cô nương cuồng loạn kêu to cứu mạng với bọn họ về phía ngoài cửa sổ.

Thượng Quan Vân mang Sính Đình đi đến trước cửa một căn thạch thất, mày kiếm của hắn hất lên, ngầm dồn chân khí vào bàn tay, đặt trên chiếc khóa lớn trên cửa đá, hơi dùng sức. Nhất thời, có tiếng ‘răng rắc răng rắc’ vang lên, chiếc khóa lớn rơi xuống,  cửa đá vang một tiếng ‘loảng xoảng’ thật lớn, ầm ầm mở ra, những nữ tử ở bên trong cao hứng kêu to lên: ‘A, chúng ta được cứu rồi!’

‘Ôi! Cảm ơn ân nhân!’ Nhóm nữ hài tử (cô bé) kích động ôm nhau mà khóc.

Đúng lúc này,vài người  từ lối đi lao ra, chật vật không chịu nổi, vội vàng trốn vào thạch thất, đúng là Dạ Hoa Lạc và Dạ Hồng Tuyết, còn có bảy tám hắc y nhân bịt mặt không nhận ra. Mấy người này vừa thấy những nữ tử trong thạch thất bị thả ra, mắt đều đỏ, Dạ Hồng Tuyết bước một bước dài tiến lên, quát lớn một tiếng: ‘Thượng Quan Vân, là ngươi làm chuyện tốt này?’

Thượng Quan Vân quay người quan sát đám người này từ trên xuống dưới, thấy quần áo của bọn họ hỗn độn, vết thương đan xen trên người, cả người máu thịt lẫn lộn, liền khinh miệt cười, không chút để ý mà nói: ‘Là bản công tử làm chuyện tốt, các hạ có gì chỉ giáo?’ Không cần nghĩ cũng biết những người này không chiếm được nửa phần tiện nghi trên tay Thẩm Y Nhân. Hắn bị một đao có bôi bí dược của Dạ Hồng Tuyết, trong lòng thầm hận, đang lo không tìm thấy người để báo thù chứ!

‘Nộp mạng đi!’ Dạ Hồng Tuyết bị hắn làm cho tức giận mắt đỏ đậm, râu trên mép bay lên, giống như ma quỷ. ‘Keng!’ một tiếng, hắn bổ ra một kích song đao, thân đao phát ra âm thanh chói tai, liền đánh tới phía trước Thượng Quan Vân với khí thế to lớn.

‘A! Thật quá dọa người!’

‘A, ma quỷ!’ Những nữ tử vừa chạy ra khỏi thạch thất này lại không ngừng thét chói tai, chạy trốn khắp nơi.

‘Bá!’ Thượng Quan Vân không chút hoang mang mở ra cây quạt đen, bình tĩnh chống lại song đao của hắn.

Dạ Hoa Lạc và mấy hắc y nhân bịt mặt vội vàng đi bắt các cô nương muốn chạy trốn này, một bên rống to: ‘Không được chạy, còn chạy nữa sẽ giết các ngươi.’ Cô nương này bị dọa càng gào khóc kêu loạn, giống như ruồi bọ mất đầu không ngừng chạy loạn trong đại sảnh.

Sính Đình được Thượng Quan Vân bảo vệ bên cạnh, ngắm đúng thời cơ, phóng một châm về phía Dạ Hồng Tuyết.

Dạ Hồng Tuyết chỉ nhẹ nhàng nhíu mày một chút, thuốc tê trên ngân châm kia đối với hắn đuáng là không đau không ngứa, không nổi lên một chút tác dụng. Sính Đình nhớ đến lúc trước mấy người… hắc y nhân kia cũng không sợ nàng phóng ra mê dược, không khỏi có chút cảm giác nghĩ mãi không ra dâng lên, không biết làm sao mới có thể giúp Thượng Quan Vân.

Những nữ hài tử đó đều là các cô nương tay trói gà không chặt, một lúc đã bị bọn Dạ Hoa Lạc bắt lại, giam giữ vào trong thạch thất như trước. Lập tức bảy tám hắc y nhân bịt mặt kia cũng gia nhập cuộc chiến, cũng tấn công Thượng Quan Vân, xem ra là muốn tốc chiến tốc thắng.

Thượng Quan Vân vận khí đan điền, thúc giục chân khí toàn thân, đối mặt với khí thế hung mãnh, chiêu thức sắc bén giống như mưa rào gió lớn của hắc y nhân, vung cây quạt đen, bình tĩnh cẩn thận mà ứng chiến, từng chiêu đều là sát chiêu đoạt mệnh " Phiến tảo thiên hạ " (quạt quét thiên hạ). Công phu của mấy hắc y nhân bịt mặt này so với công phu cao của Dạ Hồng Tuyết, sẽ không kém với hắn, cũng không thể so sánh với những kẻ đầu đường xó chợ, dù hắn mạnh mẽ cũng là hảo hán khó chống lại bốn tay, một lúc sau, chân khí bị tiêu hao gần như không còn, liền bất lợi rất lớn với hắn, nếu như hắn ngẫ xuống, không thể nghi ngờ là Sính Đình sẽ rơi vào trong tay những người này. Vừa nghĩ như vậy, hắn liền chiêu chiêu giết người,  quạt qua đoạt mạng, Dạ Hồng Tuyết và hắc y nhân nhất thời không hạ được hắn.

‘Nhanh bắt hắn, bất kể sống chết, nahnh rời khỏi nơi này, tới bờ biển rồi bọn họ cũng không có cách nào  bắt được chúng ta!’ Dạ Hoa Lạc trầm giọng điều khiển, cùng lúc đó, nhún người nhảy lên, khua một chưởng đánh về phía sau lưng của Thượng Quan Vân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.