Chỉ Yêu Nương Tử Tuyệt Sắc

Chương 8: Kho báu dưới đáy nước



Chương Mỹ Ngọc nắm chặt khăn, che mặt cười trộm, si ngốc nhìn tay áo phất phới của hai người đi xa, không khỏi vô cùng đắc ý. Nàng thế nhưng may mắn gặp được hai vị thiếu niên quyền quý, thanh danh hiển hách của Thanh Long quốc, đặc biệt là Hiên Viên Húc, một thân thiên kiêu chi tử được vạn phần sủng ái. Không nói hắn là cháu ruột của đương kim hoàng đế, không nói hắn là đệ đệ mà thái tử yêu thích nhất, cũng không nói hắn là con cầu con khẩn của An Thân Vương. Chỉ nói bản thân hắn còn trẻ tuổi liền công trạng có một không hai, là truyền nhân của Đồng Thông, chưởng môn phái Viêm Dương uy danh vang dội trong chốn võ lâm. Mười ba tuổi hắn đã mang binh đi chinh chiến ở Đông Tinh quốc, đánh một trận thành danh, bốn năm năm qua đã cùng Tây La quốc đánh xuống không biết bao nhiêu trận chiến lớn nhỏ, chỉ có thắng không có thua, được hoàng thượng thân phong làm ‘Chấn Uy tướng quân’, cùng Trần Quốc Công giống nhau đều là hai ngôi sao nổi danh của Thanh Long quốc.

Trấn Quốc Công mỗi khi nghĩ đến bản thân mình cùng An Thân Vương là đồng lứa, lại đem vóc dáng và thanh danh của con cháu ra so đo, thường hay nhíu mấy sợi râu trên cằm, mải miết im lặng. Tuy rằng An Thân Vương là dòng họ hoàng thất, nhưng Trần Quốc Công và An Thân Vương cùng nhau lớn lên, hai người chỉ hận không được cùng nhau chung một phe. Nhưng mấy đứa con trai của hắn hợp lại, đều không bằng một đứa con trai mạnh mẽ của An Thân Vương! Như vậy lão nhân gia hắn làm sao chịu nổi. Cho nên hắn giận dỗi một tháng không để ý tới An Thân Vương, An Thân Vương không hiểu được, ‘trượng nhị hòa thượng không sờ được đầu’, không biết bản thân mình đã đắc tội với lão ca ca này ở chỗ nào. Nửa tháng trước hắn không nhạy bén phát hiện Trần Quốc Công đang giận dỗi hắn, nửa tháng sau cũng chỉ có thể dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trần Quốc Công mong được giải thích nghi hoặc.

Lẽ ra Hiên Viên Húc một thân hậu duệ hoàng thất, kim tôn ngọc đắt, thật sự không cần thiết đích thân chinh chiến, nhưng hoàng thất Thanh Long quốc có một thủ chi vô tận, kho báu dồi dào dùng không hết, vì thế dẫn tới những quốc gia xung quanh canh me cướp đoạt. Về cái kho báu thần bí này, Thanh Long quốc còn có một truyền thuyết vô cùng kỳ diệu.

Thanh Long quốc từ năm Long Khải Nguyên đến nay, kiến quốc đã hơn hai trăm năm, tổ tiên lập quốc họ kép Hiên Viên tên Phi Lâm. Vốn là một người chèo thuyền đánh cá, xem bốn biển là nhà.

Có một lần Hiên Viên Phi Lâm xuôi dòng đến một con sông không biết tên. Hà đạo của con sông này cũng không phải rộng lớn, kỳ quái là phía trước có một chỗ rộng rãi hơn rất nhiều lần, hai bên bờ sông theo thời gian bị nước chảy ăn mòn tạo thành hình vòng cung, nhìn từ đằng xa giống như một nửa tấm gương tròn khổng lồ, mà nước ở chỗ tấm gương đó dường như đặc biệt xanh đậm thâm trầm, mặt nước không hề gợn sóng, làm cho người ta có một cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Hiên Viên Phi Lâm dựa vào kinh nghiệm đánh cá nhiều năm của hắn, quả quyết nơi này nhất định có cá lớn. Hắn hào hứng không chút do dự tung lưới xuống.

