Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 70-1: Mỹ nhân đệ nhất võ lâm (1)



Editor: Lệ Hy

Sắc mặt Sính Đình đỏ ửng, xấu hổ không thể đè nén, không nhịn được vươn hai tay che đôi mắt sâu mê người của Hiên Viên Húc, che đi lửa nóng thâm tình đong đầy kia trong mắt hắn. Hắn nhìn nàng như thế  làm cơ thể nàng nóng lên.

Hiên Viên Húc biết nàng đau lòng vì hắn, sợ chạm vào làm đau hắn, nhất định sẽ không phản kháng, liền cẩn thận từng li từng tí ôm nàng, cố gắng không đụng đến vết thương trước ngực, để trán mình chạm trán nàng, bờ môi khêu gợi cong lên nụ cười như có như không, ôn nhu nói với nàng: "Đừng sợ, ta chỉ hôn nhẹ." Nói xong cúi đầu bật cười, tiếng cười kia gợi cảm yêu mị, trêu chọc lòng người.

Hắn chỉ hôn nhẹ thôi mới là lạ. Mỗi lần đều nói hôn nhẹ là tốt rồi, cuối cùng hôn vẫn hôn, chính là không biết hôn đến chỗ nào. Sính Đình cảm thấy tiếng cười của hắn làm cho tim nàng đều phải nảy lên, người này càng ngày càng yêu nghiệt rồi!

Sính Đình lo lắng vết thương trên người hắn, muốn đứng dậy kiểm tra một lần, hắn lại ôm nàng không cho rời đi. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, hắn thở dài thật thoải mái, dù đau chết hắn cũng nguyện ý!

Hai người đang rất chán ngán, con ngươi của Hiên Viên Húc bỗng nhiên lóe lóe, trán hẳn cũng rời khỏi trán nàng. Sính Đình còn tưởng rằng vết thương của hắn lại đau, đang muốn từ lồng ngực hắn đứng dậy, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa dồn dập kèm theo giọng nói trêu tức của Hàn Tư Luật: "Có người ở bên trong không? Chúng ta vào tới rồi!"

Sính Đình vội vàng xuống giường, rối loạn sửa sang lại y phục và đầu tóc, nhưng càng vội càng loạn, tóc thật dài cũng không chỉnh lại được, không nhịn được trừng hắn liếc mắt một cái. Hiên Viên Húc lười biếng nghiêng người dựa vào gối dựa, ôn nhu như nước nhìn nàng, cuối cùng thấy nàng luống cuống tay chân không làm được, mới ra lệnh: "Lại đây, gia giúp nàng!"

Hàn Tư Luật một thân cẩm y màu đen, thắt lưng đeo đai ngọc, ngọc quan bó tóc, quạt giấy vạn năm không rời khỏi người vẫn cầm trên tay nhàn nhã ngắm, tư thế tự nhiên, tuấn nhã phong lưu. Khóe miệng hắn có chút tươi cười khó ưa, sau khi đi vào cố ý nhìn thẳng, giống như rẩt sợ nhìn thấy cái gì không nên nhìn. Đi vào cùng hắn  còn có Thượng Quan Vân cũng ThẩmY Nhân.

Một bộ trường sam màu xanh, chắp hai tay chậm rãi tiến vào, sắc mặt Thượng Quan Vân bình tĩnh lạnh nhạt, một đôi mắt phượng mê người không chứa chút tạp chất nào, trong suốt mà lại sâu không thấy đáy. Làn da trắng nõn, tóc đen dài xõa ở hai vai, hiện ra ánh sáng yếu ớt. Vóc dáng cao gầy duyên dáng, sau đi vào chỉ cười không nói, chính là đứng ở đó, pphosng khoáng xuất trần nói không nên lời, giống như thiên nhân (người trời) vậy.

Thẩm Y Nhân khác hẳn lúc trước, mặc y phục màu đỏ lần trước Sính Đình mua cho nàng, da thịt trắng hơn tuyết, một đầu tóc đen tán loạn xõa ở sau lưng, xinh đẹp bức người, kinh diễm tứ phương. Sau khi đi vào, nàng lười biếng nghiêng người ngồi bên cạnh Sính Đình, kéo tay nàng nhìn vết thương. Nếu là nữ tử khác giống như nàng như vậy, lười biếng nghiêng người ngồi, nhất định là đứng không ra dáng đứng, ngồi không ra dáng ngồi, nhưng tư thái nhàn nhã của nàng giống như là chuyện đương nhiên, tự nhiên như nước chảy mây trôi bình thường.

