Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 68-3: Cái chết của Phương Tình (3)



Phía trước là chiêu thức như vũ bào của Dạ Hồng Tuyết và tám hắc y nhân, phía sau là thủ đoạn hiểm độc tàn nhẫn bay đầy trời của Dạ Hoa Lạc, Thượng Quan Vân muốn tránh cũng không thể tránh, mắt thấy sẽ bị đả thương nặng.

Ở một bên Sính Đình thấy rõ ràng, tâm thần bị dọa nư nứt ra, không nhịn được muốn nhào tới trên người Thượng Quan Vân chắn một chút thay hắn.

Thân thể của hắn thế nhưng bị một người mạnh mẽ ôm vào trong lồng ngực, một cỗ mùi Long Đản Hương thản nhiên, quen thuộc vây quanh nàng, hé ra khuôn mặt tuấn mỹ vô trù quen thuộc đập vào mắt.Không đợi nàng có phản ứng gì, chủ nhân của khuôn mặt kia cúi xuống, đôi môi nóng cháy đã che phủ đôi môi của nàng, người nọ hôn trên môi nàng một cái thật mạnh, trong giọng nói trầm thấp ôn nhuận tràn đầy sự lo lắng, nghĩ lại mà sợ: ‘Cục cưng, nàng làm ta sợ muốn chết!’ Hắn cũng không biết rốt cuộc yêu thương nữ tử này nhiều bao nhiêu, sớm đã tan vào máu, thành xương cốt, máu thịt của hắn; nàng bị người khác bắt đi, thật là muốn hù chết hắn.

‘Hiên Viên Húc, mau cứu Thượng Quan Vân!’ Nước mắt của Sính Đình chảy xuống, vội vàng kêu.

‘Ân! Đừng sợ, Thẩm Y Nhân đang cứu hắn!’ Hiên Viên Húc thấp giọng an ủi nàng, dịch chuyển  thân thể của nàng trong ngực, để nàng tự mình nhìn.

Quả nhiên Thẩm Y Nhân toàn thân bạch y giống như nữ la sát, y phục màu trắng tuy bị máu thấm đẫm, không giảm khí thế nữ vương chút nào, tay nàng cầm bảo kiếm, đằng đằng sát khí sánh vai đứng cùng Thượng Quan Vân, thấy Sính Đình hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn qua, nàng còn thời gian rảnh nháy mắt mấy cái với nàng, làm cho Sính Đình lập tức ngừng khóc mỉm cười. Tiểu Nam và mấy người Viêm vệ đều tự dốc sức chiến đấu với mấy hắc y nhân, tình huống tốt hơn nhiều so với vừa rồi, Sính Đình không khỏi thở dài một hơi nhẹ nhõm, toàn thân giống như hư thoát, đứng cũng muốn đứng không yên.

Hiên Viên Húc không nhịn được kéo chặt cánh tay, ôm thân mình mềm mại của nàng, đau lòng mà hỏi: ‘Còn đứng vững sao?’ Trong sơn động, hắn và mấy người Thẩm Y Nhân đang chiến đấu mãnh liệt cùng huynh đệ Dạ Hoa Lạc và mấy người Dạ Xoa kia, hắn đã sớm đại thành một thân Viêm Dương công, vô cùng uy lực, lại vội vã cứu Sính Đình, vốn đã hận thấu xương với những kẻ này, bây giờ  hạ thủ lại càng không lưu tình chút nào. Thẩm Y Nhân cũng là sát thủ có một không hai đương thời, mỗi chiêu đều kì quái, xảo trá mà đoạt mạng người. Trong nháy mắt, mấy người Dạ Xoa có công phu thấp hơn sẽ chết ở trong tay hai người. Ngay sau đó, hắn chiến đấu với Dạ Hoa Lạc, một mình Thẩm Y Nhân đấu với Dạ Hồng Tuyết, vốn đã nắm chắc chiến thắng trong tầm tay. Ai dè công phu của tám hắc y nhân bịt mặt đặc biệt cao cường, dĩ nhiên tất cả đều là cao thủ không xuất thể của bộ lạc Dạ Xoa, điều này không khỏi làm hắn giết có chút hứng khởi. Đúng lúc, Tiểu Nam mang Viêm vệ chạy đến, đám hắc y nhân này và Dạ Hoa Lạc thấy tình thế không đúng, nhanh chóng mở cơ quan chạy xuống dưới đáy động, cũng nhốt bọn họ ở động trên. Bọn họ mất một phen công phu mới tìm ra cơ quan, sau đó lần theo dấu vết đuổi xuống dưới.