Thời điểm kéo lưới lên có cảm giác nặng trịch, trong lòng hắn vui mừng, nghĩ trong lưới nhất định là con cá lớn, hôm nay thu hoạch đúng là không nhỏ. Ngay lập tức không chút nghĩ ngợi dùng hết toàn lực đem lưới đánh cá kéo lên thuyền, nhưng hắn lại thất vọng vì trong lưới không hề thấy cá lớn cá nhỏ, chỉ có một ít vải dệt cũ. Hắn không khỏi có chút ũ rũ, suy nghĩ không có cá tôm cũng tốt, lắc đầu thở dài không thể làm gì khác là lôi kéo vải vóc, muốn đem đoạn còn lại ở trong nước kéo lên. Kết quả vải vóc kéo lên càng ngày càng nhiều, điều độ một lát nửa con thuyền đã chất đầy vải vóc ướt đẫm, thuyền nhỏ cũng không chịu nổi sức nặng của vải, dần dần chìm xuống dưới, kỳ quái là phân nửa đoạn vải kia không còn thấy đâu nữa.

Hiên Viên Phi Lâm mấy năm nay vào Nam ra Bắc, cũng là người có kiến thức rộng rãi, nhưng loại chuyện lạ này hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua. Lúc này hắn kinh hãi vạn phần, gương mặt không còn chút màu sắc. Ngay lập tức hắn đem tất cả vải vóc trên thuyền lần nữa ném xuống nước, thật nhanh đem thuyền chèo vào bờ, sau đó lăn một vòng trên đất, thuyền cũng không cần, nhấc chân bỏ chạy, chạy suốt đến một đê đập thật cao hắn mới dừng lại thở hổn hển.

Trong chớp mắt, cuồng phong nổi lên, mây đen trên bầu trời quay cuồng, sấm sét dữ dội, mưa tầm tã như tưới xuống, dày đặc làm cho người ta mở mắt không ra. Dưới tiếng sấm ầm ầm cực lớn, ở giữa tấm gương tròn bọt nước kịch liệt sôi trào, trong lúc kim quang lóng lánh, ánh sáng vạn trượng, nước sông chung quanh đột ngột dâng lên. Thuyền nhỏ của Hiên Viên Phi Lâm trong nháy mắt bị bọt nước cuốn trôi không thấy bóng dáng.

Bỗng nhiên một dải màu xanh thật dài từ trong tấm gương tròn phá nước mà ra. Thanh Long to lớn ngạo nghễ nâng đầu lên, một đôi long nhãn giống như hai đại lồng đèn đỏ rực, con rồng to lớn ở trên không trung quanh quẩn bay lượn. Hiên Viên Phi Lâm trợn mắt há mồm, sợ tới mức tim mật đều nát. Thanh Long bay lên ngẩng đầu gào thét, tiếng gào điếc tai nhức óc, nó lắc đầu vẫy đuôi, hiện rõ khí thế vô cùng bá vương, như một cỗ quyền lực thống trị đất nước, chậm rãi bay lên bầu trời, mây đen liên tục quay cuồng nhanh chóng tụ lại ở quanh thân nó rồi sau đó không thấy bóng dáng.

Trong chốc lát mây tan mưa ngừng, nước sông phút chốc cũng lui xuống, mặt nước lại yên ả như gương. Hắn ngu si ngây ngốc ngồi ở trên đê đập, nửa ngày thẫn thờ, nếu không phải thuyền của hắn đã chìm mất, hắn cảm giác cứ giống như vừa mơ một giấc mơ vô cùng khủng khiếp.

Con thuyền nhỏ bị đánh chìm, Hiên Viên Phi Lâm ngồi trên con đê rầu rĩ. Hắn một thân một mình trên con sông này, không có thuyền sẽ không có kế sinh nhai, hắn lại nghĩ đến Thanh Long đã bay lên trời, thuyền mình chìm xuống đáy nước nhưng dù gì cũng còn chút đồ dùng hằng ngày, ngựa chết chữa thành ngựa sống, ỷ vào khả năng bơi lội tốt của mình, hắn dứt khoác nhảy xuống, hướng phía đáy nước bơi tới.