Nàng thấy tay của Sính Đình khôi phục tốt lắm, không đến mấy ngày nữa sẽ hoàn hảo như lúc ban đầu, liền nở nụ cười từ đáy lòng, khiến cho Hàn Tư Luật nhìn chằm chằm, thiếu chút nữa chảy nước miếng mà trực tiếp bổ nhào lên. Nhưng hắn biết cho dù hắn có can đảm bổ nhào tới cũng không có nửa phần tác dụng, Thẩm Y Nhân như cũ sẽ thực dứt khoát một cước đá bay hắn. Lúc này hắn vô cùng hối hận lúc trước trọng văn khinh võ, nếu hắn lợi hại giống Hiên Viên Húc, xem hắn có đánh Thẩm Y Nhân bất tỉnh rồi khiêng người bỏ chạy hay không! Vì vậy mặt hắn không biến sắc cũng đi đến bên người Sính Đình, giả vờ thật quan tâm tay của Sính Đình, coi như là cách giai nhân gần một chút, nói chuyện để lấy chút an ủi.

Cái này có phải là báo ứng không? Nhớ ở kinh thành, có bao nhiêu nữ tử khóc lóc cầu Hàn đại thế tử hắn liếc mắt một cái, nguyện ý ở Hàn phủ dù không được làm thê chỉ cầu làm thiếp, hắn đều lười liếc nhìn đến người ta, chỉ cảm thấy đều là người khó coi. Hiện tại thì tốt lắm, mỗi ngày chính hắn toàn nghĩ cách vây quanh Thẩm Y Nhân, nhưng mà giai nhân cũng là một kẻ đầu gỗ, không hiểu phong tình còn chưa nói, chỉ kém cùng hắn xưng huynh gọi đệ thôi. Hắn có một câu để ở trong lòng lâu lắm rồi, vẫn rất muốn nói cùng với Thẩm Y Nhân: " Gia không thiếu huynh đệ, gia chỉ thiếu thê tử thôi!"

Sính Đình vẫn cảm thấy Thẩm Y Nhân mặc đồ màu trắng trông tự nhiên xuất trần, thanh nhã mê người, lúc mặc đồ màu đỏ liền nhiều hơn một phần quyến rũ, lười nhác, diễm lệ phi phàm, giống như Cửu Thiên Tiên Nữ giáng trần. Hai màu sắc cực kén này lại bị nàng mặc ra hương vị khác biệt, chính xác với câu: "Người đẹp, mặc cái gì cũng dễ nhìn!"

"Thượng Quan Vân, vết thương của ngươi thế nào rồi?" Sính Đình rất quan tâm hỏi thương thế trên người Thượng Quan Vân. Dù sao cũng vì bảo vệ nàng nên hắn mới bị thương, Thượng Quan Vân đối với nàng yêu mến tình thâm, nàng lại không thể báo đáp, vẫn luôn cảm thấy canh cánh trong lòng.

Hiên Viên Húc là về sau mới nghe Sính Đình nói Thượng Quan Vân trúng bí dược của tộc Dạ Xoa, cũng rất kinh ngạc, lúc này hắn hết sức thành khẩn chân thành nói: "Thượng Quan Vân, ngươi cứu Sính Đình, phần đại ân này ta xin khắc sâu trong lòng. Về phần ngươi trúng bí dược của tộc Dạ Xoa, ta đã gửi thư đến Viêm Dương cốc, trong cốc có rất nhiều y tiên thánh thủ, nhất dịnh sẽ nghĩ ra phương pháp chữa trị."

Thượng Quan Vân mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Đều tốt lắm, vết thương nhỏ không có gì đáng ngại, đa tạ lòng quan tâm của thế tử, ngược lại thương thế của ngài như thế nào rồi?" Vết thương trên lưng hắn không sao cả, về phần Phương Tình nói hắn trúng bí dược, trừ bỏ lần ở trong sơn động đó, ngoài lửa dục thiêu đốt đối với Sính Đình, trong khoảng thời gian này hắn đều là bình yên vô sự, không có hành động kì quái gì. May mà hắn đề phòng lo lắng mỗi ngày, rất sợ bản thân không khống chế được giống như trong sơn động, làm ra một chút chuyện thương tổn người khác.

"Hẳn là như  bình thường!" Hiên Viên Húc còn chưa kịp trả lời, Hàn Tư Luật lại khẳng định nói. Thấy Hiên Viên Húc trừng hắn, hắn vươn tay khe khẽ sờ sờ lông mày của mình, cười lấy lòng nói: " Này không phải có rất nhiều việc chờ ngươi xử lí sao! Mọi người đều hy vọng ngươi sẽ tốt lên, dĩ nhiên là nhanh tốt lên."