Sính Đình lâu khô nước mắt, quả quyết gật đầu, đứng thẳng thân mình, ‘Chàng đi giúp bọn hắn đi, ta không sao.’ Nàng âm thầm cắn răng, hạ xuống quyết tâm vô cùng trọng đại, lần này chỉ cần bình an thoát khỏi nguy hiểm, nàng nhất định phải luyện thành võ công tuyệt thế, tuyệt đối không để mình lại trở thành gánh nặng của bọn họ, khi đó, xem người nào dám khi dễ nàng, nàng liền bổ người đó một chưởng!

Bàn tay của Hiên Viên Húc vuốt ve khuôn mặt có chút tái nhợt của nàng, lo lắng nhìn nàng một cái, sau đó gật đầu. Chợt, thân hình mạnh mẽ thon dài cửa hắn phút chốc  nhảy lên bay trên không, đứng trên không chụp một chưởng hùng hồn đánh về phía Dạ Hoa Lạc, một chưởng này mang theo khí thế sấm vang chớp giật, hiển nhiên đã ngưng tụ công lực toàn thân hắn, tốc độ không chỉ nhanh ngoài dự đoán, càng bị chưởng phong sắc bén bắn ra xa mấy trượng.

Lúc trước Dạ Hoa Lạc ở động trên đã đối chiến qua với hắn, biết Viêm Dương công này của hắn không phải chuyện giả, không coi thường được, lúc này lại càng không dám cứng rắn với hắn, thân hình nhanh chóng lùi lại vài bước, mở ra phòng hộ. Còn chưa đợi hắn đứng vững, thân hình của Hiên Viên Húc dõi theo như gió, ra tay nhanh như chớp, lại là một chưởng Thái Sơn áp đỉnh.

Dạ Hoa Lạc thấy một chưởng này của hắn cực nhanh, nếu né tránh chậm chắc chắn sẽ bị đánh trúng, hắn cũng là sát thủ có kinh nghiệm đối chiến phong phú, vội vàng đề khí né tránh, trở tay đánh ra một chưởng, trực giác trong lòng người này thật là một đối thủ đáng sợ.

Hiên Viên Húc hừ lạnh một tiếng, phút chốc thân mình chợt hiện, tránh đi đòn tấn công của hắn, tư thế cực kì tao nhã nhảy về phía trước hai bước, nhanh chóng đến gần Dạ Hoa Lạc, song chưởng của hắn nhanh nhẹn vỗ, đưa một cỗ luồng khí cường đại vào ngực Dạ Hoa Lạc.

Dạ Hoa Lạc tránh không kịp, chỉ cảm thấy ngực nóng lên, thầm nghĩ không tốt, thân mình bỗng chốc trầm xuống, bị một chưởng của hắn đánh vào giữa ngực, nhất thời, thân thể của hắn giống như diều đứt đây bay ra ngoài, cho đến khi đụng phải mặt tường đá mới dừng lại.

Hiên Vien Húc lắc đầu, đôi mắt đen, sâu thẳm không thấy đáy, bờ môi khêu gợi cong lên cười như không cười, cũng không đuổi theo tới, chỉ đứng ở chỗ không xa bên cạnh Sính Đình, tấn công kẻ địch khác, chưởng phong của hắn mạnh mẽ đáng sợ, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, khiến cho đám hắc y nhân này e sợ tránh không kịp đồng thời âm thầm kinh hãi, không nghĩ đến người này còn trẻ nhưng công lực lại sâu không lường được như vậy, ngay cả Dạ Hoa Lạc cũng không phải đối thủ của hắn, giả như theo thời gian, chính là vô cùng lợi hại!

Bọn họ thật sự không ngờ,  hành trình đi Trung Nguyên lần này cũng đã gần kết thúc, trước đó đều thuận lợi, đến lúc phải đi về lại gặp phải ba cái sát tinh này. Bỏ qua Hiên Viên Húc một bên không đề cập tới, nữ tử mặc bạch y và Thượng Quan Vân cũng đều là người có chút khó giải quyết, làm người ta không dám khinh thường! Đặt ở đâu cũng là một cái dậm chân, người kiêu ngạo khắp nơi đều phải run rẩy a run rẩy.

Lúc này, một hắc y nhân bịt mặt trong đó đột nhiên kêu một câu, sau đó hắn đưa tay đặt trên lưỡi đao xẹt qua một chút, trong nháy mắt,máu tươi trên tay hắn liền rơi xuống vết đao, lưỡi đao kia lập tức ánh sáng rực rỡ vạn trượng, khiến mọi người không mở mắt ra được. Mấy hắc y nhân khác làm theo, lập tức đưa tay xẹt qua  lưỡi đao, lưỡi dao mang theo máu thoáng chốc tràn đầy sát khí, vô hình đả thương người.