Hắn ở trong nước bơi càng ngày càng sâu, một màu xanh đậm sâu kín không thấy được cảnh vật xung quanh, đáy nước đột nhiên hiện lên một mảnh ánh sáng rực rỡ, trước mắt hắn chợt xuất hiện một tòa cung điện nguy nga lộng lẫy, còn có đình đài lầu các chạm khắc bằng vàng ngọc vô cùng tráng lệ, vả lại còn có ánh sáng lấp lánh phát ra từ ngọn núi kim ngân châu báu chồng chất.

Lúc đầu kinh ngạc cùng sợ hãi qua đi, hắn không khỏi mừng rỡ như điên, dũng khí toàn thân tăng lên gấp bội. Đều nói người vì tài mà chết, điểu vì ăn mà chết, hắn liều lĩnh bơi về hướng cung điện vàng son. Trong cung điện bỏ hoang không có người ở, cũng không có binh tôm tướng cá cùng yêu quái trong truyền thuyết, chỉ có ánh sáng của kho báu chôn phía dưới thiếu chút nữa đã làm hắn mù mắt.

Hiên Viên Phi Lâm dựa vào một thân bơi lội hơn người cùng lòng can đảm, lần lượt mang rất nhiều tiền bạc châu báu dưới đáy nước đi lên. Đợi sau khi hắn cất giấu kỹ những báu vật này, trong lòng không khỏi âm thầm cân nhắc, nghĩ là người tận mắt nhìn thấy Thanh Long bay lên trời, nhất định có thể nói là người phi phàm, lúc này hoàng đế hoang dâm vô đạo, thi hành chính sách tàn bạo, thiên hạ rối loạn không yên, các chư hầu cũng phân tranh không ngừng, dân chúng lầm than, khổ không thể tả. Thay vì cả ngày lo lắng đề phòng canh chừng cái kho báu này, không bằng dứt khoác vung tay khởi nghĩa vũ trang, giành được bá nghiệp thống trị nghìn đời chẳng phải là tốt hơn sao.

Hắn râu xồm xoàn, thô kệch, nhưng dựa vào tài lực kinh người nhanh chóng chiêu mộ được rất nhiều tầng lớp tri thức đi theo, đương nhiên cũng có không ít dân chúng đói khổ trước sau hô ứng. Dân chúng chỉ cần cơm no áo ấm, ai làm hoàng đế cũng không quan trọng. Bọn họ dọc theo con đường này thế như chẻ tre rốt cuộc đánh các chư hầu dễ như trở bàn tay, không tốn bao nhiêu thời gian liền lập thành tân vương triều Hiên Viên.

Để cảm tạ ân huệ của Thanh Long, tân quốc liền gọi là Thanh Long quốc, con sông kia được đặt tên là Thanh Long hà, cho nên nơi hình tròn mà Thanh Long bay lên được hậu nhân gọi là “Thanh Long trớ”, ý tứ chính là chỗ đó có rất nhiều Thanh Long, có tổ chi Thanh Long.

Nghe nói sau khi Hiên Viên Phi Lâm lên làm hoàng đế, phái rất nhiều lính thủy bơi đến đáy nước “Thanh Long trớ” xem xét, nhưng tất cả mọi người đi xuống chỉ thấy cảnh tượng đổ nát, cung điện hoang tàn. Không thấy vàng son lộng lẫy như ban đầu, càng không thấy ánh sáng lấp lánh của kho báu chìm bên dưới.

Về sau Thanh Long quốc của Hiên Viên Phi Lâm, mấy đời đế vương chăm lo việc nước, đều mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, rừng vàng biển bạc, tài lực phong phú, một số quốc gia xung quanh có thúc ngựa cũng khó đuổi được bóng lưng. Nhưng tục ngữ có câu “Lộc quá là dao sinh”, Thanh Long quốc cũng bởi vì nhóm kho báu đặc biệt này mà khiến cho ba quốc gia gần đó nổi lên lòng tham.