Nghe hắn nói đến chính sự, khuôn mặt tuấn tú của Hiên Viên Húc cũng nghiêm túc hẳn lên, hắn trầm giọng nói: "Lần này Dạ Xoa tộc bắt những nữ tử dó, là vì muốn cái gì, Viêm Vệ còn đang điều tra. Trước kia bọn họ vẫn thành thành thật thật ở lại hải ngoại, vì sao lần này lại đột nhiên đến Trung Nguyên? Nói vậy hẳn các vị cũng muốn tìm hiểu rõ ràng."

"Hình như trong tộc bọn họ có nhiễu loạn gì đó cho nên mới nóng lòng đến trung nguyên." Thượng Quan Vân mở miệng nói, mày kiếm nhíu lại, hắn vào sơn động sớm nhất, hình như nghe bọn họ nói mất trăm nghìn cay đắng mới tìm được tề nhân, nếu chỉ là bắt những nữ tử này, lấy năng lực của Dạ Xoa tộc cũng không cần phải hưng sư động chúng (huy động nhân lực), mất công sức lớn như vậy.

"Đúng rồi!" Hàng Tư Luật dùng cây quạt gõ vào lòng bàn tay một cái, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì, ung dung cười nói: " Lần này các ngươi làm anh hùng cứu mĩ nhân, cứu những nữ tử ấy còn chờ đợi đưa về nhà, cũng coi là công dức viên mãn. Trong đó có một nữ tử là nữ nhi của Vương tri phủ ở thành Phi Vũ này, Vương tri phủ là quan phụ mẫu của thành Phi Vũ, biết được thế tử cùng Thượng Quan công tử cứu nữ nhi của hắn liền cảm động đến rơi nước mắt. Để bày tỏ lòng cảm tạ liền thịnh tình mở tiệc chiêu đãi thế tử cùng Thượng Quan công tử, mấy ngày trước Vương tri phủ liền tự mình đến nói lời cảm tạ, cũng nói rõ, xem thế tử có ngày nào rảnh để mở yến hội. Một mảnh chân tình của người ta a, thịnh tình không thể chối từ, các ngươi sẽ không phụ ý tốt của người ta đi?”

"Ta không đi! Lần này bản thế tử vì việc tư mà đến, không muốn để cho bọn họ biết thân phận, đỡ chọc phiền toái." Hiên Viên Húc không chút do dự cự tuyệt, hiện tại hắn thầm nghĩ mỗi ngày được ở cùng Sính Đình, yến hội trong kinh hắn còn lười tham gia, huống chi là loại phiền toái này. Hơn nữa, lần này việc hắn bị thương là che giấu đối với bên ngoài, chỉ nói là ngẫu nhiên cảm lạnh, cần nằm trên giường tĩnh dưỡng không thể gặp khách, người nào cũng không gặp.

"Ái chà! Ít lừa mình dối người đi, ngươi vừa vào ở trong Yến viên, chẳng khác gì khua chiêng gõ trống thông báo cho thiên hạ, mọi người đều đã biết thân phận của ngươi, chỉ là có chút tri giác nhìn thấy lão gia tử này cũng muốn hoài nghi mấy phần đấy! Ngươi không biết có bao nhiêu quan lại dịa phương muốn mượn cơ hội lần này tới bái phỏng ngươi đâu, nếu không phải nơi này canh phòng nghiêm ngặt, ngươi cho là ngươi có được một chút thanh nhàn sao? Chỉ là bản thế tử đều bị bọn họ làm phiền rất nhiều lần đó." Hàn Tư Luật hơi oán giận nói, bưng ly trà thổi thổi, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, sau đó còn nói thêm: "Vương tri phủ đó dĩ nhiên cũng biết được thân phận của ngươi mới đến nơi này ba lần bốn lượt mời mọc. Yến hội lần này sẽ có rất nhiều nhân vật uy tín danh dự của thành Phi Vũ tới tham gia, nếu như các ngươi không đi, những tiểu thư được cứu sẽ tới nơi này báo ân mỗi ngày, các ngươi chịu được nhưng là ta không chịu nổi."

"Hì!" Thẩm Y Nhân nở nụ cười, thấy Sính Đình ở bên cạnh tò mò chú ý nàng, nàng thích thú nhìn Hiên Viên Húc cùng Thượng Quan Vân, nói: "Nữ nhi Vương tiểu thư của Vương tri phủ đúng là đều đến Yến Viên mỗi ngày, người ta thành tâm thành ý đến đáp tạ ân cứu giúp của thế tử, mặt đầy nước mắt khóc như hoa lê đẫm mưa, chỉ nói thế tử muốn nàng ta làm bất kể cái gì cũng được. Có thể dùng hết năng lực yếu ớt cũng tốt, chỉ là không thể làm người vong ân phụ nghĩa. Có hai vị tiểu thư khác cũng là không ngại gian khổ, hằng ngày trèo lên Thanh Diên sơn trang, chỉ muốn báo đáp đại ân đại đức của Thanh Diên công tử."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.