Mọi người bị đao khí quỷ dị này bức không ngừng lui về phía sau, y phục trên người mấy người Viêm Dương vệ đều đổi màu (ý chỉ bị thương). Hiên Viên Húc trầm mặt như trước, tinh quang trong đôi mắt bắn ra bốn phía, hắn ôm Sính Đình rời khỏi vòng chiến, giấu đằng sau một tảng đá trụ lớn, gọi hai Viêm vệ  bảo vệ nàng. Chợt, hắn thúc dục nội công tâm pháp Viêm Dương công, như đại bàng giương cánh, bay trên không đến trên đầu mấy người hắc y nhân kia, trong hư không song chưởng như đan vào nhau, phút chốc tách ra, ‘oanh’ một chưởng đánh về phía hắc y nhân cầm đầu kia.

Vài hắc y nhân cầm đao dính máu quỷ dị cùng nhau đều đánh về phía hắn, thân mình hắn trầm xuống, dẫm nát mấy bả đao kia, lại khua một chưởng, mấy chưởng ồ ạt qua đi, không chỉ hắc y nhân mà Thượng Quan Vân, Thẩm Y Nhân và mọi người đều cảm giác khí huyết trong lồng ngực cuồn cuộn âm ỉ. Hắc y nhân thấy tình thế không ổn, ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, mấy người liếc nhau, trong tay bắn ra, trong lúc đó, trong đại sảnh khói đặc không dứt, mà đứng đối diện cách xa nhau năm thước cũng không thấy rõ mặt nhau.

Khói nồng qua đi, trong đại sảnh sớm không có bóng dáng hắc y nhân và huynh đệ Dạ Hoa Lạc. Trên khuôn mặt tuấn mỹ như ngọc của Hiên Viên Húc vẻ mặt đại biến, trong nháy mắt bóng dáng bay vút ra ngoài, những người kia mang Sính Đình đi! Đôi mắt mờ ảo của hắn chăm chú nhìn vết máu trên đường, sau đó điên cuồng đuổi theo  vết máu dọc đường, thương thế vừa rồi của Dạ Hoa Lạc và hắc y nhân kia, trong lồng ngực của hai người xao động đau đớn, khóe miệng đều chảy vết máu xuống, do đó mà bị bại lộ hành tung mà không tự biết.

Quả nhiên, sau khi rời khỏi đại sảnh chính là một bên khe sâu, phía dưới khe sâu là một con sông rộng lớn, trên mặt sông đậu mấy thuyền chiến không lớn không nhỏ, huynh đệ họ Dạ và hắc y nhân đang chuẩn bị lên thuyền rời đi.

‘Trốn đi đâu!’ Hiên Viên Húc hét lớn một tiếng, nhẹ nhàng nhảy lên, y phục rung động mãnh liệt, giống như một con chim đại bàng bay giữa không trung, tà tà rơi ở đầu thuyền, một chưởng mạnh mẽ theo sau đánh về phía thân của con thuyền, boong thuyền lập tức nứt ra một cái lỗ lớn, nước sông cuộn trào mãnh liệt từ đáy thuyền dâng lên, mấy hắc y nhân thấy thể vội vàng bịt lại cái lỗ.

Dạ Hồng Tuyết tức đỏ mặt tóc dựng thẳng, lấy song đao ra liền giết đến đây.

Da Hoa Lạc vươn tay ngăn Dạ Hồng Tuyết lại, không nhịn được thầm cắn răng,  người này thực sự là khó chơi, nhanh như vậy đã đuổi tới! Một tay hắn kéo Sính Đình lại đây, căm hận nói: ‘Hiên Viên Húc, ngươi còn chưa để yên hết, phá hư đại sự của chúng ta, thực cho là nhóm ta không làm gì được ngươi sao?’

‘Buông nàng ra!’ Hiên Viên Húc lạnh lùng quát, con mắt đen híp lại, bắn ra ánh mắt hận không thể giết Dạ Hoa Lạc. Hắn rất không muốn nhìn thấy Sính Đình đã bị một tia thương tổn, lúc này cho dù Dạ Hoa Lạc muốn giảng hòa, thì không khác gì người si nói mộng, cũng là không có khả năng, hắn và bọn họ là không chết không ngừng. ‘Hừ! Chỉ cần các ngươi không chọc đến gia thì khi nào gia đi tìm phiền toái với các ngươi chứ?’ Nói xong, tay hắn nhanh như chớp khua một chưởng đánh về phía Dạ Hoa Lạc.