Phía đông Thanh Long quốc là Đông Tinh quốc, tiểu dân bần hàn. Nhưng quốc vương hoàng tử háo sắc thành tánh, hậu cung mỹ nữ như mây. Hắn có hai mươi bảy hoàng tử, công chúa không đáng kể, so sánh cùng con cháu mỗi đời của hoàng đế Thanh Long quốc rất đối lập. Nhiều con đương nhiên là chuyện tốt, nhưng hai mươi bảy vị hoàng tử này đều phải có đất phong vương, phải có tiền bạc, phải ban thưởng, quốc khố vốn cũng không giàu có nên Hoàng Tử Viễn rất là nhức đầu, nuôi lớn lên thật sự là phí tiền! Hắn không có biện pháp nào thỏa đáng, rất vui mừng nghe theo đề nghị của một đại thần, hằng năm phái binh đến quốc khố giàu có của Thanh Long quốc ở biên cảnh để kiếm tiền. Vì hắn nghĩ đến tổ tiên của đại thần này ngày xưa đã làm qua cường đạo, cũng là gia đình có truyền thống mưu lược.

Quân đội của Hoàng Tử Viễn lúc đầu chỉ dám cướp bóc ở vùng sát biên giới, cũng không làm hại đến dân chúng Thanh Long quốc. Hoàng đế Vũ Đức kế vị không tới mấy năm, vừa nhìn đã biết ‘hàng xóm tốt bụng’ coi như cũng biết điều, cũng nổi lên lòng tiếp tế, chỉ cần Đông Tinh quốc không làm hại đến dân chúng, hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ bảo quân đội canh phòng biên giới cảnh cáo thỏa đáng. Hoàng đế Vũ Đức thật sự rất hâm mộ Hoàng Tử Viễn có thể có nhiều nhi tử như vậy, không giống Thanh Long quốc bọn họ, con cháu hoàng thất cực kỳ hiếm hoi, làm cho người ta than thở không dứt.

Uyển Nam quốc thấy Thanh Long quốc không hề phái binh tấn công nước Đông Tinh, cũng làm theo Hoàng Tử Viễn, thỉnh thoảng ở vùng biên giới Thanh Long quốc cướp bóc một phen. Cư dân ở biên giới Thanh Long quốc khổ không thể tả, nào là có quá nhiều người giàu, kéo theo cường bạo nhiều làm cho người ta đau đầu.

Đã là cướp thì càng ngày sẽ càng tham lam, hai nước trở về liền phát triển quân đội bắt đầu giết người dân vô tội lung tung, hơn nữa càng lúc càng thường xuyên. Hoàng đế Vũ Đức phẫn nộ! Trần Quốc Công Lam Mộc Dương tức giận chờ lệnh xuất chiến, nhất định phải đuổi ngoại địch.

Trần Quốc Công lúc còn trẻ tuổi trấn thủ ở biên quan, trung thành và tận tâm bảo vệ Thanh Long quốc, là tiên đế thân phong Uy Viễn tướng quân, hắn là lão già trải qua hai triều đại, đã sớm không vừa mắt với những loại cường bạo tham lam này, Hoàng đế Vũ Đức lập tức đồng ý cho hắn xuất chinh.

Trần Quốc Công chọn những binh tướng tốt, mang theo ba người con trai dũng mãnh, hướng về nước hung bạo nhất, tổn thương dân chúng nhiều nhất, Uyển Nam quốc.

Tân khai mười sáu năm, quân đội Đông Tinh quốc trong một lần cướp bóc, tàn sát một đại thành mua bán bồn hoa ở biên giới Thanh Long quốc, toàn thành không một người sống sót, xác chết khắp nơi, máu chảy thành sông.

Cả nước Thanh Long khiếp sợ! Hoàng đế Vũ Đức cùng bách quan nổi giận! Lúc này Hiên Viên Húc vừa mới từ Viêm Dương cốc trở về, nghe tới chuyện cực kỳ tàn ác này, tức giận đến sắc mặt tái xanh, cả người run run. Hắn chính là con nghé mới sinh không sợ cọp, tuổi trẻ đang thịnh, thiếu niên khôi ngô mười ba tuổi tức giận ngất trời, khí thế hừng hực thẳng lên triều đình xin đi giết giặc, thề nhất định phải san bằng Đông Tinh, để an ủi vong hồn bách tính chết thảm của Thanh Long quốc .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.