" Hiên Viên Húc, chúng ta cũng không muốn làm kẻ địch với ngươi! Chỉ cần có thể mang nàng đi, ngươi có điều kiện gì đều có thể đàm phán! " Dạ Hoa Lạc vội vàng kéo Sính Đình ngăn cản ở trước ngực, Dạ Hồng Tuyết cầm song đao nhún người bổ về phía hắn, mấy người hắc y nhân kia cũng rục rịch.

Ai ngờ Hiên Viên Húc sớm đoán được hắn sẽ kéo Sính Đình để che, dùng là hư chiêu, không có một phần chưởng lực, thân hình cao ngất mạnh mẽ của hắn phút chốc tiến về phía trước, thế đi như gió, một tay nắm lấy đao đánh lui Dạ Hồng Tuyết, mà thoắt ẩn thoắt hiện, như là không thấy một kiếm của một  hắc y nhân đâm tới, nhanh chóng đoạt lấy Sính Đình trước ngực Dạ Hoa Lạc, ôm vào trong lòng.

" Xì! " Thân kiếm đâm vào thân thể của hắn, xuyên thẳng phía sau lưng. Sính Đình không dám tin mà mắt đẹp trừng lớn, sắc mặt trắng bệch, nàng bị điểm huyệt đạo nên không thể kêu ra tiếng. Trong nháy mắt, hắc y nhân kia cũng ngây dại, năm ngón tay khẽ nhếch buông chuôi kiếm ra ngay lập tức, bọn họ cũng không nghĩ tới thực sự có thể đả thương hắn, bằng thân thủ của hắn hoàn toàn có thể tránh được chiêu này, Dạ Hoa Lạc cũng có chút giật mình, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Hiên Viên Húc cười lạnh một tiếng, dùng sức nhổ thanh kiếm của hắc y nhân ra, ném xuống đất. Thân mình của hắn lay động, máu từ miệng vết thương hình như chảy ra, những vẫn duy trì cao quý hoàng thất như trước. Hắn đến chết cũng ôm Sính Đình không buông tay, đỡ ngực thở hào hển nói: " Chỉ khi ta chết, các ngươi mới có thể mang nàng đi. "

Sính Đình được hắn ôm vào trong lòng, lập tức nghe thấy mùi máu tươi nồng nặc trên người hắn. Cả người nàng đều run rẩy, nghĩ muốn gọi hắn lại không phát ra tiếng. Thương thế của hắn nặng như vậy, mặt của nàng đều có thể cảm giác được nhiệt độ của máu chảy ra trên người hắn. Làm sao bây giờ? Hắn bị thương nặng như vậy, còn luôn chảy máu. Nhưng ngàn vạn lần hắn đừng xảy ra chuyện gì, ngàn vạn lần không xảy ra chuyện gì a! Nước mắt của nàng, bất giác đã rơi đầy mặt.

Đúng lúc này, mấy mũi tên nhọn " sưu sưu " bắn về phía mấy người Dạ Hoa Lạc, đằng sau có hai người từ không trung bay vọt đến đầu thuyền, chính là Thẩm Y Nhân và Thượng Quan Vân. Hai người vừa thấy cả người Hiên Viên Húc là máu thì không khỏi sửng sốt.

" Đi nào! Chúng ta đi thôi! " Dạ Hoa Lạc cắn răng một cái, dẫn người, nhún người nhảy lên một chiến thuyền khác, định nhân cơ hội này rời đi.

Tiểu Nam cũng nhảy xuống, thấy Hiến Viên Húc bị trọng thương, mắt đều đỏ, cực kì phẫn nộ kêu gọi: " Bọn họ làm gia bị thương, dùng hỏa tiễn (mũi tên châm lửa), một người cũng không để chạy thoát. " 

" Tuân lệnh! " Viêm vệ ở trên khe sâu nghe được lệnh, lập tứ những mũi tên mang theo ngọn lửa bắn về phía Dạ Hoa Lạc trên thuyền.Chỉ chốc lát, thân thuyền đập xuống rung động, thiêu rụi mất.

Thẩm Y Nhân vội vàng cởi bỏ huyệt đạo cho Sính Đình, trong lòng Sính Đình thở dài một hơi thật to, kêu: " Y Nhân, nhanh cứu người đi, hắn… hắn bị thương! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.